Danh Môn Độc Sủng

Chương 72: Cơm hộp tình yêu*


Đọc truyện Danh Môn Độc Sủng – Chương 72: Cơm hộp tình yêu*

Vì tuần này là sinh nhật của chị Y Phi nên sẽ có ít nhất 3 chương nhé.

Editor: Y Phi

Beta-er: Nhạc Dao

Nhờ chuyện của Tô Duệ mà đoàn làm phim Cửu Thiên Kiếm đã được lên hot search một phen, nhưng đây không phải là hot search mà Lâm Chính Hào muốn. Trái lại, đối với anh ta mà nói, chuyện này là một vết nhơ trong sự nghiệp của mình.

Ngoại trừ việc này ra còn một vấn đề khác, địa điểm bọn họ quay phim vốn được bảo mật, nhân viên trong đoàn và người dân địa phương đều phải ký hợp đồng đảm bảo sẽ giữ bí mật. Nhưng Tô Duệ vừa xảy ra chuyện thì địa điểm quay phim cũng bị tiết lộ, chưa gì đã có một đám phóng viên tìm đến nơi rồi.

Lâm Chính Hào: Tôi chỉ mời diễn viên khách mời mà thôi, kết quả cậu ta lại khiến cho công việc của đoàn làm phim ngừng trệ, bây giờ còn làm lộ địa điểm quay nữa.

Ngày hôm sau, vì phóng viên tới quá nhiều nên đoàn làm phim tiếp tục đình công.

Phóng viên đặt câu hỏi quá sắc bén, cuối cùng Lâm Chính Hào không chống đỡ được nữa liền đẩy Phùng Vân Hi ra, chủ đề liền đổi thành khi nào thì cô và Thẩm Tử Mặc sẽ kết hôn.

Phùng Vân Hi: “…”

Lâm Chính Hào ở bên cạnh: “Nhiệm vụ cứu vớt đoàn làm phim giao cho cô đó!”

“Nhưng mà tôi chỉ muốn yên lặng đứng ở một bên làm bình hoa thôi.”

Từ tối hôm qua đến giờ, tâm trạng của Phùng Vân Hi luôn uể oải. Lúc cô nhờ cảnh sát giúp mình hỏi xem những lọ điều ước bị đổi ra sao rồi, Tô Duệ lại nói: “Em cho rằng anh sẽ giữ lại những thứ đó ư!”

Dù sao hiện tại cũng chưa tìm lại được, hơn nữa từ lúc gặp chuyện đến bây giờ, cô cũng chưa liên lạc với Thẩm Tử Mặc.

Hứa Chu rất lo lắng cho cô, bên kia còn nhiều việc chờ anh ta xử lý, nhưng anh ta không dám đi.

“Thẩm tiên sinh sẽ đến thăm cô sao?”

“Mọi người đều biết khi đạo diễn Lâm quay phim điện ảnh đều đi khắp nơi để tìm địa điểm. Vậy, trong khoảng thời gian này cô có trở về gặp Thẩm tiên sinh không?”

Phùng Vân Hi gục đầu xuống, đáng thương nói: “Tôi rất muốn gặp anh ấy…”


Vẻ mặt của cô khiến cho rất nhiều phóng viên cảm thấy thật đáng yêu, sau đó chủ đề lại quay về Lâm Chính Hào. Lúc Lâm Chính Hào đang chuẩn bị nhàn nhã phơi nắng thì một lần nữa bị phóng viên vây quanh, nội tâm của anh ta liền sụp đổ.

“Đạo diễn Lâm, đoàn làm phim có cho diễn viên nghỉ phép không?”

“Đúng vậy, đạo diễn Lâm, anh hãy xem xét cho diễn viên có ngày nghỉ đi, không phải ai cũng độc thân giống như anh đâu.”

Lâm Chính Hào: Vì tôi độc thân nên hãy trách tôi đi o (╯□╰)o

Cuối cùng anh ta hào phóng tuyên bố cho toàn bộ đoàn làm phim nghỉ hai ngày. Thật ra, nếu hôm nay không cho nghỉ thì cũng không quay được, dù sao họ cũng phải tìm địa điểm quay mới, nên anh ta dứt khoát cho mọi người nghỉ luôn.

