Đọc truyện Danh Môn Độc Sủng – Chương 79: Em muốn quà sinh nhật gì nhất?*
Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Y Phi
Vì chuyện lần trước mà tài năng lẫn đạo đức của Lâm Chính Hào đã bị công chúng nghi ngờ. Nhưng Lâm Chính Hào là ai chứ? Làm gì có chuyện anh ta sẽ giải thích với người khác chứ. Anh ta tìm một khu vực đẹp tựa tiên cảnh rồi tiếp tục quay phim, như thể muốn dùng bộ phim này để chứng minh tất cả.
Sau chuyện lần này, cuộc sống thường ngày của đoàn làm phim đã không còn như xưa nữa. Bởi vì, anh ta không cho xài máy lạnh hay ăn dưa hấu. Nhưng chuyện này không phải là trọng điểm, trọng điểm là anh ta không cho mọi người xài Wi-Fi!!!
Mùa hè oi bức không có máy lạnh, Wi-Fi và dưa hấu là trải nghiệm như thế nào?
Sống không bằng chết.jpg
Khó khăn lắm đoàn làm phim mới có Wi-Fi thì Lâm Chính Hào lại bảo là anh ta sẽ hạn chế thời gian dùng Wi-Fi của mỗi người. Không những vậy, anh ta còn bảo mọi người nhận phỏng vấn qua Weibo để tuyên truyền cho bộ phim của họ.
Mọi người đồng loạt phản ứng: ha ha…
Không đợi MC đặt câu hỏi thì đã nhận được tin nhắn riêng từ Phùng Vân Hi và Chu Hạo Hiên rằng họ mong câu hỏi đầu tiên sẽ là: “Đánh giá của họ về Lâm Chính Hào.”
MC tưởng rằng họ muốn khen ngợi đạo diễn nên liền làm theo ý họ.
***
# Xin hỏi đánh giá của mọi người về Lâm Chính Hào là gì? #
Phùng Vân Hi: Tôi đã tưởng đây sẽ là lần quay phim hạnh phúc nhất trong đời mình, nhưng không ngờ tôi chỉ đoán được mở đầu chứ không đoán được kết thúc.
Chu Hạo Hiên: Không có gì để nói, tôi chỉ có thể nói rằng bây giờ tôi vẫn còn độc thân là do anh ta, do anh ta, do anh ta cả!
Bành Phi: Thật ra, đạo diễn Lâm cũng khá tốt nhưng bây giờ toàn bộ đoàn làm phim đang chửi xéo anh ta thì tôi không tiện đi ngược với trend. Vì vậy, tôi cảm thấy đạo diễn Lâm cho chúng tôi quá ít thời gian nghỉ ngơi.
MC: Tôi vẫn chưa hiểu lắm, mọi người có thể nói cụ thể hơn không?
Phùng Vân Hi: Anh ta làm trễ nãi chuyện yêu đương của tôi.
Chu Hạo Hiên: Anh ta làm trễ nãi việc tôi theo đuổi bạn gái.
Bành Phi: Anh ta làm trễ nãi việc bạn gái tương lai của tôi tìm tôi.
MC:… Được rồi, chúng ta chuyển sang mục kế tiếp thôi, lần này sẽ trả lời câu hỏi ngẫu nhiên từ khán giả trực tiếp.
Lâm Chính Hào: Mười phút sau cúp internet.
“…”
Mười phút sau, lúc cuộc phỏng vấn này kết thúc thì đạo diễn Lâm đã không còn là đạo diễn Lâm của lúc xưa nữa rồi.
Quay lại phim trường.
Dàn diễn viên chính ngồi thành một hàng, mỗi người cầm một cái Ipad trong tay.
Phùng Vân Hi cau mày như đang đợi điều điều gì đó. Sau khi Ipad vang lên một tiếng “bíp” thì cô mới từ từ đứng lên, vỗ vỗ bả vai của Chu Hạo Hiên: “Tôi giao phần phỏng vấn cho cậu đấy. Tôi phải tranh thủ thời gian để gọi video nói chuyện phiếm với Thẩm tiên sinh.”
Chu Hạo Hiên ngơ ngác: “Không phải chúng ta đã thề rằng: “Anh em tốt có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu” ư?”
“Ai bảo cậu chưa thành công theo đuổi được Tiếu Lỵ chứ? Bây giờ chúng ta không giống nhau thì sao tôi có thể có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu với cậu đây?” Nói xong, Phùng Vân Hi liền vô tình xoay người đi luôn.
Chu Hạo Hiên cũng đứng lên, nhìn về phía Bành Phi.
Bành Phi liền nhích qua bên cạnh: “Thân ai người nấy lo đi.”
Chu Hạo Hiên: Vì sao cậu luôn là người bị tổn thương vậy?
Rất nhanh đã đến lúc trả lời câu hỏi của người xem trực tiếp.
