Bạn đang đọc Danh Họa FULL – Chương 90: Thục Nữ X Thầy Giáo Nghi Lễ 10
Editor: Hardys – 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.
Du Họa đột nhiên không kịp phản ứng, cô sững sờ vài giây, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, từ nghi ngờ cho tới không dám tin, cuối cùng là vỡ òa trong niềm vui sướng: “Em, em thật sự có thể trở thành vợ của thầy sao?”
“Đương nhiên rồi bé cưng.” Giản Mặc Thư nhìn cảm xúc thay đổi trong mắt cô gái nhỏ, đôi mắt đen láy dưới mặt nạ cũng không nhịn được mà cong lên: “Chỉ cần em đồng ý.”
Du Họa chui vào trong lòng anh, vùi đầu vào trong lồng ngực vững chắc, cô ra sức gật đầu như gà mổ thóc: “Em đồng ý!”
Giản Mặc Thư nở nụ cười, ôm lấy tiểu thư quý tộc đang cọ tới cọ lui trên người anh, đặt cằm lên tóc của cô: “Anh vô cùng vinh hạnh.”
Thừa dịp không ai chú ý, người đàn ông cao lớn ôm cô đến phía sau cửa ngay góc ban công, tiện tay đặt ly rượu trên lan can, cởi mặt nạ của hai người ra, cúi đầu cắn môi của cô, đầu lưỡi tham lam bắt đầu tiến vào càn quét trong khoang miệng của cô.
Hai đầu lưỡi linh hoạt dây dưa với nhau, thiếu nữ nếm được mùi rượu vang đỏ đậm đà trong miệng người đàn ông, đầu óc lập tức trống rỗng.
Cô vừa mới hiểu rõ lòng mình vào hai ngày trước, cô muốn trở thành vợ của thầy, mà hôm nay, hạnh phúc tới quá đột ngột.
Cô nhắm mắt lại, rơi vào trạng thái say khướt.
Nụ hôn nóng bỏng lại kịch liệt như thế, hứng tình là lẽ đương nhiên.
Một cây gậy thô to nhanh chóng cứng lên giữa hai người, bàn tay to lớn cũng thuận thế đi tới bên hông cô.
Tiếc là Du phu nhân chọn một bộ lễ phục che kín cả người cô, anh không thể xuống tay nơi nào ngoại trừ đũng váy.
Giản Mặc Thư chỉ có thể xoa hai viên thịt mềm mại bị cách bởi lớp quần áo trước ngực Du Họa, buông thiếu nữ bị hôn tới mức thở hổn hển ra: “Hai ngày nay có nhớ anh không?”
“Nhớ!” Du Họa cố gắng bỏ qua cảm xúc đến từ bụng dưới, gật gật đầu.
Cô vốn cho rằng mình còn phải chờ một khoảng thời gian mới có thể gặp lại anh, không ngờ anh lại có thể xuất hiện tại tiệc rượu.
“Sao anh lại ở nơi này?”
Người đàn ông bắt lấy tay cô rồi ấn nó vào phần nổi cao ngay háng mình, trong giọng nói tràn đầy du͙ƈ vọиɠ: “Bé cưng xinh đẹp như thế, tiệc rượu này lại nhiều người như vậy, đương nhiên anh phải đích thân đến đón em.”
Anh cầm tay cô nhẹ nhàng di chuyển vài cái rồi nói bóng nói gió: “Bé cưng, hai ngày không gặp, anh và nó đều rất nhớ em.
Em sờ thử xem, tϊиɦ ɖϊƈh͙ tồn đọng trong hai ngày nay rất nhiều, chuẩn bị trút cho em toàn bộ đó.”
Gương mặt thiếu nữ đỏ bừng, cảm nhận gậy thịt khẽ động đậy trong lòng bàn tay, vật nữ tính giữa hai chân cô bắt đầu ẩm ướt.
Trong đầu cô không kìm được mà hiện lên cảnh tượng điên cuồng lần trước, thế nhưng những giai điệu lãng mạn bay thấp thoáng từ trong vũ hội đến luôn luôn nhắc nhở cô rằng đây chính là một buổi tiệc rượu long trọng, không thể làm chuyện khác người ở trong này.
Cô lắp bắp từ chối: “Không…!Không được, không thể ở nơi này…”
Mùi hương rượu vang đỏ nhàn nhạt bay quanh quẩn xung quanh hai người, người đàn ông vuốt ve vòng eo của thiếu nữ, cắn vành tai mẫn cảm của cô, hàm răng nhẹ nhàng nhay nhay: “Không thể cắm em ở đây, vậy thì làm chút việc khác?”
