Đọc truyện Đánh Cắp Tình Yêu – Chương 18
Lúc Giản Tình về đến nhà đã là hơn tám
giờ tối. Cả một buổi chiều ngồi nghe trưởng phòng quan hệ xã hội Bạch Lị Lị giảng giải nội dung công việc, nghe nhiều đến nỗi cảm thấy hoa cả
mắt.
Trong nhà tối đen như mực, Giản Tình bật đèn phòng khách, ngồi trên ghế sô-pha. Cô ngẩn người nhìn lên trần nhà, không có Phương Khiêm ở đây, không gian thật đáng sợ.
Cô không muốn làm gì, ngay cả bụng đói kêu ọc ạch cũng lười không muốn đứng đậy chuẩn bị đồ ăn.
Giản Tình cảm thấy thái độ thù địch của
Bạch Lị Lị đối với cô có vè khó hiểu. Lần mua quần áo cũng vậy, ở dạ hội cũng thế. Nếu Bạch Lị Lị vì diện mạo mà sinh lòng thù địch với cô thì
hình như quá ấu trĩ. Diện mạo đối với một phụ nữ quả thực rất quan
trọng, nhưng cũng không đến mức vì diện mạo mà gây thù chuốc oán khắp
nơi.
Nếu bảo trước đây cô làm việc gì đụng
chạm tới Bạch Lị Lị, thì tuyệt đối không có. Ấn tượng trước đây của cô
về Bạch Lị Lị rất mơ hồ, nếu không phải lần trước gặp khi mua quần áo
thì cô cũng không nhớ rõ người này.
Thôi quên đi, “Binh đến tướng chặn, nước đến đất che”. Buổi chiều ngồi nghe trưởng phòng giảng giải nội dung
chính, cô cảm thấy cũng không khó. Dù đến lúc đó cô ta cố ý làm khó dễ,
Giản Tình cũng tin mình có đủ năng lực để ứng phó.
Sau khi ngâm mình trong nước nóng, Giản
Tình thay bộ quần áo thoải mái ở nhà. Phương Khiêm chưa về, cô căn bản
không có tâm trạng làm việc, mở tivi lên cốt là để trong phòng có tiếng
động, còn tâm tư cô không hề để trên màn hình.
Yêu tha thiết một người quả nhiên là
chuyện rất khó kiểm soát, trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến đối phương.
Không có anh ở cùng, cô ngay cả hít thở cũng cảm thấy dư thừa. Nhưng nếu cho cô chọn lại, cô tin mình vẫn sẽ không chút do dự yêu thương anh.
Đang mơ mơ màng màng, thấy có người lấy
tay vuốt ve hai má của mình, Giản Tình đột nhiên mở to mắt. Phía trước
là khuôn mặt khôi ngô đang nở nụ cười nhợt nhạt.
“Anh đã về.” Giản Tình vừa mở miệng nói
chuyện, liền cảm thấy giọng nói hơi khàn khàn. Không đợi cô hồi phục lại tinh thần, một ly nước ấm đã được đặt trước mặt cô.
Ánh mắt Phương Khiêm dịu dàng, chăm chú
nhìn cô, giọng nhẹ nhàng trách: “Mệt thì phải về phòng ngủ chứ, nằm như
vậy dễ cảm lạnh lắm.”
Giản Tình ngẩng đầu nhìn về phía đồng
hồ, đã hơn 10h, quanh người anh đậm đặc mùi rượu, không cần đoán cũng
biết đêm nay anh phải xã giao, chắc chắn là vô cùng thảm thiết.
Giản Tình cầm cốc nước lên uống, nước
vừa trôi vào miệng đã cảm thấy ngọt lành dị thường: “Em đi chuẩn bị nước cho anh tắm rửa, rồi nghỉ ngơi cho sớm.”
Cô vừa định đứng dậy, thân hình mềm mại
lập tức bị anh ôm vào lòng. “Đừng vội, anh muốn ôm em một lát.” Anh cúi
đầu, thì thầm bên tai cô.
Tâm trạng lập tức trở nên vô cùng thoải
mái, Giản Tình đưa đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy lưng anh thật chặt. Có lẽ bọn họ đều tương tư, cho dù mỗi ngày gặp mặt, nhưng lúc nào cũng muốn ôm
lấy nhau, ở bên cạnh nhau, cho dù tách ra một giây cũng cảm thấy nhớ
nhung.