Chu Hạo Hiên tự nhủ dù cực khổ cách mấy thì cũng không thể phụ sự nhờ vả của anh em được nên cậu rất nghiêm túc đọc câu hỏi.
***
Hãy xem tui là một quả anh đào: Hiên Hiên, anh có thể để nữ thần nhà em selfie một tấm không? Lâu rồi chị ấy chưa cập nhật Weibo.
Chu Hạo Hiên: “…” Lâu rồi cậu cũng chưa cập nhật Weibo, sao không thấy ai hỏi thăm cậu hết vậy?
Tui là một loại rau xanh: Hiên Hiên, nữ thần nhà em ở đoàn làm phim có tốt không? Em nghe đồn lần này đạo diễn Lâm sẽ đẩy nhanh tiến độ quay, nữ thần có nghỉ ngơi đầy đủ không?
Chu Hạo Hiên: “…” Sao không ai hỏi thăm cậu hết?
Tui là fan cuồng của Chu Hạo Hiên: Hiên Hiên, anh có thể cập nhật Weibo không? Lần này không cần phải viết gì hết, chỉ cần đăng hình nữ thần là được rồi.
Chu Hạo Hiên: “…” Fan của cậu đi đâu mất rồi!!!
Chuyện khiến Chu Hạo Hiên đau lòng nhất là, vì cậu ta độc thân nên toàn bộ fan của cậu đều quay sang yêu mến Phùng Vân Hi, ngay cả fandom của cậu cũng vì tình hữu nghị giữa hai fandom mà chuyển qua giúp đỡ Phùng Vân Hi.
Hội trưởng fanclub của cậu đã nói với cậu như thế này: “Hiên Hiên, khi nào anh cần thì tụi em sẽ trở về. Thời buổi này, theo đuổi bạn gái cũng không dễ dàng gì cho cam, tụi em đang giúp anh bằng cách chuyển sang yêu mến Phùng Vân Hi.”
Chu Hạo Hiên: Trái tim mệt mỏi quá…
Sau khi video được kết nối, Phùng Vân Hi liền nhìn chằm chằm vào Thẩm Tử Mặc: “Tụi em sắp quay xong ở chỗ này, chắc cũng sắp đến lúc đổi địa điểm quay rồi, qua khoảng vài tuần nữa là có thể đóng máy.”
“Có nóng không em?” Thẩm Tử Mặc nhíu mày nhìn quần áo của Phùng Vân Hi.
“Không nóng, sắp đến mùa thu rồi mà. Dù sao, ai cũng phải mặc như vậy mà.” Phùng Vân Hi vô tâm nói. Đúng là ban đầu khá nóng nực nhưng tập mãi cũng thành quen, cô cũng không còn cảm thấy nóng như ban đầu nữa.
Thẩm Tử Mặc đáp lời: “Nhưng tôi chỉ quan tâm đến mỗi em thôi.”
Gò má của cô liền đỏ lên, cô mím môi nói: “Mấy ngày nữa là sinh nhật của em rồi, liệu em có thể về nhà không đây? Em rất muốn đón sinh nhật với anh.”
Cô chưa bao giờ đón sinh nhật cùng với Thẩm Tử Mặc cả.
Vì bộ phim lần này mà Lâm Chính Hào bỏ ra không ít vốn, anh ta yêu cầu cao hơn hẳn những bộ trước kia nên tiến độ quay phim của đoàn làm phim tăng mạnh. Từ sau khi vào đoàn làm phim, Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc chỉ được gặp nhau đúng một lần. Không những vậy, lần đó vẫn là do Thẩm Tử Mặc rút bớt thời gian để đến gặp cô.
Vì địa điểm quay khá xa nên Phùng Vân Hi không nỡ để anh phải bay qua bay về rồi còn phải làm việc. Vì vậy, cô luôn ngăn anh tới.
Nói xong câu này cô mới nhớ tới việc mấy ngày nữa họ sẽ phải đi đến sa mạc. Vậy là không thể xin nghỉ được rồi.
“Em quên mất là sắp đổi địa điểm quay. Xem ra, năm nay chỉ có mình em đón sinh nhật mà thôi.”
Cô còn định xin nghỉ với lý do “sinh nhật” ấy chứ.
Thẩm Tử Mặc im lặng một lát rồi hỏi cô: “Em muốn quà sinh nhật gì nhất?”
Cô muốn anh xuất hiện ở trước mặt cô cơ. Chỉ là, điều này có vẻ như phi thực tế quá.
“Chỉ cần là anh tặng thì em đều thích.” Phùng Vân Hi đáp giòn tan.
Hai người nói chuyện phiếm một lát. Đúng mười phút sau, internet đã bị ngắt.
Phùng Vân Hi: Cô còn chưa nhìn đủ Thẩm tiên sinh nhà cô mà QAQ
Sau đó, cô liền gọi điện thoại cho anh: “Thẩm tiên sinh, internet đã bị ngắt thật rồi. Giờ em đi quay phim đây, em sẽ tranh thủ quay nhanh để về nhìn anh.”
