Đọc truyện Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu – Chương 112
Hôm sau, Mã thẩm nhi gánh vác nhiệm vụ đi Điền gia lấy sữa dê.
Đến Điền gia, Điền Thúy Lan kinh nghi nhìn phụ nhân trước mắt này thay thế Thiết Trụ ca lại đây lấy sữa dê.
Mã thẩm nhi không nói chuyện cùng Điền Thúy Lan, chỉ là đầy mặt tươi cười giải thích với Điền thẩm tử, nói Dương Thiết Trụ có chút bận, cho nên hôm nay bảo bà tới lấy sữa dê.
Điền thẩm tử thấy Điền Thúy Lan túm bát trong tay không buông, nhịn không được nháy mắt với khuê nữ mình, Điền Thúy Lan đành phải không cam nguyện đưa bát trong tay cho Mã thẩm nhi.
Mã thẩm nhi cười ha hả nói cảm ơn, phảng phất như không thấy ả, sau đó bưng sữa dê xoay người rời đi.
Ra cổng Điền gia bà mới ngầm phi một ngụm.
Không biết xấu hổ hồ – ly – tinh, nhìn cái bộ mặt thất vọng của ả ta kìa!
Hôm qua Lâm Thanh Uyển nói với Mã thẩm nhi bảo bà mỗi ngày lại đây lấy sữa dê đã kể ra mọi chuyện cho bà nghe. Mã thẩm nhi vừa nghe nói có người nương vào việc sữa dê của Nặc Nặc, muốn thông đồng Dương Thiết Trụ, liền vỗ bộ ngực ôm việc lấy sữa dê về mình.
Hôm nay lại đây nhìn, thật đúng là!
Với cái mặt không tới hai lạng thịt kia ư, vẻ mặt tướng khắc chồng còn muốn thông đồng nam nhân Thanh Uyển, thật là mù ả mắt chó!
Mã thẩm nhi căm giận rất nhiều, không khỏi cảm thấy buồn cười. Người khác không rõ ràng lắm, Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ suốt ngày ở dưới mí mắt bà, bà phi thường rõ ràng hai người cảm tình tốt thế nào. Có đôi khi tốt tới mức làm cho bà đây là người từng trải cũng phải mặt đỏ không thôi.
Liên tục ba ngày, mỗi ngày đều là Mã thẩm nhi lại đây lấy sữa dê, Điền Thúy Lan rốt cuộc không nén được tức giận, do dự nửa ngày thấy Mã thẩm nhi muốn đi mới lắp bắp mở miệng: “Thẩm, sao Thiết Trụ ca hai ngày nay không tới đây, hắn đi đâu vậy?”
Mã thẩm nhi trong lòng ngầm phi một ngụm, còn Thiết Trụ ca, ai là Thiết Trụ ca của ngươi hả?
Nhưng mà bà đang chờ những lời này đây, cười đắc ý vị sâu xa nói: “Ngươi nói Thiết Trụ à? Hắn không đi chỗ nào nha, ai, ngươi không biết, gần đây Thanh Uyển nôn oẹ lợi hại, suốt ngày ăn không vô gì đó, Thiết Trụ đau lòng vợ, mỗi ngày ở nhà trông mom vợ đấy.”
Ý tứ của Mã thẩm nhi là muốn nói cho Điền Thúy Lan ngươi không cần suy nghĩ, cảm tình của hai người đó rất tốt. Chung quy lời đồn đãi phía ngoài hoặc là tâm tư cá nhân Điền Thúy Lan đều là ngầm, không ai đâm toạc tầng giấy mỏng kia, đâm ra Điền Thúy Lan không dễ làm người. Mã thẩm nhi tuy rằng chán ghét Điền Thúy Lan này, nhưng chung quy làm người phúc hậu, vẫn có ý muốn đánh thức nàng.
Điền Thúy Lan nghe xong bị đả kích lớn, thân mình lung lay đưa bát sữa dê cho Mã thẩm nhi, sau đó ôm mặt chạy đi.
Mã thẩm nhi phảng phất như không thấy, nói cám ơn Điền thẩm tử rồi quay người rời đi.
