Đọc truyện Danh Môn Độc Sủng – Chương 25: Lễ trao giải duy khách
Editor: Hắc Thiên
Beta-er: Nhạc Dao
Không biết mọi người có để ý là chương 23 không phải do chị Y Phi beta không nhỉ? Chương này cũng là do bé editor mới edit đây:3
Quá trình trao giải của Duy Khách sẽ bắt đầu bằng các minh tinh báo danh, rồi sẽ nhờ bạn bè trên mạng bỏ phiếu. Trong vòng mười phút, hai người có số phiếu cao nhất sẽ PK với nhau, trận này chỉ có người xem tại lễ trao giải mới được bỏ phiếu. Ai có số phiếu nhiều nhất thì người đó sẽ nhận được giải tại hạng mục đó.
Vai nữ phụ xuất sắc nhất được trao giải đầu tiên, số phiếu của Phùng Vân Hi và Trương Lan Lan chỉ nhỉnh hơn 2 ứng cử viên còn lại một chút xíu. Phùng Vân Hi không tin rằng Hiệp Hội Trao Thưởng Duy Khách không động tay động chân vào vấn đề này đâu.
Song, kết quả này giống y hệt như những gì Hứa Chu nghĩ. Anh ta cũng đã nói rằng, bọn họ chỉ cần giở trò ở trận chung kết là được rồi. Bởi vì mục đích của Hiệp Hội Trao Thưởng Duy Khách là để Trương Lan Lan đấu với Phùng Vân Hi rồi dùng số phiếu bầu chọn của Trương Lan Lan đánh bại Phùng Vân Hi. Đây cũng là cách tốt nhất để họ lấy lại danh dự.
Bất kỳ ai vào trận chung kết thì thực lực của họ không khác nhau nhiều lắm, trường hợp như Phùng Vân Hi và Trương Lan Lan cũng không ít nhưng người thắng cuộc thường là một người khác*.
(*Ý là nếu bình thường có hai minh tinh đấu với nhau trong sự kiện trao giải thì người thắng cuộc thường là người thứ ba.)
Không khí của hội trường vô cùng náo nhiệt, không ai thất thần vì đây là một bộ phim đang rất hot.
“Cộng thêm cái cúp này nữa là tôi đã có bảy cái cúp.” Trương Lan Lan mỉm cười thanh lịch. Ả đã suy nghĩ cẩn thận, bây giờ Lâm Chính Hào đã không thể làm gì được, dẫu Lâm Chính Hào có thái độ gì đi nữa, vai nữ chính của Cửu Thiên Kiếm là do tác giả và fan của nguyên tác chọn.
Nếu Lâm Chính Hào không thích ả cũng không sao, cùng lắm thì chụp hết bộ phim này rồi tạm biệt nhau luôn.
“Bảy cái cúp hả? Cô cho rằng cô có bảy cái cúp thì có thể gọi được Thần Long à! Cô đúng là ngây thơ, số cúp của cô không phải làm bằng long châu đâu.” Phùng Vân Hi cười lạnh một cái*.
(*Đoạn này chắc là tác giả đang so sánh với bảy viên ngọc rồng chăng?)
Trương Lan Lan: “…Ai muốn cùng cô nói về việc đó.”
“Vậy cô muốn nói việc gì?”
“…”
Trương Lan Lan: Chẳng lẽ tôi phải nói huỵch toẹt ra tôi nhận được nhiều giải hơn cô sao?
Lúc này, ở trên sân khấu, ảnh chụp của Phùng Vân Hi và Trương Lan Lan ở hai bên, phía dưới ảnh là số 0, tượng trưng cho việc bây giờ họ đều có 0 phiếu.
Trên sân khấu đã đổi MC, một người trong số đó nói: “Bây giờ, mời khán giả dưới khán đài bầu chọn cho vai nữ phụ xuất sắc nhất trong lòng bạn bằng tấm phiếu đang nằm trong tay của mình. Nếu sau mười phút mà bạn chưa chọn được ai thì phiếu của bạn sẽ không được tính. Hiện tại, chúng tôi bắt đầu đếm ngược đây.”
Mười giây sau, cuộc bỏ phiếu chính thức bắt đầu. Sau đó, trên màn hình lớn, số phiếu của Trương Lan Lan bắt đầu tăng lên, trong khi số phiếu của Phùng Vân Hi vẫn dừng lại ở con số 0 tròn trĩnh.
Một phút trôi qua…
Ba phút trôi qua….
Phùng Vân Hi vẫn không có phiếu nào trong khi Trương Lan Lan đã có gần bốn số, cô ta đột nhiên nở nụ cười.
Người xem trực tiếp tức giận rồi. Đây là gian lận đấy, chắc chắn là gian lận rồi! Sao mà không có dù chỉ một phiếu cơ chứ!
