Đọc truyện Đánh Mất Quốc Thể – Chương 22.2 tại website TruyenChu.Vip
Nói chuyện xong thì thời gian mở yến hội cũng đã đến, Tuân Thiệu đi trước một bước, cố ý không đi cùng hướng với Thái hậu. Lúc đến nơi chỉ thấy trong điện quần thần đã tới từ sớm, tiếng nói chuyện, cười đùa không ngừng.
Nàng theo thói quen tính hướng bên phải đi qua lại gặp Chu Phong Dung mặc khoan bào tím, bên trên thêu họa tiết bằng chỉ bạc, ung dung mà vô cùng đẹp đẽ quý giá, khuôn mặt lạnh lùng như mọi khi. Nhưng nàng vẫn tiến lên đánh tiếng chào hỏi:
“Chuyện vừa qua ít nhiều là nhờ tin tình báo của đại tướng quân tương trợ, Tuân Thiệu đặc biệt đến cảm tạ.”
Chu Phong Dung ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái rồi vuốt cằm xem như đáp ứng.
Tuân Thiệu mỉm cười, không nói gì nữa liền lui về chỗ ngồi của mình.
Lúc này ngoài điện thái giám hô to bệ hạ giá đáo, bách quan đứng dậy đón chào. Ấu đế đi tới cửa chính, thân mình nho nhỏ cố gắng đem bộ triều phục huyền sắc quý trọng trên người toát lên vẻ uy nghiêm, nhưng đáng tiếc nhìn như thế nào vẫn thấy giống khối thịt tròn vo nha!
Đi phía sau hắn lại là Ứng Thiên và Vĩnh An công chúa, một người dung mạo tao nhã xuất chúng, một người vận cung trang thanh tú, yêu kiều như hoa phù dung, nhìn thật đúng là rất xứng đôi, hơn nữa phía trước còn có Ấu đế. Cho dù có người nói đây là một nhà ba người chắc chắn cũng có người tin.
Tuân Thiệu nắm chặt tay, nhìn Vĩnh An công chúa trong lòng thở dài: thật sự là xin lỗi công chúa, các ngươi xứng đôi như vậy mà ta lại phải chia rẽ các ngươi, kỳ thật ta cũng rất áy náy, cho nên trăm ngàn lần không nên oán trách ta a…
Lát sau,Thái hậu đến, sau khi ngồi xuống còn đặc biệt hỏi han ân cần Vĩnh An công chúa một phen, tuyệt đối là bộ dáng tẩu tử tốt.
Ấu đế tuyên bố khai yến. Ngay lập tức mọi người ăn uống linh đình, không bao lâu sau, Thị trung đại nhân bắt đầu ca công tụng đức, đầu tiên là khen ngợi bệ hạ, lại tiếp theo khen Trữ Đô hầu, giơ ly rượu lên nói:
“Đại Tấn ta có đại tướng quân anh khí ngút trời, lại có Trữ Đô hầu là văn thần mưu trí hơn người như vậy, ắt sẽ làm nên cảnh thái bình thịnh thế”
Không ít đại thần đều phụ họa không ngừng, Chu Phong Dung ngược lại không mấy cảm kích nói một câu:
“Đứng đầu triều chính là lão thừa tướng, không lẽ đại nhân đã quên mất công lao của lão nhân gia?”
Vốn tiền tuyến do Chu Phong Dung bình định, ở hậu phương có Ứng Thiên nghị hòa, hỗ trợ lẫn nhau nên khích lệ hai người này cũng không có gì đáng trách. Nay Chu Phong Dung lại nhắc tới ý tứ giống như là chậm trễ lão thừa tướng . Thị trung không nghĩ tới yến hội đang vui vẻ lại phải lâm vào tình cảnh quẫn bách, đành lui về nâng chén.
