Đọc truyện Danh Môn Độc Sủng – Chương 43: Em sợ tôi?*
Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Rika Rin
Sau khi Phùng Vân Hi đến thành phố A liền đi tìm Hứa Chu. Trong khoảng thời gian này, mọi việc của công ty riêng đều do Hứa Chu xử lý. Cô luôn ở thành phố khác nên cũng không biết tình hình hiện tại của công ty. Bây giờ, cô phải nắm rõ tình trạng của công ty thì mới gặp Trần Dịch được.
Hứa Chu tỏ vẻ anh ta tuyệt đối không muốn chơi đùa chung với Phùng Vân Hi. Thật đó, một chút xíu cũng không muốn.
“Anh Chu…”
“Em có thể tự bay rồi, không cần phải bận tâm đến anh nữa đâu. Em hãy để anh làm một quản lý không có tổ đi.”
Phùng Vân Hi: “…” Quản lý không có tổ là cái quái gì thế?
Hứa Chu có thể chịu được cuộc sống bận rộn nhưng không thể chịu được việc anh chỉ có thể biết được tin tức về gà nhà mình đều qua TV. Chuyện khiến anh bực mình nhất là anh còn không thể liên lạc được với gà nhà mình!
Sau khi tình cảm giữa Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc tốt hơn thì lúc nào anh ta cũng có một cảm giác ưu thương. Anh cần được an ủi QAQ
Anh chỉ nói đùa về việc không quản lý Phùng Vân Hi mà thôi. Hứa Chu hỏi: “Em nói đi, vì sao chỉ quay một nửa của chương trình kia?”
Phùng Vân Hi lấy rất nhiều đồ ăn từ va li ra, xếp thành một ngọn núi nhỏ ở trên bàn làm việc của Hứa Chu: “Không biết vì sao anh trai của Trần Viễn lại không đồng ý cho Trần Viễn hợp tác với chúng ta. Thẩm tiên sinh đã hẹn gặp anh ta tối nay, đến lúc đó thì em phải nghĩ cách thuyết phục anh ta mới được.”
Hứa Chu đứng bật dậy, cực kỳ nghiêm túc nói: “Anh nghĩ, đừng nên gặp mặt thì tốt hơn. Hãy để anh trai của cậu ta dẫn cậu ta về nhà đi.”
Phùng Vân Hi: “…” Em rất muốn biết Trần Viễn đã ám ảnh anh đến cỡ nào đó.
Hứa Chu đã thu xếp ổn thỏa gần hết mọi việc của phòng làm việc riêng.
Địa điểm của phòng làm việc riêng ✓
Giấy phép hoạt động ✓
Nhân viên trong công ty ✓
Bây giờ chỉ cần ký hợp đồng với nghệ sĩ là họ có thể khai trương công ty được rồi.
Hứa Chu đưa cho Phùng Vân Hi hai bản kế hoạch: “Em đọc thử hai bản kế hoạch này đi, nếu em cảm thấy có gì không ổn thì chúng ta sẽ thương lượng lại. Nếu em thấy được thì chúng ta dùng bản kế hoạch này luôn.”
Phùng Vân Hi cực kỳ an tâm về năng suất làm việc của Hứa Chu nên cô không đọc bản kế hoạch kia, cô yếu ớt hỏi một câu: “Chúng ta thật sự sẽ bỏ qua chủ đề này thật sao?”
Chẳng lẽ lại bỏ qua Trần Viễn tội nghiệp như vậy sao?
“Anh Chu, anh nghe em nói, em vừa nhìn tướng mạo của Trần Viễn là đã biết cậu ta nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn. Đồng thời, cậu ta cũng sẽ mang lại lợi nhuận cho công ty, nhất là công ty giải trí.”
Hứa Chu: “…” Vì sao gà nhà mình chỉ mới đi xa nhà vài ngày mà đã biết xem tướng rồi?
“Anh Chu, dù Trần Viễn không có ưu điểm gì nhưng cậu ta có rất nhiều tiền đó!”
“…” Anh ta không phản bác được.