Giọng nói tà ác khàn khàn quanh quẩn bên tai, giờ phút này, không hiểu sao điệu bộ của người đàn ông hiện tại lại hợp nhất với thiếu niên trong mộng của cô.
Du Họa bị mê hoặc tới mức mơ mơ hồ hồ, nhất thời đánh mất lý trí, mặc kệ anh đeo mặt nạ hai người lên một lần nữa, ôm cô vượt qua một đám người trong phòng khiêu vũ, lập tức đi tới vị trí trung tâm.
Người đàn ông nắm lấy một tay cô duỗi ra rồi kéo ra phía ngoài, đặt bàn tay còn lại lên bờ vai anh, còn mình thì vịn eo của cô, làm cho từ bụng tới chân hai người đều kề sát một chỗ, hai người tạo ra một tư thế Waltz.
Âm nhạc lúc này lại vừa khéo thích hợp, người đàn ông dẫm chân xuống đất, hòa mình vào điệu nhảy, còn dẫn dắt cô xoay người.
“Thầy…?”
“Suỵt—” Người đàn ông đè mạnh cái mông nhỏ của cô vào sát háng mình: “Tận tình thưởng thức bữa tiệc này đi.”
Điệu nhảy đôi mãn nhãn luôn khiến người khác chú ý, đặc biệt còn là một trắng một đen, đều cùng che mặt nạ thiên nga giống nhau.
Những người khác đều không thể nào hòa hợp với đôi nam nữ ăn ý nhanh nhẹ xoay tròn xung quanh sàn nhảy này, vô cùng hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Không lâu sau, tất cả mọi người trong phòng khiêu vũ đều chú ý tới đôi bạn nhảy này, ánh mắt đuổi theo bóng dáng bọn họ trong vô thức, âm thầm khen ngợi họ.
Bản thân Du Họa ở trong điệu nhảy cũng không thoải mái như ngoài mặt.
Người đàn ông dán sát lên thân thể Du Họa, côn ŧɦịŧ to lớn đặt chen giữa hai chân cô, nó không ngừng ma sát vào hoa huyệt cô theo sự thay đổi của điệu nhảy.
Được quần áo che giấu nên anh hoàn toàn không sợ hãi, cô chỉ có thể tùy anh làm việc không tiện nói ra với cô trước mặt bao nhiêu người.
Sau hai bản nhạc, Giản Mặc Thư có vẻ vẫn muốn tiếp tục mà hoa huyệt Du Họa bị gậy thịt cọ tới mức ướt đẫm: “Thầy ơi, không được rồi…!Chỗ đó, nhiều nước lắm…”
Người đàn ông nở nụ cười đắc thắng, ngữ khí lại ra vẻ bất đắc dĩ: “Anh cũng muốn dùng gậy thịt cắm vào hoa huyệt của bé cưng nhưng mà nơi này không tiện nha.
Bé cưng, em nói đi, phải làm gì giờ?”
Du͙ƈ vọиɠ đã ăn mòn hết phân nửa lý trí của Du Họa, cô mở to đôi mắt mê mang nhìn về phía anh, miễn cưỡng duy trì tỉnh táo bằng cảm giác xấu hổ: “Chúng ta, chúng ta đổi chỗ khác đi…”
“Tuân lệnh, bé cưng của anh.”
Lúc khúc nhạc kết thúc, Giản Mặc Thư ôm lấy Du Họa trong tiếng vỗ tay rồi khom lưng ra hiệu với mọi người, sau đó lập tức dẫn cô rời khỏi phòng khiêu vũ.
Một chiếc xe ngựa màu đen đậu sát bên cạnh pho tượng ngoài cửa lớn, Giản Mặc Thư ôm Du Họa vào trong xe ngựa, chào một tiếng, người đánh xe lập tức điều khiển hai con ngựa, bắt đầu chạy như bay.
Mãi cho đến khi bọn họ chạy thẳng ra khỏi trang viên hoàng gia, từ lúc Du Họa vùi trong ngực của anh cho tới lúc bị xốc váy lên, cô mới chợt nhớ ra một chuyện: “Thôi chết, em vẫn chưa nói với mẹ…”
“Anh đã sai người thông báo cho bà rồi.”
Người đàn ông chậm rãi nâng một chân cô lên, cúi người ngửi hoa huyệt hồng hào của cô: “Sao mật huyệt lại thơm như thế chứ?”
Du Họa đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú đang kề sát vào giữa hai chân mình: “Có thể…!Do ngâm mình bằng cánh hoa hồng…”
Người đàn ông nhíu mày: “Thế à? Phải nếm thử mới biết được.”