Điền thẩm tử bất đắc dĩ dậm chân: “Thật là oan nghiệt!”
Đuổi theo nữ nhi tới phía sau xem ả thế nào.
Không thể không nói, Mã thẩm nhi người này có chút ác thú vị. Bà mỗi ngày tới lấy sữa dê thấy biểu hiện Điền Thúy Lan, trở về sau lưng Dương Thiết Trụ miêu tả sinh động như thật cho Lâm Thanh Uyển nghe. Không phải nói Mã thẩm nhi lôi người ra làm chê cười, bà chỉ là muốn nói lại cho Lâm Thanh Uyển nghe, làm cho nàng có cái đề phòng.
Lâm Thanh Uyển nghe xong vừa buồn cười lại không có lời gì để nói. Nhưng nàng không để Điền Thúy Lan trong lòng, chỉ như nghe chuyện đùa thôi. Người ta nghĩ như thế nào đó là chuyện của người ta, chẳng lẽ nàng còn có thể quản người ta không được nghĩ tới nam nhân nàng?
Chỉ là nàng kỳ quái, Điền Thúy Lan này vẫn không có gì động tĩnh gì sao bỗng nhiên lại nhảy ra? Chẳng lẽ là do sữa dê chọc họa? Nhưng nàng lại không tốt thầm oán Dương Thiết Trụ vì sao không biết kiêng dè, chung quy trong nhà còn có đứa con tham ăn đòi sữa. Dê mẹ không dễ tìm, nam nhân đã nói với nàng rồi.
Không đề cập tới phản ứng của cả hai bên, lại qua mấy ngày, Mã thẩm nhi có buổi sáng đi lấy sữa dê tay không mà về.
Sau khi trở về Mã thẩm nhi đầy mặt phẫn hận nói, người Điền gia nói dê mẹ không có sữa. Lại nói sao có thể hết sữa nhanh như vạy chứ, đoán chừng là không nguyện ý cho nàng.
Mã thẩm nhi biết trong nhà không có nhận không sữa dê của người ta, cách cái dăm ba ngày mang miếng thịt heo đi qua. Một chén lớn căn bản không bao nhiêu tiền, đổi lấy một miếng thịt heo lớn chỉ biết là không thiệt.
Điền gia này đầu bị cửa kẹp rồi, hay là thịt heo trong nhà cầm cho chó ăn, cứ như vậy đi khó xử bọn họ?
Mã thẩm nhi mỗi ngày đều giúp Lâm Thanh Uyển mang Nặc Nặc, trong lòng cũng đau lòng tiểu tử, cơ hồ coi nó như cháu mình. Đi lấy sữa dê không tới tay, bà liền bận tâm Nặc Nặc về sau ăn cái gì. Nếu không phải sợ gây chuyện cho Lâm Thanh Uyển, phụ nhân phúc hậu này đã tại chỗ cãi nhau với người Điền gia. Nhà bọn họ trước đây đã từng nuôi dê, Mã thẩm nhi biết rõ thời kì một con dê mẹ có sữa như thế nào.
Đây không phải là dê không có sữa, rõ ràng là thấy mấy ngày nay bà đi lấy sữa dê, Dương Thiết Trụ không đi. Cái mặt hàng kia muốn gặp nhân không gặp được nên khó xử bọn họ!
Lâm Thanh Uyển đương nhiên hiểu được hàm nghĩa trong đó, bao gồm Dương Thiết Trụ trong lòng cũng hiểu được, Điền Thúy Lan đây là đang ép Dương Thiết Trụ đi qua gặp ả?
Lâm Thanh Uyển liền cười ha hả.
Nàng trừng mắt nhìn nam nhân ngồi ở bên cạnh co quắp bất an, sau đó phi thường bình tĩnh mở miệng nói: “Tướng công, chàng đi trong thôn buông lời ra ngoài, nói cho người khác biết chúng ta dùng mười lượng bạc thu mua một con dê mẹ đang có sữa. Muốn loại dê mẹ sữa tốt nhất, tốt nhất vừa mới sinh con, không câu nệ trong thôn hay là ngoài thôn, chỉ cần sữa tốt là được.”