Tâm trạng khi yêu dạt dào như cỏ dại gặp mưa, ngay cả ngôn ngữ cũng không thể diễn đạt hết. Hôn môi – là sự lựa
chọn ngọt ngào nhất.
Khi hai đôi môi chạm nhau, tim đập rộn
ràng, mất đi nhịp điệu chậm rãi vốn có, tinh tế liếm vành môi, nhẹ nhàng day cắn, Giản Tình cho dù nhắm chặt hai mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận
được màu sắc rạng rỡ, tuyệt vời.
Đầu lưỡi len lỏi chơi đùa, thì ra người
đang yêu cuồng nhiệt cũng sẽ cảm thấy đau lòng. Đó là một cảm giác mãi
khắc sâu, đến nỗi người ta không thể chịu được, cảm thấy đau nhói, khắc
cốt ghi tâm.
Dây dưa một hồi, quần áo hai người đã
sớm không còn, mỗi thứ một nơi. Giản Tình nằm ngửa trên sô-pha, đón nhận ánh mắt nóng rực của anh, khuôn mặt anh đã trở nên đỏ bừng. Khi làn da
lạnh lẽo được thân nhiệt ấm nóng của anh bao phủ, hai người đều cảm thấy hài lòng, bật ra những âm thanh đầy thỏa mãn.
Một hồi âu yếm sôi nổi qua đi, Giản Tình cảm thấy cả người uể oải. Vốn cô chưa ăn cơm tối, lại còn vận động kịch liệt như vậy, thể lực sớm đã cạn kiệt.
Phương Khiêm nhìn cô gái bé nhỏ mềm nhũn trong lòng mình, thỏa mãn cười nhẹ thành tiếng, trêu chọc: “Đúng ra
phải là anh mệt mới đúng chứ.”
Giản Tình đưa tay lau mồ hôi nóng trên trán Phương Khiêm, rồi đáp lại: “Lần sau không được làm trên sô-pha, khó giặt hết lắm.”
Anh gian xảo lắc đầu, nói một cách vô tội: “Cứ nhìn thấy em, anh lại không khống chế được mình. Làm sao bây giờ?”
Bị vẻ mặt của anh đùa giỡn, Giản Tình
đang nằm trước ngực anh bèn khẽ thu mình lại, lập tức như con trạch trơn bóng, lắc mình chui ra khỏi lòng anh, “Em đi tắm”. Vừa nói xong, mặt cô ửng hồng, chạy nhanh vào phòng tắm.
Nhìn bóng lưng trần của cô gái nhỏ, tình triều vừa tắt trong anh lại mãnh liệt dâng lên. Phương Khiêm mỉm cười,
cũng đứng dậy đi vào theo. Nếu không thể làm ở sô-pha, vậy thì anh có
thể làm trong nước.
Lúc hai người cùng nhau đi ra từ phòng
tắm đã là nửa đêm. Giản Tình ở phòng tắm được anh nhiệt tình bồi dưỡng
lần nữa, cả người đều đỏ hồng, như con tôm bị luộc chín.
Giản Tình lấy bộ quần áo ngủ mới từ
trong phòng, đưa cho Phương Khiêm vừa mới bước ra từ phòng tắm, thuận
tay giúp anh thắt dây lưng, sau đó mới đi vào phòng bếp, chuẩn bị làm
chút đồ ăn khuya. Trải qua hai lần dây dưa lâu dài, giờ cô đã đói meo.
Phương Khiêm đau lòng nhìn cô gái nhỏ
nửa đêm còn bận rộn, anh đứng dựa mình ở cửa bếp, miễn cưỡng nói: “Làm
bừa chút gì có thể ăn là được.”
Giản Tình quay đầu liếc nhìn anh, hờn
giận: “Mỗi lần xã giao anh đều ăn ít, về nhà không nên ăn tùy tiện.” Cô
vừa nói chuyện, động tác làm bếp cũng không hề chậm lại, đun nước, thái
thịt, nhặt hành đâu ra đấy. Không lâu sau, bát mỳ sợi thơm ngào ngạt đã
làm xong, ngửi mùi là lập tức muốn ăn ngay.
Phương Khiêm vốn lẳng lặng đứng ở phía
sau cô, nhìn bóng dáng cô đến ngẩn người, đột nhiên tiến lên hai bước,
ôm lấy cô từ phía sau, dùng chóp mũi cọ cọ vào gáy cô, nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu.