Lão thừa tướng cười xòa, xoa dịu đi không khí:
“Đại tướng quân rất khiêm tốn , lão phu đã lớn tuổi, nhìn trong triều đình Đại Tấn ta anh tài xuất hiện lớp lớp, thật là chuyện đáng vui mừng”
Tào thượng thư ngồi phía sau Ứng Thiên đầy dụng ý nói:
“Đại tướng quân hẳn là ngại Trữ Đô hầu quyền cao chức trọng đè ép thừa tướng đây.”
Ứng Thiên thưởng thức rượu, đầu không nhấc, cười khẽ:
“Khi còn ở quận Hợp Phổ ta tránh được mấy tên dò la, lại đề bạt vài tướng lãnh tiếp quản nơi có quân của hắn đồn trú, hắn tự nhiên khó chịu.”
Vẫn chú ý sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người,Tuân Thiệu không khỏi ưu sầu. Xem ra mâu thuẫn của hai người họ so với tưởng tượng của nàng còn sâu hơn. Chu Phong Dung tuy là kì tài trăm năm khó gặp nhưng đối phó với những biến hóa chốn quan trường tất nhiên không phải là đối thủ của Ứng Thiên. Tính tình hắn lại tâm cao khí ngạo, chỉ hy vọng về sau không phải chịu thiệt.
Ấu đế dù sao tuổi còn nhỏ, chống đỡ không được bao lâu liền mệt mỏi, yến hội bởi vậy sớm chấm dứt.
Tuân Thiệu vừa xuất môn thì đụng Chu Phong Ý, hắn cười nói:
“Nhiều ngày không thấy, lại vừa vặn tiện đường, Tuân đại nhân nếu không ngại thì đi cùng một xe trở về với chúng ta, trên đường cũng có thể nói chút chuyện ở Hợp Phổ cho tại hạ mở mang.”
Tuân Thiệu nghe hắn nói “Chúng ta” liền theo bản năng nhìn thoáng qua Chu phong Dung bên cạnh, lập tức gật đầu:
“Được.”
Chu Phong Dung nguyên bản cảm thấy ban đêm mà nam nữ cùng xe không hợp cấp bậc lễ nghĩa, nhưng thấy Tuân Thiệu đã đáp ứng, lại không muốn mất mặt mũi đành trầm mặc đi phía trước.
Tuân Thiệu đang định tăng nhanh cước bộ đuổi theo, bỗng nhiên nghe thấy phía sau âm thanh nói chuyện của Ứng Thiên, quay đầu vừa thấy, hóa ra là cung nữ bên người Vĩnh An công chúa nói với hắn. Bởi vì âm thanh quá nhỏ, căn bản nghe không rõ ràng lắm, chỉ nghe thấy hắn trả lời: “Sắc trời đã muộn, công chúa vẫn là hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt, ngày khác rời cung bái phỏng cũng không muộn. Đến lúc đó bản hầu nhất định phái người hộ tống, không dám ủy khuất công chúa cùng bản hầu ngồi chung một xe.”
Cung nữ kia ấy thế rất kiên trì, còn nói lẩm bẩm gì đó.
Tuân Thiệu chợt hiểu, thì ra Vĩnh An công chúa tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt nhưng sau lưng lại rất chủ động. Trong lòng bắt đầu giãy dụa, Tuân Thiệu đành gọi lại Chu Phong Ý ở phía trước, bất đắc dĩ nói:
“Bỗng nhiên ta nhớ ra trên đường còn có chút việc, lần sau lại cùng các vị đồng hành vậy.”
“Như vậy à, vậy được rồi.” Chu Phong Ý lơ đễnh, hướng nàng hành lễ cáo từ.
Tuân Thiệu đến bên cạnh Ứng Thiên, cố gắng cười trừ:
“Trữ Đô hầu, ngài không phải nói có chuyện quan trọng muốn cùng hạ quan thương lượng sao? Hạ quan chờ ngài đã lâu, khi nào thì đi được?”
Ứng Thiên kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, lập tức hiểu ý:
“Bây giờ đi.”