Đọc truyện Danh Kiếm Hoa Hương – Chương 128: Tương Trung Bí Mật 3
Cao Phong hỏi:
– Vậy thì, giờ mình làm gì?
Lôi Vũ nói;
– Chuyện mình phải làm bây giờ là đi ngủ, sau đó, chờ trời sáng, mình tiếp tục theo dõi.
Chợt Cao Phong nghĩ tới một điều, gã hỏi:
– Hồi nãy, tôi điểm huyệt mê đánh ngã tên canh gác, rủi bị bạch y nhân hay được, mình có còn muốn theo dõi y, sợ sẽ khó ra!
Lôi Vũ cười:
– Ngươi đừng lo, lúc ta xách ngươi đi, đã có tiện tay giải huyệt luôn cho hắn rồi!
Mặt Cao Phong có hơi nghi ngại:
– Có khi hắn !
Lôi Vũ hỏi:
– Lúc hắn tỉnh lại, chuyện đầu tiên hắn làm là chuyện gì?
Cao Phong đáp:
– Hắn quyết phải đi kiểm tra mấy cái rương đó!
Lôi Vũ vẫn cười, hỏi tiếp:
– Thấy mấy cái rương chẳng hề hấn gì, liệu hắn có dại dột, coi rẻ tính mạng mà đi báo cáo tất cả sự việc không?
Cao Phong cũng cười:
– Hắn sẽ chẳng dại dột đâu!
o O o
Sớm mơi ! Hãy còn chưa rõ mặt người !
Màu trời đàng đông vừa ửng hồng là Cao Phong đã tỉnh giấc, rồi gã bắt đầu ngày mới bằng đi đến lay lay Lôi Vũ, muốn đánh thức lão dậy.
Bị hắn thô bạo lay chuyển mãi, cuối cùng Lôi Vũ cũng phải thức giấc.
Cả hai nhanh chóng rửa mặt, súc miệng, đi ăn điểm tâm, thanh toán tiền trọ, nai nịt võ khí vào mình xong, họ ra mai phục nơi đầu trấn đàng kia, chờ sự xuất hiện cuả bạch y nhân cùng đoàn xe cộ của y.
Cao Phong hốt nhiên nghĩ tới một chuyện, gã hỏi:
– Ông bám theo đoàn xe ba ngày trời, thế bây giờ đã biết gốc gác của bạch y nhân chưa?
Lôi Vũ thoáng tư lự, rồi đáp:
– Y nhất định là Bạch Long sứ giả của Bạch Long môn.
Cao Phong lẩm nhẩm:
– Bạch Long sứ giả? Ừ.
.
đúng đấy, y phải là Bạch Long sứ giả thôi.
Lôi Vũ hỏi:
– Ngươi có quen hắn từ trước?
Cao Phong lắc đầu:
– Chỉ là tối qua, tôi nấp trên mái nhà, nghe lỏm người nọ xưng gọi y là sứ giả đại nhân, vậy hẳn y là Bạch Long sứ giả rồi!
Lôi Vũ vụt cười:
– Ngươi thiệt gan cùng mình, dám leo lên nóc nhà, nghe lén y chuyện trò.
Cao Phong chừng như có hơi ngạc nhiên, tròn mắt nhìn lão, rồi hỏi:
– Nếy giả dụ bị y phát giác, thì y làm quái gì?
Lôi Vũ vẫn cứ cười, rồi mới nói:
– Ngươi chẳng may mà bị y phát giác, thì kết cục sẽ ra sao, liệu ngươi biết không?
Cao Phong có hơi bực, hỏi liền tức thì:
– Kết cục ra sao?
Lôi Vũ đáp:
– Tám phần mười là bỏ mạng, còn hai phần kia thì !
Lão ngừng nói, lắc lắc đầu, thở dài.
Cao Phong mặt không vui, hỏi:
– Còn hai phần kia là gì? Cứ nói thẳng ra đi!
Lôi Vũ đáp:
– Hai phần kia là, nếu ngươi còn chút tỉnh trí, co giò mà bỏ chạy thiệt lẹ!
Cao Phong cười:
– Tôi không tin y lợi hại đến thế!
Lôi Vũ mặt thoáng sa sầm, lão hỏi:
– Ngươi có biết, y đã dùng tất cả bao nhiêu chiêu để đánh bại chưởng môn Cát Như Lâu của Hoa Sơn không?
Cao Phong hỏi:
– Bao nhiêu chiêu?
Lôi Vũ nói dằn từng tiếng:
– Mười chín chiêu!
Đôi mắt Cao Phong vụt loe loé, gã dòm kỹ vào Lôi Vũ, tưởng chừng trên mặt lão vừa mới có một nụ hoa anh đào mọc ra cấp kỳ.
Dòm dòm một lúc, rồi gã mới hỏi:
– Mười chín chiêu?
Lôi Vũ gật đầu.
Cao Phong sa ngay vào một trạng thái thâm trầm, mặt gã hiện nét vừa có phần nghi ngờ, vừa có phần kinh hãi, thấy rất rõ, gã đang nghĩ xem, khi gã giao tranh cùng Cát Như Lâu, tay tông sư một đại võ phái, muốn thắng ông ta trong mười chín chiêu, trận chiến sẽ phải diễn ra như thế nào?
Một lúc thật lâu sau, Cao Phong mới hỏi:
– Là chính mắt ông nhìn thấy?
Lôi Vũ đáp:
– Tuy ta chẳng chính mắt thấy, nhưng đấy là lời thuật lại của một người quen mà ta hết sức tin cẩn, cái kết cục ấy theo người đó nói, chẳng thể nào là bịa đặt!
Cao Phong thở ra:
– Cứ nhìn các vết kiếm thương y dùng sát hại Kim Thị ngũ hổ đủ khiến người ta phát sợ, chuyện y đánh bại Cát Như Lâu trong vỏn vẹn có mười chín chiêu, chả phải là một quái sự sao?
Bất chợt Lôi Vũ xua tay, ra hiệu cho gã ngừng nói.
Cao Phong ngưng thần nghe ngóng, nơi đầu đường ra trấn, quả nhiên là bạch y nhân nọ hộ tống đoàn xe ngựa, y đang tiến lại gần.
— Xem tiếp chương 129 —