Danh Họa

Chương 85: Thục Nữ X Thầy Giáo Dạy Nghi Lễ 5 H Siêu Dài


Bạn đang đọc Danh Họa FULL – Chương 85: Thục Nữ X Thầy Giáo Dạy Nghi Lễ 5 H Siêu Dài


Editor: Hardys – 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.
Hình ảnh chợt lóe lên, Du Họa nhận ra cô có thể phát hiện đủ loại chi tiết trong phòng, cụ thể và chân thật tới mức như đã từng xảy ra rồi vậy, thế nhưng đấy chỉ là một phần trong ký ức bị niêm phong trong đầu, chỉ khi tái diễn lại tình hình lúc đó thì tiềm thức sẽ tự động hiện lại cảnh tượng đã từng trải qua ở trong đầu mà thôi.
“Nhớ tới…!Cái gì?”
Giản Mặc Thư cười cười, không trông cậy vào câu trả lời của cô nhưng anh lại càng thêm tập trung vào giữa hai chân cô, giống như đang ăn kem vậy, anh chậm rãi liếm cô thành một vũng nước.
Du Họa từ từ mềm nhũn dưới thân thể anh, cho dù có suy nghĩ gì đi nữa cũng nhanh chóng bị tiêu tán bởi từng đợt sóng kɦoáı ƈảʍ nơi hạ thân.
Mấy ngày kế tiếp, Giản Mặc Thư đều dốc hết sức lực để dạy bảo Du Họa, bất kể là tư thái hay là các loại lễ nghi giao tiếp, đương nhiên vẫn có cái gọi là lễ nghi bí mật.
Du Họa tựa như một tờ giấy trắng, mặc cho người đàn ông tùy ý vẽ lên người mình, anh dạy cái gì, cô lập tức ghi nhớ tất cả mọi thứ ở trong đầu, làm một học sinh ngoan ngoãn nhất.
Sự dạy bảo của giáo sư lễ nghi tựa như ếch xanh nấu nước ấm* vậy, Du Họa đã từ từ thích ứng với sự tiếp xúc của hai người.
* Ếch xanh nấu nước ấm là một câu truyện ngụ ngôn của Trung Quốc.

Người ta kể rằng khi bỏ con ếch vào nước nóng thì nó sẽ nhảy ra.

Nhưng khi bỏ nó vào nước lạnh và đun sôi lên thì con ếch sẽ ngồi yên rồi chết từ từ.

Cho dù người đàn ông đã bắt đầu thăm dò, thử đẩy qυყ đầυ nhợt nhạt vào trong hoa huyệt phấn nộn thì Du Họa cũng không có bất kỳ nghi ngờ gì.

Cô vẫn duy trì thái độ ngây ngô hiếu học như cũ, dùng hoa huyệt nhỏ xinh chứa đựng côn ŧɦịŧ vĩ đại của người đàn ông, lại còn sinh ra dáng vẻ hơi thân mật.
Giản Mặc Thư nhìn dáng vẻ Du Họa nằm úp sấp lên bàn cơm, ngoan ngoãn vểnh mông lên, dùng hoa huyệt ngậm qυყ đầυ của anh, côn ŧɦịŧ lập tức lớn thêm một chút.
“Chờ một chút…” Anh hạ giọng trấn an những sợi gân xanh hiện lên trên gậy thịt giữa hai chân kia: “Sẽ nhanh chóng được vào thôi.”
Lỗ tai Du Họa giật giật, dường như nghe được tiếng nói nhỏ của anh: “Thầy ơi, thầy đang nói chuyện với em sao?”
“…Đúng.” Giản Mặc Thư nhìn nơi hai người va chạm, anh khẽ dùng đầu ngón tay xoa xoa cửa huyệt hồng nhạt: “Tôi nói, nơi này thật non mềm.”
Non mềm đến mức anh muốn liều lĩnh đè cô ở dưới người, dùng côn ŧɦịŧ cực đại mạnh mẽ đâm vào miệng huyệt nhỏ xinh của cô.
Hôm nay, sau khi buổi học nghi lễ kết thúc, Giản Mặc Thư không lập tức rời khỏi mà anh đi tìm Du phu nhân.
“Gần đây, môn thể thao cưỡi ngựa tao nhã rất được phổ biến trong cung đình, đặc biệt là cách ăn mặc rất được các quý tộc yêu thích.”
“Nếu Du tiểu thư học cưỡi ngựa, tôi tin rằng tiểu thư sẽ chiếm được thêm ưu ái và hảo cảm.” Vẻ mặt Giản Mặc Thư vô cùng chân thành, tựa như anh thật sự là một thầy giáo nghi lễ tận tâm, chỉ suy nghĩ vì học trò của mình.

