Đánh Mất Quốc Thể

Chương 25


Đọc truyện Đánh Mất Quốc Thể – Chương 25 tại website TruyenChu.Vip


Lại nói tới mấy vị trọng thần triều đình giờ đang vội vàng lên tiếng phản đối, đứng đầy bên trong ngự thư phòng. Tuân Thiệu theo Quách công công nhanh chóng chạy đến ngự thư phòng, hành lễ xong, vừa ngẩng đầu liền thấy bóng người quen đứng trước mặt ấu đế. Hắn mặc áo trắng giáp bạc, chính là Tuân Minh.
*Đoạn này viết ra nó hơi củ chuối tí TTvTT*
Nàng nháy mắt mấy cái, Tuân Minh liền thừa dịp xung quanh hỗn loạn, lặng lẽ lăn lại nói:
“Có chuyện gì?”
“Sao ngươi lại đến đây?”
“Cuối năm, ta trở về báo cáo công tác.”
Tuân Thiệu nhìn tình hình trước mắt, lại nói:
“Ngươi hẳn phải mang tin tức gì về mới đúng. Bằng không tại sao ngươi vừa tới mấy người kia đã loạn thành như vậy?”
Tuân Minh nhìn trái ngó phải một lát rồi mới đáp:
“Bộ tộc Tiên Ti phía Tây Bắc làm phản rồi.”
Tiên Ti từ trước tới nay đều không chịu an phận. Xưa kia những kẻ đối đầu với Nguỵ Quốc cũng đều lấy tộc Tiên Ti làm gốc mà xây dựng căn cơ. Nhưng trước đây chỉ cần bộ tộc này hơi vọng động thì đều bị quân Tây Bắc đàn áp xuống, thế nên phía biên cương cũng lười không báo tin về. Vì vậy lần này nháo ra động tĩnh lớn như thế, Tuân Thiệu cũng biết là có chuyện không ổn, huống hồ Tuân Minh còn dùng giọng điệu đó nói chuyện với nàng.
Tuân Thiệu còn muốn hỏi thêm chút tình hình, lão thừa tướng đã xông vào, Ứng Thiên và Chu Phong Dung theo sát phía sau. Ba người vừa tới, trong điện liền yên tĩnh lại. Biểu hiện của ấu đế cũng xem như là trầm ổn:
“Tuân tướng quân lần này hồi triều để báo tin tộc Tiên Ti Tây Bắc tạo phản…”

