Đọc truyện Đánh Mất Quốc Thể – Chương 14.2 tại website TruyenChu.Vip
Thời tiết thực không tốt, định xuất phát ngay mà không thành.
Trúc Tú nghe nói Tuân Thiệu phải xa nhà, nàng kiên quyết thật lâu muốn đi theo, bị Tuân Thiệu dõng dạc lấy lí do “Công vụ bận rộn” để cự tuyệt, trên thực tế là sợ lại bị Ứng Thiên so sánh với “ngực” Trúc Tú để giễu cợt mình.
Trúc Tú mất hứng, mấy ngày nay không để ý tới nàng, nguyên bản chuyện hầu hạ liền làm qua loa, chỉ cho có lệ, đến mấy ngày sau cũng chưa thấy người.
Tuân Thiệu lắc đầu cảm thán, chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó dưỡng.( Thiệu tỷ quên mất mình cũng là nữ =)))))))))))))):)2
Đảo mắt đã đến trước ngày xuất phát một ngày, nàng vội vàng chuẩn bị, liền xin nghỉ không đi trực trong cung.
Đến chạng vạng, lão quản gia bỗng nhiên nghiêng ngả lảo đảo chạy tới tìm nàng, trong miệng không ngừng hô “Không tốt ” .
“Làm sao vậy?”
Lão quản gia thở hổn hển nói:
“Trúc Tú bị bắt giam !”
“A?” Tuân Thiệu khoát tay:
“Làm sao có thể a.”
“Xác thực là như vậy, đại nhân! Phủ Hà Nam bên kia đã phái người đến thông báo .”
“Phủ Hà Nam bắt người ?” Tuân Thiệu vừa nghe mà hoảng hốt, chẳng còn tâm trạng thu thập này nọ , chạy nhanh ra cửa cứu người.
Phủ Hà Nam chưa đóng cửa, hiển nhiên còn chờ Tuân Thiệu đến.
Tuân Thiệu cưỡi ngựa tới, ngay cả mã tiên cũng chưa buông, đến trước mặt hắn gật đầu liền hỏi:
“Xin hỏi đại nhân, cấp dưới của ta đến tột cùng phạm phải chuyện gì?”
Phủ doãn Hà Nam bộ dạng tuy cao lớn nhưng cũng rất nhát gan, nhìn chằm chằm mã tiên trong tay nàng, co rụt thân mình, tươi cười nói:
“Tuân đại nhân, người này hẳn không phải người Trung Nguyên đi? Nàng không hiểu quy củ của người Hán chúng ta, dám đến đài tế thiên của triều đình, đây chính là tội lớn a.”
Tuân Thiệu nhíu mày, Trúc Tú mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng còn không đến mức nặng nhẹ không phân biệt được đến độ này. Huống chi nơi tông miếu hoàng gia, nàng có thể đi vào được?
Trong lòng nàng hơi nhất cân nhắc, mím môi nói:
“Đại nhân cứ việc nói thẳng muốn như thế nào mới bằng lòng thả người đi.”
“Tuân đại nhân quả nhiên là hiểu được lòng người a.” Phủ doãn Hà Nam nâng tay, thỉnh nàng ngồi xuống nói chuyện.
Tuân Thiệu cùng đi qua, chợt nghe hắn nói:
“Đại nhân là người thái hậu thưởng thức, tương lai là hoàng hậu, người ngoài như ta không ngăn được. Về phần quan trường, vẫn là thiếu chút công lao, nên lưu lại cơ hội cho người khác thôi.”
Con mắt Tuân Thiệu nhanh chuyển:
” Ý tứ ngươi là… Ta đem cơ hội đi Hợp Phổ lập công lần này ra, ngươi sẽ thả người?”
“Ôi Tuân đại nhân ngài đừng có hiểu lầm, ta thế nào có bản lĩnh nói thả người là thả người, ta cũng chỉ là nghe lệnh cấp trên mà thôi.”
Quan trường hắc ám, Tuân Thiệu cuối cùng mới hiểu rõ.
“Cũng tốt, đành làm phiền đại nhân chiếu cố cấp dưới này của ta, đợi ta trở về xử lí thỏa đáng việc này.”