“Nếu phu nhân đồng ý, có thể cho Du tiểu thư đến luyện tập ở trường đua ngựa của bạn tôi, tôi sẽ phụ trách dạy cô ấy.

Đương nhiên, phu nhân cũng có thể đi cùng, trong trường đua ngựa có một hội sở giải trí ba tầng, đến đó gϊếŧ thời gian cũng là một lựa chọn không tệ.”
Trải qua vài ngày quan sát, Du phu nhân đã từ từ yên lòng đối với thầy giáo dạy nghi lễ này, hơn nữa Giản Mặc Thư đã chỉ ra điểm cần thiết nhất trong chuyện hôn nhân của Du Họa.

Du phu nhân lập tức đồng ý mà không cần suy nghĩ thêm.
Buổi chiều ngày kế tiếp, Giản Mặc Thư dẫn theo Du Họa và Du phu nhân đến trường đua ngựa ở ngoại ô.
Diện tích của toàn bộ trường đua ngựa cực kỳ rộng, phóng tầm mắt nhìn ra phía xa thì ngoại trừ thấy đường băng và chướng ngại vật ở sân, xa hơn chút còn có một khu rừng, bên trong có nuôi thả một vài con ngựa.

Lúc này trong trường đua ngựa không có người khác cưỡi ngựa, hoàn toàn không cần lo lắng tiểu thư quý tộc mảnh mai sẽ va chạm với người nào.
Du phu nhân thỏa mãn đi vào trong hội sở, tìm một chỗ ngồi ngay cửa sổ tầng hai để nhìn bọn họ từ xa.
“Đi thay đồ cưỡi ngựa trước.” Giản Mặc Thư đẩy Du Họa về phía căn phòng nhỏ bên cạnh chuồng ngựa.
Du Họa đi vào trong, lúc cô đang chuẩn bị đóng cửa lại thì Giản Mặc Thư giữ chặt khung cửa rồi chen vào bên trong.
“Em mới mặc đồ cưỡi ngựa lần đầu, chắc chắn sẽ có vài chỗ không để ý tới, thầy tới giúp em.” Giọng nói người đàn ông dịu dàng, động tác lại ôm cô vào trong ngực lại vô cùng cương quyết.

Bàn tay to lớn đụng tới nút buộc cố định sau lưng cô, nhẹ nhàng kéo một cái, rồi lại kéo mạnh miếng vải đó một cái nữa, váy trượt xuống, thân hình trắng nõn như trứng gà bóc vỏ của thiếu nữ hoàn toàn lộ ra trong không khí.
“Thầy!”
“Ngoan.”
Giản Mặc Thư lấy quần áo cưỡi ngựa màu đen trắng dành cho nữ tới, anh ỷ vóc dáng mình cao to nên đặt cằm trên đỉnh đầu của cô, bảo cô đặt hai tay song song để anh mặc áo sơ mi và khoác cái áo vest đuôi én vào cho cô.
“Thầy…!Em, em có thể tự mặc được…” Du Họa nhìn người đàn ông nửa ngồi trước người cô, hình như còn muốn mặc quần giúp cô.