Lời còn chưa dứt, trong đại điện đã vang lên tiếng thì thầm liên tiếp. Chu Phong Dung thân là đại tướng quân, nghe thế liền lập tức chất vấn thống soái quân Tây Bắc Tuân Minh:
“Tại sao Tuân tướng quân không ở lại tiền tuyến ứng đối? Việc này đâu cần đến chủ soái tự mình trở về bẩm báo?”
Tuân Minh chắp tay nói:”Đại tướng quân có điều không rõ, mạt tướng nhận tin khi đang trên đường hồi kinh. Quân phản loạn tuy là tộc Tiên Ti Tây Bắc, nhưng cũng đã bỏ trốn về phía Đông Bắc, không rõ lần này chúng có âm mưu gì.”
Ứng Thiên nói:”Phía Đông Bắc cũng được xem như là địa bàn của đại tướng quân, đã thế không bằng phiền ngài đi một chuyến xem thế nào.”
Các đại thần còn đang ồn ào đưa ra chính sách ứng đối, nghe Trữ Đô hầu nói thế thì liền ngậm miệng.
“Không được.” Lão thừa tướng khoát tay. “Tiên Ti thường xuyên náo động, phái đại tướng quân đi khác nào chuyện bé xé ra to. Huống hồ đại tướng quân vừa bình định Đông Di, cần thời gian hồi phục. Không bằng mời Tuân Minh tướng quân điều binh đi trước.”
Ứng Thiên cười:”Thừa tướng nên biết Tây Bắc là nơi hiểm yếu, cần đề phòng Nguỵ quốc lòng muông dạ thú. Đại tướng quân là bậc anh tài trời ban, nguyên khí hẳn đã sớm khôi phục. Hơn nữa có ngài tự dẫn quân đi trước, vừa có thể làm tộc Tiên Ti kinh sợ, không chừng còn có thể không đánh mà thắng.”
Thực ra Tuân Thiệu cũng hiểu chuyện này không cần đến Chu Phong Dung ra mặt. Giao chiến với Đông Di là chiến sự giữa hai quốc gia, Chu Phong Dung là đại tướng quân, dĩ nhiên thích hợp cầm quân. Nhưng Tiên Ti tạo phản lại là việc nội bộ, để Tuân Minh hay vị tướng quân nào khác đi cũng dư sức.
Nhưng Ứng Thiên vừa thượng triều đã bị Chu Phong Dung buộc tội, giờ lại hết mình tiến cử hắn, ngay cả mặt mũi Thừa tướng cũng trực tiếp bỏ qua, có thực là vì đánh giá cao hắn không?
Lão Thừa tướng còn muốn biện bạch thêm, Chu Phong Dung đã bước khỏi hàng thi lễ với ấu đế:”Thần nguyện dẫn quân đi trước, thỉnh bệ hạ ban thánh chỉ.”
Ấu đế vẫn lạnh mặt bỏ mặc việc bên dưới, giờ mới gọi trung thư giám tới, sai hắn soạn thánh chỉ. Việc này vốn cần nhanh chóng quyết đoán, giờ cũng đã định ra rồi, các đại thần liền theo thứ tự cáo từ rời ngự thư phòng, chuyện xảy ra quá nhanh, làm bọn họ cũng sợ bóng sợ gió một hồi.
Tuân Minh cùng Tuân Thiệu ra tới cửa, giọng điệu quái dị nói:”Nếu có chiến sự, bản tướng quân phải đi rồi. Chắc chắn Tuân Đông quan ngài cũng không hoan nghênh ta.”
Tuân Thiệu cười giả lả:”Sao có thể như thế được. Tướng quân ở lại là vinh hạnh của Tuân Thiệu. Nhưng ta thấy ngài vẫn nên nhanh chóng trở về làm tướng quân thêm mấy ngày đi, để sau này đỡ phải tiếc nuối.”

Hai người vừa đi vừa đả kích lẫn nhau như thế, ra đến ngoài cung, Tuân Minh xoay người lên ngựa, quay đầu đánh giá nàng từ trên xuống dưới mấy lần mới cười lạnh một tiếng:”Vừa rồi ngươi nói cũng đúng. Ta vẫn nên trở về sớm một chút. Ít ra quân trang so với quan bào của ngươi bớt phải làm trò hề hơn.”
Sắc mặt Tuân Thiệu xanh mét, hắn đắc ý cười, giục ngựa rời đi.
Lần này Tiên Ti tạo phản thanh thế quá lớn, nên trong dân gian cũng bàn tán ồn ào huyên náo. Mỗi ngày hễ rời giường Tuân Thiệu đều hỏi Trúc Tú có nghe được tin tức gì mới không. Chu Phong Dung còn chưa xuất phát, không biết trên đường từ Tây Bắc đến Đông Bắc dân chúng có bị quấy nhiễu không, quân đội có ứng phó nổi không?
Trúc Tú cố ý khó chịu nói:”Coi như xong,vị trí người mưu tính không thành rồi.Tốt nhất cứ làm chức Đông quan của người đi.”
Tuân Thiệu nghe mà ruột đau như cắt.
Lúc xuất môn cào triều, trời còn tối om. Tuân Thiệu tính hôm nay cưỡi ngựa, đang chuẩn bị đi, quản gia chạy chậm đuổi tới:”Tiểu thư dừng bước, hôm qua Minh công tử đưa rượu tới, người muốn để ở đâu?”
Tuân Thiệu tưởng mình nghe lầm:”Ngươi nói gì? Tuân Minh đưa rượu cho ta?”
“Vâng… Chiều qua hắn phái quân sư đưa tới, nói là phu nhân của hắn nhắn hắn mang đến, trước khi đi mới nhớ ra, mang về lại thấy gò bó, cuối cùng vẫn đưa tới cho người.”
Tuân Thiệu rủa thầm trong miệng, vừa nói Tuân Minh giả bộ làm người tốt, vừa thầm oán quân sư đến mà không chịu gặp mặt một lần. Lát sau tuỳ tiện nói:”Được rồi, để ở thư phòng đi.”
Giục ngựa lên phố, trên đường tình cờ gặp Chu Phong Ý. Hắn cũng cưỡi ngựa, quân trang của Vũ Lâm Lang có trang bị bạch câu*, tia nắng sớm rọi chiếu lên người hắn, khiến mắt người đối diện sáng ngời.
Tuân Thiệu gọi một tiếng, tiến lên nói chuyện cùng hắn, tất nhiên không khỏi nói đến chuyện về Tiên Ti.
Chu Phong Ý thở dài nói:”Tiên Ti đến nay vẫn không thần phục, thực ra cũng cần mềm mỏng dụ dỗ một chút. Dùng vũ lực đàn áp, chung quy cũng không phải biện pháp lâu dài.”
“Ngươi quả là văn nhân, ngay cả đối sách cũng có vẻ nho nhã. Tuy ta đồng ý, nhưng trước mắt cách tốt nhất vẫn là dùng vũ lực.”