Một trong hai bản kế hoạch mà Hứa Chu đưa cho Phùng Vân Hi đề cập đến việc ký hợp đồng với học viên của Học viện điện ảnh rồi sẽ ký hợp đồng với một vài minh tinh đã có chút danh tiếng. Bản kế hoạch còn lại hoạch định rằng họ sẽ tổ chức một cuộc thi rồi sau đó mới ký hợp đồng với thí sinh chiến thắng.
Đọc xong hai bản kế hoạch, Phùng Vân Hi mới nhớ ra chàng trai dưới gầm cầu vượt nên lập tức hỏi: “Anh Chu, trong khoảng thời gian này có ai đến gặp anh rồi bảo là muốn ký hợp đồng với anh không?”
Cô không nhắc tới còn đỡ, Hứa Chu vừa nhớ tới đến chuyện này thì mặt liền đen lại: “Ha ha…”
Vẻ mặt của Phùng Vân Hi như bị thiểu năng: “Anh Chu, sao anh nỡ ha ha với em? Chỉ không gặp mấy ngày mà anh đã ha ha với em rồi sao?”
Chàng trai mà Phùng Vân Hi gặp ở dưới gầm cầu vượt là Chương Khải. Sau khi cậu ta nhận danh thiếp mà cô đã đưa thì lập tức gọi cho Hứa Chu.
Tuy Hứa Chu có xem chương trình này nhưng anh ta không xem khúc Phùng Vân Hi đưa danh thiếp cho Chương Khải. Vì vậy, khi anh ta cực kỳ hoang mang khi nhận được điện thoại của người này.
“Tôi muốn làm minh tinh.”
“Cái gì?!!!”
Bình thường, hoặc truyền thông hay đoàn làm phim rồi nhà máy cửa hàng muốn hợp tác với Phùng Vân Hi mới gọi cho Hứa Chu để lôi kéo anh ta về phía họ, sẵn tiện kéo thêm gà nhà anh ta luôn. Nhưng đây là lần đầu tiên có người nói thẳng ra như này.
Hứa Chu định cúp máy nhưng suy đi ngẫm lại thì cảm thấy đối phương giống thường dân chưa bao giờ bước chân vào làng giải trí nên anh ta tốt bụng nhắc nhở một câu: “Tôi đề nghị bạn đi thi Học viện điện ảnh.”
Chương Khải: “Nói nhầm, tôi muốn làm ca sĩ rồi thành Thiên Vương.”
Mỗi năm đều có người bị kém phát triển nhưng năm nay hình như có vẻ nhiều hơn mọi năm.
Thật ra, chỉ cần Chương Khải nói tên của Phùng Vân Hi là được nhưng cậu không biết tên của cô. Chịu thôi, ai bảo hằng ngày cậu đều bận ca hát ở dưới gầm cầu vượt, làm sao có thời giờ để xem ti vi nữa chứ? Nếu đã không xem ti vi thì không biết được minh tinh X, Y hay Z.
Ngày hôm sau, Chương Khải liền tìm tới tận nơi. May mắn là Hứa Chu phản xạ nhanh nên mới bắt kịp tiết tấu của cậu ta.
Phùng Vân Hi đi quay một chương trình thực tế mà còn thuận tay tìm một nghệ sĩ cho phòng làm việc của họ nữa.
“Anh đã nghe cậu ta hát “Con vịt nhỏ” chưa? Chúng ta phải giúp cậu ta phát hành CD đầu tiên. Đúng rồi, Chương Khải đâu rồi? Anh có để mắt đến cậu ta không? Đừng để người khác cuỗm mất cậu ta nhé.” Phùng Vân Hi muốn dùng bài hát “Con vịt nhỏ” làm phát súng đầu tiên cho phòng làm việc của họ.
Hứa Chu: “Cậu ta không chạy được đâu, anh đã sắp xếp chỗ ở cho cậu ta rồi.”
Cả hai thảo luận mọi chuyện về phòng làm việc hơn bốn giờ chiều mới xong.
Vì buổi tối Phùng Vân Hi đi với Thẩm Tử Mặc đến gặp Trần Dịch nên bây giờ cô phải rời khỏi phòng làm việc. Cô còn phải thay đồ rồi đi tìm Thẩm Tử Mặc nữa.