Đồng thời, việc này còn chứng minh được anh ta là một đạo diễn rất có tâm nữa đó.

Có điều, mọi việc không diễn ra theo dự đoán của anh ta. Anh ta cho rằng nhân viên sẽ cảm động nói không muốn nghỉ, nói với anh ta rằng: “Đạo diễn Lâm, chúng tôi sẽ ở bên cạnh anh.” Nhưng đây chỉ là tưởng tượng mà thôi, bởi vì anh ta vừa nói đến ngày nghỉ, tất cả nhân viên làm việc đều chạy đi, sau đó chưa đến vài phút đã đồng loạt xách vali đứng trước mặt anh ta.

“Đạo diễn Lâm, vậy chúng tôi đi trước.”

“Đạo diễn Lâm, chúng tôi được nghỉ phép có lương sao?”

“Có lương hay không lương cũng không sao cả, chỉ cần được nghỉ là tốt rồi, nói sau đi, dù sao đạo diễn Lâm cũng đâu phải là người keo kiệt.”

Lâm Chính Hào: “…” Anh ta còn có thể nói cái gì đây.

Trái lại, bên phía Phùng Vân Hi quả thực như một thế giới khác, bởi vì chưa từng có một ngôi sao nào lại được phóng viên đối xử dịu dàng đến vậy, bọn họ đều nhường đường cho Phùng Vân Hi.

“Vân Hi, cô mau trở về gặp Thẩm tiên sinh đi.”

“Đúng vậy đúng vậy, đạo diễn đã cho mọi người nghỉ rồi, mau về đi thôi. Chúng tôi cũng không phỏng vấn cô nữa, lần sau chúng tôi lại phỏng vấn tiếp.”

“Đúng đúng, tôi cũng đi gọi điện thoại cho đồng nghiệp đây. Cô yên tâm đi hẹn hò với Thẩm tiên sinh đi, sẽ không có ai quấy rầy hai người đâu.”

Hứa Chu: Chuyện này thật sự là một lời khó nói hết…


Mọi người xung quanh đều khiếp sợ, họ đã lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí như thế nhưng chưa bao giờ gặp tình cảnh như này.

Trong lòng Phùng Vân Hi hơi rối rắm. Cô muốn trở về gặp Thẩm Tử Mặc nhưng lại sợ anh tức giận, nếu vậy thì cô nên nói gì đây? Thôi thì cô sẽ hoá thân thành nàng tiên ốc một lần vì anh vậy.

Như vậy thì anh sẽ không tức giận nữa đâu nhỉ?

Hứa Chu lấy lại tinh thần sau cú shock, nói lời cảm ơn với những phóng viên kia, hơn nữa còn bảo Miêu Tiểu Trân phát danh thiếp của anh ta cho họ, nói là nếu Phùng Vân Hi mở họp báo thì nhất định sẽ mời họ đến.

Nơi này chắc chắn không thể trở lại rồi. Bởi vì phải thay đổi địa điểm quay nên Hứa Chu trở về phòng thu dọn hành lý cho Phùng Vân Hi, sau đó mang xuống dưới tầng.

Trong lúc này, các phóng viên liên tục trò chuyện với Phùng Vân Hi.

Chu Hạo Hiên và nam chính Bành Phi từ đầu đến cuối bị xem nhẹ. Đến lúc có người nhận ra họ, đương lúc họ vừa mới định tạo dáng chụp ảnh thì phóng viên lại đi chen lấn sang bên phía Phùng Vân Hi.

Chu Hạo Hiên: “…” Dù sao cậu ta cũng là tiểu sinh đang ăn khách có cả triệu fan đấy, mấy người này có đúng là phóng viên không vậy?

Vì Phùng Vân Hi không muốn để cho Thẩm Tử Mặc biết cô sẽ trở về nên mong những phóng viên kia sẽ hỗ trợ, để đến ngày mai mới đăng tin tức của hôm nay, sau đó các phóng viên cũng vô cùng hào phóng đáp ứng.

Tóm lại, Phùng Vân Hi và phóng viên giao lưu rất vui vẻ.

Sau khi lên xe bảo mẫu, Phùng Vân Hi ném cho Hứa Chu một cái chăn: “Anh Chu, anh mau ngủ đi. Anh xem anh kìa, quầng thâm trên mắt còn chưa tan nữa.”

