Đọc truyện Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu – Chương 20: Chuẩn bị thành thân
Mấy ngày nay Lâm Thanh Uyển cũng bận rộn thảm, không chỉ đi ứng phó nhóm nàng dâu hâm mộ tới thăm, mà còn phải tranh thủ thời gian làm giá y.
Dương thị và Dương Thiết Trụ thì thương lượng mua đồ cưới cho nàng.
Lâm Thanh Uyển vốn không đáp ứng, nhưng khi nhớ tới những chuyện Dương thị nói với nàng về Dương gia, nàng không từ chối nữa.
Chung quy nữ tử xuất giá nếu không có đồ cưới thì rất khó coi, với lại cũng sắp thành thân rồi, tiền bạc của Dương Thiết Trụ coi như là tiền của nàng, mua gì đó làm đồ cưới bồi đi qua đó, còn hơn để dưới mí mắt mẹ Dương Thiết Trụ.
Vì thế hai người Lâm Thanh Uyển và Dương thị lại đi mấy chuyến lên trấn trên, thượng vàng hạ cám mua một xe lớn, nói với bên ngoài là Dương thị đau lòng nàng mua sắm đồ cưới cho nàng, đến hôm đó đưa lễ vật cho cháu dâu.
Trước giờ cuộc sống của Dương thị cũng khá dư dả, lại có con trai làm chưởng quỹ cửa hàng trên huyện, vậy nên không có người nào nghi hoặc về chuyện bạc từ đâu đến để mua những thứ này.
Vỏ chăn bông mua bốn cái, còn có chăn cũng mua mấy cái, chậu rửa mặt, giá chậu rửa mặt, hòm xiểng đựng quần áo và tủ quần áo, còn có lược gương đồng, thùng tắm, quần áo vải dệt… Lớn nhỏ tổng cộng đều được chất vào một xe lớn…
Trách không được trong sách nói, đồ cưới nữ nhân cổ đại rườm rà, có nữ nhi gia đình nhà giàu vừa sinh ra đã bắt đầu mua sắm chuẩn bị đồ cưới, mua sắm chuẩn bị đến khi nữ nhi xuất giá mới coi như xong, có nhà còn quan tâm tới mức mua cả quan tài làm của hồi môn, giống như chuẩn bị hết tất cả những đồ cần dùng sau khi xuất giá, đại khái có ý tứ là nhà mẹ đẻ để cho nữ nhi ăn dùng đều là của chính mình, không cần chịu tức giận của nhà chồng.
Đương nhiên nơi này của Lâm Thanh Uyển không thể so sánh được với tiểu thư nhà giàu có, nhưng cũng mua không ít đồ, tính tổng cộng cũng phải mất hơn mười lượng bạc.
Cũng đừng xem thường hơn mười lượng bạc này không nhiều, ở nông thôn, mười lượng bạc này là đủ cho một nhà 5 miệng ăn vài năm cùng chi phí sinh hoạt đấy.
Quần áo bốn mùa Lâm Thanh Uyển tự mình làm, dùng vải vóc sính lễ Dương Thiết Trụ đưa, sau đó nàng cũng mua mấy cuộn vải có màu sắc mình thích, nhân tiện cũng mua cho Dương Thiết Trụ hai cuộn có màu sắc phù hợp.
Quần áo bốn mùa thì không cần nghĩ rồi, lúc này thì khẳng định là không làm được, chung quy cách ngày thành thân không tới mấy ngày, Lâm Thanh Uyển chỉ kịp làm quần áo hai mùa thôi, sau đó cũng làm cho Dương Thiết Trụ hai bộ quần áo, còn có hai đôi giầy.
Thoáng cái đã đến ngày thành thân.
… … … …
Trước ngày thành thân, đồ cưới của Lâm Thanh Uyển đã được nâng đến Dương gia.
Đi cùng còn có người toàn phúc trải giường chiếu mà Dương thị mời đến.
