Bạn đang đọc Danh Họa FULL – Chương 52: Lạc Định
Chương 52: Lạc định.
Editor: Ballantine’s -18 chủi, em gái nhà bên ngây thơ, trong sáng.
Tám giờ rưỡi sáng, trước cổng phòng trưng bày mỹ thuật của trường học đã có rất nhiều người chen vào, tất cả đều là sinh viên tham gia chiêu mộ.
Một cô giáo trẻ đeo kính dẫn bọn họ vào gần phòng trưng bày mỹ thuật, bên trong đã sắp xếp từng hàng ghế nhựa.
Cô giáo nói sơ sơ một lượt quá trình bình thẩm* cũng như quy tắc.
*Bình thẩm: đánh giá và xem xét
Hai ngày nay cán bộ bình thẩm của nhà trường đã xem qua tác phẩm của bọn họ, trước đó lúc bọn họ nộp lên cũng đã điền bản giới thiệu tác phẩm, bên trong có tóm tắt sơ lược dụng ý tự thuật hội họa, bởi vậy lần bình thẩm này chủ yếu là để thuyết minh bổ sung, thuận tiện cho người dự thi bày tỏ hàm nghĩa của tác phẩm rõ ràng hơn, hoặc là có gì muốn nói có thể nói cùng giáo sư bình thẩm, mỗi thí sinh dự thi có thời gian trần thuật chừng tám phút.
Cuối cùng chiều mai sẽ công bố danh sách thí sinh thông qua bình thẩm.
“Thời gian hơi gấp, các bạn chuẩn bị một chút, bình thẩm có thể bắt đầu rồi, mời bạn sinh viên số một tới trước phòng trưng bày mỹ thuật.”
Đêm hôm trước, Du Họa đã nhận được thông báo về quá trình bình thẩm và bảng trình tự bình thẩm, số thứ tự của cô là số tám, tổng cộng có bốn mươi mốt người, cho dù số thứ tự của cô gần ngay đầu rồi nhưng đến lượt cô cũng phải ít nhất một tiếng nữa.
Du Hoạ còn để ý số thứ tự của Tần Nhĩ Na là số năm, còn trước hơn cả cô, nhưng bây giờ cô cũng không thấy Tần Nhĩ Na đâu, không biết cô ta đi làm cái gì rồi.
Có điều không tới cũng tốt, giảm bớt được mấy chuyện
không đâu gì đó, cô cũng không cần hao tâm tổn trí đề phòng nữa rồi.
Lấy điện thoại di động ra, Du Họa ấn mở giao diện trò chuyện với Giản Mặc Thư, định nói cho anh biết cô chuẩn bị bình thẩm rồi, nhưng nghĩ tới hình như ngày hôm qua anh làm việc trong phòng vẽ tranh đến rất khuya, sáng nay lúc cô rời giường anh vẫn còn ngủ, bây giờ chưa tới chín giờ, hay là thôi không đánh thức anh nữa.
Du Họa nghịch điện thoại được hơn một tiếng, cuối cùng cũng đến lượt cô.
“Mời bạn sinh viên số tám.”
Đi theo cô giáo tới trước phòng trưng bày mỹ thuật, đẩy cửa đi vào, trên tường đã treo bức tranh nộp trước đó của cô.
Trong phòng trưng bày mỹ thuật đặt hai cái bàn, bên bàn đã có năm thầy cô ngồi, sau khi thấy Du Họa vào thì năm cặp mắt lập tức đồng loạt dừng trên người cô.
Du Họa hơi căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh đi tới ghế trống một bên sát cửa ngồi xuống.
“Trò Du Họa đúng không?” Một giáo sư già ngồi bên trong dẫn đầu mở miệng trước: “Chúng tôi thấy tờ giới thiệu tác phẩm em nộp trước có viết một câu “Để xuống, gặt hái”, có thể kết hợp với tranh em vẽ giải thích cho chúng tôi hàm nghĩa có được không?”
