Danh Môn Độc Sủng

Chương 84: Vì có anh bên cạnh*


Đọc truyện Danh Môn Độc Sủng – Chương 84: Vì có anh bên cạnh*

Editor: Rika Rin

Beta-er: Nhạc Dao

Phùng Vân Hi v: Tôi từng nghĩ rằng, con đường vào tim của Thẩm Tử Mặc sẽ rất ghập ghềnh nhưng anh ấy đã dùng chính hành động của mình chứng minh cho tôi rằng, chỉ cần tôi nguyện ý, Thẩm Tử Mặc sẽ luôn ở đây; bởi vì, tôi đã ở trong trái tim của anh từ lâu. Dù có chông gai nào, anh cũng sẽ thay tôi giải quyết.

Hãy xem tui là một quả anh đào: Đây là cách thức biểu lộ tình yêu sao? Đừng nói hai người sẽ kết hôn nhé?

Giá đỗ: Đúng rồi, họ đã công bố trên Weibo rằng hai nhà đã gặp mặt để chọn ngày tổ chức đám cưới rồi.

Sữa nóng: Mọi người ra đây mà xem nè, tui nghe nói là sau khi Thẩm tiên sinh cầu hôn đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, người ta còn nói, mỗi ngày Thẩm tiên sinh đều đang chờ cưới Vân Hi đấy.

Hội viên fanclub của Phùng Vân Hi: Sắp kết hôn rồi ư? Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.

Tui là fan cuồng của Phùng Vân Hi: Mọi người nghĩ hôn lễ này có được phát trực tiếp không? Tôi muốn xem truyền hình trực tiếp cơ. Mà thôi, dù không được xem trực tiếp cũng không sao, tôi chỉ cần thấy ảnh cưới của họ là đã thỏa mãn lắm rồi.

Phùng Vân Hi không biết Thẩm Tử Mặc đã làm bao nhiêu chuyện vì cô. Anh không những khiến cho người nhà của anh đồng ý cho hai người kết hôn, mà họ còn vô cùng ủng hộ cô phát triển sự nghiệp diễn xuất.

Cô chưa bao giờ dám mơ tới điều này, ngay tại khoảnh khắc ấy, cô gần như muốn lao vào lòng Thẩm Tử Mặc.

Sau khi hai người rời khỏi nhà họ Thẩm, Phùng Vân Hi ôm chặt lấy Thẩm Tử Mặc, nói gì cũng không chịu buông ra.

Nhưng mà, Thẩm Tử Mặc chỉ khẽ nói: “Để anh đưa em đi ăn.”

“Đi ăn?” Phùng Vân Hi nhíu mày không hiểu.

Thẩm Tử Mặc mở cửa xe cho cô, thanh âm trầm ổn: “Chẳng lẽ vừa rồi em đã ăn no sao?”

Phùng Vân Hi: Sao mà no được chứ QAQ

Vừa nãy, Phùng Vân Hi chỉ có thể tiếp chuyện mọi người, toàn bộ đồ cô ăn đều do Tử Mặc gắp.


“Chưa…”

“Vậy chúng ta ăn gì đây?”

“Hay là, chúng ta về nhà ăn khuya đi?”

Phùng Vân Hi liên tiếp đặt câu hỏi, nhưng Thẩm Tử Mặc đều không trả lời cô. Cuối cùng, cô chỉ phải ngoan ngoãn lên xe.

Thẩm Tử Mặc đưa Phùng Vân Hi đến một nhà hàng gần nhà họ Thẩm. Dù tiệm này không lớn nhưng thức ăn rất ngon.

Ăn cơm xong, cô còn chưa kịp biểu đạt sự cảm động thì Hứa Chu gọi tới.

“Vân Hi, Thẩm Tử Mặc đã gặp Tô Duệ. Vả lại, anh ta còn gặp gã trước em nữa đó.” Hứa Chu nghĩ anh ta đã hiểu được bảy tám phần của chuyện này rồi.

