Đánh Mất Quốc Thể

Chương 3.1


Đọc truyện Đánh Mất Quốc Thể – Chương 3.1 tại website TruyenChu.Vip


Tuân Thiệu – người còn chưa có trở lại Tây Bắc, tin tức đính thân đã tới trước .
Lúc này ở biên cương Tây Bắc thường xuyên có thương nhân lui tới rất nhiều, việc đính thân vốn là chuyện tình bình thường nay bị truyền đi vô cùng kì diệu, đến sau cùng cư nhiên có người nói hoàng đế cùng Tuân Thiệu định mệnh tam kiếp, hai người tuy tuổi tác cách xa nhưng vừa gặp đã thương, khiến Tuân Thiệu nghe được mà nổi cả da gà.
Trúc Tú – nữ tùy thị của Tuân Thiệu đến chỗ gian tiệm rượu nàng thường đi, tìm được Tuân Thiệu, hùng hùng hổ hổ chất vấn:
“Giáo úy quả nhiên không sợ làm phụ thân, huynh trưởng đã mất của người thất vọng đi”
Tuân Thiệu đập bàn hỏi lại: “Ngươi đây là thái độ nói chuyện của cấp dưới?”
Vốn Trúc Tú là nữ tử Miêu Cương, mắt to ngực lớn lá gan cũng lớn, nửa điểm cũng không bị dọa sợ, trái lại khoanh tay trước ngực trả lời một cách mỉa mai: “Ngay cả cái đứa nhỏ giáo úy đều không buông tha, thuộc hạ cần gì phải đối với người tôn trọng!”
Tuân Thiệu bị nàng nói nét mặt già nua ửng đỏ, vội ho một tiếng: “Ngươi nghĩ rằng ta vui vẻ lắm sao? Sau khi phụ thân ta mất, hoàn cảnh của Tuân gia không tốt, Thái hậu mở tôn khẩu, ta có lựa chọn khác sao?”
Thế này, sắc mặt Trúc Tú mới dịu đi đôi chút: “Vậy người thật đúng là tính gả?”
Tuân Thiệu thu thập một chút hướng mặt ra ngoài, tìm cách dời đi đề tài:
“Tuân tướng quân nói như thế nào?”

Kể từ khi phụ thân, huynh trưởng nàng chết trận, đường huynh Tuân Minh liền tiếp nhận chức vụ, nắm trong tay toàn bộ quân quyền, nhưng nàng trước sau chỉ gọi hắn là Tuân tướng quân, thật sự xa lạ.
Trúc Tú cười cười:
“Đúng là tướng quân để cho ta tới tìm người.”
Tuân Thiệu hừ một tiếng, bước đi ra ngoài, cởi xuống dây buộc ngựa, xoay người trèo lên:
“Ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta tùy thời hồi Lạc Dương.”
Trúc Tú giận tím mặt, dậm chân:
“Việc hiện tại người nên làm là tìm cái nam nhân môn đăng hộ đối sớm một chút gả cho người ta mới đúng chứ không phải hồi Lạc Dương phụng dưỡng cái tiểu oa nhi bốn tuổi kia nha !”
“Ai nói? Bệ hạ rõ ràng năm tuổi !” Tuân Thiệu giục ngựa, đem Trúc Tú đang nổi trận lôi đình bỏ lại phía sau, nhìn qua có chút giống như là đang chạy trốn.
Không đến năm ngày sau, thánh chỉ hạ, triệu Tuân Thiệu hồi kinh nhậm chức.
Nghe tin này,Tuân Minh từ trong doanh trại chạy về phủ tướng quân, chỉ thấy bọn hạ nhân đang thay Tuân Thiệu thu thập này nọ, hắn kiểm tra rồi một chút, phân phó người đem này nọ quá nửa xuống dưới.
“Thân là giáo úy, thế nhưng lại phô trương, người không biết còn tưởng rằng nàng là tướng quân đâu!”
Tuân Thiệu vừa vặn đi ra, nghe thấy lời này, lạnh lùng nói:
“Tướng quân nói sai rồi, ta sao có thể so bì được với ngài?”
Tuân Minh quay đầu nhìn nàng, trào phúng cười nói:
“Ta nghĩ đến việc ngươi không kế nhiệm được chức tướng quân, sớm hay muộn sẽ phải ở lại nơi sa trường, không nghĩ tới sau cùng cư nhiên phải lập gia đình . Bất quá như vậy cũng tốt, lấy khả năng của ngươi, còn không biết về sau có thể hay không gả ra ngoài.Thái hậu thực là nhân từ, bệ hạ tuổi tuy nhỏ, ít nhất khi ngươi về già cũng có chốn dung thân đi.”
Tuân gia đời đời đều ra võ tướng, phần lớn là những người dáng vẻ oai hùng bừng bừng khí thế, Tuân Minh này trái lại, luôn trưng bộ mặt da trắng môi đỏ, lúc này hắn nói mấy lời không tốt, thực giả tạo.
Tuân Thiệu nhếch miệng xem thường:
“Tướng quân không cần thay mạt tướng lo lắng, mạt tướng chỉ sợ chính mình một ngày kia trở về, ngài sẽ không còn ở đây đâu.”