Hứa Chu liền bị cảm động, anh ta nắm lấy một góc chăn, ngập ngừng một lúc lâu mới mở miệng nói: “Không sao, anh…”

“Anh mau ngủ đi, lát nữa anh còn phải về công ty đó.” Phùng Vân Hi cầm di động bắt đầu tra các món ăn, còn hỏi: “Đúng rồi, nếu gần đây có chương trình nào về các món ăn thì anh nhận giúp em nhé, tốt nhất là làm khách quý ấy.”

Hứa Chu cảm thấy cho dù có cầm chăn thì cũng không cảm nhận được sự ấm áp. Trái tim mệt mỏi quá, anh ta chỉ có thể tự mình sưởi ấm cho bản thân thôi.

Không lâu sau, Hứa Chu liền ngủ thiếp đi trên xe, Phùng Vân Hi dém góc chăn cho anh ta, rồi đè thấp giọng nói với tài xế: “Lái xe chậm một chút, lát nữa vào trong thành phố thì cho tôi xuống xe. Sau đó anh đưa anh Chu về thẳng nhà nhé, nói với anh ấy là chiều nay tôi sẽ qua xử lý việc ở công ty.”


Tài xế gật đầu: “Vâng.”

Sau đó Phùng Vân Hi nhìn Miêu Tiểu Trân: “Hai ngày này em về nhà chơi đi, chờ khi nào đoàn làm phim bắt đầu làm việc thì chị sẽ gọi cho em.”

Miêu Tiểu Trân: Lại nghỉ…

Thật ra Tiếu Lỵ định đi cùng với họ, nhưng Chu Hạo Hiên cứ nằng nặc đòi đưa Tiếu Lỵ về, rồi còn nháy mắt ra hiệu với Phùng Vân Hi, chỉ thiếu chút nữa là nói đừng làm chậm trễ việc theo đuổi tình yêu của người anh em này mà thôi.

Tiếu Lỵ ngồi trên xe Chu Hạo Hiên, quả thực chính là sống trên đời không còn gì hối tiếc.jpg

Sau khi đến thành phố A, Phùng Vân Hi đeo kính râm vào rồi cùng Miêu Tiểu Trân xuống xe. Vốn dĩ cô không có ý định đưa Miêu Tiểu Trân theo, nhưng Miêu Tiểu Trân cứ đòi phải đưa cô về nhà.

Sau khi xuống xe, hai người bắt taxi đi đến một siêu thị rồi bắt đầu mua sắm.

Muốn làm nàng tiên ốc thì cũng phải có nguyên liệu nấu ăn đó, nếu không thì lấy gì đi làm nàng tiên ốc chứ.

“Thật ra, chị Vân Hi à, em có thể hỗ trợ cho chị, việc trong công ty em cũng có thể giúp chị, làm chân chạy việc vặt cũng được, cho nên chị đừng cho em nghỉ mà.” Miêu Tiểu Trân đẩy xe mua sắm đi theo sau Phùng Vân Hi.

Phùng Vân Hi: “…” Chưa từng gặp trợ lý nào mà không muốn nghỉ luôn.

“Em nói xem, vì sao lại không muốn nghỉ?”

“Bởi vì em không muốn rời xa chị, không muốn giữa hai ta dần dần có khoảng cách, nên chị Vân Hi hãy dẫn em đến công ty giúp chị đi.”

Phùng Vân Hi: Em nói đơn giản chút đi, đừng kịch bản hoá như vậy, OK?

Phùng Vân Hi cũng không định nấu món gì quá khó, chỉ là mấy món ăn gia đình thôi, cho nên nguyên liệu nấu ăn cũng rất dễ tìm, rất nhanh hai người đã thanh toán xong.

Cạnh siêu thị có một cửa hàng quà tặng, nói đến cũng thật là khéo, lần trước khung ảnh mà Phùng Vân Hi mua cho Thẩm Tử Mặc cũng chính là ở đây, nên cô lại dẫn Miêu Tiểu Trân vào.

Ở trong cửa hàng, Phùng Vân Hi mua vài hộp quà nhỏ tinh xảo và mấy tập giấy nhớ, sau đó suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Ôn Tuấn, giọng nói của cô rất nhỏ: “Boss của anh có ở đó không?”