Du Họa khẩn trương chụp lấy cái quần, cầm theo đôi giày ủng rồi trốn vào trong góc khuất.
Giản Mặc Thư thật sự không giành với cô, chỉ lặng lẽ cởϊ qυầи áo, nhanh chóng thay một bộ quần áo cưỡi ngựa kiểu nam màu đen trắng rồi sau đó nghe được một tiếng thét kinh hãi mà anh không hề có chút bất ngờ nào.
“A…”
“Sao vậy?” Giản Mặc Thư thong thả bước tới, làm bộ như không biết gì cả, chỉ thấy thiếu nữ đang kéo vạt áo vest xuống với gương mặt đỏ bừng, bày ra một dáng vẻ xấu hổ khi gặp người khác.

“Du tiểu thư?” Người đàn ông chống hai tay lên trên tường, một trái một phải mà dồn người vào trong bức tường.

Du Họa bị giam trong bóng tối, cả người run lẩy bẩy, tránh né ánh mắt như sói đói của anh: “Có…!có một cái lỗ…”
“Hửm?”
“Trên quần…!Có một cái lỗ.”
“Đâu nào?”
Động tác đang muốn kéo vạt áo lên của Du Họa ngừng lại, trực giác cảm thấy có hơi không ổn, nhưng…!Cô lén nhìn thầy giáo dạy nghi lễ một cái, thầy đã tốc váy của cô lên rất nhiều lần rồi, lần này cho thầy nhìn một chút, chắc cũng không có vấn đề gì đâu ha?
Trong lòng cô nghĩ như vậy, thân thể đã nghe theo sắc lệnh của não bộ mà vén tây trang đang che khuất bắp đùi lên, ý bảo anh nhìn cái lỗ lớn giữa hai đùi kia.
Đáy quần không có thứ gì ngăn cản, nơi riêng tư mềm mại cũng lộ từ trong lỗ một cách vô cùng hợp lý.

Trải qua mấy ngày chơi đùa, hoa huyệt trắng nõn lúc đầu của thiếu nữ đã hơi hở ra thành xinh đẹp và hồng hào, dáng vẻ nụ hoa càng thêm đầy đặn, ngay cả viên trân châu bình thường nằm tít trong hai mảnh thịt trai, không dễ gì hiện ra cũng lồi lên một chút tựa như đang chờ mong được đàn ông vân vê vào lần sau.
“Chỗ này bị rách, cần phải may lại…”
Giản Mặc Thư nhìn đầu ngón tay Du Họa chỉ về phía giữa hai chân, yết hầu anh chuyển động.
“Không phải rách.” Giọng người đàn ông khàn khàn: “Quần này vốn là như thế.”
“Không tin thì em nhìn xem.”
…!Nhìn cái gì?
Du Họa nhanh chóng thấy rõ đáp án.
Một cây gậy thô to chậm rãi ngẩng đầu dưới vùng háng bị vạt áo của anh che kín, phần vải vóc che nó bị nhô lên, lộ ra côn ŧɦịŧ màu đỏ tím nổi đầy gân xanh, qυყ đầυ đang ngẩng cao đầu về phía Du Họa, trên mã mắt đã tràn ra một chút chất lỏng trong suốt, côn ŧɦịŧ dữ tợn tựa như một viên đạn, nóng lòng muốn bắn thẳng vào trong mật huyệt hồng hào.
Giản Mặc Thư kéo vạt áo ra, cho cô nhìn một cái lỗ lớn y hệt ngay dưới háng, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, tựa như gậy thịt hèn hạ chỉ thẳng vào tiểu thư quý tộc là chuyện không có gì đáng lo: “Quần của thầy cũng có một cái lỗ như thế, đây là chuyện bình thường, dạy cưỡi ngựa chính là như vậy.”
“Tại, tại sao dạy học mà phải có một cái lỗ…?”
Du Họa nhìn chằm chằm vật nam tính thô to dưới háng của thầy giáo, cả người bị giam trong lòng của anh, cảm nhận được hormon giống đực phát ra trên người anh, miệng lưỡi không nhịn được cảm giác khô đắng.

Thân thể đã từng bị dạy dỗ qua không thể đè nén cảm giác thôi thúc muốn cúi đầu ngậm chặt qυყ đầυ của anh, để khiến nó không ngừng phun ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng, ham muốn trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt.
Thấy ánh mắt lộ liễu, nhìn chăm chăm vào côn ŧɦịŧ của Du Họa, Giản Mặc Thư vui sướng mà cười rộ lên, anh nắm chặt bờ mông của thiếu nữ, kéo cô lại gần mình, làm cho thân thể hai người dán sát vào nhau.

