Bạn đang đọc Đánh Mất Nụ Cười – Chương 45
Chương 46: Luận văn biến mất (2)
Ông thầy giám thị nhìn những người xung quanh, càng cảm thấy ko thể mất mặt trước đám học sinh này đc, nên vẫn cố ý mắng Vũ Phong:
“ Em tốt nhất nên tự nhận lỗi đi, đừng để tôi phải đưa em lên hội đồng nhà trường?”
Phong thở lạnh 1 hơi:
“ Thầy bị điếc à? Em đã nói là em làm rồi, chẳng qua là có 1 tên tâm thần bấn loạn nào đó đã lấy của em thôi, thay vì đứng đây chỉ trích em, sao thầy ko cùng em di tìm đi..”
“ Em nghĩ mình có thể cùng làm tốt 2 vai trò sao? Nếu đã là học sinh, thì nên tập trung vào học hành thôi chứ? Sao lại còn hát với hò nữa.?”
Ông thầy càng nói càng vô lý, đơn giản là ức chế với anh ấy mấy lần rồi, nhưn gvif ko có lỗi nên ko thể làm gì, bây giờ có cơ hội sao có thể ngồi im chứ?
Nhưng mà, đúng là hết sức vô lý, người ta thích làm gì thì kệ, miễn sao vẫn làm tốt là đc chứ gì?
Vũ Phong đã quá ngán ngẩm với việc cãi cọ với ông thầy nên cũng chẳng them để ý đến mấy lời ông ấy nói nữa, định bước đi để tìm lại bài luận văn mất mấy đêm suy nghĩ, thực ra thì đề cũng ko quá khó, nhưng Vũ Phong ghét viết lách, mà cũng chẳng thích học văn, nên với mấy bài quan trọng, trước nay hầu như đều là Vill làm hộ, anh chỉ việc đánh vào máy rồi in ra, chả hiểu sao tự dưng lần này lại bắt anh tự làm, đương nhiên sẽ mất rất nhiều thời gian, nên giờ mới tiếc mà đi tìm như vậy, chứ mọi lần Vill làm cho thì mất lại nhắn tin cho nó viết lại loáng cái là xong.
À.. nhắn tin cho Vill..
Nhưng mà ko đc, bây giờ ông thầy giám thị cứ kè kè bên cạnh thế này, Vill mà đưa cho bị bắt gặp thì 1 rắc rối chưa xong, lại có thêm 1 rắc rối mới.
…………………..
Đang lúc Vũ Phong đau đầu vì chưa biết giải quyết vấn đề thế nào, thì ngay lúc ấy, tự nhiên có 1 giọng nói vang lên:
“ Thưa thầy, Vũ Phong đã làm bài rồi ạ!”
Đương nhiên, trong cái tình hình nước sôi lửa bỏng thế này thì khi nghe xong câu nói đó, tất cả mọi người đều hướng mặt về phía người cất ra tiếng nói kia.
Ông thầy đang cao hứng, nghe xong câu kia thì tức giận vô cùng, hét lớn:
“ Hạnh Nguyên, em có biết mình đang nói gì ko?”
Phải! Người đang nói câu đó với 1 vẻ mặt ko- thể -kiên –định hơn chính là Hạnh Nguyên, chắc ai cũng đoán ra cô ấy định làm gì rồi nhỉ? Xem ra 2 người này ko có boinhf thường.
Vũ Phong ko phải 1 kẻ kém thông minh, nên chỉ nhìn qua tờ giấy trên tay cô ấy cũng biết Hạnh Nguyên có ý định làm gì, lên tiếng trước:
“ Cậu ko biết gì thì ra ngoài đi..”
Hạnh NGuyên kiên cường:
“ Thưa thầy, đây là bài của Vũ Phong.”- vừa nói vừa đưa tờ giấy kia ra trước mặt ông thầy, rồi giải thích thêm-“ là em đã lấy bài của cậu ấy ạ!”
Ông thầy cầm tờ giấy Hạnh Nguyên đưa cho rồi nhăn mặt:
” Em sao lại lấy bài của cậu ta?”
“ Bởi vì hôm trước bọn em có xích mích ạ, em suy nghĩ bồng bột nên…”- Hạnh Nguyên thuần thục trả lời, có vẻ đã chuẩn bị từ trước.
Ông thầy khẽ cười:
“ Em nghĩ tôi tin sao? Đây chắc chắn là bài của em, Thôi đi, nếu em còn tiếp tục nói lung tung thì tôi sẽ phạt em vì tội gây bao che đấy.”
