Đánh Cương Thi, Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 11


Đọc truyện Đánh Cương Thi, Nói Chuyện Yêu Đương – Chương 11

Sau nửa đêm, Tả Minh Vũ cảm thấy mình khỏe lại nhiều nên giành trực đêm thay Nghiêm Học, để cậu nhân lúc trời chưa sáng ngủ một lát. Nghiêm Học thấy sắc mặt Tả Minh Vũ tốt rất nhiều, không tái xanh nữa nên không từ chối, thoải mái gối lên đùi anh, thiếp ngủ. Chốc lát sau vang lên tiếng hô hấp đều đều của Nghiêm Học. Tả Minh Vũ vuốt tóc cậu, mỉm cười yêu thương.

“A Học, chúng ta có nên nói cho nhóm Thanh Hương là chúng ta không phải đi chạy nạn mà chạy tới nơi nguy hiểm hơn, là điểm bắt đầu bệnh độc?” Đào Chân kéo cánh tay Nghiêm Học nhỏ giọng hỏi.

“Chết! Tôi quên mất vụ này!” Nghiêm Học ngoái đầu nhìn Tả Minh Vũ, người kia đang bất mãn Đào Chân kéo tay cậu.

Đào Chân cũng chú ý tới ánh mắt Tả Minh Vũ, vội buông tay ra, thế là mới anh thu lại ánh mắt ‘nồng cháy’.

“Cái này cần gì phải hỏi? Không phải chúng ta giống với siêu nhân cứu thế giới sao?” Tả Minh Vũ mặt lạnh như tiền đáp.

“Đại ca, ông nghĩ nhiều quá!” Đào Chân lần đầu tiên thấy mặt lạnh chọc cười cũng lạnh!

“Tôi đi tìm bọn họ nói!” Nghiêm Học xung phong nhận việc.

“Nói sao cơ?” Vừa mới thu dọn xong mấy thứ trong phòng có lẽ sẽ giúp ích cho chuyến đi, Hàn Thanh Hương và An Tiểu Chi nghe thấy Nghiêm Học nói.

“Là như vậy, ba chúng tôi bởi vì nguyên nhân đặc biệt, sẽ không chạy trốn mà tới nơi càng nguy hiểm hơn. Vì an toàn sinh mệnh của các người, hãy tự quyết định đi hay ở. Nếu muốn cùng đi thì đừng oán trách, hãy bảo vệ tốt chính mình. Nếu không muốn thì đợi đến nơi an toàn, chúng ta sẽ mỗi người một ngã.” Nghiêm Học nghiêm túc nói.

“Tôi không đi đâu!” Nghe xong An Tiểu Chi là người thứ nhất lên tiếng. “Tôi tới nơi an toàn thì sẽ chia tay các người!”

“Tiểu Chi, cô…”

“Thanh Hương, không lẽ cô định chịu chết chung với họ? Tả Minh Vũ đó thân phận không rõ ràng, hôm đó cô cũng thấy rồi, hắn thật là…là quái vật! Đúng vậy, hắn chính là quái vật! Quái vật!”

“An Tiểu Chi, cô đủ rồi! Tới chỗ an toàn cô hãy đi đi, cùng với Hàn Thanh Hương, hai người đi đi!” Nghiêm Học tức giận rống to.


“A Học! Anh vì tên quái vật này quát tôi sao!?” An Tiểu Chi cũng hét to.

“Cô câm miệng lại! An Tiểu Chi, tôi nói cho cô biết, cô xem tôi thế nào thì tôi mặc kệ, nhưng bây giờ tôi nói rõ cho cô, tính tình tôi tốt cỡ nào cũng có giới hạn, giới hạn duy nhất của tôi chính là Tả Minh Vũ!”

Nghiêm Học từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên tức giận như vậy. Cậu thật sự rất giận, cậu không muốn nghe người khác nói Tả Minh Vũ là quái vật! Cậu phải bảo vệ người yêu của mình!

“Ơ hay Nghiêm Học! Anh…!”

“Ai cũng im hết đi!” Tả Minh Vũ đánh gãy An Tiểu Chi giận dữ mắng.

Thanh âm anh không lớn nhưng trong giọng nói có sự uy nghiêm không cho phản kháng. An Tiểu Chi bất giác yên tĩnh lại.

“A Học, em bình tĩnh chút đi. Chỉ cần em quan tâm anh, tin tưởng anh, lời của người khác chẳng đáng là gì với anh, anh không thèm để ý. Đừng vì anh mà tức giận, anh sẽ đau lòng.” Tả Minh Vũ thấy mọi người đều yên lặng mới đi tới bên cạnh Nghiêm Học, sờ mái tóc mềm của cậu, nói.

Nghiêm Học bởi vì có anh khuyên nhủ mới bình tĩnh chút.Tả Minh Vũ nói xong ngừng một lát, lại nói tiếp.

“Đợi đến nơi an toàn, các người đều đi đi, An Tiểu Chi, Hàn Thanh Hương, và cả…Đào Chân.”

“Đương nhiên tôi sẽ đi!” Đây là An Tiểu Chi nói.

“Tôi không chịu!” Này là Đào Chân.

“Tôi phản đối!” Đây là giọng Hàn Thanh Hương.

“Vì sao Tiểu Chân cũng đi?” Nghiêm Học lên tiếng.

Tả Minh Vũ không nói lời nào, trong nhà nổ tung.

“Anh nói đi!”

“Đúng vậy, tại sao tôi cũng phải đi?”

“Anh còn chưa hỏi ý kiến của tôi!”

