Đọc truyện Đánh Mất Quốc Thể – Chương 8.2 tại website TruyenChu.Vip
Tuy rằng việc luận võ đã sớm truyền bá ồn ào huyên náo, nhưng Tuân Thiệu vạn vạn không nghĩ đến hiện trường lại như vậy quá khoa trương —giáo trường ba tầng trong, ba tầng ngoài vây đầy người không nói, rất nhiều cấm vệ quân gác bốn phía mà ngay cả hoàng gia cùng các đại thần cũng đến đây.
Mọi người không có việc gì làm sao?
Phạm Nhất Thống đến gần thỉnh Tuân Thiệu xuống ngựa, đại khái là vì phía trước còn rất nhiều việc, mặt đen một mảnh.
Đằng sau trướng, Thái hậu cùng một ít nữ quyến hoàng gia ngồi trong đó nghỉ ngơi, Tuân Thiệu đi vào làm lễ rồi lại đi ra bái kiến Ấu đế, quả nhiên thu được một đống cái nhìn soi mói chăm chú.
Hôm nay, Đặng Thông Bình cũng đến đây, lặng lẽ kéo nàng qua một bên nói:
“Ngươi, nha đầu kia, aiz, thật sự là không chịu thua!”
Nhưng phút cuối cùng vẫn là nói câu: “Hảo hảo đấu cho tốt đi.”
Tuân Thiệu cười tủm tỉm đáp ứng , quay đầu nhìn thấy chỉ có Ứng Thiên vận triều phục đã muốn đi lên chính giữa giáo trường, hẳn là định bắt đầu, nàng chạy nhanh tới hỏi:
“Đối thủ đâu?”
Ứng Thiên cười cười: “Bản hầu còn chưa nói quy tắc.”
Tuân Thiệu trong lòng lộp bộp một tiếng, chỉ biết tiểu tử này muốn chỉnh mình.
“Hôm nay tỷ thí phân làm ba hồi, một hồi giáo úy kinh thành cùng Tuân giáo úy tỉ thí, hồi hai cùng đương nhiệm Vũ Lâm Lang tỉ thí, hồi ba mới là cùng người được tuyển tỉ thí. Ngươi có dị nghị gì không?”
Quá vô sỉ , cái tên thế gia tử võ nghệ thường thường kia, tìm người khác tới trợ trận thì thôi đi lại vẫn tìm Đặng Thông Bình đến áp nàng!
“Mạt tướng không dị nghị, thỉnh Trữ Đô hầu mở màn đi.”
Ứng Thiên gật gật đầu, ý bảo binh lính mang binh khí.
Giáo úy kinh thành là hán tử tầm bốn mươi tuổi, mặt mũi vuông vức, cao lớn uy mãnh. Hắn mặc trang phục đơn giản, từ dưới đài nhảy lên, xem ra cũng thập phần linh hoạt.
“Tại hạ chưa từng cùng nữ tử tỷ thí qua, nếu có chỗ không phải, còn thỉnh Tuân giáo úy thứ lỗi, thỉnh Tuân giáo úy chọn lựa binh khí.”
Phần lớn nam tử có võ nghệ đều khinh thường nữ tử, Tuân Thiệu sớm đã tập mãi thành thói quen, cũng không khách khí, nếu cho nàng chọn trước thì phải cho nàng chủ động, giáo trường như chiến trường, nói thêm nữa cũng vô ích, chỉ có một cơ hội mà thôi.
Nàng mặc hồ phục màu đen, tay áo gọn gàng, đeo đai lưng thắt thật chặt, từ trên giá bắt lấy một cây trường thương.
Ấu đế thấy Ứng Thiên ngồi xuống bên cạnh, lúc này thập phần hưng phấn:
“Theo cữu cữu, trận này ai sẽ thắng?”
“Tất nhiên là Tuân Thiệu. Giáo úy kinh thành đó phụ trách đóng quân ở cửa thành, theo thần biết chưa từng ra chiến trường, với đao kiếm, trường thương thật đúng là không am hiểu.”
Ấu đế thất vọng thở dài, bất quá nghĩ tới nghĩ lui nàng dù đánh thắng cũng chỉ là Vũ Lâm Lang, không cần thời thời khắc khắc theo bên người mình, cũng không quan hệ, thế này mới lại vui vẻ .