Cho dù thanh âm rất mơ hồ, nhưng Giản Tình vẫn nghe thấy rõ ràng, anh nói: “Bảo bối, có em thật tốt.”
Trong tâm cô cũng nghĩ vậy, cuộc đời này có anh thật là tốt.
Kỳ thực kế hoạch hội họp mà gần đây Bạch Lị Lị triển khai không có nhiều việc lắm, cũng như không thật sự cần
đến sự trợ giúp của bộ phận kỹ thuật. Thử hỏi tập đoàn Phương thị sao có thể bỏ ra một số tiền lớn để chi trả cho những nhân viên vô dụng? Có
thể vào được tổng công ty Phương thị, cho dù không phải hoàn hảo thì
cũng là xuất sắc. Việc Bạch Lị Lị tìm cô đến, ở trong mắt mọi người rõ
ràng là rảnh rỗi kiếm chuyện gây sự.
Giản Tình cũng không cáu kỉnh hay nóng
nảy. Mới đầu đến đây, có nhiều việc không rõ, cô đều không ngại tìm
hiểu, học hỏi. Mà những việc cô làm chỉ đơn giản là chạy đi chạy lại,
làm các việc lặt vặt ở sân bãi.
Nhưng chỉ việc nhỏ như vậy mà Bạch Lị Lị cũng xé ra to. Một sự kiện mà làm cho mọi người đều tất bật. Ở trong
mắt thủ trưởng, Bạch Lị Lị là người làm việc chăm chỉ, cẩn thận, còn cấp dưới của cô thì lại khổ không nói hết.
Hôm nay Giản Tình và vài người khác vì
một việc nhỏ mà phải ở lại tăng ca. Vừa hơn tám giờ tối, di động của
Giản Tình liền đổ chuông, là điện thoại thúc giục của Phương Khiêm. Tuy
rằng trước khi tan tầm, cô đã gọi điện thông báo cho anh, nói rằng mình
có thể phải tăng ca đến 8h. Vì thế, vừa đến 8h, đại thần liền không thể
kiềm chế được, cô vừa mở ra nghe đã thấy anh giục giã. Vừa thêm mười
phút anh lại gọi lần nữa, giờ đến lần này đã là lần thứ ba liên tiếp.
Giản Tình vừa a lô một tiếng, đã nghe
thấy Phương Khiêm đang nói ở đầu bên kia: “Anh đang trên đường đến công
ty, đón em về nhà”.
Giản Tình nhìn xung quanh, nhỏ giọng thở dài: “Vâng, anh cứ đến văn phòng chờ em, em làm xong rồi sẽ đến tìm anh.”
Tắt điện thoại, Giản Tình lo lắng suy
nghĩ. Giọng điệu của Phương Khiêm có vẻ khang khác, hay là vì cô tăng ca về muộn nên anh giận dỗi? Trước đây cô rất ít tăng ca, thỉnh thoảng
cũng có, nhưng nhiều nhất cũng chỉ thêm một, hai giờ, cơ bản vẫn có thể
về nhà ăn tối cùng anh. Nhưng hai ngày hôm nay, Bạch Lị Lị luôn tìm rất
nhiều danh mục, làm cô không thể không tăng ca. Kỳ thực Giản Tình không
ngại tăng ca, chẳng qua cô lo rằng cứ như vậy thì sẽ luôn bỏ lỡ thời
gian ăn tối cùng Phương Khiêm.
Nếu Phương Khiêm chỉ gọi một, hai lần
thì không sao nhưng anh đã gọi đến ba, bốn lần thì chắc chắn anh đang
khó chịu. Giản Tình cũng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là giải pháp tốt, dù sao cũng phải tìm cách giải quyết mới được.
Đến 8h30, không đợi Phương Khiêm gọi
điện giục, Giản Tình đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lên thang máy đi tới văn phòng anh. Cửa ban công khép hờ, ánh sáng từ cánh cửa hắt ra khiến
Giản Tình cảm thấy ấm áp.
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa văn phòng bằng
gỗ, cô lập tức nghe thấy tiếng Phương Khiêm nói chuyện điện thoại. Giọng nói truyền ra âm u, làm người ta phải kính sợ: “Nói vậy là gần đây bộ
phận thị trường không tăng ca? Vậy tại sao ở công ty lại có bộ phận tăng ca? Được, tôi biết rồi.”
Giản Tình chỉ nghe qua loa, không rõ nội dung, liền thuận miệng hỏi: “Trễ như vậy anh còn gọi điện cho ai thế?”