Tôi là fan cuồng của Phùng Vân Hi: Đau lòng cho Hi Hi nhà chúng ta quá đi, nhìn xem cô gái của tôi giả vờ kiên cường ngồi bên cạnh Trương Lan Lan kìa, tôi thật muốn an ủi cô ấy nha. Không sao, trong lòng chúng tôi, Hi Hi mãi mãi là tuyệt nhất.
Tôi chỉ đi ngang qua: Mặc dù tôi không phải là fan của Phùng Vân Hi nhưng chuyện này vô cùng quá đáng đó, Hiệp Hội Trao Thưởng đã làm quá rồi.
Trứng xào với cà chua: Trương Lan Lan kia còn dám vừa nhìn về phía nữ thần của chúng tôi vừa cười châm chọc nữa, đả đảo Hiệp Hội Trao Thưởng Duy Khách, đả đảo Trương Lan Lan.
Đừng nói là khán giả bị sốc, Hiệp Hội Trao giải Duy Khách cũng sốc không kém. Nếu họ để Trương Lan Lan thắng kiểu này thì chẳng phải chuyện họ giở trò rõ như ban ngày sao? Họ đâu có bị ngu, giở trò cũng cần có kỹ thuật chứ đâu thể nào chơi ngu như vậy được?
“Nhanh đi kiểm tra lại hệ thống! Có phải hệ thống đã xảy ra chuyện gì không?”
“Hệ thống đều rất bình thường, thật sự là không có người nào bỏ phiếu cho Phùng Vân Hi.”
Bảy phút sau, Trương Lan Lan đã bắt đầu sửa sang lại trang phục để chuẩn bị lên đài lĩnh thưởng: “Thật ra, nếu không cùng một cấp bậc thì rất khó so sánh.”
Phùng Vân Hi vô cùng đồng ý với những lời này: “Đúng vậy.”
Đúng lúc đó, số phiếu bầu của Phùng Vân Hi tăng lên không ngừng, nhanh như gió, khiến khán giả không tài nào nhìn được số phiếu.
Nét mặt của Trương Lan Lan cứng đờ, khán giả ngồi dưới khán đài lẳng lặng đợi Phùng vân Hi châm chọc Trương Lan Lan.
Mười phút sau, số phiếu của Trương Lan Lan còn không bằng số lẻ của Phùng Vân Hi, chuyện này thật sự là…
Một phút sau khi cuộc bầu chọn kết thúc, MC miễn cưỡng nói: “Chúc mừng Phùng Vân Hi đã đoạt giải nữ phụ xuất sắc nhất, bây giờ thì mời cô lên nhận giải.”
Khi ánh đèn soi vào người Phùng Vân Hi thì cô đứng dậy, gật đầu với mọi người, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ như mây gió.
Chờ Phùng Vân Hi đi lên, MC nói với cô vài câu liền bảo người ta đưa giải thưởng, người ban thưởng vốn dĩ là phó hiệp hội trưởng cơ.
Nhưng mà, sau khi cuộc bỏ phiếu kết thúc thì phó hội trưởng đã viện cớ đi toilet rồi trốn đi luôn, thuận tay dẫn luôn MC, sau đó thì không ai muốn đi lên nên cuối cùng thì đành chọn một minh tinh nhỏ ra sân. Cô minh tinh nhỏ kia cũng thấy cực kỳ lúng túng nên cô ấy nhanh chóng trao cúp cho Phùng Vân Hi rồi đi xuống ngay.
Phó hội trưởng: Các người nghĩ ông đây ngu lắm hay sao? Bây giờ đi lên thì chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.
Đây là lần trao giải xấu hổ nhất trong lịch sử của Hiệp Hội Trao Thưởng Duy Khách
Vì vậy, khi cô vừa cầm cúp thì đài truyền hình trực tiếp đã bị spam.
Tuy đứng trên đỉnh núi cô đơn và con đường thành công cũng cô đơn nhưng vẫn phải xuống thôi.
Vân Hi không khóc. Dù lần trao thưởng này rất qua loa nhưng nếu so với Trương Lan Lan thì vẫn tốt hơn nhiều.
Mọi người có biết tại sao vị cameraman kia lại không quay hàng ghế kia không? Bởi vì anh ta sợ mất chén cơm!
Lúc này, MC dẫn chương trình đã điều chỉnh lại tâm trạng. Cô ta còn nghĩ hôm nay là ngày may mắn vì người phỏng vấn Phùng Vân Hi đi thảm đỏ không phải là mình, ai dè lại gặp ngay một thử thách khó khăn như này.
MC dẫn chương trình tươi cười: “Chúc mừng Vân Hi của chúng ta đã đạt được giải nữ phụ xuất sắc nhất, liệu cô có thể phát biểu cảm nghĩ của cô không?
Phùng Vân Hi hơi do dự: “Cảm nghĩ của tôi sau khi đoạt giải có hơi dài, mong mọi người thông cảm cho.”
MC dẫn chương trình: Cô không thể quan tâm cảm xúc của tôi một chút ư? Nói nhanh một chút không được sao?