Giản Mặc Thư vừa dùng gậy thịt cọ xát nơi mềm mại riêng tư của thiếu nữ, vừa trả lời cô: “Tuy môn cưỡi ngựa rất tao nhã nhưng vẫn là một loại vận động nguy hiểm đối với người mới, hơi vô ý một chút sẽ có thể bị thương cho nên yêu cầu quan trọng nhất là hai người trên lưng ngựa phải duy trì được thăng bằng.”
Bên dưới của Du Họa bị côn ŧɦịŧ cọ xát dữ dội, cô bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới mức run rẩy một trận, trong cơ thể nhanh chóng trào ra một dòng dâʍ ɖịƈɦ, cấp tốc làm ướt côn ŧɦịŧ đang chuyển động.
“Cho nên, ừm…!Cái lỗ này có lợi ích gì?”
“Em sẽ biết ngay thôi, qua đây với tôi.”
Giản Mặc Thư kéo Du Họa ra khỏi căn phòng nhỏ, dắt một con ngựa màu đen sáng bóng từ trong chuồng ngựa ra, nhấc chân giẫm lên bàn đạp rồi nhẹ nhàng nhảy lên vài cái, sau đó xoay mình nhảy lên lưng ngựa một cách phóng khoáng.
Anh nắm bàn tay Du Họa, cúi người nắm eo của cô, chỉ dùng chút sức mà đã bế cô lên con ngựa còn cao hơn cả cô.
“Nằm sấp xuống đi.”
Du Họa nghe lời mà nằm úp sấp lên bờm ngựa, bắp đùi kẹp giữa thân ngựa, không hề có chút phòng ngự nào mà lộ ra hoa huyệt cho người đàn ông sau lưng.
Hai ngón tay của Giản Mặc Thư kéo hai mảnh thịt trai ướt sũng ra, cửa huyệt không kìm được mà hơi run run, đầu ngón tay thô ráp tiến vào một chút, lập tức bị vách thịt bao bọc lấy.
“Nhìn xem nơi này đã chuẩn bị xong rồi.”
Người đàn ông nằm trên lưng thiếu nữ, anh nâng cao bờ mông chật hẹp lên, tay nắm cây gậy thô to của mình, qυყ đầυ lại để tại cửa huyệt ẩm ướt: “Lúc bắt đầu có hơi đau nhưng tôi đảm bảo với em, bước tiếp theo nhất định sẽ vô cùng thoải mái.”
“Vâng, thầy.” Thiếu nữ còn không biết trên người mình sẽ xảy ra chuyện gì, cô nhận lời thầy giáo nghi lễ với sự tin tưởng từ tận đáy lòng.
Ánh mắt người đàn ông trở nên nguy hiểm, anh đè lên cô gái dưới thân, côn ŧɦịŧ đâm vào trong lỗ nhỏ vừa nhỏ hẹp vừa ẩm ướt kia, qυყ đầυ từ từ xé rách hoa huyệt khít khao, thăm dò nơi riêng tư huyền bí.
“A hu hu, đau! Thầy ơi, đau quá…” Du Họa vừa lên án vừa khóc nức nở.
Qυყ đầυ màu tím liên tục cắm vào khiến hoa huyệt hồng hào bị căng hết mức, vừa co rút lại vừa tràn ra chất dịch trong suốt, vô cùng giống cái miệng nhỏ của thiếu nữ ngậm chặt côn ŧɦịŧ đàn ông rồi không ngừng cắи ʍút̼ tới mức chảy nước bọt.
Toàn thân thiếu nữ vô cùng run rẩy, không rõ là đau nhức hay là thấy càng thỏa mãn, tay chân bắt đầu vùng vẫy theo phản xạ có điều kiện.
“Đừng lộn xộn.”
Người đàn ông thở hổn hển, côn ŧɦịŧ sung mãn cũng bị huyệt nhỏ kẹp tới mức hơi đau, anh đè lưng cô lại, bàn tay lớn thuần thục sờ mó xuống phía dưới, sau đó nhanh chóng tìm được hạt trân châu lồi ra kia, đầu ngón tay ấn mạnh một cái, thiếu nữ lập tức xụi lơ trên lưng ngựa.
“Ừm ừm~ a a…”
Hai ngón tay Giản Mặc Thư vặn xoắn rất nhanh, anh vuốt ve viên trân châu mẫn cảm một lúc, nó bắt đầu trở nên sưng đỏ trong tay anh, một dòng điện kíƈɦ ŧɦíƈɦ không ngừng truyền tới từ khe thịt rồi lan tới tất cả các dây thần kinh, cuối cùng khuếch tán đến toàn bộ cơ thể, kɦoáı ƈảʍ khiến tay chân của Du Họa tê dại một trận, hoa huyệt càng run rẩy mãnh liệt hơn.
Cảm nhận trực quan nhất là các nếp gấp thịt cắn chặt vật nam tính đã trở nên mềm mại, giữa côn ŧɦịŧ và hoa huyệt đã có một khe hở nho nhỏ, rốt cuộc qυყ đầυ ngăn chặn dòng dâʍ ɖịƈɦ đã có đường chảy ra.