Chuyện Tô Duệ muốn gặp Vân Hi chắc chắn có liên quan tới Thẩm Tử Mặc.

Phùng Vân Hi sửng sốt, ngước lên nhìn Thẩm Tử Mặc, nói em đã biết rồi cúp máy.

Sau một hồi phân vân, cô quyết định sẽ không hỏi Thẩm Tử Mặc. Nếu anh đã không mong cô biết chuyện này thì cô cứ giả vờ như không biết đi.

“Em no rồi, mình về nhà thôi.” Phùng Vân Hi chủ động khoác tay Thẩm Tử Mặc.

“Được…”

Thật ra, Thẩm Tử Mặc vốn không tiếc những thứ kia, anh chỉ cần Phùng Vân Hi ở bên cạnh mình mà thôi, anh có thể dùng cả cuộc đời này chậm rãi nói cho cô nghe tất cả. Nhưng có một lần, anh vô tình nghe thấy Phùng Vân Hi gọi điện thoại.

“Anh Chu, em có linh cảm những thứ kia vẫn chưa bị thiêu hủy. Anh có thể giúp em tìm được không?”

“Em biết nhưng em không hỏi được gì từ Tô Duệ cả.”

Hôm đó, dường như cô rất lo lắng, còn vô cùng ảo não, như thể cô đã làm ra một chuyện tày đình vậy. Vì thế, ngày hôm sau anh liền đến gặp Tô Duệ, đồng thời, anh cũng là lý do mà Tô Duệ yêu cầu gặp Phùng Vân Hi.


Hôm ấy, Tô Duệ nói với anh: “Thẩm Tử Mặc, tình yêu tôi dành cho Vân Hi không hề ít hơn anh. Nếu tôi có địa vị như anh thì chưa biết ai mới là người ở bên cô ấy ngay lúc này đâu!”

“Chỉ với lời này của anh là đã đủ chứng minh anh có rất nhiều thành kiến về tình yêu của cô ấy rồi.*” Thẩm Tử Mặc bình tĩnh nói.

*Ý bảo là nam phụ không xem trọng tình cảm của nữ chính, nghĩ nữ chính thích nam chính là vì tiền tài của nam chính.

“Anh…” Tô Duệ vừa mở miệng liền lập tức ngậm lại, gã đã không còn khả năng ở bên Phùng Vân Hi thì việc gì phải tàn nhẫn phá hư hạnh phúc của cô kia chứ.

Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng thì gã nói: “Nói đi, hôm nay anh đến đây có ý gì?”

“Tôi muốn anh gặp Vân Hi và trả lại cho cô ấy những gì mà anh đang cầm.”

“Không thể nào, chúng đã bị tiêu hủy.”

Nếu như người ấy không phải Phùng Vân Hi thì gã sẽ giữ lại những thứ đó.

“Tôi biết, tôi sẽ viết lại một phần khác, anh hãy giao nó lại cho quản lý của anh, nói với anh ta rằng hãy gửi lại những thứ ấy cho Vân Hi qua đường bưu điện. Sau đó, anh hãy yêu cầu gặp cô ấy.” Ngay từ đầu, Thẩm Tử Mặc đã nghĩ đến trường hợp này. Nếu Tô Duệ đưa ra yêu cầu rồi tự mình giao lại đồ cho Phùng Vân Hi thì cô sẽ không hoài nghi.

Ngay khi Thẩm Tử Mặc nói ra những lời ấy, Tô Duệ biết mình đã thua, gã vốn dĩ không bằng Thẩm Tử Mặc.

Tuy nhiên, Tô Duệ vẫn không biết lý do tại sao Thẩm Tử Mặc lại yêu Phùng Vân Hi đến thế nên không nhịn được mà bật thốt lên: “Vì sao chứ? Nếu lúc này Vân Hi không ở bên anh thì anh vẫn sẽ làm như vậy sao?”

Nếu như Thẩm Tử Mặc rộng lượng như thế thì tại sao kiếp trước lại muốn phá hoại tình cảm của gã và Phùng Vân Hi chứ?