Dương Thiết Trụ vốn chột dạ không thôi, vội vàng đứng dậy đi trong thôn nhờ người truyền ra tin.
Về phần nàng dâu nói mười lượng bạc thu mua dê mẹ, Dương Thiết Trụ không cảm thấy cái gì. Chỉ cần có thể giải quyết đồ ăn cho con trai, số tiền này bọn họ lại không phải không lấy ra được. Hắn hiện tại đã sớm hối hận, chính mình lúc trước sao lại không né tránh Điền gia!
Nhưng chuyện này không thể oán Dương Thiết Trụ, chung quy lúc ấy hắn căn bản không có suy nghĩ nhiều như vậy, cũng tự nhận chính mình làm không có gì làm cho người chọn, ai biết lại nháo ra như vậy!
Bận rộn một vòng sau khi trở về, thấy Lâm Thanh Uyển đang cầm thìa nhỏ đút cháo gạo cho con.
Tiểu Nặc Nặc cảm thấy cháo thật là khó ăn, nhưng nó là tiểu bảo bảo nghe lời, vẫn cố ăn mấy miếng, chỉ là vẻ mặt chán ghét.
“Uyển Uyển, đều tại ta không tốt.”
Dương Thiết Trụ thật cẩn thận ngồi xuống canh vợ bắt đầu thừa nhận sai lầm.
Hắn hiện tại trải qua phía ngoài một ít lời đồn đãi và những loạn thất bát tao ép buộc, trong lòng không có một chút ấn tượng tốt nào về Điền Thúy Lan. Cảm thấy Thúy Lan muội tử khi còn bé nghe lời kia đã sớm thay đổi, trở nên không giống khi còn bé nữa.
Đối với chuyện của Điền Thúy Lan, hắn cũng biết, trong lòng đồng tình cảnh ả gặp phải. Nhưng đồng tình thì đồng tình, làm bừa bãi như vậy đích thực làm cho người ta phiền. Dương Thiết Trụ rốt cuộc minh bạch lúc trước hắn nói muốn mua dê của Điền gia, vì sao Điền gia không bán, đây là đang gài bẫy hắn sao?
Cũng không thể oán Dương Thiết Trụ nghĩ như vậy, mà là những kia lời đồn đãi phía ngoài và Điền gia làm ra hành động này, làm cho hắn không có biện pháp nghĩ tốt về họ.
Cho nên Dương Thiết Trụ hiện tại cũng nổi giận, không nguyện ý cho nhà hắn sữa dê, hắn tự nghĩ biện pháp. Không phải là chuyện mất thêm chút tiền sao, nhà hắn hiện tại mua con dê vẫn lấy bạc ra được, mười dặm tám thôn này hắn không tin không có dê mẹ.
Gấp năm lần giá cả Điền gia không nguyện ý bán, gia đình nguyện ý bán có nhiều.
“Được rồi, ta biết việc này không trách chàng được.” Người vợ yếu ớt ngẫu nhiên có thể chơi xấu làm nũng, nhưng lúc nên thiện giải nhân ý vẫn phải thiện giải nhân ý.
Dương Thiết Trụ trong lòng cảm động đến rơi nước mắt, Uyển Uyển thật là thiện giải nhân ý, hắn hại con trai không có sữa uống, còn nháo ra nhiều chuyện như vậy, vậy mà không trách hắn.
“Nàng dâu, để ta đút tiểu tử thối này cho, đừng để nó đè ngươi, Nặc Nặc bây giờ nặng đấy.”
Uyển Uyển nhà hắn hiện tại gầy cánh tay có thể nhìn thấy xương cốt rồi, làm sao chống được tên tiểu tử béo này áp.
Nếu đã có nhân nguyện ý gấp gáp lấy lòng, Lâm Thanh Uyển tất nhiên là mừng rỡ thanh nhàn. Trong lòng lại cười lạnh một chút, xem Điền Thúy Lan ngươi lần này chuẩn bị tiếp chiêu như thế nào.
Tin tức Dương Thiết Trụ dùng mười lượng bạc muốn mua sữa dê nhanh chóng thổi quét toàn bộ Thôn Lạc Hạp, sau đó lan tràn ra bốn phía.