“Đương nhiên ạ, kỳ thực bức tranh này là cảm giác em ngộ ra được từ những việc cá nhân em từng trải qua.”
…
Trước cái nhìn chăm chú tha thiết của năm vị giám khảo, Du Họa hoàn thành phần bình thẩm mà cảm giác tựa như sống một giây bằng cả năm trời*, cô đi ra khỏi phòng trưng bày mỹ thuật thì thấy cô Diệp chờ mình ở ngoài cửa.
*Độ miểu như niên (度秒如年): sống một giây dài tựa như một năm, câu này được lấy từ câu sống một ngày dài tựa như một năm, dùng để miêu tả khoảng thời gian cực kỳ gian nan vất vả.
Tác giả dùng một giây với mục đích nhấn mạnh nữ chính trải qua quá trình bình thẩm vất vả biết bao.
Du Họa qua chào: “Cô Diệp, sao cô lại tới đây ạ?”
Trái lại cô Diệp đỡ cô, đánh giá một vòng từ trên xuống dưới, thấy vẻ mặt cô bình thường, mới thở phào một hơi: “Em không chịu ảnh hưởng gì là cô yên tâm rồi.”
“Dạ?”
“Bình thường Tần Nhĩ nhìn qua tuy là có chút vênh váo nhưng bài tập nộp lên đều rất chăm chỉ, cô cho rằng đó là cô gái hiền lành, thật không ngờ nó lại làm chuyện này với em…”
“Cô cũng biết rồi ạ?”
“Chuyện này kinh động tới cả hiệu trưởng, sao cô lại không biết được.”
Vẻ mặt cô Diệp phức tạp: “Phòng giáo dục đạo đức tư tưởng đã hủy bỏ tư cách chiêu mộ của Tần Nhĩ Na, bây giờ lãnh đạo đang bàn bạc quyết định xử phạt với con bé, chuyện này còn cần tham khảo ý kiến của em nữa, giờ cô dẫn em qua.”
Thì ra là bị hủy bỏ tư cách? Thảo nào cô không thấy Tần Nhĩ Na.
Du Họa đồng ý, đi theo cô Diệp vào văn phòng của hiệu trưởng.
Trong phòng, Tần Nhĩ Na cúi đầu ngồi trên ghế, cũng không thấy dáng vẻ ngang ngược ngày thường Du Họa hay gặp.
“Dù em có nhận sai hay không, đều ghi chép em lỗi nặng, nhưng nếu thái độ em vẫn còn như thế, chúng tôi sẽ lập tức đuổi học.”
Hiệu trưởng nhíu chặt mày: “Tần Nhĩ Na, em có hiểu không! Bây giờ em vẫn cho là mình không làm gì sai ư?”
Nhất thời văn phòng rơi vào im lặng.
Cô Diệp kéo Du Họa đứng ở cửa ra vào một lúc lâu, thấy hiệu trưởng và những người khác hoàn toàn không chú ý đến hai người, đưa tay gõ cửa: “Hiệu trưởng, Du Họa đến rồi.”
Nghe thấy vậy, mọi người trong văn phòng nhìn qua nhưng Tần Nhĩ Na vẫn không nhúc nhích.
“Em chào thầy hiệu trưởng ạ.” Du Họa thoáng cúi thấp người, gật đầu tỏ ý chào với những người khác.
“Trò Du, em đến vừa đúng lúc.” Hiệu trưởng vuốt vuốt huyệt thái dương.
“Trò Tần truyền bá tin đồn nhảm trên diễn đàn trường gây ra ảnh hưởng không tốt cho em, trường học nhất định sẽ nghiêm trị hành vi
ác tính này, ngoại trừ chuyện này ra, em có muốn trò Tần đền bù cái gì cho mình không?”
“Em mong Tần Nhĩ Na có thể nói xin lỗi với em, kể cả qua văn bản và lời nói.”
“Không!”
Cuối cùng Tần Nhĩ Na cũng quay đầu lại, đối mắt với Du Họa.
