Danh Họa

Chương 88: Thục Nữ X Thầy Giáo Nghi Lễ 8


Bạn đang đọc Danh Họa FULL – Chương 88: Thục Nữ X Thầy Giáo Nghi Lễ 8


Editor: Hardys – 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.
Sau khi đàn ông khai trai thì không thể nào cứu vãn được.
Mỗi lần bắt đầu vào lớp, cửa phòng vừa đóng, Giản Mặc Thư lập tức lột sạch quần áo của hai người, cả người trần trụi chỉ dạy lễ nghi cung đình cho cô.
Chờ tới khi anh chiếm đủ lời rồi, khóa học cũng dạy gần xong, anh lập tức cắm côn ŧɦịŧ cương cứng đã lâu vào hoa huyệt mềm mại của cô, gậy thịt thô to tùy ý dạy dỗ mật huyệt chuyện nam nữ, dùng tϊиɦ ɖϊƈh͙ rót đầy hoa huyệt của cô, nói cho oai thì đó là phần thưởng dành cho cô vì đã học tập nghiêm túc.
Do thường xuyên được đàn ông tưới nước nên thân thể Du Họa cũng sản sinh một chút biến đổi.
Hoa huyệt bị cây gậy thô to khai phá nên xương hông của cô xuất hiện một chút thay đổi nhỏ, khe hở hai chân thì lớn một chút, lúc đi đường thường vô thức vặn vẹo chiếc eo nhỏ, mông tròn khẽ lắc lư trái phải, dáng người có một chút phong thái yểu điệu.
Quan trọng hơn là cơ thể được người đàn ông vất vả cần cù chăm sóc cho tới lúc chín mùi, trong thân thể tỏa ra một hương thương quyến rũ mà chỉ phụ nữ mới có, làm thế nào cũng không thể che giấu, lấn át được.
Vẻ trong sáng và sự thành thục được hòa quyện hoàn hảo trên người Du Họa, chỉ mới hai tuần mà thiếu nữ càng lúc càng xinh đẹp hơn.
Điều này chắc chắn khiến du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt của người đàn ông càng thêm điên cuồng.
“Ưʍ…!Thầy, chỗ đó! Sâu quá…!Không được đâu, ưʍ…” Thiếu nữ nằm thẳng trên bàn ăn, hai chân rộng mở, lộ ra hoa huyệt tuyệt mỹ, tạo điều kiện cho người khách duy nhất trước mặt tùy ý hưởng dụng.
“Xong tiết học hôm nay, thầy sẽ không dạy em nữa rồi.”
Người đàn ông chuyển động cơ thể khỏe mạnh một cách mạnh mẽ, đôi mắt rủ xuống, biểu cảm buồn rầu: “Hôm nay bé cưng có thể thỏa mãn tiên sinh xem như là lễ chia tay được không?”

Cái gì?
Du Họa nhìn anh với vẻ không thể tin được: “Thầy phải đi đâu?”
Giản Mặc Thư đưa tay cô đặt lên miệng mình, khẽ cắn một cái, động tác dưới thân chậm lại: “Nhiệm vụ của tôi là dạy em lễ nghi cung đình để em có thể biểu hiện xuất sắc trong buổi tiệc.”
“Hai ngày nữa là đến buổi tiệc rồi.

Em học rất tốt, tôi đã hoàn thành công việc dạy học của mình, không còn lý do gì để ở đây nữa rồi.”
Thầy phải rời khỏi đây rồi…? Không, không được…
“Em, em học rất tệ.” Du Họa liều mạng lắc đầu: “Không tốt chút nào!”
Cô nhìn người đàn ông trên người, ánh sáng nhu hòa từ phía sau lưng anh vẩy xuống, chiếu thẳng vào mắt cô khiên nó cay cay: “Thầy phải dạy em, dạy em…”
Rõ ràng một phần thân thể của anh đang chôn sâu giữa hai chân cô nhưng Du Họa lại sợ anh lập tức bỏ đi, không nhịn được mà dùng tứ chi quấn chặt lấy thân thể cao lớn, kéo anh đến trước ngực rồi ôm chặt.
“Không phải hai ngày nữa mới bắt đầu tiệc sao? Thầy ở lại thêm hai ngày nữa…!Không được sao?”
Giản Mặc Thư lau giọt nước đọng ngay khóe mắt cô, khẽ nở nụ cười: “Bé cưng nhớ tôi như vậy khiến tôi rất vui.”
Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, bên trong đôi mắt ấy tràn đầy sự ỷ lại và tình yêu say đắm mà chính cô cũng không nhận ra.
“Sau này bé cưng vẫn muốn gặp tôi sao?” Ánh mắt anh mang theo vẻ sâu xa và dụ dỗ tựa như muốn giấu cô vào trong động tối mênh mông: “Mỗi ngày tôi đều có thể đút hoa huyệt của em ăn côn ŧɦịŧ trong một thân phận quang minh chính đại hơn.”
“Muốn…”
Du Họa không rảnh suy nghĩ câu nói cuối cùng của người đàn ông có ý gì nhưng cô biết nếu để thầy rời khỏi thì cô nhất định sẽ rất đau lòng.