Trong khoảnh khắc nó chen nhau tuôn ra ngoài, cửa huyệt bị một nửa côn ŧɦịŧ cắm vào tựa như dòng suối đang phấn khởi trào nước ra ngoài, làm ướt cả bắp đùi trắng nõn của thiếu nữ.
Sau khi cơn ngứa ngáy qua đi, trong cơ thể dấy lên cảm giác trống rỗng vô tận, côn ŧɦịŧ mắc kẹt nửa vời tại cửa huyệt, vách thịt bị căng ra cũng gấp gáp muốn thứ gì đó nhồi tới.

Có lẽ do tìиɦ ɖu͙ƈ dẫn lối nên Du Họa vốn không biết cái gì là liêm sỉ lễ nghĩa, cô quay đầu rồi nhìn thầy giáo nghi lễ của mình bằng một loại ánh mắt thuần khiết như trẻ con, sau đó lại đưa ra lời mời gọi dâʍ đãиɠ nhất thế gian: “Thầy ơi…!Nơi đó rất ngứa…”
Giản Mặc Thư nhìn khóe mắt phiếm hồng bởi vì sự suиɠ sướиɠ xáƈ ŧɦịŧ của cô, anh cười nhẹ, cắn vành tai Du Họa: “Được, tôi lập tức cắm vào hoa huyệt giúp bé cưng.”
Người đàn ông cầm cổ tay thiếu nữ, kéo hai tay của cô về sau lưng để cho cả người cô cúi thấp hết cỡ, mông nhỏ vểnh lên tới mức cao nhất.


Lúc này, cánh tay Du Họa bị nắm ngược ra sau, dưới thân còn bị gậy thịt thô to mạnh mẽ xâm chiếm, nhìn qua tựa như người đàn ông cưỡi một con vật đang động dục, côn ŧɦịŧ thô to dưới háng như cây roi, thúc cô tiến lên.
Giản Mặc Thư vẫn luôn dùng lực kéo hai tay của cô, khiến cả người cô hướng về phía sau, đồng thời phần eo của anh mạnh mẽ đẩy lên phía trước, côn ŧɦịŧ màu đỏ tím biến mất trong hoa huyệt sâu thẳm.
“A a a a –“
Rốt cuộc chỗ trống trong vách thịt cũng bị xâm chiếm hết, Du Họa thỏa mãn mà rêи ɾỉ ra tiếng.
Vách thịt tham lam nếm được con mồi ngon, lúc này xông lên đồng loạt, quấn chặt lấy côn ŧɦịŧ xa lạ, vách thịt đỏ tươi trong hoa huyệt từ từ nhúc nhích dọc theo từng sợi gân xanh nổi lên trên côn ŧɦịŧ , tựa như có ý muốn nhớ kỹ hình dáng người xâm nhập để làm ra một bộ khuôn đúc chính xác nhất, nhằm khiến côn ŧɦịŧ và hoa huyệt của hai người hoàn toàn phù hợp với nhau.
Nhưng mà gậy thịt kia cũng không ngoan ngoãn dừng lại một chỗ cho vách thịt điêu khắc ra dáng vẻ của nó, người đàn ông cong thân thể cường tráng của mình lên, sức bật mạnh mẽ của mông và eo làm chấn động hoa huyệt mềm mại, anh bắt đầu phát động từng trận tấn công dày đặc.