Người trong thôn vừa nghe nói việc này, tâm tư dị biệt, xôn xao bàn tán mọi kiểu.
Rất nhiều người kỳ quái, không phải Dương Thiết Trụ mỗi ngày đi Điền gia lấy sữa dê cho con trai hắn sao, sao đột nhiên lại nháo ra thế này?
Mấy hậu sinh có quan hệ không tệ với Dương Thiết Trụ, cũng chính là người giúp hắn truyền lời biết một chút tình hình bên trong đó.
Người ta không có nói cái gì khác, chỉ nói người Điền gia nói con dê trong nhà bây giờ không có sữa, mà trong nhà Dương Thiết Trụ còn có một đứa bé đòi sữa, mới phải dùng nhiều tiền mua sữa dê.
Mấy hậu sinh này kín miệng nhưng trong thôn nhiều người có mắt tinh. Vài ngày nay một phụ nhân trong nhà Dương Thiết Trụ thay Dương Thiết Trụ đi Điền gia lấy sữa dê, không phải là không có người nhìn thấy.
Mọi người đều biết phụ nhân trung niên này là ai, nghe nói là thân thích nhà chồng Dương thị đại cô Dương Thiết Trụ bên kia gặp nạn, hiện tại an thân tại nhà Dương Thiết Trụ.
Lại có hàng xóm Điền gia nói, đâu phải dê mẹ nhà Điền gia không có sữa, là không nguyện ý cho Thiết Trụ nhà người ta, hôm qua còn nhìn thấy Điền gia chen lấn được một thùng sữa dê không dùng tới, cuối cùng mang đi đổ cho heo ăn.
Hai bên góp lại, nguyên do sự tình được xâu chuỗi không sai biệt lắm.
Hai nhà này là cãi nhau trở mặt hả?
Dương Thiết Trụ lấy thịt heo đi đổi sữa dê không đáng bao tiền, trong thôn mỗi người đều biết. Đây không phải là người Điền gia đầu bị cửa kẹp, chính là Điền Thúy Lan Điền gia thấy thay đổi người đi lấy sữa dê, không thấy được Dương Thiết Trụ thì không cho nữa.
Vẫn là ý sau làm cho người ta tin phục, vì thế mọi người vừa nhắc đến việc này là ngầm phi Điền Thúy Lan một ngụm.
Không biết xấu hổ, vợ người ta còn chưa chết đâu đã không hiểu được thu liễm là gì như vậy. Khó xử ai cũng không thể khó xử đứa bé nhà người ta đang oa oa đòi ăn, trẻ sơ sinh không có sữa uống không phải là việc nhỏ, người Điền gia này xử sự quá đáng rồi.
Về phương diện khác, danh tác mười lượng bạc thu một con dê sữa cũng phi thường làm người ta sợ hãi than. Mọi người vừa cảm thán Dương Thiết Trụ quả thật buôn bán lời tiền lớn, vừa hỗ trợ truyền lời ra ngoài.
Tổng thể mà nói, những thôn dân này có chỗ làm người ta chán ghét nhưng cũng có chỗ đáng yêu. Biết trẻ con nhà người ta đang há mồm chờ, đều liên tục hỗ trợ hỏi thăm khắp nơi. Đương nhiên cũng có tâm tư nhà mình không có dê sữa, nói không chừng thân thích nhà mình có thể kiếm được một khoản.
Mặt khác, những lời đồn đãi trước kia nói Dương Thiết Trụ muốn tục huyền Điền Thúy Lan, mọi người kinh nghi bất định. Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng chỗ nào đó, vợ Thiết Trụ ‘Không tốt’ muốn tục huyền Điền Thúy Lan, thế chuyện sữa dê này là sao đây, Điền gia sao lại trở mặt với Dương Thiết Trụ thế này?
Lời đồn đãi sở dĩ làm cho người ta tin tưởng chính là nó phù hợp tình lý logic, bây giờ ngay cả logic cũng xảy ra vấn đề, người trong thôn tất nhiên là không tin. Có người nhàm chán nhớ đến Vương thị ‘Chứng minh’, lại nghĩ tới quan hệ Dương gia bên kia cùng Dương Thiết Trụ gia, liền suy đoán ra là Vương thị đang làm hỏng thanh danh Dương Thiết Trụ.