Mọi người đột nhiên nhìn thấy Phùng Vân Hi lấy ra một cái búa từ túi xách.
Cây búa ư…
Bỏ mợ…
“Là tôi tính toán sai lệch, mang theo cây búa không quá mạnh nên sẽ tốn một ít thời gian để đập.”
Mọi người: “…”
Không đợi MC trên sân khấu kịp phản ứng thì cây búa trên tay Phùng Vân Hi đã đụng vào cái cúp, chỉ trong chớp mắt, cái cúp đã vỡ thành hai mảnh, một nửa nằm trong tay Phùng Vân Hi, nửa còn lại đã thuận theo sân khấu mà rơi xuống.
Toàn trường yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng rơi của một cây kim.
Phùng Vân Hi thuận tay ném xuống một nửa kia của cái cúp: “Cúp của các người cũng chả tốt gì.”
Hiệp Hội Trao Thưởng Duy Khách nhân cơ hội này tỏ vẻ tức giận, hành động này của Phùng Vân Hi là đang khiêu chiến uy quyền của họ, bọn họ chưa bao giờ ngờ được Phùng Vân Hi sẽ dám làm như vậy.
Hội trưởng của Hiệp Hội Trao Thưởng Duy Khách cầm micro nói: “Cô không tôn trọng giải thưởng của chúng tôi thì chúng tôi sẽ thu hồi giải thưởng của cô. Còn nữa, các buổi lễ trao thưởng của Duy Khách sẽ vĩnh viễn không đề cử cô!”
“Không tôn trọng giải thưởng tuyệt nhiên không phải là tôi mà là các người đó. Thái độ của các người khi trao giải cho tôi là gì, tôi liền lấy chính thái độ đó đối đãi các người. Các người dám nói hôm nay không có động tay động chân vào bất kì vấn đề gì liên quan đến lễ trao giải sao, các người tự biết trong lòng dưới khán đài có bao nhiêu người là của các người!” Phùng Vân Hi ngước cằm lên, nhìn xuống sân khấu, trên người tỏa ra khí chất cao ngạo.
Rất nhanh thì Ôn Tuấn dẫn theo người quản lý tất cả hiệp hội đến, gật đầu với Phùng Vân Hi, cô liền đi xuống.
“Hiệp Hội Trao Thưởng Duy Khách chơi bẩn, tôi tuyên bố vô hiệu hóa tất cả giải thưởng của hiệp hội này. Hơn nữa, chúng tôi sẽ điều tra và xử phạt người của hiệp hội.”
Tất cả mọi người ồ lên.
Chuyện này có nghĩa là một mình Phùng Vân Hi chấp hết Hiệp Hội Trao Thưởng Duy Khách sao…
Sự việc phát triển vượt xa suy nghĩ của mọi người kể từ lúc Phùng Vân Hi đi thảm đỏ rồi đi lên sân khấu để đập cái cúp, sau đó thì Hiệp Hội Trao Thưởng bị ngủm.
Trong lòng những minh tinh đang chờ nhận thưởng cực kỳ tiếc nuối và bực bội.
Ôn Tuấn nói: “Ông chủ của tôi đang chờ cô ở bên ngoài.”
Chuyện hôm nay đều do Thẩm Tử Mặc làm, Phùng Vân Hi vốn dĩ nghĩ chỉ cần lên sân khấu nhận thưởng sau đó đập cúp thì xong rồi. Ai ngờ, Thẩm Tử Mặc đã mua hết nửa thính phòng rồi, còn lại anh không mua! Không những vậy, anh còn điều tra được một nửa số ghế ngồi được Hiệp Hội Trao Thưởng Duy Khách tự mua và tra được họ sẽ chơi bẩn. Chỉ là, anh đợi Phùng Vân Hi chơi chán rồi mới lật tẩy hết những trò bẩn đó.
Tâm tình của Phùng Vân Hi có chút phức tạp, lúc buổi lễ ban thưởng bắt đầu cô mới biết chuyện này: “Vậy, hôm nay anh đến đưa dây chuyền cũng nằm trong kế hoạch?”
Ôn Tuấn: “???!!!!!!”
Hình như trọng điểm hơi sai rồi.
“Không phải đâu, tôi và ông chủ cùng nhau đến thành phố C. Sau đó, ông chủ thấy ảnh đăng ký cho giải nữ phụ xuất sắc nhất trên Weibo của cô nên ông chủ liền bảo tôi đưa cho cô sợi dây chuyền này.” Ôn Tuấn giải thích.
Tác giả có lời muốn nói: Ở chương sau, Thẩm Tử Mặc đem Phùng Vân Hi về nhà, tôi nói bọn họ sau khi trở về nhà chỉ đắp chăn nói chuyện mà thôi, các bạn có tin không? Dù sao thì tôi tin.
Phùng Vân Hi: “Có một kim chủ vừa đơn giản vừa nhiều tiền là cảm giác như thế nào?