Cho dù thấy muốn làm cô như thế nào cũng không sao, chỉ cần cô còn có thể nhìn thấy thầy là được.
Có được đáp án mình mong muốn, Giản Mặc Thư sờ mặt cô với vẻ vui mừng: “Nguyện vọng của bé cưng ngoan ngoãn sẽ được thực hiện.”
Tìиɦ ɖu͙ƈ vô cùng kịch liệt đã qua đi, Giản Mặc Thư ôm thiếu nữ đã ngủ mê mang, lẳng lặng nhìn khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn của cô, anh cúi đầu, đặt một nụ hôn đầy dịu dàng lên cánh môi tươi đẹp như hoa hồng của cô một cách dịu dàng.
Mặc kệ cô có nhớ hay không, cô đều cho anh một đáp án duy nhất, có phải điều này chứng minh anh đã ở trong lòng cô rồi hay không?
Giản Mặc Thư ôm Du Họa đã được lau rửa sạch sẽ ra cửa, lập tức đi dọc theo hành lang dài và vào phòng ngủ của cô, anh nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường rồi đắp kín mền.


Sau đó anh mới gật đầu với hầu gái vẫn đi theo sau lưng: “Hai ngày nay phải chăm sóc tốt cho cô ấy.”
“Vâng, đại nhân.”
Ban đêm,
Du Họa ngồi trên giường, bên cạnh là chiếc khăn lụa được xếp thành một đóa hoa.

Cô lấy sợi dây chuyền Sapphire từ nụ hoa ra, ngẩn người mà nhìn chằm chằm dòng chữ được khắc trên dây chuyền.
Các góc cạnh của dây chuyền vô cùng nhẵn bóng, màu sắc trên đó đã phai đi không ít, rõ ràng đã bị người khác cầm trong tay và nhìn ngắm vài năm rồi.
Trước kia cô cực kỳ thích sợi dây chuyền này, nhưng mà mấy năm trước đột nhiên tìm không thấy, hỏi mẹ thì bà nói là đã rơi mất nhưng làm sao có thể ở trong tay thầy được?
Cô hốt hoảng trong phút chốc, cửa phòng ngủ đã bị gõ vang.

Âm thanh Du phu nhân truyền đến: “Con yêu, mẹ có cái này cho con nè.”
Du Họa tỉnh táo lại, vội vàng cất kỹ khăn lụa và vòng cổ rồi đi mở cửa: “Mẹ?”
Du phu nhân đẩy cửa vào, quay người đóng cửa lại, kéo Du Họa ngồi xuống, đưa cho cô một quyển sách nhỏ có hơi nhăn.
“Mẹ, đây là?”
“Mẹ nghĩ khi con tìm được người chồng tốt trong bữa tiệc vào hai ngày nữa thì sớm muộn gì con cũng phải biết chuyện này, chi bằng bây giờ mẹ nói con nghe trước, tới lúc đó không đến mức chuyện gì cũng không biết.”

Trước đó Du phu nhân đã suy đi nghĩ lại, cuối cùng bà vẫn muốn cho con gái mình hiểu biết tương đối, bà sai người đến thư viện tìm quyển sách này, chuyên nói về chuyện nam nữ, văn hay tranh đẹp, vô cùng tường tận.
“Có gì không hiểu…!Có thể hỏi mẹ.”
Du Họa mở quyển sách ra với vẻ thắc mắc, đập vào mắt là hình ảnh đàn ông đè lên người phụ nữ, phần thân dưới dính vào nhau.
Mặt cô đỏ lên: “Sao mẹ lại đưa con xem những thứ này?”
Du phu nhân không để ý những thông tin trong lời cô nói, chỉ vỗ vỗ bả vai Du Họa, khẽ nói: “Nếu thực sự muốn trở thành một người vợ tốt thì đây là chuyện phải trải qua.

Lúc bắt đầu có thể sẽ rất đau cho nên chồng tương lai của con sẽ thương xót con hơn một chút…”
Sau đó, Du phu nhân nói lải nhải không ngừng nhưng Du Họa không hề nghe lọt vào tai một chữ nào, trong đầu cô chỉ có một câu nói kia “Đây là chuyện phải trải qua khi thực sự trở thành vợ người.”
Cô và thầy đều cùng nhau làm chuyện như vậy mỗi ngày…!Cho nên, cô sẽ trở thành vợ của thầy sao?
—-
Giản Mặc Thư (mỉm cười): Còn có thân phận nào quang minh chính đại hơn thế nữa chứ? (Cám ơn mẹ vợ đã giúp đỡ, bé cưng của anh nên quay về với anh rồi.)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.