“Không có, ngài ấy ra ngoài làm việc rồi.” Ôn Tuấn cũng tự giác hạ thấp giọng xuống.

Phùng Vân Hi: “…” Nếu boss nhà anh không ở bên cạnh thì anh thì thầm làm chi?

“Vậy lúc nào thì anh ấy trở về?”


“Chắc buổi chiều ngài ấy mới có thể về.”

Phùng Vân Hi hơi thất vọng “à” một tiếng, cô vốn nghĩ là sẽ chuẩn bị cơm trưa, nhưng bây giờ thì chỉ có thể chuẩn bị cơm tối thôi: “Chờ tôi đến công ty rồi gọi điện cho anh thì anh giúp tôi mang thứ này để trên bàn làm việc của boss nhà anh lúc anh ấy không để ý nhé. Còn mấy thứ nữa, anh cũng giúp tôi giấu bên trong phòng, nhưng phải nhớ kỹ là anh giấu ở chỗ nào đấy.”

Ôn Tuấn hơi khó xử: “Vậy cô có thể nói cho tôi biết đó là thứ gì không?”

Không phải Ôn Tuấn không muốn giúp cô, chỉ là có vài chuyện vẫn nên cẩn thận một chút, anh ta sợ Phùng Vân Hi bị người khác lợi dụng.

“Tôi làm cơm tối, còn có cả hộp kẹo dán giấy nhớ nữa.” Phùng Vân Hi quẹt quẹt mũi chân của chính mình, sau đó còn lắc lắc mấy túi hàng trên tay.

“Được được được, buổi chiều ngài ấy còn có cuộc họp nữa, đến lúc đó cô tới đây là được. Cô cũng có thể tự mình giấu đồ, tôi sẽ giúp cô canh chừng.” Ôn Tuấn vô cùng nghĩa khí nói.

Có được câu trả lời của Ôn Tuấn, Phùng Vân Hi rất yên tâm, sau đó liền dẫn Miêu Tiểu Trân về căn hộ cô ở ngày trước.

Cô định nấu súp sườn non, sau đó làm một món mặn và một món chay.

Miêu Tiểu Trân xắn tay áo giúp cô nấu súp sườn, còn cô bỏ một viên kẹo khác vị vào trong mỗi cái hộp nhỏ, sau đó viết một mẩu giấy nhớ dán vào mỗi hộp.

Bận rộn đến khoảng ba giờ thì mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, sau khi gọi cho Ôn Tuấn, Phùng Vân Hi liền lái xe đi đến công ty của Thẩm Tử Mặc.

Ôn Tuấn vỗ ngực đảm bảo với Phùng Vân Hi: “Cô yên tâm đi, phải vài tiếng nữa boss nhà tôi mới trở về cơ, cô cứ từ từ mà làm, không cần gấp gáp đâu.”

Thấy Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc hạnh phúc, Ôn Tuấn cũng mừng thay cho họ.

“Trợ lý Ôn, sau này tôi sẽ đưa cho anh nhiều đặc sản hơn.”

Ôn Tuấn: Thật ra tôi không phải vì đặc sản đâu, tôi vì hòa bình mà.

Sau khi Phùng Vân Hi bước vào phòng làm việc của Thẩm Tử Mặc thì liền đặt hộp cơm lên trên bàn, sau đó bắt đầu giấu những hộp nhỏ kia. Nhưng mà kế hoạch lại bất ngờ thay đổi, bởi vì cô vừa bỏ một cái hộp vào ngăn kéo thì đột nhiên nghe thấy Ôn Tuấn ở bên ngoài liên tục ho khan, còn lớn tiếng nói: “Boss, sao ngài lại quay lại vậy ạ?”

Phùng Vân Hi: Σ ( ° △°|||)︴…

Phùng Vân Hi đứng bên cạnh bàn làm việc cảm thấy có chút bất lực, không biết nên chạy sang trái hay chạy sang phải. Lúc nghe thấy tiếng mở cửa, cô vội vàng chui xuống gầm bàn, mấy cái hộp nhỏ trong tay rơi đầy xuống đất.

***

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người là nhất, nên tôi quyết định truyện này sẽ ngọt đến tận lúc kết thúc~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.