Danh Môn Độc Sủng

Chương 53: Khi nào thì em sẽ về nhà ăn cơm với anh đây?*


Đọc truyện Danh Môn Độc Sủng – Chương 53: Khi nào thì em sẽ về nhà ăn cơm với anh đây?*

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Rika Rin

Phùng Vân Hi cũng đã nghĩ tới việc Trịnh Lam sẽ trả thù cô nhưng cô không thể vì sợ cô ta trả thù mà nhường nhịn cô ta được. Nếu không thì người ta sẽ nghĩ cô là quả hồng mềm đó*.

*Quả hồng mềm: Ý bảo là nữ chính dễ bị bắt nạt.

“Cô ta không dễ dây vào, anh Chu của chúng ta cũng thế.”

“…”

Hứa Chu rất đau lòng khi Phùng Vân Hi bị người ta bắt nạt. Nói cho cùng, cũng vì cô chưa đủ nổi tiếng trong giới nên phải tự mình giải quyết chuyện này thôi. Nếu như Phùng Vân Hi nổi tiếng hơn thì Trịnh Lam sẽ không dám kiêu căng như này.

Hứa Chu: “Lấy tĩnh chế động đi, bên mình tạm thời không nói gì cả, xem cô ta định ra chiêu gì.”

Sau khi ăn trưa với fan thì ai về nhà nấy, Phùng Vân Hi tới tìm Thẩm Tử Mặc.

Vừa đến trước cửa phòng làm việc của Thẩm Tử Mặc, Ôn Tuấn liền thở dài với cô, vẫy tay ra hiệu cô đừng vào rồi cả hai đi tới một góc.

“Ông nội của ông chủ đến!”

Phùng Vân Hi: Σ (°△°|||)︴…

Hôm nay, Phùng Vân Hi đã được lên trang nhất của mọi tờ báo vì đã gây náo loạn không nhỏ. Đầu tiên là công khai tỏ tình rồi ép Trịnh Lam phải xin lỗi fan của cô.

Cô tỉnh tò trong lúc phỏng vấn, dù chương trình này chưa được chiếu nhưng họ đã cắt một đoạn tỏ tình của cô rồi tung lên mạng để PR cho chương trình kỳ này rồi. Đúng là cực kỳ hot mà.

“Ý anh là ông chủ của anh đã xem video tôi tỏ tình với anh ấy rồi ư!”

Ôn Tuấn: Đây là trọng điểm lúc này sao!


“Vậy anh biết mục đích ông nội của ông chủ các anh đến đây không?”

“Không biết. Ông chủ đã dặn tôi là nếu cô đến thì phải nói trước cho cô rồi cô hẵng đi vào. Chỉ là, tôi cảm thấy quan hệ giữa chúng ta cũng khá tốt nên tôi muốn cô chuẩn bị tâm lý trước.”

Phùng Vân Hi vò đầu bứt tóc: “Anh nghĩ bây giờ anh nói cho tôi thì tôi sẽ chuẩn bị tâm lý được ư?”

Cô chỉ muốn hẹn hò một lần với anh thôi, sao bây giờ lại thành ra mắt ông nội của Thẩm Tử Mặc rồi??? Cô còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần nữa mà, vả lại, cô cũng không thể đến tay không như này được.

“Trợ lý Ôn.”

“Cô nói đi…”

“Anh gặp ông của Thẩm Tử Mặc thay tôi đi, sẵn tiện nói với Thẩm tiên sinh là tôi ở nhà chờ anh ấy.”

“…”

Kết quả là Phùng Vân Hi bị Ôn Tuấn lôi đến trước cửa phòng làm việc của Thẩm Tử Mặc. Anh ta còn cực kỳ tri kỷ mà gõ cửa thay cô, khi nghe tiếng “mời vào” thì đẩy cô vào luôn.

“Ông chủ, cô Phùng đến.”