“Được…”
Không biết vì sao mà hôm nay Thẩm Tử Mặc trầm mặc hơn bình thường nữa. Tuy bình thường anh cũng ít nói nhưng không giống như hôm nay. Nếu là lúc bình thường, chắc chắn anh sẽ bảo cô đừng làm việc quá sức, có việc gì thì gọi cho anh này nọ nhưng hôm nay anh không nói gì cả.
Nghĩ vậy, cô liền ủ rũ như cà tím nhiễm sương muối. Trong khoảnh khắc này, lòng cô liền xuất hiện một nỗi niềm không muốn quay phim ở xa nên cô liền gọi cho Hứa Chu, nhưng anh Chu lại cúp máy.
Chu Hạo Hiên lê tấm thân mỏi mệt về thể xác lẫn tinh thần đến sau lưng Phùng Vân Hi: “Đến giờ làm việc rồi!”
Phùng Vân Hi: “Tôi cảm thấy bản thân như bị vứt bỏ.”
Chu Hạo Hiên sắp xếp lại từ ngữ của bản thân: “Không sao, ít nhất cô còn có tôi!”
“Ha ha…”
“…”
Cuối cùng, Phùng Vân Hi đành đi tìm Miêu Tiểu Trân: “Tiểu Trân, gần đây em có liên lạc với anh Chu không?”
Gần đây, Miêu Tiểu Trân cảm thấy chị Vân Hi quá tự lập nên quyết định chạy theo đầu bếp của đoàn làm phim để học nấu ăn, nghe đâu là vì cô bé muốn chứng minh năng lực của bản thân. Một trợ lý lại phải học nấu ăn để chứng minh năng lực, thật sự là…
Miêu Tiểu Trân nhào nặn vắt mì trong tay, thái độ của cô bé với Phùng Vân Hi cũng không còn nhiệt tình như trước: “Anh Chu à? Sáng nay em vẫn còn liên lạc với anh ấy.”
Phùng Vân Hi: Cô chỉ quay một bộ phim thôi mà, vì sao thế giới lại biến thành như vậy rồi? Giống như chỉ còn mình Chu Hạo Hiên là người bình thường thôi ấy.
Trong thế giới bất bình thường này, cuối cùng Chu Hạo Hiên cũng trở nên bình thường một lần.
“Em tiếp tục làm đi.” Nói xong, Phùng Vân Hi liền đi ra ngoài. Khi đi tới cửa, cô đột nhiên nhíu nhíu mày nhưng không nghĩ sâu xa mấy.
Mắt thấy Phùng Vân Hi đã đi ra ngoài, Miêu Tiểu Trân liền bỏ đồ trong tay xuống. Cô rửa rửa tay, móc điện thoại ra rồi gọi cho Hứa Chu: “Anh Chu, mới nãy chị Vân Hi tới tìm em, chị ấy còn hỏi gần đây em có liên lạc với anh không nữa đó.”
Hứa Chu thở dài: “Em cứ hành xử như bình thường đi, nhưng nhớ đừng lỡ miệng nhé.”
Vì muốn giúp Thẩm Tử Mặc chuẩn bị niềm vui bất ngờ mà Hứa Chu phải dùng đến cả Miêu Tiểu Trân. Nhưng tình cảm giữa Miêu Tiểu Trân và Phùng Vân Hi rất tốt, anh ta sợ cô bé lỡ miệng tiết lộ cho Phùng Vân Hi nên mới bảo cô tự chơi, không có việc gì thì tuyệt đối không được xuất hiện ở trước mặt Vân Hi, vậy thì không sợ cô tiết lộ bí mật rồi.
“Thế em vẫn nên tự chơi thôi. Mà hình như em lỡ chơi có đẳng cấp rồi, bởi vì em đã biết làm bánh kem. Hay là, em làm một cái bánh kem biển cả siêu bự vào ngày đó cho hai người nhé?”
“Bánh kem biển cả là cái gì thế?”
“Là bánh kem màu xanh dương ấy. Nếu bánh kem màu xanh dương xuất hiện ở sa mạc thì sẽ hoành tráng lắm.”
“Em vẫn nên tự chơi thì hơn.”
“…”
Cuối cùng, dưới vô vàn sự cam đoan của Miêu Tiểu Trân và cô gửi n tấm ảnh của n+1 bánh kem thành phẩm thì Hứa Chu mới đồng ý.
Skill trợ lý học được cách làm bánh kem khi ở đoàn làm phim cũng không dễ dàng chút nào. Chí ít thì Miêu Tiểu Trân cảm thấy cơ hội để chứng minh tài năng của mình cũng đã đến rồi. Cô là trợ lý giỏi nhất giữa đống thợ làm bánh và là thợ làm bánh chuyên nghiệp nhất giữa trợ lý đấy nha~