Phương Khiêm để điện thoại xuống, ngồi
dựa lưng vào ghế sô-pha, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt hơi lạnh
lùng. Ở trước mặt người khác anh thường biểu lộ vẻ mặt này, nhưng trước
mặt cô thì rất hiếm.
Cô chỉ nghe thấy anh nói: “Vừa rồi Lưu
trưởng phòng nói bộ phận họ gần đây không tăng ca, mà em đã tăng ca liên tục bốn ngày, anh nghĩ em nên giải thích lý do cho anh.”
Giản Tình nghe vậy, cúi xuống, trầm mặc một lúc, hỏi lại: “Anh nghi ngờ em?”
Không biết từ lúc nào, Phương Khiêm đã
đứng dậy đi đến trước mặt cô, thở dài một tiếng, ôm cô vào lòng thì
thầm: “Không phải anh nghi ngờ em, mà anh giận vì việc gì em cũng không
nói cho anh biết.”
Giản Tình tựa vào ngực anh, cảm nhận sự
ấm áp của anh, lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ. Cô bỗng cảm thấy một ngày vất vả mệt mỏi, tại thời điểm này đã tiên tan hết.
“Tình, nói cho anh biết đã xảy ra
truyện gì?” Sau lễ Nô-en có vài lời đồn đại nhảm nhí, anh cũng biết ít
nhiều. Nhưng nếu chưa thể trực tiếp công khai mối quan hệ của hai người, thì cứ như vậy cũng khiến mọi người từ từ thích ứng.
“Mấy ngày này em đều đi đến bộ phận quan hệ xã hội để hỗ trợ.” Giản Tình trả lời chi tiết.
“Bộ phận quan hệ xã hội? Em làm trưởng
ban ở bộ phận thị trường, chạy tới bộ phận quan hệ xã hội làm gì?”
Phương Khiêm hơi ngạc nhiên, tách ra khỏi người cô, nghi hoặc nhìn.
Giản Tình đem lí do mà Bạch Lị Lị đưa ra nói cho Phương Khiêm nghe. Phương Khiêm nghe xong, lắc đầu: “Vậy quả
thực là quái lạ, cô ta muốn làm gì?”
Giản Tình vốn không muốn phiền hà tới
nhiều người, đương nhiên sẽ không nói lí do ghen tị của Bạch Lị Lị, cô
chỉ dịu dàng nói: “Có thể cô ấy thật sự cần người giúp đỡ.”
Đối với cô gái tên Bạch Lị Lị, Phương
Khiêm đương nhiên có ấn tượng. Trước đây có lần xã giao, anh vì bất đắc
dĩ nên từng đưa cô ta đi cùng. Tuy ít tiếp xúc nhưng anh khá rõ tính
cách của cô ta. Cô ta chỉ là một đại tiểu thư được nuông chiều nên kiêu
ngạo mà thôi.
“Mặc kệ phải giúp việc gì, em không
được tăng ca.” Nực cười, mặc dù bây giờ bọn họ làm việc cùng nhau, nhưng mỗi ngày chỉ có thể thoải mái bên nhau vài tiếng ở nhà, giờ ngay cả
chút ít thời gian này cũng bị chiếm đoạt, bảo anh sao có thể đáp ứng
được.
“Ngày mai em sẽ nói chuyện với cô ấy,
nếu cô ấy lại bảo em tăng ca thì em cũng không nghe theo nữa.” Giản Tình cười đáp lại anh không được tự nhiên. Anh không thích thời gian bọn họ ở cùng nhau bị chiếm đoạt, cô cũng có muốn như vậy đâu.
“Đừng nói nữa, theo anh đi nói với cô ta.” Anh hạ tối hậu thư.
Để anh đi khác nào nói cho toàn bộ mọi
người biết đích thị bọn họ là một đôi? Đây cũng không phải là thời điểm
thích hợp, tin đồn vẫn chưa thuyên giảm. Giản Tình cảm thấy trong lúc
sóng gió như thế này thì nên ít lời đi một chút.
Vì bộ phận quan hệ xã hội không đủ người nên Giản Tình vẫn đi theo các cô đến nơi làm việc như trước. Thời tiết
ngày càng lạnh, ở bên ngoài chạy một ngày, cả người đều mệt mỏi. Cách bố trí hội trường người phụ trách cũng can thiệp, thảo luận một hồi, mọi
người đều thấy khô miệng.