Ông nội của Thẩm Tử Mặc đã hơn sáu mươi nhưng vẫn còn rất minh mẫn, ông luôn cười tủm tỉm giống như phật Di Lặc: “Chắc hẳn con là Vân Hi, ông đã thấy con trên TV đó. Chu choa, người thật còn đẹp hơn trên TV nữa.”

Phùng Vân Hi căng thẳng đến độ đổ mồ hôi trong lòng bàn tay, cô còn căng thẳng hơn lần đầu tiên thử vai nữa: “Chào ông nội, con là Phùng Vân Hi.”

Phùng Vân Hi: QAQ, cô vừa mới nói gì vậy?

“Không phải, ý con không phải là ông nội nghĩa kia đâu.”

Sau khi giải thích xong, Phùng Vân Hi rất muốn kêu cắt rồi làm lại. Nhưng đây là hiện thực nên cô chỉ có thể cầu cứu Thẩm Tử Mặc bằng ánh mắt tội nghiệp của mình.


Có lẽ là vì có ông nội của mình ở đây nên nhìn Thẩm Tử Mặc có vẻ đứng đắn hơn bình thường, anh đứng lên, đi đến cạnh Phùng Vân Hi rồi khoác vai cô, dẫn cô đứng đối diện với ông nội: “Cô ấy rất dễ thẹn thùng.”

Ông Thẩm cũng rất rộng lượng, cười ha ha vài tiếng: “Không sao, không sao, trước sau gì cũng phải gọi thôi mà.”

Phùng Vân Hi chợt nhớ ra ban nãy cô gọi điện thoại cho anh, anh trầm mặc một lát rồi mới trả lời. Lúc đấy cô còn tưởng anh đang cân nhắc trước khi trả lời nhưng có lẽ mọi chuyện không như cô nghĩ. Vì vậy, cô nhìn về phía Thẩm Tử Mặc.

Như có thần giao cách cảm với nhau, Thẩm Tử Mặc giống như biết suy nghĩ của cô, anh gật gật đầu với cô.

Phùng Vân Hi liền cảm thấy cả người như gai đâm, lúc anh nói lời đấy, ông nội của anh cũng ở cạnh…

Không lâu sau, ông Thẩm cũng chuẩn bị ra về. Trước khi về ông còn nói với Thẩm Tử Mặc: “Cô bé này cũng không tệ, con sắp xếp thời gian để dẫn người về nhà cùng nhau ăn cơm đi.”

Chờ đến lúc trong văn phòng chỉ còn lại Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc thì cô liền ngồi xuống ghế sofa rồi lấy cái gối che mặt mình lại: “Em chắc chắn là hình tượng của em đã sụp đổ trước mặt ông nội của anh rồi!”

Thẩm Tử Mặc đi đến trước mặt cô, ngồi xuống cạnh cô rồi cúi ngang cô, vuốt vuốt tóc cô: “Khi nào thì em về nhà ăn cơm với anh?”

Phùng Vân Hi tiện tay nhặt thêm một cái gối che hết khuôn mặt rồi ấp úng hỏi: “Sao anh phải dẫn em về nhà anh ăn cơm chứ?” Nói xong, cô chỉ chừa một đôi mắt chớp chớp nhìn anh.

Thẩm Tử Mặc cúi đầu cười cười rồi bế Phùng Vân Hi lên, giọng nói khàn khàn tràn đầy mê hoặc: “Cưới em đó…”

Buổi hẹn hò chiều nay của họ cũng bị đổ bể. Vì sao ư? Vì cả hai ở trong phòng làm việc suốt nửa ngày.

Buổi tối khi về nhà, Phùng Vân Hi mới nhớ ra là còn có một bữa tối dưới ánh nến đang đợi họ.

Nếu quản gia Chu đã đồng ý giúp đỡ thì ông sẽ cực kỳ nghiêm túc thực hiện, ông cũng không tiết lộ việc này cho Thẩm Tử Mặc. Vì vậy, cả hai đều sững người khi bước vào nhà.

Thảm đỏ trải dài từ cổng chính đến tận cửa biệt thự, xung quanh còn rải hoa hồng. Khi Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc vừa đặt chân lên thảm đỏ thì âm nhạc vang lên rồi đến pháo hoa nở rộ trên bầu trời.


