Đọc truyện Danh Môn Độc Sủng – Chương 55: Em nguyện ý từ bỏ ước mơ vì anh nhưng anh không nỡ*
Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Y Phi
Toàn bộ giới showbiz đều bị chấn động!
Thẩm Tử Mặc thu mua một nhãn hiệu thời trang nước ngoài, không những vậy, anh còn đề tên Phùng Vân Hi là chủ sở hữu.
Nhãn hiệu thời trang bị anh mua là Yun, năm nay nhãn hiệu này có tài trợ cho liên hoan phim Hoà Thịnh đó.
Chưa đến một ngày mà Thẩm Tử Mặc đã thu mua Yun, vừa nhìn là biết anh thuộc tuýp người thích dùng tiền để xử lý mọi chuyện.
Bây giờ, nhà tài trợ của liên hoan phim Hoà Thịnh đã là tài sản dưới tên Phùng Vân Hi, nếu như cô muốn bước lên thảm đỏ không phải là dễ như trở bàn tay ư?
***
# Thẩm Tử Mặc thu mua Yun #
Hãy xem tôi là một hộp sữa chua: Tôi còn đang suy nghĩ vì sao bên Vân Hi nhà chúng tôi đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà Thẩm Tử Mặc là bạn trai của chị ấy vẫn chưa phản ứng gì hết, thì ra anh ấy đang bận làm chuyện ngầu như này!
Hãy giả vờ tôi không giả vờ được: Có bạn trai như thế này đúng là nở mày nở mặt mà.
Chuối mít: Chắc Trịnh Lam đã khóc ngất trong nhà vệ sinh rồi.
***
Lúc tin tức này được truyền ra, Phùng Vân Hi vẫn không hay biết gì. Bởi vì cô đang bận ăn cơm tối với Thẩm Tử Mặc.
Hai người còn cực kỳ lạnh nhạt thảo luận chuyện hôm nay đấy.
“Ý của anh Chu là muốn đính chính nhưng em cảm thấy không cần thiết. Nếu đính chính thì Trịnh Lam sẽ phản bác, cứ như vậy thì chuyện này sẽ không chấm dứt được.” Phùng Vân Hi đắc chí nói xong còn trông ngóng Thẩm Tử Mặc khen mình.
Thẩm Tử Mặc gắp một đũa rau xanh cho Phùng Vân Hi rồi nói: “Ừ, đúng là không cần phải đính chính.”
Phùng Vân Hi ủ rũ, cô gục đầu xuống: “Có thể không ăn không?”
Thẩm Tử Mặc hơi nhướng mày rồi gắp thêm một đũa rau xanh cho cô: “Buổi tối phải ăn thanh đạm.”
“…”
Vì phòng ngừa anh lại gắp thêm rau xanh cho mình, Phùng Vân Hi cầm đũa lên rồi bắt đầu ăn cơm.
Gần đây, cách thức ở chung giữa hai người họ đột nhiên thay đổi. Mấy ngày trước cả hai còn nồng nhiệt và vồn vã như thuở mới yêu thì bây giờ lại biến thành đôi vợ chồng già.
“Thẩm tiên sinh, em muốn thương lượng chuyện này với anh.”
“Ừ.”
Phùng Vân Hi cầm chén và đũa rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tử Mặc: “Thật ra, em cảm thấy chúng ta không thể tiếp tục như này nữa. Bây giờ đã là như vậy thì sau này chúng ta già rồi sẽ ra sao đây? Em cảm thấy chúng ta nên tách ra một khoảng thời gian, dù sao thì tiểu biệt thắng tân hôn mà*?”
*Tiểu biệt thắng tân hôn: Xa nhau một chút thôi mà còn ngọt ngào hơn mới cưới. Ý bảo là xa nhau thì tình cảm của cả hai sẽ được hâm nóng lại.
Cô sắp vào đoàn làm phim, vả lại, thời gian ở lại trong đoàn làm phim cũng khá dài nhưng cô không biết nên giải thích sao với anh. Trước kia còn đỡ, bây giờ lại cảm thấy không yên lòng. Nếu cô ra ngoài lâu như vậy thì hẳn là anh sẽ có ý kiến nhỉ?
Đôi môi mỏng của Thẩm Tử Mặc mím chặt lại thành một đường thẳng. Qua một lúc lâu, anh mới đặt đôi đũa xuống rồi nhìn chăm chú vào cô: “Em muốn gì nhất?”
Phùng Vân Hi sững sờ, cô muốn gì nhất?
Nếu là trước kia, cô nhất định sẽ không do dự mà đáp rằng cô muốn đứng trên đỉnh của giới giải trí, còn bây giờ…
“Em…”
Cô chưa kịp trả lời thì di động đã vang lên, cô nhìn thoáng qua thì thấy người gọi là Hứa Chu.