Thậm chí, cô còn mang theo bản kế hoạch để thuyết phục Trần Dịch nữa.
Sau khi vào phòng làm việc của Thẩm Tử Mặc, người đầu tiên cô nhìn thấy là Trần Viễn đang tỏ vẻ đau khổ chứ không phải Thẩm Tử Mặc.
“Chị dâu nhỏ, chị đã hứa với em là sẽ dẫn em bay với chị mà.”
“…”
Ôn Tuấn cũng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ. Xế chiều, ông chủ vừa trở về thì Trần Viễn liền tới đây, cậu ta ở lỳ từ đó đến giờ luôn. Thẩm Tử Mặc không để ý đến cậu ta, vậy là cậu ta đòi đi tìm Phùng Vân Hi. Kết quả là, anh chỉ có thể để cậu ta ở trong văn phòng của mình.
“Nửa tiếng nữa ông chủ của tôi sẽ quay lại.” Nói xong, Ôn Tuấn đi ra ngoài rồi bưng hai tách cà phê vào.
Trần Viễn cực kỳ vui vẻ giành công việc của Ôn Tuấn, cậu cầm tách cà phê từ tay Ôn Tuấn rồi đặt xuống mặt bàn trước mặt Phùng Vân Hi: “Chị dâu nhỏ, anh trai của em rất dễ tính, huống hồ, quan hệ giữa anh em và anh Thẩm cũng rất tốt. Chỉ cần anh Thẩm đứng ra đảm bảo thì anh trai em nhất định sẽ đồng ý cho em và chị cùng nhau xây dựng sự nghiệp.”
Phùng Vân Hi ngước lên nhìn cậu: “Anh trai cậu rất dễ tính?”
“Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy.”
“Cậu có tin những lời cậu vừa nói không?”
“Không tin…”
Nếu Trần Dịch dễ tính thật thì Trần Viễn đã không ở đây, câu nói sau cùng của cậu ta mới là trọng điểm.
Trần Viễn dõng dạc nói: “Chị dâu nhỏ, em giao tương lai của em cho chị. Chị phải quý trọng nó, bảo vệ nó, không thể để nó khuất phục trước vận mệnh được.”
Phùng Vân Hi: “Nhưng tôi không muốn quan tâm tương lai của cậu lắm thì sao đây?”
“Không được đâu, bởi vì tương lai của em đã ở trên tay của chị.” Nói xong, Trần Viễn thu thập hết đồ của mình rồi đi ra ngoài. Khi đi tới cửa, cậu còn quay đầu lại nói: “Thật ra, anh Thẩm cũng dễ nói chuyện lắm, chị dâu nhỏ cố gắng lên.”
Phùng Vân Hi mỉm cười: “Tôi thấy vẫn nên để tương lai của cậu khuất phục trước vận mệnh đi.”
Có lẽ là vì họ đã tiếp xúc thân mật nên không có cảm giác lúng túng nữa. Nói đi cũng phải nói lại, cô luôn cảm thấy không chân thật khi gặp Thẩm Tử Mặc nên cô luôn thật cẩn thận trước mặt anh.
Cây xương rồng cảnh mà Phùng Vân Hi đặt ở văn phòng của Thẩm Tử Mặc cũng đã lớn. Bởi vì cây lớn lên nên cũng đã được đổi sang chậu khác.
Phùng Vân Hi chọt chọt cây xương rồng, sau khi đổi chậu, cây xương rồng cảnh đã không còn là cái cây mà cô đưa cho anh nữa rồi.
Cây xương rồng cảnh: Chỉ là đổi chậu thôi mà, vì sao chị lại nói đây không phải là em chứ QAQ
Có lẽ vì cô quá mức tập trung nên cô không phát hiện ra Thẩm Tử Mặc đã trở về. Lúc cô ngước mặt lên thì bị kinh hãi, vô thức lùi về sau một bước.
Phùng Vân Hi đang đứng trước mặt bàn, nếu cô lùi lại thì sẽ đụng vào cạnh bàn.
Thẩm Tử Mặc nhíu mày, vội vàng đi tới, duỗi tay ra ôm cô vào lòng. Sau khi thấy cô không bị đụng vào cạnh bàn thì buông ra: “Em sợ hãi khi thấy tôi?”
