Đọc truyện Danh Kiếm Hoa Hương – Chương 126: Tương Trung Bí Mật 1
Tương trung bí mật (Bí mật trong rương)
Nghĩ như vậy, không chút chần chừ nào nữa, Cao Phong chuyển mình chạy nhanh về mé ngoài quán trọ, rồi giở chút thuật mọn khinh công, gã nhảy lên nóc nhà, quan sát kỹ tịnh hình xong, gã đi vô nhà bếp, quả nhiên gã kiếm được gà béo, rượu ngon thật quá dễ dàng.
Lấy được đồ ăn rồi, gã cẩn thận tránh né những nhân viên phục vụ của quán, nhảy trở lên trên mái nhà, thả sức chè chén.
Nuốt trọn con gà, uống sạch mỹ tửu, rõ ràng no nê, Cao Phong vỗ vỗ vào bụng, nằm dài thẳng cẳng, buông nhẹ một tiếng thở dài, gã ngước trông lên bầu trời.
Sao đêm lấp lánh sáng, tựa như nhãn châu của Đường Cầm, mường tượng cô vừa đang cười cùng gã, vừa như muốn thở than cùng gã những nỗi nhớ nhung sau khi chia tay.
Là cái cơ duyên gì đưa đẩy gã bị sa, bị quấn quít vào trong những sợi tơ tình? Món ân tình này liệu có đi về đâu không? Nhưng, Thúy Trúc trang là tất cả của tất cả, là cái chân thực nhất, cái tối quan trọng nhất đời gã.
Xảo hợp nào vậy, đã đưa gã mắc nợ ở cô cái món nợ sâu thẳm như biển khơi này? Ân tình này làm sao gã hoàn trả đây? Đáng tiếc, dòm tới dòm lui, gã chả có gì sở hữu sất! Lấy gì trả nợ đây?
Đúng lúc ấy, Cao Phong mới phát hiện gã là một tên lưu manh lớn cỡ nào trong tình trường! “Ta gieo biết bao đau khổ cho Hiểu Lan, gây biết bao khổ ải cho Hương Lăng, rồi lại mang nhiều thống khổ đến cho Cầm cô nương?! Ta đích thực một tên đại lưu manh với đầy đủ ý nghĩa của từ ấy, không hơn, không kém!”
Hốt nhiên, một giọng nói vọng đến kéo hắn ra khỏi dòng tâm tư,
– Sứ giả đại nhân, ngài đã cực nhọc trọn ngày rồi, ngài nên đi nghỉ sớm đi, tối nay, để tiểu nhân canh gác cho.
Cao Phong giật mình “Sứ giả đại nhân? Sứ giả đại nhân là ai đây?”
Tinh thần lập tức phấn chấn, gã chú tâm nghe ngóng động tĩnh bên dưới.
Quả nhiên, gã nghe giọng quen thuộc cất lên:
– Giờ ta đi nghỉ đây, nhớ hai thời thần nữa thì giao ban cho lão Vương, mà phải cẩn thận, để xảy ra chuyện lầm lạc gì, đầu bọn ngươi không bảo đảm còn dính trên cỏ đâu!
Gã vưà lên tiếng gật gật đầu vâng dạ, thái độ hết sức cung kính.
Cao Phong la thầm trong đầu “Nguyên bạch y kiếm khách đây là sứ giả đại nhân, nhưng sứ giả của cái gì? Hay lắm, tốt lắm, chỉ chờ mi đi ngủ, bảo đảm ta sẽ có cơ hội đến mở mấy cái rương của mi ra xem!”
Gã chợt liên tưởng đến vụ án Uy Vũ phiêu cục, tim gã bỗng đập loạn nhịp, mấy cái rương này nếu chứa đựng quan ngân, gã một thân một mình thật rất khó lòng đối phó! Thây kệ, cứ hãy xem trong rương là gì đã, còn gì khác ! tính sau!
Tai gã nghe tiếng bước chân người, tên bạch y kiếm khách nọ quả nhiên đang xuyên qua mấy dẫy hành lang, đi xa dần.
Chờ thêm chừng một tuần trà nữa, Cao Phong thấy rõ là không có khả năng tên bạch y nhân sẽ lộn trở về, gã bèn thi triển khinh công, nhẹ nhàng đáp xuống đất, ẩn mình trong một xó tối, tỉ mỉ quan sát tình hình trong nhà.
Mà nội viện cái khách điếm thiệt không phải nhỏ, cây cỏ trồng khắp nơi, vào lúc khuya khoắt này, nó tịch mịch âm u, khoác một tư vị khác lạ.
Dựa vào ánh trăng nhàn nhạt, Cao Phong chăm chú vào cái kẻ vừa trao đổi đối thoại cùng bạch y nhân.
Ở góc phía bắc của gian nhà, tên này chẳng đứng yên chỗ, khi dòm trái, lúc ngó sang phải, kế chỗ hắn sắp hàng mấy cỗ rương chuyên chở trên xe.
Thừa lúc hắn không chú ý, Cao Phong tiến nhanh đến sau lưng, thò ngón tay điểm đúng vào thuỵ huyệt của hắn.
Hắn không ứ hự được một tiếng, đã ngã đổ sầm xuống tại chỗ.
Cao Phong vươn tay đỡ hắn, khẽ khàng đặt hắn nằm dài trên sàn, rồi rảo bước thật nhanh đến cái rương gần đấy nhất.
Tổng cộng tất cả tám rương, mặt trên không khoá, gã lập tức mở đại một cái ra, dưới ánh trăng, gã thấy bên trong là hai thân hình nữ nhân nằm dài, lúc trông kỹ lại, gã giật mình, lạc giọng, la lớn “Nghĩa mẫu!”
Thì ra, bên trong rương là Đinh lão phu nhân của Đinh gia trang!
Xem kỹ đến người kia, giật thót mình thêm lần nữa, gã hầu như muốn phát khóc lên được, vì người ấy không dè lại là Đinh Hiểu Lan!
— Xem tiếp chương 127 —