Phùng Vân Hi: Cháu chỉ muốn một bữa tối dưới ánh nến, chứ không phải cháu định kết hôn đâu.

Sau đó, bởi vì quản gia Chu đã tạo ra một bầu không khí cực kỳ tuyệt vời nên ngày hôm sau Phùng Vân Hi dậy trễ.

Cô sửa sang lại bản thân, không ăn sáng rồi đi thẳng đến phòng làm việc luôn. Hôm nay, cô phải đến xem buổi họp báo trực tiếp của Trịnh Lam. Xem xong thì phải đi đến Glory để chấm dứt hợp đồng với họ.

Hứa Chu đã thương lượng xong với Glory, họ nói chỉ cần anh ta đưa tiền vi phạm hợp đồng là hai bên có thể chấm dứt hợp đồng với nhau rồi.

Cứ theo cái đà này thì họ có thể khai trương công ty trước khi Phùng Vân Hi đến đoàn làm phim rồi.

Đúng vậy, là công ty. Bởi vì đã sớm chấm dứt hợp đồng nên họ có thể mở công ty.

“Nãy giờ em nghĩ nát óc mà vẫn không nghĩ ra được Trịnh Lam sẽ trả thù chúng ta bằng cách nào, em nghĩ khả năng cao nhất là cô ta sẽ nói rằng cô ta sẽ thay mặt fan để xin lỗi fan của em.” Nói xong, Phùng Vân Hi lại chêm thêm một câu: “Biết vậy thì em đã hỏi Thẩm tiên sinh nhà em rồi. Anh ấy thông minh như vậy, tất nhiên sẽ đoán được thôi.”

Hứa Chu ngạc nhiên hỏi: “Hả?”

Sao anh chỉ mới không gặp em một ngày mà Thẩm Tử Mặc đã biến thành Thẩm tiên sinh nhà em rồi?

Nói đến đây, Phùng Vân Hi liền mắc cỡ: “Không phải hôm qua anh ấy nói muốn cưới em sao? Vậy là nhà em rồi. Dù em còn chưa đồng ý nhưng đó cũng là chuyện sẽ xảy ra thôi. Chỉ cần em đồng ý gả thì anh ấy sẽ cưới em ngay.”

Không đợi Hứa Chu kinh hãi thì Phùng Vân Hi đã tiếp tục nói: “Ngày hôm qua em gặp ông nội của anh ấy, ông còn bảo anh ấy dẫn em về nhà ăn cơm đó.”

“Anh Chu, anh đừng đau buồn. Dù em có thể sẽ kết hôn nhưng em sẽ không bỏ anh đâu, chúng ta đã nói là sẽ cùng nhau làm bá chủ của giới giải trí mà.”

Hứa Chu mỉm cười: “Anh chỉ lo lắng cho Thẩm Tử Mặc thôi.”

“…”

Thuyền tình bạn nói lật là lật mà!

Chuyện Trịnh Lam muốn mở cuộc họp báo cũng không phải là việc nhỏ, chỉ có những đài truyền hình nổi tiếng trong nước mới được mời. Mặc dù như thế, bên ngoài cũng có rất nhiều phóng viên chen chúc, chỉ cần chụp được vài tấm đã là may mắn lắm rồi.

Toàn bộ quá trình trong buổi họp báo của ả được quay trực tiếp lên mạng, ả còn chưa kịp xuất hiện mà đã bắt đầu quay livestream rồi.

Hứa Chu tỏ vẻ hiểu rõ tất cả mọi chuyện: “Vừa nhìn là biết cô ta định làm giống như Sở Hàm rồi.”


Ả ta sợ giới truyền thông kiêng dè Thẩm Tử Mặc không dám tung tin của ngày hôm nay ra nên ả liền phát sóng trực tiếp toàn bộ buổi họp báo lên mạng.

Nhắc đến Sở Hàm, Phùng Vân Hi liền nhớ tới Tô Duệ, bèn hỏi: “Chuyện của Tô Duệ ra sao rồi?”