Người toàn phúc phải là phụ nhân có đầy đủ cha mẹ ruột và cha mẹ chồng còn sống, vợ chồng hòa thuận, trai gái song toàn, có thể được làm người toàn phúc trong hôn lễ đối với một phụ nhân mà nói đó là một sự việc cực kì thể diện.
Đáng ra cùng trải giường chiếu với người toàn phúc còn cần một vị thân thích nhà gái, nhưng Lâm Thanh Uyển bên này không có thân thích, duy nhất có thể đi là Dương thị thì từ lúc cùng Hà thị ầm ĩ xong cũng không bao giờ tới cổng Dương gia, cho nên việc trải giường chiếu chỉ có thể toàn quyền giao cho người toàn phúc.
Dương thị dẫn người toàn phúc và đồ cưới tới trước cổng Dương gia thì dừng lại, đem đồ cưới và người toàn phúc giao cho Dương Thiết Trụ xong thì xoay người rời đi.
Dương gia tổng cộng có năm gian nhà ngói, chính phòng có ba gian, phòng chính là Dương lão gia tử và Hà thị ở, phòng Đông là cả nhà lão Đại Dương Thiết Xuyên, phòng Tây là Dương Học Chương ở, từ bên trong chính phòng có một cánh cửa mở tới nửa gian nhà ngói là khuê nữ của Hà thị Dương nhị muội ở.
Hai gian nhà ngói bên cạnh chính phòng, phân biệt là chỗ ở của một nhà lão tam Dương Thiết Căn và Dương Thiết Trụ.
Dương Thiết Trụ ở chính là gian phòng tân hôn kia rồi, trên cửa đều dán chữ hỉ đỏ tươi, nhìn trông thật vui vẻ.
Thôn Lạc Hạp đều ngủ bằng giường lò, lúc không ngủ gấp chăn lại đặt trên kháng, có người đến có thể ngồi đó, lúc ngủ thì lại mang bàn giường ra trải chăn chiếu lên làm giường ngủ.
Cho nên giường hỉ của Dương Thiết Trụ làm ở trên kháng.
Người toàn phúc trải xong giường chiếu, đặt một ít đậu phộng và táo đỏ dưới gối đầu và chăn, cũng coi như là đại công cáo thành.
Dương Thiết Trụ nhanh chóng đưa một cái hồng bao và nói vài câu cảm tạ.
Tiễn bước người toàn phúc, Dương Thiết Trụ về phòng chỉnh lý đồ cưới của Lâm Thanh Uyển đưa đến, đem đồ vật xắp xếp gọn gàng vào từng vị trí.
Trước đó vài ngày bởi vì lập tức sẽ thành thân, Dương Thiết Trụ có tìm hiểu thói quen yêu ghét của Lâm Thanh Uyển, biết trong hồi môn của Lâm Thanh Uyển có cái thùng tắm lớn, hắn liền đi tìm thợ làm nhà về ngăn riêng một cái phòng tắm, còn trát tường sạch sẽ cho phòng tắm.
Nhìn thấy phòng tân hôn đỏ tươi rực rỡ, nghĩ tới ngày mai người đã lâu không gặp kia sẽ gả cho hắn, Dương Thiết Trụ nhịn không được vui sướng tươi cười …
Từ lúc Dương Thiết Trụ mang theo đồ cưới và người toàn phúc tiến vào, Hà thị và Vương thị đứng ở cửa phòng chính nhìn.
Nhìn thấy những thứ được nâng vào mà Vương thị và Hà thị đều hoa cả mắt.
Thường thì nữ nhi nhà nông khi gả cũng có đồ cưới nhưng không nhiều, chỉ là ít đệm chăn, mấy vật gia dụng nhỏ, nào có ai như Lâm Thanh Uyển vậy, mang cả thùng tắm lớn làm của hồi môn.
Nhưng Vương thị và Hà thị không tiện phát tác, bởi vì nghe nói đống đồ cưới này đều là Dương thị cho nàng làm của hồi môn …
Hà thị trong lòng càng hận nghiến răng, bà ta cảm thấy Dương thị chính là cố ý khoe khoang có mấy đồng tiền dơ bẩn ở trước mặt bà ta…
… … … …
Ngày thành thân, buổi sáng Lâm Thanh Uyển thấy Dương thị vẻ mặt vui vẻ bận trong bận ngoài, trong nhà cũng có mấy phụ nhân quan hệ tốt với Dương thị tới giúp đỡ.
