Bạn đang đọc Danh Họa FULL – Chương 11: Kiểm Tra Kết Quả Học Tập
Chương 11: Kiểm tra kết quả học tập.
Editor: Ballantine’s -18 chủi, em gái nhà bên ngây thơ, trong sáng.
Đến gần giờ tan học, Du Họa nhận được thông tin từ quản lý kí túc xá cho biết đơn xin rời khỏi ký túc xá của cô đã được thông qua, phí lưu trú cũng đã chia theo tỷ lệ năm học gửi lại vào thẻ ngân hàng của cô, cô chỉ cần rời khỏi ký túc xá trong vòng một tuần là được.
Du Họa nghĩ nghĩ, trong ký túc xá cô chỉ còn lại một số trang phục mùa đông và một đống đồ dùng trên giường, dọn dẹp cũng không tốn sức lắm, nhưng mà những thứ linh tinh nhiều, cũng cồng kềnh, một mình cô xách đi không hết.
Đợi lát nữa tan học đã là năm giờ hơn rồi, không bằng ăn bữa cơm tối ở trường trước, ở lại ký túc xá một đêm, ngày mai lại gọi xe dọn đi nhỉ?
Nhân tiện…!còn có thể đọc “hướng dẫn” nhiều thêm một ngày.
Du Họa tự cho là mình đã nghĩ được phương pháp rất tốt để kéo dài thời gian, hớn hở gửi tin nhắn cho Giản Mặc Thư [Thầy Mặc Thư, hôm nay ở trường có chút việc, em phải ở ký túc xá một đêm, sẽ không về đâu ạ (*^ω^*)]
Ở phía bên này, Giản Mặc Thư đang đi ra khỏi sảnh triển lãm thì nhận được tin nhắn, nhìn thấy icon Du Họa gửi kèm theo thì trong lòng có một chút không vui.
Không về mà vui vẻ vậy à?
Anh quay đầu lại hỏi Ôn Lâm bên cạnh: “Hôm nay năm ba của Du Họa có hoạt động gì à?”
Ôn Lâm: “Không nghe nói gì mà.” Đôi mắt cậu khẽ chuyển: “Uây! Có phải là em Tiểu Du nói trường học có hoạt động không muốn để ý anh không nha!”
“Làm nửa ngày thì ra ngài vẫn còn chưa theo đuổi được người ta nha.” Vẻ mặt Ôn Lâm thân thiết vỗ vỗ bả vai Giản Mặc Thư: “Cũng đúng, dù sao anh không có kinh nghiệm yêu đương gì, là một lão xử nam, đường còn dài nha!”
“…”
Giản Mặc Thư lấy điện thoại di động ra tít tít tít thuần thục soạn một tin nhắn gửi đi.
Hai phút sau, Ôn Lâm nhận được điện thoại ân cần thăm hỏi của mẹ ruột mình.
“Thằng nhóc thối lại gây chuyện à? Mẹ nghĩ là con không cần thẻ ngân hàng nữa rồi, lại đóng băng tiếp ba tháng nữa!”
Cái gì???
Vẻ mặt Ôn Lâm ngơ ngác: “Con không có!”
“Còn nói dối! Mặc Thư cũng nói cho mẹ biết con gây chuyện rồi, người ta không tiện nói xấu con trước mặt mẹ, để cho con tự mình nói, nói mau!”
A!
Ôn Lâm bịt khe loa lại, tay run rẩy chỉ vào Giản Mặc Thư “Anh anh anh —!”
“Tôi có phải đường còn dài không thì tôi không biết, nhưng cậu muốn hết đóng băng thẻ à?”
Giản Mặc Thư vỗ vỗ Ôn Lâm đang nhe răng trợn mắt, mỉm cười: “Đường còn dài nha.”
Sau đó để lại con chuột chũi Ôn Lâm với tiếng hét vang “Thế giới này càng ngày càng suy thoái đạo đức” mà bước chân dài rời đi.
Du Họa bị Giản Mặc Thư túm được dưới tàng cây một gốc Dương ở dãy phòng học.
“Thầy Mặc Thư, sao thầy lại ở đây?”
“Đến đón em về.”
“Nhưng mà, em đã gửi tin nhắn báo cho thầy hôm nay em không trở về mà…”
“Hả? Vừa nãy tôi không thấy.” Giản Mặc Thư lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua: “Sao vậy, ở trường có chuyện gì à?”
“…” Du Họa nghẹn lời, trong phút chốc không lấy được cớ nào cho tốt, đành phải thành thật nói với Giản Mặc Thư: “Em muốn dọn tất cả đồ trong ký túc xá ra ngoài.”
“Thầy Mặc Thư đến giúp em, đêm nay sẽ không phải ở lại ký túc xá nữa.”
“Không…!không cần phiền đến thầy Mặc Thư đâu ạ, đồ linh tinh khá nhiều…”
“Vậy thầy Mặc Thư lại càng phải giúp đỡ nhanh chóng.” Giản Mặc Thư bình tĩnh nhìn Du Họa: “Chẳng lẽ em còn coi thầy Mặc Thư là người ngoài sao?”