“Chờ Trịnh Lam làm tăng độ hot cho em rồi chúng ta sẽ bắt đầu. Anh cũng đã bàn trước với bên Sở Hàm, đến lúc thì sẽ giải thích cặn kẽ chi tiết cho cô ta. Đến lúc đó, tin chắc rằng Tô Duệ sẽ rất khó xoay người trong giới giải trí.” Nói xong chuyện này, Hứa Chu giống như nhớ ra điều gì nên nói tiếp: “Chờ giải quyết xong mấy chuyện lộn xộn này thì em đi thử treo xia với anh.”

Trịnh Lam xuất hiện ở buổi họp báo vào lúc mười giờ.

“Tôi biết mọi người có rất nhiều câu hỏi nhưng mong mọi người hãy nghe tôi nói xong rồi hãy đặt câu hỏi. Tôi sẽ không trả lời tất cả câu hỏi nên mọi người đừng hỏi những câu không liên quan nhé.” Khí sắc của Trịnh Lam thoạt nhìn rất tốt, tinh thần cũng không tệ, thực giống như không hề bị ảnh hưởng từ chuyện của ngày hôm qua vậy.

Có lẽ là vì địa vị của ả không thấp nên không có phóng viên ngồi ở dưới khán đài đặt câu hỏi cả, lặng lẽ chờ ả nói hết.

“Tôi rất tức giận về chuyện hôm qua nhưng sự tu dưỡng bao năm đã nói cho tôi hay, tôi phải nhận lỗi thay fan của tôi, dù sao thì tôi cũng là nguyên nhân khiến họ tranh chấp. Về chuyện này, tôi không muốn giải thích thêm nữa vì tôi cũng đã nhận lỗi. Nguyên nhân và chủ đề chính tôi mở cuộc họp báo ngày hôm nay là vì tôi muốn xin lỗi Phùng Vân Hi.”

Những lời này của Trịnh Lam rõ ràng có ý đẩy Phùng Vân Hi đến đầu sóng ngọn gió mà.

“Tại sao cô phải xin lỗi Phùng Vân Hi, lẽ nào là vì chuyện ngày hôm qua sao?”

Có phóng viên không nhịn được mà đặt câu hỏi.

Trịnh Lam cũng không để tâm đến anh ta mà tiếp tục nói: “Phùng Vân Hi, dẫu chuyện hôm qua là ai đúng ai sai đi chăng nữa, hôm nay tôi chân thành xin lỗi cô. Tôi cũng rất mong đợi được gặp cô ở liên hoan phim Hoà Thịnh!”

Tất cả mọi người đều ồ lên một tiếng, liên hoan phim Hoà Thịnh là lễ trao giải lớn nhất của nước ngoài. Bất kỳ ai được nhận giải của liên hoan phim Hoà Thịnh thì cũng tương đương với việc được công nhận ở mức quốc tế.

Sao Phùng Vân Hi có thể đến liên hoan phim Hoà Thịnh vào năm sau được chứ? Mặc dù cô đang cực kỳ nổi nhưng cô chỉ mới debut thôi mà, đây chính là chuyện không tưởng đấy.

Sao Trịnh Lam lại không biết chuyện này chứ? Vì sao cô ấy lại nói những lời này thế?

Mắt thấy tình huống nằm trong dự kiến của bản thân, Trịnh Lam cười cười: “Được rồi, mọi người có thể bắt đầu đặt câu hỏi.”

Không ngoài dự liệu của Trịnh Lam, câu hỏi đầu tiên là: “Vì sao cô lại nói rất mong chờ được gặp Phùng Vân Hi ở liên hoan phim Hoà Thịnh sang năm?”

Trịnh Lam cúi đầu, che đi sự sắc bén trong ánh mắt. Chỉ trong một tích tắc, cô ta ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn là nụ cười công thức hoá: “Bởi vì Phùng Vân Hi nói năm sau cô ấy sẽ xuất hiện ở liên hoan phim Hoà Thịnh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.