Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 15


Đọc truyện Đánh Cắp Tình Yêu – Chương 15

Chính giữa hội trường là một sân khấu khá lớn. Bên cạnh có một cây
thông Nô-en được gắn đầy những món đồ trang trí, phía dưới đặt những
hộp quà được xếp thành từng đôi một, có lẽ là để lát nữa phát thưởng.
Sân khấu phía trước dành cho các cặp đôi lên nhảy, bên trên gắn một ngọn đèn thuỷ tinh khổng lồ, ánh sáng ngập tràn toả ra loá mắt. Hai bên của
sàn nhảy là dãy bàn đặt đồ ăn cùng với ghế dựa để có thể nghỉ ngơi.
Thiết kế mặc dù khá đơn giản nhưng cũng toát lên vẻ trang trọng, quý
phái.

Nhẹ nhàng bước từng bước vào hội trường, Giản Tình liền thấy hối hận
vì đã tới quá sớm, hối hận vì đã không đợi Tần Tiểu Ý, hối hận vì đã
đeo toàn bộ đồ trang sức lên người. Như thế này liệu có quá nổi bật
không?

Cảm giác được mình đang trở thành trung tâm chú ý của mọi người, Giản Tình hối hận muốn chết. Nói thế này có thể thấy hơi có lỗi, nhưng cô
thật sự muốn ngay lập tức chạy vù về nhà.

Tập đoàn Phương Thị nhiều nhân viên như vậy, cô chỉ có thể nhận ra
được một vài người. Hơn nữa lúc này dưới ánh đèn thuỷ tinh, người đến
tham dự rất đông, cô thật sự không thể nhận ra ai.

Dù rất muốn quay về, nhưng cô đã hứa với Phương Khiêm là sẽ tham gia. Với lại anh còn chưa xuất hiện, sao cô có thể đi được chứ? Hơn nữa, ở
nhà thường chỉ thấy được bộ dạng thoải mái của Phương Khiêm, nên cô rất
muốn nhìn thấy anh ở trước mặt người khác thì như thế nào?

“A…..a… a….!!” Đột nhiên có một cô gái đẩy đám đông sang hai bên, ra sức đi đến bên cạnh cô : “Chị là…chị Tình…!!!

Tiểu Lâm mặc một bộ lễ phục nhỏ nhắn trông rất dễ thương, tay trái
đang cầm đĩa ăn, tay phải cầm dĩa chỉ thẳng vào mặt Giản Tình, trong
miệng vẫn còn đầy đồ ăn,vừa nói vừa nghi ngờ nhìn cô.

Cuối cùng cũng thấy người quen, Giản Tình thầm thở phào nhẹ nhõm,
cũng không cảm thấy căng thẳng nữa. Cô kéo Tiểu Lâm ra chỗ ít người,
nói: “Tiểu Lâm, chúng ta ngày nào cũng làm việc với nhau, chẳng lẽ em
lại không nhận ra chị?”

Tiểu Lâm nuốt chửng cả thứ gì đó đang ăn trong miệng, ngoảnh mặt làm ngơ với câu hỏi của Giản Tình, trợn tròn mắt: “Chị Tình…bộ váy chị đang mặc…là của Chanel. Hôm trước em đã nhìn thấy nó trên tạp chí. Số…số
lượng có hạn!!! Trời ơi, em ngất đây…!”.Tiểu Lâm nói lắp ba lắp bắp.

Kiến thức về thời trang của Giản Tình thật sự rất hạn hẹp, không hề
biết Chanel là nhãn hiệu nào. Tuy rằng cũng hơi sửng sốt nhưng cô nghĩ
đến tất cả quần áo của Phương Khiêm tặng đều rất đắt tiền thì cũng trở
nên bình tĩnh hơn.

“Tiểu Lâm, em bình tĩnh đi nào.” Giản Tình khẽ kéo cô, không cho cô đứng đó làm những động tác quái dị, đưa cô nàng ra khỏi tầm mắt của mọi người.

“Chị Tình, chị muốn em phải bình tĩnh thế nào đây. Bộ váy chị đang
mặc tương đương với vài năm tiền lương của em. Em ghen tị chết mất thôi, làm sao có thể bình tĩnh được. Aaaa…!!!” Tiểu Lâm vung dĩa ăn,tiếp tục
kêu lên : “Em biết, em biết, người xinh đẹp như chị, bạn trai chắc chắn
không phải người bình thường mà, a a… !.Bạn trai chị có nhiều tiền như
vậy, Phương boss của chúng ta phải làm sao đây? Em thực sự rất thích chị và Phương boss!”. Tiểu Lâm đáng thương, tâm trí ngày càng trở nên hỗn

loạn.

Giản Tình rất muốn an ủi cô gái đáng thương trước mặt này, tuỳ tay
cầm lấy một ly cocktail trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Xem ra phải
ổn định tâm lý của mình trước mới là cử chỉ sáng suốt nhất.