Phùng Vân Hi cúi đầu, nhìn nhìn mũi chân của mình: “Không phải, ban nãy em quá tập trung suy nghĩ nên bị kinh hãi khi nhìn thấy anh thôi.”
Thẩm Tử Mặc rõ ràng không tin đáp án này.
Phùng Vân Hi ngẩng đầu nhìn anh, dài giọng làm nũng: “Thẩm tiên sinh~”
Cô muốn lướt qua chủ đề này vì trong khoảng thời gian này, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Tử Mặc, cô đều vô thức lùi về sau. Bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy bực bội mà. Chỉ là, cô không thể khống chế bản năng được, tay chân đã phản xạ nhanh hơn đầu óc.
Thẩm Tử Mặc không nhìn cô, đi vòng qua cô rồi sửa sang lại tài liệu trên mặt bàn: “Tụi anh hẹn gặp ở Hoà Nhã Cư lúc bảy giờ, sáu giờ khởi hành từ đây là vừa rồi.”
Bây giờ mới hơn năm giờ, hai người còn phải đợi ở văn phòng một lúc.
Phùng Vân Hi: QAQ Cô cảm giác được kim chủ có chút lạnh nhạt với mình.
Thật ra, bây giờ Phùng Vân Hi chỉ cảm thấy mọi chuyện quá hư ảo, cô không hề cảm thấy hai người giống người yêu đã công khai mối quan hệ.
Phùng Vân Hi đi qua, mè nheo kéo vạt áo của Thẩm Tử Mặc.
Thẩm Tử Mặc vẫn không để ý đến cô…
Đúng lúc này, hai mắt Phùng Vân Hi sáng rực rồi cô cúi xuống hôn mặt anh một cái. Cô giống như đang chứng minh cho anh thấy cô không sợ anh, đắc ý nói: “Sao em sợ anh được chứ? Ban nãy anh thật sự làm em hết hồn đó.”
Cả người anh cứng ngắc, dừng mọi hành động trên tay lại. Anh ngẩng đầu lên, hai mắt loé sáng, giọng nói trầm trầm đã có chút khàn khàn: “Nếu em không sợ tôi thì vì sao em luôn trốn tránh tôi?”
Ý tứ trong câu này của anh có vẻ hơi thâm thuý, Phùng Vân Hi cười cười: “Em không trốn anh mà. Nếu em đang trốn tránh anh thì sao bây giờ em lại ở đây được chứ?”
Nói thật là chính cô còn không tin lý do vớ vẩn này.
Sau khi trọng sinh, Phùng Vân Hi luôn muốn ở bên cạnh Thẩm Tử Mặc. Cô chỉ không ngờ rằng, mỗi lần cô ở bên cạnh anh thì bản thân đều sẽ nhớ tới kiếp trước lúc bản thân quyết tuyệt dứt áo ra đi. Vì vậy, cô có chút mất tự nhiên khi gặp anh.
Thẩm Tử Mặc đứng dậy, lưu loát đẩy Phùng Vân Hi vào ghế, hai tay anh để ở tay vịn, chỉ cần anh cúi đầu là sẽ có thể hôn cô: “Nếu em không trốn tránh tôi thì bây giờ em đang làm gì vậy?”
Ánh mắt cô né tránh anh, nuốt nuốt nước miếng: “Anh đừng làm rộn…”
Đáp lại cô là một nụ hôn ập tới của anh, cô đẩy anh mấy lần nhưng cũng không đẩy ra được, cô suýt tắt thở luôn.
Trong khoảnh khắc này, Phùng Vân Hi đã hiểu rõ nội tâm của mình. Tuy cô vẫn luôn rối rắm về kiếp trước nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, bây giờ cô nên suy tính về tương lai và hiện tại. Huống chi, giờ suy nghĩ thì cũng không thay đổi được gì.
Sau khi cảm nhận được Phùng Vân Hi đang đáp lại anh, Thẩm Tử Mặc càng điên cuồng hơn, giống như muốn ăn sạch cô vào bụng. Không ai nói gì nữa, triền miên đến tận khi vào phòng ngủ.