Côn ŧɦịŧ đỏ tím điên cuồng đánh phá sự co giãn tuyệt vời của hoa huyệt, mỗi khi côn ŧɦịŧ mạnh mẽ cắm vào, các nếp gấp thịt luôn có thể nhanh chóng thích ứng với vật lạ thô to đột nhiên đâm vào, nó tạo ra một cái động sâu thẳm để tiếp nhận con mãnh thú này.

Mỗi khi côn ŧɦịŧ rời khỏi, vách thịt lại khép chặt, chờ đợi lần va chạm tiếp theo của người đàn ông.
Dưới từng đợt tiến công mãnh liệt của người đàn ông, chất lỏng tươi mới trong hoa huyệt cũng nhanh chóng bị nghiền ra, dâʍ ɖịƈɦ lại càng trở nên trong suốt và tản mát ra một mùi hương nồng nàn của du͙ƈ vọиɠ.
Hình như con ngựa đen dưới thân ngửi thấy được mùi động dục của hai người, nó giậm chân tại chỗ với tâm trạng hơi bất an và nóng nảy, sự lắc lư bất thình lình này khiến Du Họa đang sa vào kɦoáı ƈảʍ du͙ƈ vọиɠ níu lại một chút lý trí, cô căng chặt thân thể theo bản năng, côn ŧɦịŧ đang tận tình tàn sát bừa bãi trong cơ thể cô cũng không thể nào động đậy được nữa.
“Hây, Wagner đừng vội nóng nảy, bình tĩnh một chút.” Người đàn ông chịu đựng du͙ƈ vọиɠ càng lúc càng mãnh liệt dưới háng, anh cúi người vỗ nhè nhẹ cổ con ngựa để trấn an nó: “Suýt chút nữa đã quên nội dung chính hôm nay của chúng ta rồi.”
Giản Mặc Thư nâng Du Họa yếu ớt lên, hai tay bao bọc cô, anh để cô dựa vào trong lồng ngực mình rồi nắm hai đầu dây cương, còn phần ở giữa thì nhét vào trong tay cô.
“Hôm nay tôi muốn dạy kỹ năng cưỡi ngựa cơ bản và phóng ngựa vượt qua chướng ngại vật, xin Du tiểu thư nắm chặt dây cương, kẹp chặt ƈôи ŧɦịŧ của tôi để cố định thân thể, tuyệt đối đừng để té.”
Người đàn ông nắm chặt thắt lưng của thiếu nữ, sau đó điều chỉnh vị trí của cô.

Anh đảm bảo cô đã ngồi vững trên côn ŧɦịŧ của mình rồi mới chỉnh lại quần áo lộn xộn của hai người.

Hai chân anh kẹp bụng ngựa, con ngựa ô tên Wagner lập tức lao đi như một làn khói, chạy thẳng về phía lan can của trường đua ngựa.”
Ngồi ở sau lưng Du Họa, Giản Mặc Thư nở nụ cười khôn khéo: “Để chúng ta bắt đầu thôi.”
——
Lời tác giả:
Hỏi: Lỗ dưới quần có tác dụng gì?
Du Họa: Cố, cố định thân thể?
Giản Mặc Thư: Thuận tiện làm em *cười*
Du Họa *uất ức*: Lúc động thì kêu người ta là bé cưng, lúc bất động thì gọi là Du tiểu thư, em đã biết trước anh là tra nam, kéo quần lên thì không nhận người nữa!
Giản Mặc Thư: Khụ khụ, bé cưng, nghe anh giải thích…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.