Đánh Mất Quốc Thể

Chương 6.2


Đọc truyện Đánh Mất Quốc Thể – Chương 6.2 tại website TruyenChu.Vip


Sau khi nàng từ biệt Đặng Thông Bình, cưỡi khóai mã, nói với Trúc Tú đi vào cung một chuyến.
“Người lúc này còn có tâm tình đi gặp tiểu tình lang sao?” Trúc Tú cố ý khích nàng, hai chân cưỡi ngựa đong đưa, còn xướng một khúc Miêu Cương: “Tình ca ca của ta, tuổi trẻ mười tám a… Nga không đúng, tình ca ca của ta, là cái năm tuổi oa nhi a à a…”
Tuân Thiệu hung hăng rút khóe miệng, vung mã tiên, bỏ lại nàng, chạy trước.
Lâm triều vừa kết thúc, hai ngày nay Ứng Thiên thần kỳ cấp Thái hậu rất nhiều mặt mũi, lại khiến Thái hậu như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, thế cho nên khi Tuân Thiệu vào cung đem chuyện Đặng Thông Bình vừa nói, nàng mới hiểu, tức giận hổn hển.
“Ai gia còn kỳ quái hắn như thế nào an phận, hóa ra lại tới chỗ này chờ đâu! Khanh nếu là không nắm được chức quan này, ở đô thành còn như thế nào ngẩng đầu lên được? Hắn muốn mượn chuyện này bức khanh hủy hôn ước a!”
Tuân Thiệu nghĩ nghĩ nói:
“Sẽ không dễ dàng như vậy, thần đã có biện pháp, chỉ hy vọng thái hậu có thể ân chuẩn.”
Thái hậu vội hỏi:
“Đó là tất nhiên, Tuân giáo úy cứ ra tay, ai gia sẽ chống lưng cho khanh”
Tuân Thiệu ngẩng đầu nhìn Thái hậu, không hiểu sao có chút ưu thương, ít nhất thái hậu còn có dũng khí lớn a.
Từ biệt Thái hậu ra khỏi cung đã là gần trưa. Một đám cung nhân vây quanh ấu đế hướng Thọ An cung, lại cùng Tuân Thiệu nghênh diện.
Tướng mạo Tuân Thiệu lúc sinh ra coi như gặp may, ngũ quan đoan chính thanh nhã, mặt mày lại có vài phần anh khí, sắc sảo bình thường mặc trang phục nam nhân đều có một phen oai hùng chí khí, khi mặc nữ trang cũng toát lên vẻ đoan trang tao nhã, tinh mỹ có thừa – đương nhiên điều kiện tiên quyết là cử chỉ của nàng phải thật nhã nhặn.
Hôm nay nàng mặc hồ phục, thắt lưng quấn quanh vòng eo tinh tế, cùng với cặp chân thon dài thẳng tắp, một đường đi tới khiến người ta chú ý.
Ấu đế theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cảm thấy cô nương này bộ dạng rất thuận mắt, vừa mới mẻ mà lạ mắt, liền định gọi lại hỏi một câu, kết quả biết được nàng là Tuân Thiệu, quay đầu chạy nhanh.

“Bệ hạ!” Tuân Thiệu cũng không thể không phát hiện ra hắn, một đường đuổi theo.
Nhóm cung nhân vừa thấy, đoán rằng hoàng hậu tương lai có chuyện riêng muốn nói cùng bệ hạ, đều lui xuống.
Ấu đế nửa ngày cũng không để ý đến ai, Tuân Thiệu giương mắt thấy hắn một bộ dáng lảng tránh chính mình, tưởng Ứng Thiên tên kia châm ngòi cái gì, cừu cũ hận mới cùng nhau phát tác, cảm khái:
“Bệ hạ nếu là sớm trưởng thành thì tốt rồi, cũng tốt…”
“Cũng tốt để sớm ngày thú ngươi chứ gì? Ngươi nằm mơ!”
Ấu đế trừng mắt hồng quay đầu chạy xa (tội bé hoàng thượng=)))
Tuân Thiệu trợn mắt há hốc mồm, ta là muốn nói người có thể sớm ngày làm chủ chính mình a bệ hạ!
Ra cửa cung, Trúc Tú đang đứng chờ, miệng còn rầm rì xướng bài hát nào đó, chọc thị vệ cửa cung ánh mắt cứ hướng nàng bên này mà ngắm.
Tuân Thiệu đi qua, lấy tay che mặt:
“Đi, đừng khiến ta mang tiếng dọa người.”
Trúc Tú hướng đám thị vệ kia ưỡn ngực, quyến rũ cười:
“Dọa người mới là bọn hắn đi, hừ!”
“…” Tuân Thiệu đành phải xoay người lên ngựa, vội vã chạy lấy người.
Trúc Tú đuổi theo, nhìn xem phương hướng, nghi hoặc nói:
” Tiểu thư người lại muốn đi chỗ nào?”
“Đi Trữ Đô hầu phủ!”
“A ~ ~ ~” Trúc Tú thanh thanh cổ họng, lại khai xướng: “Năm tuổi oa nhi không biết việc đời, vẫn là ca ca tri kỷ tốt…”
“Ta thật muốn đem ngươi đá về Miêu Cương!”
Về phần Ứng Thiên, vừa về phủ, chỉ thấy thị nữ đối hắn cúi đầu bẩm báo:
“Công tử, ngài thật sự là liệu sự như thần, người quả nhiên đến đây!”
Hắn lập tức trở về chỗ cũ, vừa cười vừa cởi xuống áo choàng giao cho thị nữ:
“So với ta đoán lúc trước còn sớm hơn một ngày đâu, thỉnh nàng đi thư phòng.”
Thư phòng đặt cạnh một cái hồ, hình bát giác, mái cong vút, trước cửa sổ treo chuông gió, Tuân Thiệu đứng phía trước, nghe tiếng chuông thanh thúy, lại nhìn hồ cá, trong miệng chậc chậc cảm thán.
Hảo địa phương a, lúc này nếu có rượu ngon, mới là hoàn hảo.
Vừa nói xong, nhưng thực ngửi thấy được hương rượu.
Nàng lần theo hương vị đi đến cạnh cửa, thấy hai tay áo trắng của Ứng Thiên ôm vò rượu cười tủm tỉm nhìn nàng:

“Người này tật xấu mê rượu khi nào thì có thể sửa lại?”
Tuân Thiệu hừ hừ một tiếng, làm bộ như tuyệt không động tâm.
Nhưng Ứng Thiên đem rượu mở tới hướng tiểu án bên cửa sổ , bị gió thổi qua, hương rượu càng nồng, khiến nàng mãnh liệt nuốt nước miếng.
Hắn ngồi chồm hỗm bên cửa sổ, quay đầu xem nàng:
“Hôm nay nếu là tới tìm ta ôn chuyện, vậy ngồi xuống uống xoàng mấy chén, nếu là muốn nói việc khác, vậy tốt nhất về đi, không tiễn.”
Tuân Thiệu phụng phịu ngồi xuống đối diện hắn:
“Ta mặc dù là kẻ mê rượu, nhưng còn có định lực, nếu không trong quân cấm rượu, huynh nghĩ rằng ta như thế nào qua? Huynh đừng vội tránh né, nói! Chuyện chức quan huynh muốn thế nào?”
Ứng Thiên tay phải chống đỡ trán:
“Muội tìm đến ta, tất nhiên là có chủ ý, không ngại nói cho ta biết muội muốn thế nào?”
Tuân Thiệu vỗ án:
“Được! Ta đây cứ việc nói thẳng,Vũ Lâm Lang chưởng quản cấm vệ trong cung, chính là chức vị quan trọng, một khi đã như vậy, người đảm nhiệm chức vụ này phải có võ nghệ cao cường, có phải thế không?”
Ứng Thiên gật đầu:
“Phải.”
“Vậy huynh tiến cử người nọ có hay không là người tốt nhất?”
“Tất nhiên.”
“Tốt lắm, ta muốn đấu võ trên lôi đài, cùng hắn đánh giá một phen, người thắng nhận chức quan, như thế nào?”
“Đấu võ?” Ứng Thiên bật cười: “Ta trước nay chưa có tiền lệ này.”
Tuân Thiệu vẻ mặt trào phúng:
“Quốc cữu thật đúng là trước sau như một, bảo thủ a.”

“Nên bảo thủ thì liền bảo thủ, còn hơn kẻ sợ đầu sợ đuôi.” Hắn cố ý vô tình mở vò rượu, hương rượu bay bốn phía, giống như đem cảnh sắc, khí trời ngoài cửa sổ thành mờ ảo như trong thi họa.
Tuân Thiệu nhất thời tâm không yên, cảm thấy trên khuôn mặt hắn có chút mông lung.
Địch Thu Túy – rượu trân truyền của Nhữ Nam Ứng thị, bao nhiêu năm không thưởng qua .
Nàng liếm liếm môi, khụ một tiếng, khôi phục thái độ bình thường:
“Nên ta đã nói , Thái hậu cũng không dị nghị. Huynh thế nhưng khinh thường ta thân là nữ tử, lần này vừa vặn cho huynh mở rộng tầm mắt.”
“Ta khinh thường muội?” Ứng Thiên một tay miết môi, cười nhìn nàng:
“Ta tính tiến cử muội làm tán kỵ, chính tứ phẩm, cao hơn Vũ Lâm Lang, cái này gọi là khinh thường muội?”
Tuân Thiệu giật mình, lập tức lại hừ một tiếng:
“Đó là chức vị của kẻ sĩ, ta là võ tướng.”
“Làm quan văn thì có thể, võ tướng cho dù… .”
“Huynh…”
Tuân Thiệu còn muốn lý luận, đã thấy Ứng Thiên lấy tay nhẹ nhàng lắc rượu, sâu kín hỏi nàng:
“Thực không nghĩ uống một ngụm?”
“Huynh chờ đấy! Ngày mai ta sẽ khiến huynh thay đổi chủ ý!” Nàng giận dữ đứng dậy rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.