Phủ doãn Hà Nam vừa nghe nàng nói, không nói hai lời, vỗ ngực cam đoan Trúc Tú chính là chỉ ở tạm trong ngục, bảo đảm nàng ăn uống đầy đủ.
Tuân Thiệu nói cảm tạ, khi quay đầu xuất môn liền cười lạnh.
Nếu theo lời hắn nói, cơ hội tốt ư?, ai hiếm lạ gì thích đi cùng Ứng Thiên? Chẳng qua nàng cố tình bị thừa tướng cùng thái hậu bày mưu đặt kế, không đi không thể. Nhóm người trên quan trường đấu đá nhau, cũng dám lấy nàng khai đao.
Hừ!Chờ nàng về sau có được vị trí tướng quân, sẽ cùng bọn đạo chích các ngươi tính sổ!
Nàng nổi giận đùng đùng trở về phủ, trời đã tối đen như mực.
Lão quản gia thấy nàng tay không mà về, sắc mặt không tốt, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nói câu:
“Có khách tới chơi.”
“Người nào?”
Ứng Thiên từ trong sảnh đi ra, tóc dài thả tán loạn đằng sau càng tăng thêm mấy phần sức quyến rũ, tay áo sam khoan thai, thong dong như ở nhà mình, dựa cửa nhìn nàng:
“Ta đây là lần đầu tiên đến nhà Tuân gia, cũng rất khí phái.”
“Làm sao so với được với Trữ Đô hầu phủ.” Tuân Thiệu vội vàng đáp trả qua loa, không rảnh ứng phó hắn, thuận miệng hỏi:
“Huynh tới có việc sao?”
“Ta nghe nói đại tướng quân cho muội ít tin tình báo Đông di, việc này muội là cấp dưới của ta, không định chủ động trình lên?” Hắn tìm chỗ ngồi xuống, lại nói tiếp:
“Thuận tiện đến xem phủ muội chuẩn bị tốt chưa.”
Tuân Thiệu thầm nghĩ ta có đi được hay không còn chưa biết đâu.
Nghĩ đến đây nàng bỗng nhiên tâm tư vọng động, hai mắt lóe sáng, nàng không làm gì được cái tên phủ doãn Hà Nam kia, nhưng Ứng Thiên có thể nha!
“Trữ Đô hầu…”
Ứng Thiên đang bưng trà đột nhiên tay run lên, ngẩng đầu nhìn nàng:
“Làm sao vậy?” Tự nhiên kỳ quái không gọi tên hắn.
“Là như thế này,Trúc Tú nhà chúng ta, nàng ấy…”
Tuân Thiệu nói toàn bộ sự việc.
Hồi đầu chọn con đường làm quan là chính nàng chọn, nay gặp khó khăn buộc lòng thừa nhận, nàng chưa từng nghĩ tới khốn cảnh phải cúi đầu trước người khác này.
Ứng Thiên sau khi nghe xong,thật lâu không nói, Tuân Thiệu nghĩ là hắn suy tư đối sách, sau một lúc lâu trộm liếc nhìn hắn một cái, đã thấy hắn chỉ nhìn mình chằm chằm cười cười.
“Huynh cười cái gì?”
“Nếu là có chuyện cầu xin ta, vậy phải cho ra cầu xin a, muội nói mới vài câu như vậy, đã nghĩ khiến ta giúp muội?”
Tuân Thiệu tức giận thật rồi:
“Huynh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Ứng Thiên thở dài,
“Vậy được rồi.” Nói xong thẳng lưng đứng dậy làm bộ phải đi.
Tuân Thiệu nghĩ đến Trúc Tú, nhất thời nóng vội, đi lên vài bước kéo lấy ống tay áo của hắn:
“Cầu xin huynh”
Ứng Thiên quay đầu:
“Cầu người thì phải nói tốt hơn a, muội cầu ai a, ngay cả cái xưng hô đều không có.”
Tuân Thiệu không chút tốn hơi thừa lời, cố gắng bày ra gương mặt đáng thương hề hề:
“Cầu huynh, cữu cữu!”
Ứng Thiên nháy mắt cả người cứng ngắc,khuôn mặt đen sì.