Nàng muốn đi hỗ trợ nhưng Dương thị không cho, nói tân nương tử cả ngày hôm nay không được làm gì cả, ngay cả cơm trưa cũng do Dương thị bưng đến cho nàng ăn.
Ăn cơm trưa xong, Dương thị để nàng nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó xua nàng tới phòng bếp tắm.
Nước ấm Dương thị đã chuẩn bị tốt giúp nàng, bắt nàng ngâm trong đó nửa canh giờ mới cho đi ra.
Tắm xong đi ra thì người toàn phúc cũng đã đi lại.
Ngày cưới trước khi lên kiệu hoa là cần người toàn phúc rửa mặt trải đầu cho tân nương.
Lâm Thanh Uyển thay xong giá y, khoanh chân ngồi xuống trên kháng, để người toàn phúc ‘’khai mặt’’, đến lúc này đây nàng mới cảm giác được rõ ràng nàng thật sự phải lập gia đình…
Người toàn phúc cầm ra một sợi dây đỏ dài, hai đầu thắt thành một mối thành dạng cây ”kéo”, sau đó trát lên mặt Lâm Thanh Uyển.
Đầu tiên là trát ba vị trí khác nhau trên mặt nàng, miệng lẩm bẩm: “Trên kính thiên địa cha mẹ, giữa chúc phu thê hoà thuận, hạ xuống con cháu cả sảnh đường.” Lại chạm ba cái vào hai má và ở giữa mặt nàng: ” Chạm trái sớm sinh quý tử, chạm giữa cần kiệm quản gia, chạm phải bạc đầu giai lão.”
Sau đó lấy sợi chỉ đỏ xoắn trên mặt nàng.
Lâm Thanh Uyển cảm thấy rất thú vị, thì ra trang điểm còn có ‘‘lời kịch’’ nha, cho nên đến khi nàng thấy đau ê ẩm thì cái mặt cũng được giải phóng.
Người toàn phúc lại cầm một chiếc dao cạo ra sửa hai bên tóc mai, đến đây lễ ‘’khai mặt’’ mới được coi như kết thúc.
Kế tiếp là ‘’chải đầu’’, người toàn phúc cầm chiếc lược mới chải lên mái tóc đen dày của Lâm Thanh Uyển, vừa chải vừa xướng:
“Một chải chải đến cùng, phú quý lại không lo;
Hai chải chải đến cùng, vô bệnh lại vô ưu;
Ba chải chải đến cùng, nhiều con lại nhiều tuổi;
Lại chải chải đến đuôi, cử án lại tề mi;
Hai chải chải đến đuôi, bỉ dực cùng song phi;
Ba chải chải đến đuôi, vĩnh kết đồng tâm bội;
Có đầu có đuôi, phú phú quý quý.”
Dương thị ở bên cạnh lau nước mắt nhìn, trong khoảng thời gian ở chung này, bà thật lòng coi Lâm Thanh Uyển như con gái ruột, bây giờ trong lòng vừa cao hứng vừa sầu não.
Nhìn thấy Dương thị lau nước mắt, Lâm Thanh Uyển cũng đỏ hoe con mắt.
Đã sống hai đời nhưng đây là lần đầu tiên nàng gả. Đời trước là cô nhi không cha không mẹ, đời này người duy nhất nàng coi như trưởng bối cũng chỉ có một mình Dương thị, trong khoảng thời gian ở chung này, Dương thị đối đãi với nàng rất tốt…
Đối với phụ nhân hào phóng cởi mở này, nàng thật tâm coi bà là trưởng bối duy nhất mà đối đãi…
Chải đầu xong thì người toàn phúc trang điểm giúp nàng.