“ Nhưng…”- Hạnh Nguyên vẫn cố để mọi người tin vào những điều kia, tuy nhiên người đc giúp đỡ đã lên tiếng khiến cô ấy dù muốn hay ko cũng phải im lặng ko thể nói thêm gì nữa:
“ Tôi nói cậu đi ra mà, điếc à?” ( vô tình dã man)
Phải nói chính xác là Hạnh Nguyên đã ngậm ngùi mà bước ra khỏi vòng quan tâm.
Ông thầy càng đc thể làm tới:
” Thôi đc rồi Hạ Vũ Phong, thừa nhận đi, rõ ràng em đã ko làm tốt nội quy của học viện”
Vũ Phong im lặng, mặt vô cùng xa xôi..
…….” Không phải! Anh ấy hoàn toàn làm tốt!”
..1,2,3…
Tất cả lại lần nữa nhìn về phía nơi cất ra tiếng nói kia, nhưng người nói câu đó đang đứng ngoài vòng ồn ào nên khi nghe thấy, ai cũng tự động tránh ra.
Người đó như vậy nên vô cùng thuận tiện mà bước vào gần Hạ Vũ Phong và ông thầy giám thị.
“ Vill..???”- Phong tròn mắt ngạc nhiên hỏi, khi nghe thấy tiếng cậu còn tưởng là lại có ai thừa lòng tốt bụng mà nói vớ vẩn, nhưng khi nhìn thấy người đó là em gái cậu thì cậu ko thể kiềm đc ngạc nhiên mà lên tiếng.
Ông thầy lại bị phá đám nên bực mình lại tiếp tục:
” Em là ai? Nếu còn ăn nói linh tinh coi chừng tôi sẽ phạt đó!”
Vill thở gấp, ko nói gì, cô đang lấy lại hơi thở bình thường, vừa nãy chạy nhanh quá nên…
“ Dạ, Là Hạ Chee Vill lớp 10G1.”- ko muốn dài dòng nên Vill đưa tờ giấy cô ddang cầm trong tay cho ông thầy rồi nhanh gọn giải thích:
“ Đây là bài của anh Phong ạ!”
“ Sao tôi phải tin em?”- ông thầy cãi cố
“ Vì em ko học cùng lớp anh ấy, nên đây ko thể là bài của em, mà….. thầy cũng đâu có lý do gì ko tin. Trừ phi thầy thực sự muốn học trò bị phạt.”
Vill nói 1 câu, trúng tim đen của ông này luôn, khiến ông ấy cứ ấp a ấp úng ko thể nói nốt ra câu nào
Đấy, đáng lẽ mọi chuyện sẽ êm đẹp như thế, vậy mà tự nhiên có 1 giọng nói từ đám đông chen vào phá hoại tất cả:
” Sao cô ta lại cầm bài của anh Phong vậy chứ?”
Nghe xong câu này, ông thầy như chết đuối vơ đc cái cọc, to giọng trở lại luôn:
“ Đúng rồi, sao em lại cầm bài của cậu ta hả?”
“ Em….. em…~ À! Anh ấy bỏ nhầm vào trong cặp của em..”-(bịa)
“ Sao lại bỏ nhầm..? Ko lẽ, hai em sống chung hả?”- Ông thầy ngẫm nghĩ 1 lúc thì hét lên như bắt đc vàng, ko trị vì tội này thì phạt vì tội khác cũng đc.
Phong ôm đầu, lần này Vill hành động vội vàng quá rồi.
Vill vẫn vô tư như chưa phát hiện ra lỗi lầm vô cùng nghiêm trọng của mình:
“ Có gì lạ đâu ạ? Bon em là……”
Đứt hơi, nói đến đây thì Vill mới nhận ra mình đã ngu ngốc như thế nào. TRời ạ ko lẽ giờ nói nốt là hai anhem sao? Ko đc, ko đc
Trong lúc chờ Vill nói nốt mấy từ cuối mà ai cũng căng thẳng, ko khí giờ im lặng đến mức con ruồi bay qua cũng biết nó hát bài nào nữa.
Ông thầy thấy Vill ko nói gì thì tỏ vẻ nghiêm mặt:
“ Hạ Vũ Phong, Hạ Chee Vill! 2 em giỏi thật! Tí tuổi đầu đã bày đặt sống chung. Đc rồi, tôi sẽ đưa hai em ra hội đồng nhà trường.”
“ Ko phải…’