Hứa Chu gọi đúng lúc cô đang không biết trả lời thế nào nên cô cầm di động rồi đứng lên: “Em nhận điện thoại trước đã.” Nói xong, cô còn nói thêm một câu: “Là anh Chu, có lẽ anh ấy gọi em là vì có chuyện gì đấy.”
Thẩm Tử Mặc gật gật đầu.
“Thẩm Tử Mặc thu mua Yun, hơn nữa, còn là dưới tên của em!” Dù Hứa Chu rất bình tĩnh nhưng bây giờ anh ta cũng không bình tĩnh nổi.
Anh ta chưa từng nghĩ tới một vấn đề nan giải lại bị Thẩm Tử Mặc giải quyết bằng cách này.
Đúng là rất khí phách mà!
“Cái gì? Em đang ăn tối với anh ấy nhưng không thấy anh ấy nói gì về việc này cả, có khi nào là nhầm lẫn không?” Tâm trạng của Phùng Vân Hi khi nghe tin này rất phức tạp.
“Em được lên trang nhất của tạp chí giải trí, tạp chí tài chính và tạp chí kinh tế rồi, em nghĩ sao?”
Phùng Vân Hi: Σ(°△°|||)︴…
Bình thường, Thẩm Tử Mặc rất khiêm tốn, ngay cả phỏng vấn cũng rất ít nhận. Sao bây giờ anh lại đột nhiên chơi trội vậy chứ?
Còn nữa, sao anh có thể thu mua Yun trong khoảng thời gian ngắn như vậy chứ?
“Anh Chu, bây giờ em rối quá…”
“Anh cũng thấy rối bời. Bây giờ anh vẫn còn ở công ty, dưới lầu có đầy phóng viên, anh nghĩ hôm nay anh sẽ phải ngủ ở công ty mất.”
Lúc trở về, hai chữ “phức tạp” đã khó có thể diễn tả được tâm tình của Phùng Vân Hi. Tuy Thẩm Tử Mặc không nói gì nhưng anh lại làm rất nhiều việc vì cô mà cô vẫn chưa hề làm việc gì cho anh cả.
“Thẩm tiên sinh…”
Thẩm Tử Mặc đã đoán được cú điện thoại ban nãy cô nhận là vì chuyện gì, anh cũng biết vì sao biểu cảm của cô lại như bây giờ: “Ăn cơm đi.”
“Có người bước chân vào giới giải trí vì nổi tiếng, cũng có người vì kiếm tiền nhưng em thì khác, em vào giới giải trí vì em thích đóng phim. Em mong có một ngày em sẽ đứng ở vị trí cao nhất rồi nhận được giải thưởng này. Đây vốn là mơ ước của em, em vẫn luôn nỗ lực vì ước mơ này nhưng bây giờ…”
Nói đến đây, Phùng Vân Hi ngừng một chút rồi đôi mắt sáng rực nhìn về phía Thẩm Tử Mặc: “Bây giờ, em cảm thấy em muốn có được anh hơn!”
Cô luôn đuổi theo ánh hào quang phù phiếm mà quên đi bên cạnh mình có người cần phải trân trọng.
Tim Thẩm Tử Mặc đập chệch một nhịp rồi sự thoả mãn liền bao lấy anh. Anh cười nói: “Tôi biết.”
“Em không nói giỡn đâu. Em nguyện ý từ bỏ mơ ước vì anh!” Ánh mắt Phùng Vân Hi vừa kiên định vừa nghiêm túc.
Thẩm Tử Mặc đứng lên, ôm cô vào lòng: “Nhưng anh không nỡ!”
Anh không nỡ nhìn Phùng Vân Hi từ bỏ mơ ước vì mình, dù anh không muốn cô tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí nữa nhưng cuối cùng vẫn không nỡ để cô phải từ bỏ điều cô thích.
Anh không muốn cô chịu khổ, điều duy nhất anh có thể làm là trở thành cảng chắn gió che mưa cho cô.
Như thế này đã rất tốt!
Tuy bây giờ Phùng Vân Hi không sở hữu những bộ phim bom tấn nhưng cô cực kỳ nổi tiếng, muốn lên hot search thì lên ngay, muốn lên trang nhất cũng dễ ẹc. Vả lại, Thẩm Tử Mặc vẫn luôn là núi dựa của cô, giống như giới giải trí là nhà cô mở ra ấy.
Chuyện này cũng có mặt xấu, ví dụ như quá nhiều phóng viên bám theo cô.
Phóng viên không thể vào khu nhà của cô và Thẩm Tử Mặc nhưng họ có thể ngồi bên ngoài chờ cô và anh ra mà.
Đây vốn dĩ là điều mà bất kỳ nghệ sĩ nào cũng phải trải qua nhưng ngày nào Thẩm Tử Mặc cũng chở Phùng Vân Hi đi công ty nên anh nghiễm nhiên trở thành đối tượng để phóng viên phỏng vấn.
