Đọc truyện Đánh Cắp Tình Yêu – Chương 47: Phiên ngoại 4: Tân hôn
Cuộc sống sau khi kết hôn của Phương Khiêm và Giản Tình chẳng hề ngọt ngào như trong tưởng tượng. Nguyên nhân chủ yếu là vì hai người vốn
luôn quấn quít nhau nay lại không có thời gian được bên nhau. Việc này
so với việc công ty làm ăn thua lỗ mất mấy triệu đồng còn khiến người
nào đó buồn bực hơn. Mà người đang buồn bực này đương nhiên chính là
Phương boss vĩ đại của chúng ta.
Còn về lý do vì sao hai người họ không có thời gian bên nhau, thì hễ
nhớ tới việc này, Phương boss trước nay luôn kiềm chế rất tốt cũng không nhịn được chỉ muốn mắng chửi người.
Nhà họ Phương tuy ít người nhưng nhiều quan hệ dây mơ rễ má. Chỉ cần
người đó có một ít quan hệ với nhà họ Phương cũng tự xưng là thân thích
của họ. Từ bé đến lớn, Phương Khiêm sợ nhất là gặp họ hàng, mỗi lần gặp
xưng hô cứ loạn xì ngầu cả lên, không nản mới lạ.
Lần này kết hôn, Phương Khiêm là con cả của nhà họ Phương, lại là
người thừa kế duy nhất của Phương thị, bởi vậy hôn lễ của anh long trọng đến mức người bình thường chẳng thể tưởng tượng nổi. Cũng chính vì lễ
kết hôn này mà nhà họ Phương vốn quạnh quẽ, vắng vẻ nay lại đông đúc,
nhộn nhịp, ngay cả người hầu cũng phải tăng lên gấp đôi.
Phương Khiêm cho rằng mẹ mình mời nhiều người như thế là không cần
thiết. Đứng ở góc độ của nhà kinh doanh, đây là một việc hao phí tiền
của. Nhưng ba mẹ anh lại nghĩ hôn nhân đại sự thì phải tưng bừng náo
nhiệt, càng nhiều người tham dự càng tốt chứ sao.
Sau khi kết hôn, Phương Khiêm và Giản Tình cũng bị yêu cầu ở chung
với ba mẹ một thời gian. Phương boss không đồng ý, nhưng Giản Tình hết
lời khuyên nhủ anh. Cô nói nếu hai ông bà thích đông vui thì cứ chiều
lòng họ.
Nhưng kể từ đó, không gian nhỏ của hai người bị phá vỡ hoàn toàn.
Buổi sáng Phương boss thức dậy, bên cạnh đã trống không, đi tìm người hỏi thì họ nói mợ chủ đã đi cùng bà chủ từ sáng sớm tinh mơ. Vậy là đến tận giờ boss đi làm mà vẫn chẳng thấy được bóng dáng vợ yêu.
Giờ nghỉ trưa, Phương boss gọi điện thoại cho vợ yêu, không có ai
nghe, gọi đến máy bàn, quản gia bảo mợ chủ với bà chủ ra ngoài ăn cơm.
Thế là hết giờ nghỉ trưa, boss vẫn chẳng được nói chuyện với vợ yêu lấy
nửa câu.
Buổi chiều tan tầm, Phương boss về nhà đúng giờ, muốn mau chóng nhìn
thấy vợ yêu. Ai ngờ về đến nơi, quản gia nói mợ chủ và cô chủ đi dạo phố chưa về.
Boss trầm ngâm hồi lâu, sắc mặt lạnh lẽo đi về phòng sách.
Tình huống này nếu chỉ xảy ra trong vòng một, hai ngày thì ắt hẳn
Phương boss vẫn còn kiên nhẫn được, nhưng vấn đề là cả một tuần rồi,
ngoài khi lên giường đi ngủ có thể thủ thỉ tâm sự với vợ yêu, còn lại
những lúc khác boss muốn gặp vợ thì khó hơn cả lên trời.
Rốt cục, Phương boss nổi giận, vợ anh chẳng nhẽ anh còn không rõ. Cô
trời sinh tính tình dịu dàng thùy mị, làm việc gì cũng luôn suy nghĩ cho người khác, nhưng đâu thể vì thế mà lôi cô đi khắp nơi được. Cô mệt
mỏi, anh thấy đau lòng lắm. Việc mọi người niềm nở, quan tâm tới Giản
Tình, ở trong mắt Phương boss, lại chẳng khác gì tra tấn cô.
Vậy là, ở nhà ba mẹ sau khi kết hôn đúng một tuần, Phương boss không
hề do dự sắp xếp hành lý, mang theo vợ yêu ngoắt mông bỏ chạy.
Nhân vật chính đều đã đi cả, đám người thân thích đến nhà họ Phương
ăn chực cơm cũng chẳng có lí do gì ở lại, bèn lục tục thu dọn đồ đạc đi
luôn. Dù sao, ai nấy cũng cảm thấy hài lòng mỹ mãn rồi.
Mẹ Phương Khiêm không hiểu sao con mình lại tức giận, “Em chỉ muốn
thân hơn với Tiểu Tình thôi, việc này có gì sai đâu?”. Bà hỏi người bạn
già như vậy.
Ba Phương Khiêm thở dài, lắc đầu đáp: “Em không sai, chỉ không sắp
xếp thời gian hợp lý thôi. Em không thấy à? Thằng nhóc nhà chúng ta bám
Tiểu Tình chặt lắm”.