Tuy là sưng đỏ trên mắt cô ta tiêu tan không ít nhưng không khó nhìn ra đã khóc rất lâu, chỉ là vẻ mặt vẫn ngang bướng như trước: “Em không làm!”
Du Họa yên lặng cảm thán, quả nhiên vẫn là cô ta của trước kia.
“Vậy thì không có cách nào nữa rồi.”
Du Họa đến gần vài bước, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được nói chuyện: “Cô vất vả lắm mới thi được vào Giang Thành, nhưng bây giờ cũng bị đuổi rồi, cô cảm thấy, có khi nào cô sẽ trở lại chỗ ban đầu của mình không?”
Tần Nhĩ Na nghe xong lời nói thì hai mắt đỏ lên, nghiến chặt răng, giống như chìm vào ký ức đau đớn nào đó, do dự hồi lâu, mãi mới thốt ra được từng chữ từ bên miệng: “Được, tôi nhận lỗi, tôi nói xin lỗi.”
“Thực, xin, lỗi!”
Đây là xin lỗi thật sự ý hả?
Du Họa nén lại kinh ngạc trong lòng, nhìn dáng vẻ tức giận nhưng không thể không cúi đầu xin lỗi thì cảm thấy có chút buồn cười, bên ngoài còn ra vẻ bình tĩnh, cô nhìn về phía hiệu trưởng: “Tiếp theo phiền thầy cần xử lý thế nào thì xử lý ạ.”
Phía nhà trường làm việc rất nhanh, quy trình đi xuống, Tần Nhĩ Na bị ghi chép lỗi nặng, xế chiều đăng công khai trên diễn đàn.
Du Họa cũng nhận được giấy xin lỗi từ Tần Nhĩ Na được phía nhà trường chuyển tới.
Mở ra nhìn thử, bên trên ghi hai câu.
[Thực xin lỗi! Tôi vẫn rất chán ghét cô!]
Nhìn mấy chữ này choán hết cả trang giấy, Du Họa bó tay hồi lâu.
Tuy rằng không trông chờ Tần Nhĩ Na có bao nhiêu thành ý, nhưng cái thứ này hoàn toàn không hề có vẻ gì xin lỗi cả.
Cho nên vì sao cô đột nhiên đổi thái độ, chấp nhận lời xin lỗi chứ?
Du Họa rối bời không sao giải thích được.
Sau đó từ chỗ Giản Mặc Thư, Du Họa mới nghe được tin tức: Tối hôm Triệu tổng gọi điện thoại cho anh, Tần Nhĩ Na đã cãi nhau với ông ta rồi trở mặt rồi, hai người cắt đứt quan hệ, nếu như cô ta lại bị đuổi học, cho dù không về quê, e là ở lại Giang Thành cũng khó có thể tìm được công việc gì tốt, có lẽ là nghĩ thông suốt việc đó nên mới có thể mất mặt nói xin lỗi.
Có điều đây là sau này.
Bây giờ, Tần Nhĩ Na có ra sao cũng chẳng liên quan gì đến cô.
**
Vài lời dông dài của tác giả:
Trong tưởng tượng của tôi, so với thôi học mai danh ẩn tích, nữ phụ càng không chịu được việc công khai chuyện cô ta làm sau đó bị người ta chỉ trỏ nói sau lưng trong trường học, vẫn luôn sống mờ nhạt trong trường, bởi vì chuyện này chẳng khác nào lặp lại ác mộng lúc cô ta từng trải qua khi còn học cấp ba, điểm khác là lần này chính cô ta tự khiến mình toi đời.
Thật sự không quá am hiểu tiết mục hành hạ tra nữ, viết tình tiết cho nữ phụ tôi đã lao lực quá độ rồi, đến đây coi như cho nữ phụ đóng máy luôn nha, haha!
Kế tiếp chính là thịt thịt thịt…!nhưng cảm giác đêm nay
viết không hết một chương thịt hoàn chỉnh, chắc là các cô sẽ không trách tôi đúng không (ám chỉ)