Đánh Mất Quốc Thể

Chương 18.2


Đọc truyện Đánh Mất Quốc Thể – Chương 18.2 tại website TruyenChu.Vip


Việc hoàn tất, đại phu dẫn bọn hạ nhân lui ra trước, tri phủ còn luyến tiếc chưa đi, hết nhìn Tuân Thiệu, lại nhìn Ứng Thiên, thần bí hề hề nói:
“Cái kia… Trữ Đô hầu, hạ quan đặc biệt vì ngài tìm đến đây một ít thuốc trị thương tốt .” Hắn vỗ vỗ cái hòm trên bàn,
“Về phương diện này, còn thỉnh ngài khi nào cần dùng thì nhất định nhớ rõ.”
Ứng Thiên gật gật đầu:
“Được rồi, làm phiền tri phủ lo lắng .”
“Là chức trách của tại hạ.” Tri phủ cảm thấy mỹ mãn lui ra cửa, giống như giải quyết xong một bụng tâm sự.
Tuân Thiệu cảm thấy biểu tình hắn vừa rồi thực không đúng lắm, ngắm cái hòm trên bàn, đi qua vài bước mở hòm ra , hai mắt nàng trợn tròn kinh ngạc.
Bên trong có cỏ linh chi, các loại dược liệu quý hiếm, nhưng đều không thể ăn, bởi vì chúng đều làm từ vàng và ngọc.
“Tốt, tri phủ đại nhân này thế nhưng ngang nhiên đút lót!” Nàng đóng mạnh hòm lại, quay đầu nhìn Ứng Thiên:
“Huynh có phải hay không nên xử lý a?”
Ứng Thiên suy nghĩ sâu xa:
“Đương nhiên, nên xử lý! Đợi nghị hòa chấm dứt, bản hầu liền xử trí hắn!”
Tuân Thiệu gật gật đầu:

“Cũng còn may, tuy huynh là quan lớn nhưng còn có chút lương tâm.”
Ứng Thiên đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống:
“Muội tới lấy rượu? Đến bên cửa sổ, chính mình tự lấy đi.”
Tuân Thiệu vừa nghe mừng rỡ, vội vàng tiến lên cầm một vò rượu, đang muốn đi, lại cảm thấy không thích hợp, tặc lưỡi xoay người nói:
“Bỗng nhiên nói chuyện tốt như vậy, huynh muốn tránh nặng tìm nhẹ sao? Nói mau,hòm vàng bạc tài bảo này huynh tính xử lý như thế nào nha?”
Ứng Thiên ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hòm, ôn nhu giống chạm vào khuôn mặt của tình nhân:
“Tất nhiên là sung công , trước tiên cứ để nó ở chỗ ta bảo quản thôi.”
“…” Tuân Thiệu nhìn rượu trong tay, quyết định trước đem nó đưa trở về đã miễn lại vì khinh bỉ hắn vô sỉ mà đập vỡ vò rượu.
Sau một ngày đến nhà tri phủ, mọi thứ đều chuyển biến tốt lắm, vết thương cũ của Ứng Thiên cũng khôi phục không ít.
Đông di sứ thần bên kia tựa hồ vô cùng nóng vội, vẫn thúc giục chuyện nghị hòa. Ứng Thiên cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm , liền chọn một ngày, đưa bọn họ mời tới dịch quán.
Sứ thần đầu lĩnh chỉ có một người, hiển nhiên là hàng năm cùng người Trung Nguyên giao tiếp, tiếng Hán nói được thập phần lưu loát.
Song phương bí mật gặp nhau, sau khi ngồi xuống cạnh cửa sổ đã đóng kín, đối phương gặp Ứng Thiên mặt như quan ngọc, triều phục uy nghiêm, từng bước đi tao nhã đậm chất Trung Nguyên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Lại nhìn người ngồi bên cạnh hắn là một nữ tử mặc hồ phục màu tím, dung mạo mặc dù đoan trang thanh nhã nhưng khí thế có vẻ tiêu điều, rất là ngoài ý muốn, không xác định hỏi một câu:
“Trữ Đô hầu thực cảm thấy có thể nói chuyện?”
“Có thể .”
“Kia… Được rồi.” Sứ thần từ trong lòng lấy ra quốc thư dâng lên, trong đó ghi rõ các điều kiện nghị hòa.
Đông di là quốc gia hải đảo, cắt đất cái gì rất là không thực tế, dường như vẫn muốn đền tiền.
Ứng Thiên xem xong toàn bộ điều kiện, vẻ mặt vi diệu, đem quốc thư đặt lại trên bàn, hai tay đan chéo nhau:
” Bệ hạ của quý quốc đưa ra điều kiện là đám hỏi, vốn là chuyện tốt, chỉ có điều bệ hạ của quốc gia ta tuổi còn nhỏ, cùng công chúa quý quốc đàm luận hôn sự, không khỏi quá sớm đi.”
Sứ thần chắp tay lễ, bộ dáng thực khiêm tốn:
“Sao có thể, công chúa cũng đang tuổi nhỏ, cùng bệ hạ quý quốc tuổi tác tương đương, rất thích hợp. Đàm luận hôn sự mặc dù sớm, nhưng trước có thể đính thân a.”
Tuân Thiệu ngầm hiểu ra, sau chiến sự liền hòa thân sớm nhìn quen lắm rồi. Đông di không ngốc, đền tiền thì phải đền nhiều lắm, nếu bán một công chúa còn có thể ép giá.
Cân nhắc một lúc, Ứng Thiên bên cạnh bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng, đối sứ thần nói:
“Đã quên giới thiệu , vị này đã cùng bệ hạ quốc gia ta đính thân – Tuân gia tiểu thư Tuân Thiệu, cũng chính là hoàng hậu tương lai. Lại nói tiếp, công chúa quý quốc cùng bệ hạ đính thân cũng là việc tư, ít nhất cũng phải hỏi ý kiến hoàng hâụ tương lai một chút đi?”
Sứ thần trợn mắt há hốc mồm nhìn thoáng qua Tuân Thiệu.

