Đánh Mất Quốc Thể

Chương 16.2


Đọc truyện Đánh Mất Quốc Thể – Chương 16.2 tại website TruyenChu.Vip


Đi một đoạn đường này là đi xa ngàn dặm, thập phần buồn tẻ. Trên đường cũng không có cảnh tượng kinh tâm động phách gì, thế cho nên hai người chỉ có thể lấy việc cãi nhau để giết thời gian.
Tuân Thiệu thực chịu không nổi mấy lời nói ác độc của Ứng Thiên, cuối cùng chạy ra khỏi xe đi cưỡi ngựa. Trúc Tú cũng vậy, mấy ngày này đều cùng nàng cưỡi ngựa, sau vì thời tiết cuối thu chuyển lạnh, mới chịu trở về ngồi xe ngựa .
Tuân Thiệu giả vờ lơ đễnh, đầu đội đấu lạp, mỗi ngày cùng Phạm Nhất Thống chạy song song với nhau.
Chủ tử hắn chọc tức nàng, nàng mượn thuộc hạ hắn trả thù, khiến cho khuôn mặt Phạm Nhất Thống âm trầm suốt dọc đường đi. Ngay cả thống lĩnh cấp dưới Phạm Nhất Thống đều bắt đầu ở sau lưng gọi hắn là thùng cơm. Còn Trúc Tú thì dứt khoát một lần lại một lần gọi “thùng cơm” không rời miệng, tên thật nghiễm nhiên đã bị mai một.
Ngày ấy đi được nửa đường thì phải tìm nơi ngủ trọ, Ứng Thiên bị trò đùa của nàng cuốn hút, không cẩn thận thốt ra hô một tiếng “Thùng cơm”, Tuân Thiệu một mực dựa cửa khách điếm, cười gập cả thắt lưng đến không dậy nổi.
Ứng Thiên bất giác có chút xấu hổ, cười đến tao nhã, trấn an Phạm Nhất Thống nói:
“Là ta nhất thời nói lỡ, trở về thưởng ngươi vạn lượng hoàng kim, thăng quan nhất phẩm.”
Phạm Nhất Thống nghe vậy nhất thời oán khí tiêu tan, vô cùng cao hứng cảm tạ.
Trúc Tú sâu kín liếc mắt Tuân Thiệu một cái:
“Nếu ngươi cũng hào phóng như vậy, mỗi ngày gọi ta là thùng cơm cũng được.”
“…”
Về sau Tuân Thiệu một thời gian dài không trêu đùa được Phạm Nhất Thống, ngày qua ngày lại rất cô đơn.
Hợp Phổ là quận ven biển, còn chưa tới nơi đã có thể cảm thấy không khí ẩm thấp.

Gần đây thời tiết mưa dầm không ngừng, đường đi không tốt lắm, Ứng Thiên tựa hồ có chút nóng vội, kêu Phạm Nhất Thống gia tăng tốc độ đến quý phủ tri phủ nghỉ chân.
Lúc Tuân Thiệu tiến vào xe ngựa, đã thấy hắn tạo hình hết sức cổ quái buồn cười: nửa người dựa, một chân gác lên bàn, một chân khác gập lại, đầu gối cột một vòng thảm nhung thật dày .
“Huynh đây là tính qua mùa đông ?” Tuân Thiệu chỉa chỉa cái kia chân của hắn:
“Liền định để một chân như vậy qua mùa đông?”
Ứng Thiên khép hờ hai mắt, liếc nhìn nàng một cái lại nhắm lại:
“Ân.”
Tuân Thiệu cảm thấy thực mất mặt nhưng lại nhìn sắc mặt hắn tựa hồ không đúng lắm, đôi môi có chút trở nên trắng, trong lòng kỳ quái, chẳng lẽ là bị bệnh?
Xe ngựa lúc này đang phi như điên, đột nhiên ngừng lại, Tuân Thiệu vừa thấy Phạm Nhất Thống đầu đội mưa chạy tới.
“Công tử, phía trước đường bị mưa lầy lội, xe ngựa không qua được.”
Trúc Tú miễn cưỡng nhìn đường, cũng đối Tuân Thiệu oán giận:
“Ta đã nói loại thời tiết này không cần đi nhanh như vậy, các người là quan to quý nhân lại còn đi đường sơn đạo, vạn nhất xảy ra sự tình liền hối hận không kịp .”
Tuân Thiệu nói:
“Lúc này ngươi đừng đứng đó nói mát , vậy ngươi nói muốn đi như thế nào?”
Phạm Nhất Thống cũng trông mong nhìn nàng:
“Còn thỉnh Trúc Tú cô nương chỉ giáo.”
Trúc Tú một tay không an phận chuyển ô che:
“Hoặc là lui về đi đường quan đạo, hoặc là liền ở lại nơi này đợi mưa tạnh a.”
“Phải đợi bao lâu?” Trong xe Ứng Thiên bỗng nhiên lên tiếng.
“Còn phải xem sắc trời như thế nào.”Trúc Tú ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời:
“Bất quá ta thấy, một chốc nữa cũng chưa ngừng được a.”
Phạm Nhất Thống nhìn quanh bốn phía, sốt ruột nói:
“Nơi này trước không thôn sau không khách điếm, không địa phương đặt chân a, công tử thương thế người còn có thể đi sao?”
“Thương thế?” Tuân Thiệu quay đầu nhìn chân Ứng Thiên:

” Trên chân huynh có thương tích?”
Ứng Thiên liếc nhìn nàng một cái:
“Đừng động nó, nó qua mùa đông vẫn tốt lắm.”
Tuân Thiệu liếc mắt xem thường, phủ thêm áo tơi nhảy xuống xe, đối Phạm Nhất Thống nói:
“Ngươi dẫn ta đi phía trước nhìn xem.”
Phạm Nhất Thống dẫn nàng đến phía trước, nguyên lai còn có dòng sông, mặt trên cái cầu gỗ nhỏ mấy ngày bị mưa to làm hỏng. Tuy rằng sông không lớn nhưng dòng nước chảy xiết, xe ngựa khẳng định không qua được.
Cố tình phía bên kia sông còn có thị trấn, thật sự là khiến người khác càng thêm bất đắc dĩ.
Tuân Thiệu quay người trở về, một bên hỏi Phạm Nhất Thống:
” Chân của Ứng Thiên như thế nào bị thương?”
“Tuân đại nhân đã quên? Chính là lúc trước đi Tây Bắc lãnh binh a. Sau lại hồi kinh nhậm chức quan văn, bị phái đi sứ Tây Vực, gian khổ bôn ba, liền trị không hết. Mỗi khi đến mưa dầm liên miên liền đau đớn, có khi ngay cả đường cũng không thể đi.”
Tuân Thiệu giật mình nhớ lại, ngày ấy cầu hắn đi cứu Trúc Tú, hắn một đường đều đi được rất chậm, dọc theo đường đi còn thường thường xoa chân, không nghĩ là do bị như vậy.
Trở lại bên cạnh xe, Ứng Thiên mặt lại trắng một phần:
“Thế nào?”
“Không dễ đi, bất quá còn có biện pháp có thể thử một lần.” Tuân Thiệu chỉ Phạm Nhất Thống:
” Để thùng cơm cõng huynh đi qua thì tốt rồi, dòng nước có hơi xiết, chú ý một chút là được.”
Phạm Nhất Thống vừa nghe cảm thấy có thể làm, lập tức liền muốn động thủ.
Ứng Thiên giơ tay ngăn cản:

” Không tốt, hắn trên người đều ướt đẫm, ta đây còn sợ mắc thêm bệnh thấp.”
“Vậy thị vệ khác.”
“Bọn họ có người nào không ướt đẫm đâu”
Tuân Thiệu không kiên nhẫn nổi:
“Vậy huynh muốn thế nào? Định qua đêm ở đây đi!”
Ứng Thiên ánh mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, bỗng nhiên sâu kín cười.
Tuân Thiệu nháy mắt hiểu được, giận tím mặt:
“Huynh cũng quá không có nhân tính! Cư nhiên muốn ta cõng huynh”
“Đừng quên muội còn thiếu ta một ân tình.”
“…”
Tuân Thiệu nắm cửa xe kẽo kẹt rung động, sau chung quy đành bỏ áo tơi, đưa lưng qua:
“Phải đi liền nhanh lên!”
Ứng Thiên cười tủm tỉm nằm úp sấp lên lưng nàng. Tầm mắt Trúc Tú từ trên người hai người quét một vòng, giật mình như hiểu ra điều gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.