Quả nhiên, trận đầu Tuân Thiệu thoải mái đánh thắng.
Giáo úy kinh thành trước kia cũng không phải không nghe nói qua danh hào Tuân Thiệu, nhưng vẫn cũng không để tâm, lúc này bị thua, trên mặt tối tăm, đi tới trước mặt bệ hạ phục mệnh, đi một đường đều cúi đầu.
Ấu đế an ủi hắn nói:
“Vô phương, còn có Đặng Vũ Lâm, không cần lo lắng.”
Ứng Thiên cười nhẹ nói:
“Bệ hạ ngài nói như vậy, hắn càng khổ sở.”
Dân chúng ngoài giáo trường ước chừng đã biết kết quả, tiếng bàn luận lớn xôn xao không ít.
Chậc, Tuân Thiệu nghĩ chẳng lẽ chuyện mình thắng thua nhưng lại khiến nhiều người như vậy vướng bận? Quả nhiên đân chúng đô thành thật nhiệt tình a!
Đặng Thông Bình không bị tiếng động lớn xôn xao ảnh hưởng, trái lại rất nhiều đại thần thấy thế đều có chút sầu lo, một cái lão già, một cái nữ tử, nhìn thế nào cũng có điểm kỳ cục a.
Lão thừa tướng nghe thấy mọi người khe khẽ nói nhỏ, như cũ ổn định tràng diện:
“Chư vị trước kiên nhẫn đánh giá, những cái khác liền tạm thời không cần bận tâm .”
Đặng Thông Bình đối diện Tuân Thiệu nói:
“Lão phu mới vừa rồi kêu ngươi đấu thật tốt, đó là sẽ lời thật lòng.”
Tuân Thiệu vội chắp tay:
“Còn thỉnh thế bá vui lòng chỉ giáo.”
Đặng Thông Bình gật gật đầu, từ giá vũ khí lấy bính đao:
“Bộ thương của Tuân gia đều có kết cấu, ta thuở nhỏ học thương, không dám giấu, cũng có thể coi là cao thủ. Hôm nay ngươi và ta không ngại giấu khuyết điểm, ngươi và ta không am hiểu đao pháp, liền so đao đi.”
Tuân Thiệu cũng không hai lời, rút đao,làm thế thủ, nói một tiếng “Đắc tội”, giành trước đánh tới.
Đặng Thông Bình nhanh chóng rút đao, xông tới đón đỡ. Ánh mặt trời phản xạ vào sống dao đâm thẳng mà đến, Ấu đế nâng tay che mắt, lại hỏi Ứng Thiên:
“Cữu cữu xem lần này ai có thể thắng?”
“Đặng Vũ Lâm dùng đao, chỉ sợ khí lực về sau không mạnh.”
Ấu đế chống má:
“Kia Tuân Thiệu chẳng phải làm chủ hết thảy sao? Ai đến diệt uy phong nàng đi a!”
Ứng Thiên sâu kín cười:
“Không vội.”
Đặng Thông Bình cùng Tuân Thiệu chém giết kịch liệt, cơ hồ hơn phân nửa giáo trường, sau vẫn là Tuân Thiệu áp đảo.
Mắt thấy sẽ đánh thắng, ánh mắt nàng bỗng nhiên nhìn thấy phía xa xa ngoài giáo trường có người cưỡi ngựa đến, chỉ liếc mắt một cái, lại quen thuộc giống như đã nhìn thấy hàng trăm lần.
“Tiếp chiêu!”
Đặng Thông Bình hét lớn một tiếng, nàng đột nhiên hoàn hồn, vội vàng trở lại ứng chiến, không cẩn thận ngã ngồi xuống.
Ứng Thiên từ trên ghế đứng lên, ngẩng đầu nhìn qua, người tới đã muốn xuống ngựa, hướng Ấu đế đi tới, vạt áo bay phần phật, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.
Ứng Thiên bình tĩnh đi xuống khán đài, đến trung tâm giáo trường , cúi đầu nhìn về phía Tuân Thiệu:
“Muội thua.”
Tuân Thiệu quay đầu lại liếc mắt một cái về phía người tới, nghiến răng nghiến lợi:
“Là huynh hãm hại ta!”
Ứng Thiên cười lạnh:
“Muội kích động như vậy, chẳng lẽ là vì hắn đến?”