“Có một người mà từ giây phút nhìn thấy cô ấy, bản thân anh liền biết cô ấy sẽ là người bầu bạn với mình đến suốt đời.” Nói đến đây, Thẩm Tử Mặc ngước lên nhìn Tô Duệ, trong đôi mắt ấy ánh lên niềm hạnh phúc, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta lạnh run. Anh nói: “Còn ví dụ ban nãy anh hỏi tôi, tôi chắc chắn chuyện đó sẽ không xảy ra.”

Tô Duệ vẫn kiên trì: “Nếu chuyện đó xảy ra thì sao?”

“Vậy thì tôi sẽ để cô ấy trưởng thành, rồi cô ấy sẽ hiểu rõ ai mới thật sự là người đối xử tốt nhất với cô ấy, ai mới là người thích hợp với cô ấy nhất.” Ngay lúc này, giọng nói của anh lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm.


Và cũng trong khoảnh khắc này Tô Duệ liền hiểu rõ, dù là kiếp trước hay kiếp này, gã và Phùng Vân Hi mãi mãi không có khả năng ở bên nhau.

Kiếp trước, trong mắt Thẩm Tử Mặc, gã ta là cục đá ven đường nhưng vì không nỡ tổn thương Phùng Vân Hi nên gã mới còn tồn tại.

Thật sự đã thua triệt để rồi.

Sáng sớm hôm sau, Phùng Vân Hi dậy sớm, không tiếp tục ngủ nướng như mọi lần. Cô lắc lắc cánh tay của Thẩm Tử Mặc: “Anh mau dậy đi, chúng mình cùng đi đăng ký kết hôn!”

Một câu nói đã thành công làm Thẩm Tử Mặc tỉnh ngủ, như thể không nghe rõ, anh liền hỏi lại: “Em vừa nói gì?”

“Đăng ký kết hôn đó!” Nói xong, cô cũng mặc kệ anh, tự mình sửa soạn trước. Còn Thẩm Tử Mặc vẫn ngồi ỳ trên giường, anh vừa sững sờ vừa cười ngờ nghệch.

Phùng Vân Hi lặng lẽ quan sát anh mấy lần rồi bật cười vui vẻ. Mọi chuyện cứ để Thẩm Tử Mặc lo đi, cô nguyện giao cả đời của cô cho anh đấy.

Lúc hai người đăng ký kết hôn, Phùng Vân Hi cảm thấy khuôn mặt trong tờ giấy này vẫn là khuôn mặt trắng nõn của mình, nhưng thần thái lại khác hẳn, dường như cô đẹp hơn bất kỳ giây phút nào trong đời. Phùng Vân Hi biết, đó là bởi vì cô có Thẩm Tử Mặc ở bên cạnh.

Sau khi đăng ký kết hôn, Phùng Vân Hi liền chụp ảnh khoe với bạn bè trên Weibo.

Cùng thời điểm đó, Chu Hạo Hiên cũng đăng tin khoe cậu đã theo đuổi được Tiếu Lỵ. Nhưng tin của cậu ngay lập tức bị tin tức của Phùng Vân Hi đè xuống trong vòng ba nốt nhạc.

Fanclub của Phùng Vân Hi v: “Chúc mừng hai người đã nhận giấy kết hôn. Chúc Vân Hi và Thẩm tiên sinh trăm năm hạnh phúc, ân ân ái ái.”

Fan của Phùng Vân Hi liền xếp hàng bình luận nhưng không ai nói gì cả, ai bảo bọn họ thần kỳ như thế chứ? Nhưng mà, Chu Hạo Hiên không hiểu, vì sao fan của mình bon chen ở đây làm gì? Bộ họ không thấy thần tượng của mình mới công bố tin tức yêu đương sao?

Fanclub của Chu Hạo Hiên: Chuyện của Phùng Vân Hi mới quan trọng, cô ấy kết hôn đấy, còn anh chỉ mới yêu đương. Hơn nữa, chuyện anh hẹn hò đã giúp anh giải quyết vấn đề nên làm phù rể hay phù dâu rồi, bởi vì anh không thể làm cái nào hết.