“Em…!em không có…”
“Vậy quay về ký túc xá thu dọn đồ đi.”
Du Hoa cuối cùng cũng không lay chuyển được Giản Mặc Thư, kế hoạch kéo dài thời gian tuyên bố phá sản.
Cô gom được tổng cộng ba túi đồ dùng trên giường đều bị Giản Mặc Thư cầm đi, bản thân cô thì đảm nhiệm một bọc trang phục mùa đông lớn, ôm trong ngực.
Hôm nay Giản Mặc Thư vốn mặc quần tây áo sơ mi trắng, nghiễm nhiên là dáng vẻ của một người đàn ông thành đạt, kết quả bây giờ lại mang theo túi lớn túi nhỏ, giống như một người lớn trong nhà tan làm đến đón con gái tan học, muốn bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu.
“Nếu hôm nay thầy Mặc Thư không đến, ngày mai em định dọn những thứ này đi đâu?”
Không phải anh nói chứ, dáng vẻ cô bé này cả ngày đều sợ làm phiền đến anh, nếu như hôm nay anh không đến đón cô, có lẽ ngày mai cô cũng không nói cho anh biết chuyện này, càng đừng nghĩ đến chuyện cô sẽ chủ động nhờ anh giúp đỡ.
“Dọn đến phòng của bố.”
Thật ra ở Giang Thành, Du Họa vẫn có một căn phòng nhỏ mà bố cô để lại cho cô, là lúc trong nhà còn có điều kiện mua.
Lúc trước khi ông chữa bệnh xài hết tiền tiết kiệm, thậm chí nợ không ít
người thân bạn bè cũng không động chạm đến căn phòng này, vì để lưu lại một cái nhà cho cô.
Nhưng mà bố đã mất rồi, nơi đó làm sao còn xem là nhà được nữa?
Trong nhà lạnh lẽo, cô lại chẳng có bạn bè nào thân, vì vậy cô thà rằng chi thêm một khoản tiền ở ký túc xá cũng không muốn ở một mình.
Giản Mặc Thư nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Du Họa, biết cô không muốn nói, vì vậy dứt khoát bỏ qua đề tài này: “Đêm nay thầy Mặc Thư muốn kiểm tra kết quả học tập của em, em đã chuẩn bị tốt chưa?”
!!!
Cô nói chưa có được không vậy?
Buổi tối cơm nước xong không lâu, Du Họa ngoan ngoãn đi tắm rửa, ôm tâm trạng thấy chết không sờn ngồi trên sofa, chờ đợi kiểm tra của Giản Mặc Thư.
Nhưng mà sau khi ăn cơm xong thì Giản Mặc Thư lại trực tiếp lên phòng vẽ tranh trên lầu hai, mãi vẫn không xuống, đợi từ hơn sáu giờ tối đến giờ đã là mười giờ rồi.
Du Hoa lật trang hướng dẫn, nhàm chán ngáp một cái.
Chắc chờ lâu lắm rồi, tâm trạng hồi hộp của cô đã sớm tan biến gần như không còn.
Nói không chừng thầy Mặc Thư đã quên rồi nhỉ? Hôm nay chắc không cần kiểm tra ha?
Du Họa nghĩ đến một ý kiến hay.
Bây giờ nếu như cô lập tức đi ngủ, dù cho thầy Mặc Thư nhớ tới muốn kiểm tra cũng sẽ không cố ý gọi mình dậy được đâu!
Nhưng mà không đợi cái mông Du Họa hoạt động thì cửa phòng vẽ tranh đã mở ra.
“Đến đây, kiểm tra.”
Huhu—
Nên đến vẫn là phải đến.
Địa điểm kiểm tra là tấm thảm lông trong phòng vẽ tranh lần trước.
Chiếc thảm lông đã từng dính đầy dịch đã được giặt sạch sẽ, bộ lông khôi lục lại màu trắng vừa mềm vừa bung, nhưng mà hôm nay nó sẽ lại gặp vận mệnh như cũ.
Cả người Du Họa lõa thể, mở chân thành hình chữ M nhìn về phía mặt Giản Mặc Thư: “Em, em bắt đầu đây…”
“Khoan đã.”
Du Họa bị xoay người lại, sống lưng dán lên cơ thể ấm áp, cô nằm trong lòng Giản Mặc Thư, đầu dựa lên trên vai anh.
Hai tay anh xuyên qua chỗ gấp của chân cô, gấp cả người cô lại, giam giữ chặt trong ngực anh.
Một chiếc đèn bàn được điều chỉnh góc độ phù hợp nhắm vào huyệt nhỏ đang hướng lên trời của cô, chiếu rõ ràng rành mạnh cảnh đẹp trong huyệt nhỏ của cô.
“Như vậy sẽ dễ nhìn thấy hơn, bắt đầu đi, Họa Họa.”
“Tự an ủi cho tôi xem.”