“Nói cũng đúng.” Chu Phong Ý bật cười. “Trữ Đô hầu cũng không hổ danh là chính nhân quân tử được người người ca tụng, trên triều bị đại ca ta buộc tội nhưng vẫn cho hắn cơ hội lập công. Thật khiến người ta khâm phục.”
Tuân Thiệu ngẩn ra. Phải rồi, theo lý Chu Phong Dung đi lần này tất nhiên sẽ lập công lớn. Ứng Thiên thật sự hào phóng như thế sao? Không đúng, hay hắn lại có âm mưu gì rồi?
Chợt nghĩ đến điều gì đó, Tuân Thiệu vung roi, giục ngựa chạy về hướng hoàng cung. Chu Phong Ý bị nàng lỗ mãng, nhất thời không kịp phản ứng.
Ấu đế từ lần bị Tuân Thiệu ôm đùi liền sinh ra bóng ma tâm lý, trước mỗi lần mặc triều phục vào triều đều có thói quen quan sát xung quanh. Không ngờ hôm nay ác mộng lại tái diễn. Hắn vừa quay qua quay lại, Tuân Thiệu đã vọt vào như một cơn gió, trên người mặc quan bào của quan văn, cước bộ lại uy, bước vài bước đã đến trước mặt hắn, quỳ xuống nói:”Thỉnh bệ hạ chấp thuận cho thần theo đại tướng quân xuất chinh tới Đông Bắc, bình định tộc Tiên Ti.”
Ấu đế lùi lại mấy bước liền:”Ngươi là quan văn, chạy đến chiến trường làm gì hả?”
Tuân Thiệu ngẩng đầu nhìn hắn, khẩn thiết nói:”Bệ hạ, sau này thần sẽ là hoàng hậu của người đấy! Thần muốn bảo vệ tốt giang sơn của người mà! Thần có thể không đi sao? Thần cho dù chỉ còn một giọt máu cũng sẽ vì ngài mà dọn yên quân giặc!”
Thân mình ấu đế bắt đầu run run:”Ngươi ngươi ngươi… Ngươi đừng có làm ta buồn nôn!”
Tuân Thiệu liều mạng chớp chớp mắt, nặn ra một giọt lệ:”Ôi, thần biết bệ hạ không muốn thần mạo hiểm. Thần thật sự rất biết ơn. Thật mong bệ hạ sớm trưởng thành, như vậy thần càng sớm được vào cung làm bạn với người…”
Lảm nhảm liên miên, tự mình đa tình.
“Câm miệng!” Ấu đế nghe nàng nói mấy lời này, vội vàng phủi sạch quan hệ, phất tay kêu:”Được, ngươi đi đi! Trẫm lập tức gọi người soạn thánh chỉ cho ngươi đi!”
“Thần lĩnh chỉ tạ ơn!”
Gian kế được thực hiện, Tuân Thiệu khiêm tốn cúi mình rời khỏi tẩm điện của Ấu đé, lại phát hiện Quách công công đưa nàng đến đã sớm không thấy bóng dáng đâu. Nắng sớm rực rỡ, trường bào nhẹ nhàng, Ứng Thiên khoanh tay tựa bên hành lang.
Nàng ho nhẹ một tiếng:”Hạ quan tham kiến Trữ Đô hầu.”
“Tuân Đông quan thật có bản lĩnh. Vì mục đích riêng mà đến bắt nạt một đứa trẻ.”
Tuân Thiệu ngẩng đầu liếc hắn một cái, thấy sắc mặt hắn không tốt, tựa tiếu phi tiếu:”Trữ Đô hầu che chở dung túng bệ hạ như vậy, cũng không có mục đích khác sao?
Ứng Thiên hừ lạnh:”Ngươi tưởng bản hầu là ngươi chắc? Dù bệ hạ không phải bệ hạ, không phải cháu ngoại bản hầu, trẻ con tuổi này cũng cần được che chở chiều chuộng!”