Chu Hạo Hiên: “…”

Cậu thật đau khổ mà, cậu muốn nói chuyện với Tiếu Lỵ, nhưng bây giờ cô ấy lại bắt đầu nói chuyện điện thoại với Phùng Vân Hi, không biết bao giờ mới dừng nữa.

Ở bên kia, Hứa Chu cũng mờ mịt, Phùng Vân Hi không hề thông báo trước cho anh ta về việc đăng ký kết hôn gì cả.

Phóng viên: “Xin hỏi, anh có ý kiến gì về việc Phùng Vân Hi đăng ký kết hôn không?”

Lúc này, Hứa Chu đã bình tĩnh lại: “Hoặc anh chờ tôi xem lại thông tin, hoặc anh nói rõ luôn cho tôi chuyện gì đang diễn ra luôn cũng được.”


Phóng viên cảm thấy thật mệt mỏi, rõ ràng mình mới là người đi phỏng vấn, sao bây giờ lại thành người đi cung cấp thông cho người được phỏng vấn rồi.

Ba tháng sau, công ty giải trí Vân Mặc được nhận giải công ty mới xuất sắc nhất, Phùng Vân Hi là cổ đông nên phải đi, Thẩm Tử Mặc cũng đi cùng cô.

MC trao giải của đêm nay cảm thấy hồi hộp hơn bất kỳ nghệ sĩ nào. Vì sao ư? Mời nhìn xem những tin tức liên quan đến Phùng Vân Hi ở dưới.

# Có Phùng Vân Hi thì không cần phí tuyên truyền #

# Minh tinh thần kỳ nhất trong giới giải trí #

# Có Phùng Vân Hi thì không sợ thiếu sân để quay phim #

# Phùng Vân Hi là một nghệ sĩ tự đầu tư và toả sáng rực rỡ #

# Phùng Vân Hi là một minh tinh kết bạn với phóng viên #

# Phùng Vân Hi là một cô nàng thần bí #

Tuy nhiên, mấy tin này không phải là nguyên nhân quan trọng nhất. Nguyên nhân quan trọng nhất là, Phùng Vân Hi vừa đến buổi lễ trao giải nào thì buổi lễ đó sẽ lên trang đầu của các tờ báo nhiều ngày liền, còn về tin tức gì thì phải xem tâm trạng và lời nói của Phùng Vân Hi nữa.

Đây là lần xuất hiện trước công chúng đầu tiên của Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc kể từ khi hai người đăng ký kết hôn. Lúc này, cô đã bị Thẩm Tử Mặc nuôi béo lên một tý, đẹp hơn trước kia rất nhiều. Đó là một vẻ đẹp khác, một vẻ đẹp vô tư vô lự.

Hai người mặc đồ đôi, tay trong tay xuất hiện. Họ vừa bước ra, các phóng viên đã liên tục đặt câu hỏi.

“Trên mạng đồn rằng, Mặc tiên sinh hoàn toàn ủng hộ cô tiếp tục phát triển trong giới giải trí, điều này có phải là thật không?”

Đối diện với những vấn đề này, Phùng Vân Hi chỉ mỉm cười, cô nói: “Về hôn lễ, mọi người hãy hỏi Thẩm tiên sinh, bởi vì cho đến bây giờ tôi chỉ quyết định váy cưới của mình thôi, những chuyện khác đều là Thẩm tiên sinh quyết định. Còn về công việc, các bạn hãy liên lạc với Anh Chu.”

Câu trả lời này quả đúng chuẩn phong cách Phùng Vân Hi mà.

“Vậy xin hỏi, khi nào thì hai người quyết định sẽ có em bé?”

Nghe vậy, Phùng Vân Hi quay lại nhìn Thẩm Tử Mặc, vừa hay chạm vào ánh mắt anh, hai người liền nhìn nhau mỉm cười.

Hoàn chính văn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.