Hai bên tôi tớ im lặng cúi đầu cũng không dám ra, tướng quân cùng giáo úy hễ gặp mặt liền như vậy, bình thường quân sư Diễn Vũ cũng không dám cho hai người ở trong quân chạm trán.
Tuân Minh hừ lạnh một tiếng không thèm nói lại.
Tuân Thiệu tức hắn, không có việc gì liền xoay người lên ngựa, còn cười tủm tỉm nói lời từ biệt:
“Tướng quân, này từ biệt là vạn dặm, về sau cần phải thường đến thăm mạt tướng nha, trong quân này huynh đệ liền trông cậy vào tướng quân chiếu cố . Ngài yên tâm, về sau làm hoàng hậu, ta nhất định hảo hảo đề bạt ngài.”
Tuân Minh lãnh nghiêm mặt nói:
“Chỉ mong bản tướng quân có thể đợi đến ngày đó.”
Trúc Tú cười hì hì đến góp vui:
“Ai ui tướng quân, xem ngài nói kìa, ngài nhất định trường mệnh trăm tuổi, sẽ không đến lúc đó đã đi trước chúng ta.”
Tuân Thiệu cười ha ha giục ngựa phi nước đại.
Trúc Tú không quản Tuân Minh mặt đã đen sì, lên ngựa vượt qua Tuân Thiệu, đem dây cương ghìm lại:
“Tướng quân thực quá đáng, lúc trước luận công lao luận thời gian trong quân đều không bằng giáo úy, nay hắn còn như vậy bỏ đá xuống giếng, tuyệt không suy nghĩ cho người.”
Tuân Thiệu cười nói:

“Hắn hôm nay đã muốn tiễn ta , dù sao nếu ta làm hoàng hậu, hắn còn mới có thể làm quốc cữu đi, chỉ sợ về sau còn phải nịnh bợ ta!” Đang nói một chút, nàng bỗng nhiên mắng to vài tiếng:
“Nói đến quốc cữu thật đáng giận mà! Làm quốc cữu không ai là thứ tốt!”
Trúc Tú chậc chậc một tiếng:
“Giáo úy còn nhớ thù cũ chăng? Không lẽ định về báo thù?”
“Hừ, Ứng Thiên kia, đồ xú tiểu tử, sớm hay muộn muốn cũng sẽ nằm trong tay ta.”
Tuân Thiệu hai chân kẹp bụng ngựa, liền xông ra ngoài.
Thế này Trúc Tú mới phản ứng lại, vội vội vàng vàng đuổi theo:
“Đợi chút! Mau trở về! Người thật đúng là muốn đi làm hoàng hậu vô liêm sỉ a!”
Hai người một kẻ truy, một kẻ trốn, đến Lạc Dương đã không còn xa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.