Rất nhiều người biết chuyện Vương thị đi ra ‘Chứng minh’. Nhất thời trong lúc đó, Vương thị trả tiền thay trận lời đồn đãi này, gánh oan ức trên lưng. Mỗi người nhắc tới ả sẽ nói một câu như vậy, nói ả bỉ ổi, đương nhiên nói cái này đồng thời cũng lấy hành vi của Điền Thúy Lan ra nói một lần.
…
Người Điền gia nghe được tin tức này. Người cả nhà đều ngồi trong phòng trầm mặt không biết nói cái gì cho phải. Không chỉ vì tâm tư nhỏ mọn của cả nhà bị triệt để đánh đổ, còn bởi vì bên ngoài truyền khó nghe.
“Thật là hồ nháo!” Điền lão hán dậm chân nói: “Bà cứ để nó không cho? Bà không nghĩ tới người khác nghe nói sẽ nghĩ nhà chúng ta như thế nào hả? Người ta không phải nhận không của nhà bà, những thịt heo kia để cho chó ăn à?”
Không thể trách Điền lão hán nói chuyện khó nghe, bởi vì bên ngoài truyền so với hắn nói còn khó nghe hơn.
Hiện tại người Điền gia vừa ra khỏi cửa là có người ở trước mặt thuyết tam nói tứ.
Phúc hậu một chút thì nhìn bọn họ lắc đầu, nói phải quản khuê nữ trong nhà một chút đi. Không phúc hậu trực tiếp phi một ngụm, nói Điền Thúy Lan không biết xấu hổ, dùng sữa dê bức nam nhân người ta tới cửa, không quan tâm tới trong nhà người ta còn có đứa bé cần uống sữa, hàng xóm láng giềng mà xử sự như vậy thật là ghê tởm.
Tóm lại cái gì cũng nói…
Điền thẩm tử lau nước mắt không biết nói cái gì cho phải. Bà có thể nói là bà không ngăn lại khuê nữ mình làm như vậy sao? Vậy tới khi đó cơn tức lão già sẽ đổ hết lên đầu khuê nữ.
Điền thẩm tử đau lòng tiểu khuê nữ này, vẫn cảm thấy bởi vì nhà mình khiến cho Điền Thúy Lan từ hôn gả người khác mới gặp nhiều ủy khuất như vậy.
“Cha, người đừng nói mẹ, là tự con làm như vậy… hu hu hu…” Nói chưa nói xong đã ôm mặt chạy về ốc khóc.
“Oan nghiệt!” Điền lão hán ngửa đầu thở dài, nhìn thấy khuê nữ khóc thương tâm như vậy, lão không biết nên khiển trách ai. Khiển trách khuê nữ ư, lão thật sự nói không nên lời. Không chỉ Điền thẩm tử cảm thấy thẹn với Điền Thúy Lan, chẳng phải lúc đó Điền lão hán cũng có tâm tư như vậy nha.
Nhóm con trai con dâu ngồi ở một bên nhìn hai phía cũng không biết nói cái gì.
Dù sao nhà bọn họ bây giờ là đâm lao phải theo lao, đã buông lời nói dê không còn sữa, khẳng định là không thể lại có sữa rồi. Có chút thèm nhỏ dãi Dương Thiết Trụ nói mười lượng bạc mua đầu dê sữa, nhưng nhà bọn họ trước đó nói luyến tiếc không bán dê, hiện tại ngượng ngùng mang dê bán. Hơn nữa lời đồn đãi bên ngoài nói khó nghe như vậy…
Thấy không thể nói được cái gì nên mấy người cũng dần tản đi.
Trở lại phòng mình, Cao thị nhịn không được nói một câu: “Đây thật là chuyển cục đá đập chân mình, đây là mười lượng bạc đấy.”
Đáng tiếc có thịt đau cũng không phải của nhà họ. Mình cũng không thể đánh mặt mà mang đi bán, đến lúc đó không nói tới Dương Thiết Trụ có khinh bỉ bọn họ hay không, chỉ cần nước miếng người trong thôn cũng đủ để dìm chết đuối cả nhà bọn họ. Đương nhiên trong đó còn kèm theo một ít oán khí, bởi vì tâm tư nhỏ mọn của nhà mình bị người ta làm đổ hết rồi.