Người toàn phúc này là một người khéo tay, không bôi quá nhiều son phấn cho Lâm Thanh Uyển, chỉ trang điểm nhẹ, duy nhất trang điểm đậm chính là màu môi đỏ, kiều diễm ướt át như lửa.
Trang điểm xong Dương thị mừng rỡ lôi kéo nàng đứng dậy xem.
Chỉ thấy một nữ tử áo đỏ xinh đẹp đứng trong phòng, giá y nàng mặc cũng như giá y khác mà tân nương nông thôn hay mặc.
Trên thân giá y không có thêu thùa, chỉ có ở chỗ giao vạt áo, cổ tay, mép váy được thêu hoa văn bằng chỉ nhỏ màu đen, bên hông thêu một chiếc đai lưng rộng ba tấc có hoa văn màu hồng.
Tay áo giá y như mây bay bình minh, đai lưng bên hông thắt lại lộ rõ vòng eo thon gọn, làm cho người ta cảm thấy rất nhu mì yểu điệu.
“Một tân nương thật xinh đẹp.” Người toàn phúc đứng bên cạnh thở dài, nàng trang điểm cho tân nương rất nhiều, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy một người mỹ kiều nương phong tư như thế.
Dương thị lấy một chiếc gương đồng giơ lên cho Lâm Thanh Uyển xem.
Hiện lên trong gương là hình ảnh người búi tóc trái đào trên đỉnh đầu, tóc mai hồng hoa cỏ, hàng lông mày kẻ nhẹ, mắt phượng hơi nhướn, đôi má tuyết ngọc, mũi quỳnh, môi thắm…
Lâm Thanh Uyển biết thân thể mình trưởng thành không tệ, lại thật không ngờ rằng nàng luôn là hình tượng thanh nhã trong mắt người lại có thể xinh đẹp kinh tâm động phách như vậy, diễm quang bắn ra bốn phía.
Lúc này, thời gian đã gần đến hoàng hôn.
Bên ngoài truyền đến tiếng pháo nổ và tiếng nhạc trống, một tức phụ mặt tươi cười chạy vào.
“Tân lang tới đón tân nương, tân nương tử chuẩn bị xong chưa?”
“Được rồi được rồi.” Dương thị vội vàng dìu Lâm Thanh Uyển đến giường lò ngồi, lại lấy khăn voan màu đỏ trùm lên đầu nàng.
Lập tức trước mắt biến thành một mảnh lửa đỏ.
Trong lúc tiếng pháo vang ‘’bùm bùm’’ thì cửa phòng bị đẩy ra sau đó rất nhiều người đi vào.
Trong đó có Dương Thiết Trụ.
Hắn mặc một bộ quần áo tân lang, trước ngực treo một bó hoa to, trên mặt không che nổi vui sướng và mừng rỡ.
Thường thì dẫn tân nương lên kiệu là do huynh trưởng của tân nương cõng đi, nhưng hoàn cảnh của Lâm Thanh Uyển không như người khác, cho nên nhiệm vụ cõng tân nương lên kiệu dĩ nhiên là giao cho tân lang làm rồi.
Lâm Thanh Uyển được Dương thị nâng đỡ cẩn thận leo lên lưng người kia.
Lưng rất rộng cũng thực rắn chắc, làm cho người ta có cảm giác an toàn vô cùng…
Trong tiếng ồn ào có người hô to: “Tân lang cõng tân nương lên kiệu ~ bắn pháo ~ “
Lại thêm một trận tiếng pháo đinh tai nhức óc, Lâm Thanh Uyển cảm giác được mình được cõng đi một lát rồi được đặt trong kiệu màu đỏ.
“Tân nương ngồi vững, khởi kiệu ~~~ “
Kiệu hoa chậm rãi được nâng lên, sau đó lắc lư đi về phía trước.
Lâm Thanh Uyển có chút hoảng hốt…
Nàng gả? Như vậy là gả rồi…
Trong khung cảnh màu đỏ diễm lệ chói mắt, Lâm Thanh Uyển chậm rãi đi tới nơi sinh hoạt trong tương lai, trong lòng có chút sợ hãi, cũng có chút chờ mong…