Làm việc một ngày, khi trở lại văn phòng ấm áp cũng đã sắp đến giờ tan tầm.
Mấy ngày nay, Giản Tình cùng làm việc
với vài nữ sinh, hai bên cũng có chút cảm tình. Họ nhìn thấy cô chuẩn bị về bèn nhắc khẽ: “Giản trưởng ban, trưởng phòng nói hôm nay phải tăng
ca.”
Lại tăng ca? Hôm qua cô vừa hứa với anh
rằng chắc chắn hôm nay không tăng ca. Giản Tình bỗng cảm thấy nhức đầu,
“Việc này vội lắm à?”
“Thật ra ngày mai làm cũng được, không
biết vì sao Bạch trưởng phòng nhất định muốn làm xong trong hôm nay.” Có một người vừa bất mãn vừa nói.
Giản Tình thở dài, “Bạch trưởng phòng đang ở văn phòng à?”
“Dạ, đang thảo luận về chuyện áp-phích với thợ chụp ảnh, nói chuyện cũng khá lâu rồi.”
“Để chị đi xem.”
Gõ cửa phòng của Bạch Lị Lị, bên trong nhanh chóng truyền đến giọng nói mềm mại của cô ta, “Vào đi.”
Giản Tình hít nhẹ một hơi rồi mở cửa đi
vào. Trong văn phòng ngoài Bạch Lị Lị còn có một thanh niên trẻ tuổi ăn
mặc rất thời trang, chắc đó là thợ chụp ảnh mà các cô đã nói đến.
“Hóa ra là Giản trưởng ban, có chuyện
gì vậy?” Bạch Lị Lị ngồi ở sau bàn làm việc dùng ánh mắt khinh khỉnh
nhìn cô. Có lẽ vị trí trưởng phòng quan hệ xã hội này làm Bạch Lị Lị cảm thấy rất tự hào.
Nhưng Giản Tình cũng không phải là người của bộ phận quan hệ xã hội, cô coi như không thấy vẻ kiêu ngạo của cô
ta, “Bạch trưởng phòng, bây giờ đã muộn, hôm nay thật ra cũng không có
chuyện gì, công việc lại không gấp, có thể để tới mai làm tiếp cũng
đươc.”
Bạch Lị Lị chống cằm, “Ý Giản trưởng ban là hôm nay không cần tăng ca?”
Giản Tình gật đầu nói: “Đúng vậy, mọi
người tăng ca liên tục mấy hôm nay, tôi thấy họ cũng đã mệt rồi, hôm nay nên cho mọi người nghỉ sớm một chút.”
“Giản trưởng ban đừng quên, cô là
trưởng ban của bộ phận thị trường, không phải là trưởng ban của bộ phận
quan hệ xã hội. Ở nơi này, các cô chỉ có thể nghe lời tôi.” Ý của Bạch
Lị Lị rất rõ ràng, Giản Tình không cần lo thừa, nơi này là do cô ta định đoạt.
Giản Tình mím môi cười, “Tôi quả thật là trưởng ban của bộ phận thị trường nên Bạch trưởng phòng cũng đừng quên, tôi đến chỉ để phụ giúp. Việc tăng ca hay không, tôi cũng có quyền tự
quyết định.” Nếu Bạch Lị Lị không rõ phải trái cô cũng không cần phải
khách khí thêm.
Vẻ mặt ung dung, tự tin của Giản Tình làm cho Bạch Lị Lị nhất thời không tìm được điều gì làm khó cô.
Đúng lúc hai người đang tranh luận gay gắt, thợ chụp ảnh bên cạnh đột nhiên hét to một tiếng, “Bạch trưởng phòng!”
Cả hai cô gái đều bị hoảng sợ, Bạch Lị Lị tức giận liếc nhìn thợ chụp ảnh: “Tiểu Lí, có chuyện gì vậy? Làm tôi hết hồn.”
Bạch trưởng phòng, cần gì phải tìm nữ
nhân vật chính nữa? Vị tiểu thư trước mặt chính là lựa chọn tốt nhất
rồi!” Thợ chụp ảnh kích động, chỉ vào Giản Tình phấn khích kêu to, “Cô
thật sự phù hợp với hình tượng nhân vật lí tưởng của tôi.”
Giản Tình chỉ biết im lặng, người này rốt cuộc đang nói gì!
Mà ánh mắt Bạch Lị Lị nhìn về phía Giản Tình, chỉ có thể dùng hai từ oán hận để hình dung…