Vào một buổi sáng nọ, sau khi đã đi vào cửa công ty, Phùng Vân Hi không nhịn được bèn nói: “Hay là, sau này em tự lái xe đi làm nhé? Không thì cứ để tài xế đưa đón em cũng được.”
“Em sắp đi đóng phim.” Thẩm Tử Mặc thâm tình nhìn cô.
Nghe xong câu này của anh, cô cong cong khoé môi rồi hôn chụt một cái vào má anh, lời nói thốt ra giống như lời thề: “Em sẽ về thăm anh, thật đó!”
“Được…”
Lịch trình hôm nay của Phùng Vân Hi cũng không dày đặc mấy, cô chỉ cần đi với Hứa Chu treo wia rồi sẵn tiện làm khách mời cho một bộ phim luôn.
Là loại khách mời chỉ nói vài ba câu thôi ấy.
“Anh nói cho em nghe, em đừng nghĩ gì hết lúc treo wia nhé. Em chỉ cần đứng yên để dây thép kéo lên là xong rồi. Bình thường em làm sao thì bây giờ cứ làm y như vậy là được.” Hứa Chu vô cùng lo lắng, lỡ như Phùng Vân Hi không thể treo wia thì sẽ phiền phức lắm.
“Thật ra, dù anh không nói thì em cũng không định suy nghĩ gì đâu.”
“…”
“Đúng rồi anh Chu, gần đây em khá bận nên anh hãy bắt đầu xử lý việc Tô Duệ khi em vào đoàn làm phim đi. Ngay cả phóng viên còn tìm không ra địa điểm quay phim của Lâm Chính Hào nữa là, anh cũng đừng đáp lại gì hết.”
“Được, anh biết rồi.”
Nhờ lần này quay phim này mà Phùng Vân Hi sẽ biến mất khỏi ánh nhìn của công chúng trong một khoảng thời gian khá dài.
Như vậy cũng tốt, vừa hay có thể làm lắng xuống những tin tức của khoảng thời gian này.
Quản lý nhà người ta chỉ mong nghệ sĩ nhà mình luôn tạo scandal, Hứa Chu thì hoàn toàn ngược lại.
Hứa Chu cảm thấy lo lắng khi anh ta không thể đi cùng Phùng Vân Hi lần quay phim này. Điều anh ta lo lắng chính là Chu Hạo Hiên trong đoàn làm phim, vì mỗi lần Phùng Vân Hi và Chu Hạo Hiên ở chung với nhau thì sẽ thành một gánh xiếc, phản ứng vô cùng vi diệu.
“Lần này em đi quay phim, anh chỉ có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì vậy anh? Em sẽ quay phim thật tốt mà.”
“Không phải, anh chỉ yêu cầu em cách xa Chu Hạo Hiên thôi. Em hãy hứa với anh là tối thiểu đừng chơi với cậu ta trong lúc em đang quay phim.”
Phùng Vân Hi: Thật muốn biết bóng ma Chu Hạo Hiên đã để lại trong lòng anh Chu mà.
Cảnh này cũng xuất hiện bên Chu Hạo Hiên.
Quản lý của Chu Hạo Hiên tỏ vẻ nghiêm trọng rồi nói: “Từ lúc cậu debut tới nay, tôi chưa từng yêu cầu cậu làm gì cả. Nhưng bây giờ tôi phải đặt ra một yêu cầu cho cậu.”
“Anh nói đi!”
“Khi đến đoàn làm phim, cậu nhớ cách xa Phùng Vân Hi nhé, nhất là lúc đóng phim.”
Lúc Hứa Chu dẫn Phùng Vân Hi tới đoàn làm phim, không đợi anh ta kịp giới thiệu cô với mọi người thì người bạn già của anh ta liền xáp lại gần: “Ấy, Cát Tường tới rồi, nhầm nhầm, Vân Hi tới rồi. Chúng tôi không vội, lúc nào cô muốn treo wia cũng được hết. Chúng tôi còn để dành một chỗ cho cô luyện tập treo wia nữa đấy.”
Phùng Vân Hi: “…Đã làm phiền anh rồi, cảm ơn anh nhé. Ban nãy sao anh lại gọi tôi là Cát Tường?”
“Nhân vật cameo của cô trong kịch bản là Cát Tường – là một vị công chúa rất được sủng ái.”
Phùng Vân Hi: Anh đùa với tôi hả? Công chúa rất được sủng ái mà lời thoại chỉ có dăm ba câu thôi ư?
“Được rồi, cậu đóng phim tiếp đi, mình dẫn cô ấy đi luyện tập thử.” Nói xong, Hứa Chu liền dẫn Phùng Vân Hi đi luôn.
Nhân lúc nhân viên đang gắn thiết bị wia cho Phùng Vân Hi, Hứa Chu nhỏ giọng nói với cô: “Chút nữa có vấn đề gì thì em cũng không thể để mọi người nhận ra nhé!”
Phùng Vân Hi gật đầu: “Em biết rồi…”