Ứng Thiên cười đối Tuân Thiệu nói:
“ Hoàng hậu tương lai, xin hỏi ngài đối với việc này thấy như thế nào ?”
Tuân Thiệu đưa tay lên môi ho nhẹ một tiếng, từ từ nói:
“Nếu cữu cữu đã hỏi ý kiến ta, ta đây khẳng định là không thể đáp ứng, nào có đạo lý chính cung còn chưa vào cung, phi tử đã vội vã đính thân, nói ra chẳng phải muốn người khác xem thường ta?”
Ứng Thiên nghe được liên tục gật đầu, quay đầu đối sứ thần nói:
“Nếu hoàng hậu tương lai không đồng ý, việc này chỉ có từ bỏ, điều kiện nghị hòa, bản hầu cảm thấy còn phải tinh tế khảo cứu một phen.”
“…” Sứ thần bởi vì quá mức giật mình, đến hiện giờ còn chưa phục hồi tinh thần đâu.
Hồi phủ tri phủ, Ứng Thiên nhìn Tuân Thiệu nói:
“Hoàn hảo muội không ngu ngốc, nếu không thật không biết nên từ chối cọc hôn sự này như thế nào.”
Tuân Thiệu giả mù sa mưa cười cười:
“Đấy là do cữu cữu ngài dạy bảo tốt thôi.”
Ứng Thiên sắc mặt không tốt:
“Về sau đừng gọi ta như vậy.”
Tuân Thiệu thành công chọc tức hắn, cảm thấy cực kì mỹ mãn.
Đến cửa phủ tri phủ, có hạ nhân chạy chậm đi ra, bẩm báo nói đại tướng quân bên kia đưa tín hàm đến đây.
“Ta đi xem sao!” Tuân Thiệu nhảy xuống ngựa xe, chạy vào phủ.
Trúc Tú vừa vặn đi ra đón chào, định kéo nàng lại nhưng không kịp, nhịn không được thầm mắng một tiếng “Đầu gỗ”, quay đầu vừa thấy, quả nhiên Ứng Thiên bình tĩnh nhìn theo.
Đáng tiếc Tuân Thiệu là cấp dưới, tín thư còn phải giao vào tay Ứng Thiên trước tiên.

Hắn ngồi xuống, chậm rãi xem hết, cố ý cách hồi lâu mới nói:
“Không có gì, đều là chút việc nhỏ.” Nói xong lại dặn Phạm Nhất Thống cầm ấn tín của mình đi gặp thống lĩnh binh đồn trú ở Hợp Phổ.
Tuân Thiệu thoáng nhìn bút tích trên phong thư kia, chợt nhớ tới lúc trước Chu Phong Dung có gửi nàng tin tình báo ở Đông di, bừng tỉnh đại ngộ nói:
“Này không phải bút tích đại tướng quân a.”
Ứng Thiên nhíu mày nhìn nàng:
“Như thế nào, khiến muội thất vọng rồi? Đây xác thực không phải bút tích của hắn, chính là nơi này ra vào đều có người của hắn đóng quân, ta bất quá mượn chút phương tiện làm việc thôi.”
Tuân Thiệu nhíu mày, nhìn hắn vừa rồi phân phó Phạm Nhất Thống, thống lĩnh binh lính đồn trú ở Hợp Phổ tất nhiên là thân tín của hắn, hắn làm ra vẻ Chu Phong Dung không cần, tín hàm lui tới cũng cố ý đánh dấu cờ hiệu của đại tướng quân, hiển nhiên là sợ Chu Phong Dung lấy mất thư tín.
“Huynh không tín nhiệm đại tướng quân?”
Ứng Thiên đem tín hàm nhét vào trong tay áo, cầm bình trà tự rót: “Hắn không tin ta, ta sao phải tin hắn.”
Nàng có chút khinh thường:
“Các huynh chỉ là chính kiến bất đồng, việc quốc gia đại sự, cần gì phải nhớ kỹ tư oán.”
Ứng Thiên ngẩng đầu nhìn nàng, hừ lạnh:
“Trong mắt muội, hắn thật sự tốt như vậy sao.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.