“Chắc Minh Vũ có lý do riêng.”

“Lợi dụng xong thì ném đi thôi!”

“Tôi không cho phép cô nói như vậy!”

“Thích nói đó rồi sao?”

“Tiểu Chi, hôm nay cô thật sự rất quá đáng…”

“Các người bị điên rồi hả!?”


“Câm mồm hết nghe tôi nói!” Tả Minh Vũ thật tình chịu không nổi họ cãi lộn um sùm, còn nói nữa khiến cương thi cao cấp mò tới thì làm sao đây?

Lại là mặt không biểu tình, lại là giọng điệu bình thản, lại là uy nghiêm không cho chống đối, giống như thuốc trấn tĩnh hiệu quả mạnh mẽ khiến bốn người đều im lặng cùng nhìn hướng Tả Minh Vũ, chờ anh phát biểu.

“Tôi không thể để các người rơi vào nguy hiểm.” Chỉ một câu nói biểu hiện lương thiện ẩn giấu trong lòng Tả Minh Vũ.

Ngoài ý muốn là không xuất hiện tình hình náo động nữa, mọi người đều không lên tiếng, dường như đang suy nghĩ cái gì.

“Giải quyết từng người đi, tôi đến trước.” Thật lâu sau, Đào Chân mới mở miệng. “Minh Vũ, A Học, xin các người cho tôi cùng đi.”

“Anh không biết chỗ đó nguy hiểm tới cỡ nào, tôi tối đa chỉ có thể bảo vệ A Học, không thể lo cả anh, cho nên không được.” Tả Minh Vũ phản đối.

“Các người có mang theo tôi hay không thì tôi vẫn sẽ đi theo. Cùng lắm thì tôi theo đuôi phía sau. Chúng ta cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, tuy thời gian quen biết không dài nhưng tôi sớm cho rằng các người là anh em tốt. Chết vì anh em, tôi không oán trách. Minh Vũ, anh bảo vệ tốt A Học là được, tôi có thể bảo vệ chính mình. Tôi đã quyết định rồi, các người không cần khuyên nữa.”

Tả Minh Vũ thở dài, nhìn Nghiêm Học, nhẹ gật đầu.

“Vậy anh hãy cẩn thận hơn, chết rồi tôi không chịu trách nhiệm.”

“Tới phiên tôi!” Hàn Thanh Hương thấy vấn đề Đào Chân đã giải quyết xong, nàng cũng vội nói. “Tôi cũng phải đi! Các người chưa hỏi tôi đã xếp tôi vào hàng tham sống sợ chết, rất quá đáng!”

Nàng oán trách, cũng có ý mỉa mai An Tiểu Chi. Nàng không ngờ An Tiểu Chi lại là người như vậy. Nàng rất thất vọng, rất tức giận, cũng đau lòng.

“Thanh Hương, cô suy nghĩ kỹ đi, bây giờ không phải lúc xúc động, sau này tùy thời đều có thể sẽ chết!” Đào Chân nghiêm túc khuyên nhủ. Y đương nhiên muốn cùng nàng đi chung, nhưng y không muốn nàng chết.

“Chẳng phải anh cũng không sợ chết ư? Tôi phải đi cùng các người! Hơn nữa tôi từng học hộ lý, các người bị thương thì tôi có thể giúp!” Hàn Thanh Hương phản bác.

“Tôi cũng biết y thuật.” Tả đại nhân nhàn nhạt nói.

“Tôi…tôi…không phải Đào Chân thì tôi không gả! Tôi phải canh chừng vị hôn phu của mình!”Hàn Thanh Hương sốt ruột, bất chấp tất cả!

“Thanh Hương! Cô mới nói gì? Cô thật sự không phải tôi thì không gả!?” Đào Chân mất bình tĩnh.


“Sao chứ? Anh không muốn?” Hàn Thanh Hương hỏi.

“Muốn! Đương nhiên là muốn rồi!” Đào Chân lập tức đáp.

“Vậy anh sẽ luôn bảo vệ tôi chứ?” Hàn Thanh Hương thừa dịp hỏi.

“Đương nhiên!” Đào Chân cam đoan.

“Vậy cứ quyết định như thế. Tôi đi chung với các người, an toàn của tôi do Đào Chân phụ trách.” Hàn Thanh Hương vui vẽ vỗ tay một cái.

“Ừ!” Đào Chân gật đầu cái rụp.

Vài giây sau.

“Á? Hình như có gì không đúng, chờ chút, tôi hơi loạn…” Đào Chân mê mang.

“Ai dà, Chân Chân bị thương cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đừng quá lao lực. Chẳng lẽ anh không muốn cưới tôi nên đang lấy cớ?” Hàn Thanh Hương thân mật kéo cánh tay Đào Chân, làm bộ dạng đáng thương.

“Không hề không hề, anh không nghĩ nữa, anh đi nghỉ ngơi!” Đào Chân lập tức đầu hàng.

‘Người đang yêu quả nhiên đều là đồ ngu.’ Trong lòng Tả Minh Vũ và Nghiêm Học cùng bất đắc dĩ thở dài, hoàn toàn không nhận ra mình cũng nằm trong số đồ ngu đó.

Bốn người chìm đắm trong không khí nhẹ nhàng ngắn ngủi do Hàn Thanh Hương vô thức tạo ra. Chỉ nghe An Tiểu Chi hừ lạnh một tiếng, không khí chớp mắt tan biến.

Năm người không nói gì thêm, kiểm tra đồ đạc xong tiếp tục tiến lên, tìm siêu thị, bổ sung vật phẩm


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.