Tuân Thiệu sửng sốt, bật thốt:”Ngươi nói như thế, có phải vì tuổi thơ ngươi nhiều ngang trái?”
Ứng Thiên từ nhỏ đã chịu tang phụ thân, mẫu thân gày yếu. Ít nhiều khi cũng gặp khó khăn. Bá phụ hắn là thị lang Ứng Hoài Nghĩa đưa họ đến Lạc Dương chăm sóc mới không phải lang bạt giang hồ.
Ứng Hoài Nghĩa dưới gối chỉ có một nữ nhi, mấy lần muốn nhận hắn làm con thừa tự, đối với hắn như con đẻ, mời nhiều danh sư về dạy dỗ.
Nhưng mẫu thân Ứng Thiên thập phần mỹ mạo, thê tử Lưu thị vốn đa nghi, nghĩ rằng do nàng mê hoặc trượng phu nên mới thế, đâm ra không thích Ứng Thiên, cản trở mọi mặt không để Ứng Thiên vào cửa làm con thừa tự.
Nữ nhi của Ứng Hoài Nghĩa trời sinh mạnh mẽ (?), hận Ứng Thiên cướp hết sự sủng ái của phụ thân, lại nghe mẫu thân buôn lời thán trách, oán hận chồng chất trong lòng. Tiên đế đăng cơ, nàng nhập cung làm phi, Lưu thị mẫu bằng nữ quý, đối với mẫu tử Ứng Thiên vô cùng hà khắc.
Không lâu sau Ứng Hoài Nghĩa lâm bệnh qua đời, dưới mắt Lưu thị Ứng Thiên cũng không đuổi mà đi. Có một đường tỉ ghét bỏ mình là hoàng hậu, hắn cũng không làm nhân sĩ mà đến Tây Bắc xa xôi lập công…
Tuân Thiệu còn nhớ rõ khi còn trẻ, có lần mọi người uống rượu mua mua, rượu vào lời ra, có người hỏi việc khó nhịn nhất thế gian là gì.
Tuân Thiệu nói:”Không có rượu.”
Ứng Thiên dựa vào tảng đá, khép hờ mắt, thấp giọng nói bốn chữ:”Ăn nhờ ở đậu.”
Lúc ấy nàng không rõ, đến khi vec Quận Chủ Vĩnh An nói về tuổi thơ của hắn, mới nhớ lại chuyện cũ này.
Ứng Thiên nhíu mày:”Công chúa kể cho ngươi?”
Tuân Thiệu không đáp mà hỏi:”Ta nhớ rõ trước kia ngươi ở Tây Bắc lập công lớn, nhưng sau khi bị nhốt ở Ung Thành bỗng lại nói làm quan văn nhàn tản hơn, thực ra là vì chân bị thương không thể lãnh binh phải không?”
Ứng Thiên mặc kệ không lên tiếng.
Tuân thiệu nói:”Ngươi đã hiểu được cảm giác không thể lãnh binh, tại sao không thành toàn cho ta”
Xa xa truyền đến tiếng chuông, Ứng Thiên bới móc thiếu sót xem ra:”Đừng đi theo ta, có việc gì nói với bên trên.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.