Đọc truyện Danh Kiếm Hoa Hương – Chương 132: Phong Xuy Lãng Khởi 1
Có người miệng lưỡi nhanh nhảu, hoạt bát, có người giỏi tính toán, có người xúc giác nhạy bén, có người giỏi đoán ý kẻ khác, cũng có người giỏi tìm giải đáp cho mọi nan đề cực khó.
Nếu phải dùng duy nhất một câu để tả con người Lôi Vũ, ta có thể bảo lão là tổng hợp của những tính năng nêu trên.
Đấy chẳng phải bảo lão là một thứ siêu nhân, chỉ để nói lão đã tự tạo cho mình những ưu điểm ấy.
Những thành tựu trọn đời lão, quyết chẳng phải ngẫu nhiên mà có, hay nói đơn giản, chẳng do lão đã tận tâm tận lực mà thu lượm được kết quả, thực ra, ngoài những nỗ lực lão bỏ vào đấy, chủ yêu dĩ nhiên là do chính lão đã tự tìm cách phát huy đặc điểm thiên phú, đem ứng dụng chúng vào công việc, vào chức nghiệp mà lão đang thích thú theo đuổi.
Lôi Vũ giỏi mưu lược, giỏi phán đoán, phần lớn những ý đồ, tính toán của Bạch Long sứ giả đều không ra ngoài ý liệu của lão, nhưng có một sự kiện quan trọng lại tuyệt đối đi ra ngoài ước tính của lão.
Đến tối khuya, đoàn xe cộ cùng Bạch Long sứ giả và Phí Ngữ Thư đích xác là đến sát mé biển, nhưng tuyệt chẳng thấy cái chỗ mà lão ước định phải là tổng đàn của Bạch Long môn, chỉ thấy họ tá túc nơi nhà người đánh cá, như tụi họ đã có sắp đặt trước.
Lôi Vũ cùng Cao Phong đều đớ người ra!
Gió biển thổi nhè nhẹ, sóng vỗ rạt rào vô bờ, trước mông mênh biển rộng, chẳng hiểu vì Cao Phong cũng không rõ biết trong đầu gã đang nghĩ ngợi gì, hay gã cố tình ngạo Lôi Vũ:
– Chả lẽ cái căn nhà người đánh cá đó cũng là tổng đàn của Bạch Long môn sao?
Gương mặt rắn rỏi của Lôi Vũ chẳng chút biểu tình, đấy thực là một câu hỏi hết sức vớ vẩn!
Nếu lảo trả lời “Không phải”, hiển nhiên chính lão đã tự mình huỷ bỏ tất cả những gì lão đã sắc sảo suy luận được trước đó, còn đâu là danh tiếng lẫy lừng của lão nữa! Thế nhưng nếu lão bảo “Phải”, thì chẳng khác gì bảo tên già cả đánh cá đó là Bạch Long môn chủ? Cái mụ lão bà của tên già đó làm Bạch Long môn chủ phu nhân? Còn mấy đứa trẻ ranh ba bốn tuổi vừa chạy từ ngoài đường vô nhà kia là !
Cũng không biết lão lặng thinh bao lâu, bỗng Lôi Vũ vỗ mạnh tay lên đầu, nói:
– Ta biết rồi!
Cao Phong đang ngu ngơ gãi gãi đầu, vội hỏi:
– Ông biết gì thế?
Lôi Vũ dòm ra chỗ mênh mông biển rộng, lão thở ra, nói:
– Là y sắp ra khơi!
Cao Phong hơi sững sờ, hỏi:
– Ra khơi? Y ra khơi làm gì?
Lôi Vũ đáp:
– Trong võ lâm, Bạch Long môn thật là thần bí, ma quái, mà Bạch Long môn chủ là ai, tổng đàn Bạch Long môn đặt ở đâu, chẳng một ai biết cho rõ! Thế là vì đâu?
Cao Phong suy nghĩ, một lúc sau, gã nói:
– Tại vì Bạch Long môn chủ cùng tổng đàn của Bạch Long môn căn bản không ở trung nguyên!
Lôi Vũ gật gù:
– Đúng!
Cao Phong trợn mắt:
– Chẳng lẽ tổng đàn Bạch Long môn lại ở hải ngoại?
Lôi Vũ lại gật đầu, đáp:
– Khả năng ấy xem chừng không lớn, nhiều lắm là ở trên biển!
Cao Phong hỏi:
– Trên biển?
Ánh mắt khẽ chớp, Lôi Vũ đáp:
– Đúng thế! Tổng đàn Bạch Long môn là phải ở trên một hòn đảo!
Bỗng Cao Phong nhớ tới Đinh lão phu nhân và Đinh Hiểu Lan còn đang bị nhốt trong rương của Bạch Long sứ giả, gã hốt hoảng:
– Vậy mình làm như vầy, Hiểu Lan và nghĩa mẫu tôi vẫn còn đang trong rương, tụi mình phải đi giải cứu họ ra khỏi rương liền, nếu còn cứ chần chờ, một khi họ bị Bạch Long sử giả đem ra biển rồi, thì sẽ rắc rối hơn lên!
Lôi Vũ ngẫm nghĩ, ròi nghiêm mặt, bảo:
– Ngươi hãy tạm chờ đó, ta rồi sẽ có cách!
Cao Phong càng cập rập hơn, gã la lớn:
– Ông còn có cách gì khác nữa đây? Mọi chuyện, đã được Bạch Long môn chủ đâu đấy sắp đặt gọn gàng cả rồi, sáng sớm mai, Bạch Long sứ giả là sẽ đưa họ lên thuyền ra khơi, tôi thực không tin ông có thể kiếm được thuyền khác để tiếp tục chuyện rượt đuổi theo họ?
Bỗng Lôi Vũ mỉm cười!