Điền Đại Xương hiện tại cũng không biết nên nói cái gì cho phải, đối với tiểu muội mình làm hắn cũng đầy bụng oán khí. Suốt ngày ra cửa bị người nghị luận không nói, ả làm như vậy sau này một chút giao tình khi còn bé với Dương Thiết Trụ đã không còn sót lại gì.
Về sau song phương gặp mặt, ngoại trừ xấu hổ thì chỉ có thể là lúng túng. Những người Điền gia khác không ngờ lại thành ra thế này, về sau ra cửa thật khó làm người.
Nhưng mọi người đều rõ ràng tiểu muội mình gặp phải, các huynh tẩu thương xót không đành lòng trách móc nặng nề, mà duy nhất Cao thị có chút tâm nhãn cũng băn khoăn mặt mũi nam nhân không dám nói cái gì.
******
Bỏ qua Điền gia tạm thời không đề cập tới, bên này Tiểu Nặc Nặc sau khi ăn hai ngày đủ loại kiểu dáng khẩu vị cháo gạo, rốt cuộc nghênh đón một con dê sữa.
Con dê mẹ này là một gia đình nông dân tự mình nuôi nấng, vừa sinh dê con được mấy ngày. Hán tử trung niên đưa dê tới đây biết dê con không có mẹ không sống được, dù sao nó lại còn nhỏ như vậy, giết cũng không được vài hớp thịt, đơn giản mang cả nó lại đây.
Dương Thiết Trụ kiểm tra một chút dê mẹ có khỏe mạnh hay không, lại nhìn đến dê con híp mắt, nghe hán tử nông dân kia thấp thỏm liên tiếp ở bên cạnh nói, dê nhỏ dễ nuôi không cần quản nó, dê mẹ này nhiều sữa, nhà hắn mỗi ngày đều vắt được hơn nửa thùng ra cho lợn ăn.
Hắn cười vỗ bả vai hán tử kia hai lần để cho hắn yên tâm tâm, sẽ không mặc kệ con dê con kia.
Hán tử trung niên kia nhận bạc Dương Thiết Trụ đưa, sau đó vui sướng bước đi.
Dương Thiết Trụ dắt dê mẹ và dê con vào trong hậu viện, bảo Mã thúc làm cái chỗ ở cho hai con dê.
Mã thúc trước đây trong nhà có nuôi dê nên biết chăm sóc dê vừa sinh như thế nào. Nghe vợ mình nói Dương Thiết Trụ muốn mua con dê về, hắn đã sớm sửa chuồng heo ở hậu viện rồi, vừa vặn để nuôi hai con dê này.
Dương Thiết Trụ về phòng nói cái tin tức tốt này cho Lâm Thanh Uyển, lại ôm lấy Nặc Nặc nói với nó: “Con trai, cha mang về cho con một con dê sữa, về sau chúng ta không phải ăn cháo gạo, muốn uống bao nhiêu sữa thì uống bao nhiêu sữa, muốn uống khi nào thì uống, đảm bảo uống no!”
Tiểu Nặc Nặc trừng cha không ngừng động môi, nghe không hiểu nó đang nói cái gì, chỉ a a a mấy tiếng xem như đáp lại.
“Ai, nàng dâu, nàng xem Nặc Nặc nhà chúng ta nghe hiểu được ta nói chuyện này!” Làm cha vẻ mặt mừng như điên.
Làm nương chán đến chết đảo mắt, mới không nói với nam nhân mình, đó không phải là nghe hiểu được, mà là đang đùa với chàng đấy.
Nói tóm lại, chuyện sữa dê rốt cuộc xem như đến lúc kết thúc. Vấn đề sữa dê đã giải quyết, về phần lời đồn đãi bên ngoài, Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ hai người là lười hỏi thăm cũng không muốn nghe, ý tứ bọn họ là để nó tự tán đi,
Về phần phản ứng Điền gia bên kia, hai người tạm thời không công phu đi tự hỏi cái này.