Tiểu Lâm nhìn Giản Tình đang chậm rãi uống cocktail, bèn thở dài một
tiếng thật mạnh. Aizzz,đúng là mĩ nhân, dù chỉ một động tác đơn giản
cũng có thể khiến tim người ta đập mạnh, huyết áp lên cao. Nếu Lâm Kiều
Kiều cô cũng có thể uống nước một cách tao nhã như vậy, thì chắc mẹ cô
đang ngủ cũng phải bật cười tỉnh dậy.

Thấy Giản Tình tay cầm ly rượu quay lại nhìn mình, Tiểu Lâm lại bất
bình nói: “Chị Tình, chị nói với em rằng viên kim cương trên chiếc vòng tay của chị là giả đi?”

Giản Lình nhìn chiếc vòng trên cổ tay, tinh nghịch cười: “Thật có lỗi, cái này là kim cương thật.”

“Xong rồi, em đã bị tổn thương, chúng ta coi như không quen biết. Thật là không cho người ta sống mà.” Tiểu Lâm khổ sở kêu lên.

“Lâm Kiều Kiều, em mà dám bỏ đi, sau này nếu phải viết bản báo cáo, chị nhất định sẽ không giúp em nữa.”

Tiểu Lâm mặt như đưa đám nói: “Chị Tình, chị cứ nhất định phải uy hiếp em thế sao?”

“Chiêu này thật có ích, không được phản đối.”Giản Tình che miệng, dịu dàng cười.

Nụ cười này quả là có lực sát thương rất lớn, đám đàn ông xung quanh cô, không hẹn mà cùng cảm thấy ngại ngùng.

Đang đùa với Lâm Kiều Kiều, trong túi xách đột nhiên vang lên tiếng
chuông điện thoại. Giản Tình vội vàng đặt ly xuống, lấy di động ra, bèn
nhìn thấy tin nhắn của Đầu heo.

“Em đến hội trường chưa?”

Giản Tình nhìn Tiểu Lâm, thấy cô không đi tới nhìn trộm, mới yên tâm
nhắn tin lại: “Em vừa mới đến, đông người thật, bao giờ thì anh đến?”

Không để cô đợi lâu, đầu heo lập tức nhắn tin lại: “Anh đang ở trên
xe, anh sẽ đến ngay. Em lấy số chưa? Là số gì nói cho anh biết.”

Giản Tình không hiểu tin nhắn của đầu heo nói gì, bèn ngẩng đầu lên hỏi Tiểu Lâm: “Tiểu Lâm, em đã lấy số chưa?”

“Em lấy rồi, chị chưa lấy à?” Tiểu Lâm lắc lắc tay phải, chìa ra một
tấm thẻ màu phấn hồng, ở giữa thắt một sợi ruy băng màu vàng kiểu dáng
khá đẹp, được gắn trên tay: “Dãy số trên này là để chút nữa phát thưởng, rất quan trọng đó.”

Giản Tình hiểu ra, gật đầu: “Cái này lấy ở đâu vậy?”

“Ở ngoài cửa, họ không đưa cho chị à?”


“Không.”

Tiểu Lâm cười: “Chắc hai anh chàng kia chỉ lo nhìn chị nên quên mất cả chuyện này.”

Giản Tình giận dỗi: “Đừng nói nhiều, đi lấy với chị đi.”

Hai người cùng đến bàn làm việc lấy số cho Giản Tình, Tiểu Lâm còn ân cần buộc lên tay giúp cô, sau đó tự thưởng thức nút thắt hình con bướm
của mình, có vẻ rất hài lòng.

Giản Tình nhìn dãy số: “0027″ vừa đúng với số tuổi của cô. Cô lập tức nhắn tin cho đầu heo, đầu heo bèn dặn dò: “Không cho phép uống rượu
cùng đồng nghiệp nam, không cho phép khiêu vũ cùng đồng nghiệp nam…”

Giản Tình nhìn tin nhắn, bật cười. Thật đúng như Tần Tiểu Ý hay miêu
tả anh là đồ keo kiệt. Có điều, đối với tính cách bá đạo của Phương
Khiêm, cô cũng cảm thấy rất ngọt ngào.

“Đây không phải là Giản trưởng ban sao? Thật may mắn được gặp cô.”
Giản Tình cùng Tiểu Lâm trở lại hội trường, liền bị mấy người vây quanh. Mặc dù dùng hai chữ “vây quanh” có vẻ hơi quá, vì thật ra chỉ có mấy cô gái đứng trước mặt hai người, không khí có vẻ căng thẳng.

Nhìn thấy người đang cản đường mình, Giản Tình mỉm cười : “Chào Bạch
trưởng phòng.” Giản Tình luôn luôn cư xử hiền hoà với người khác, cũng
ít khi cảm thấy ghét một ai. Nhưng từ hôm mua quần áo lần trước, ấn
tượng của Giản Tình về Bạch Lị Lị trở nên khó chịu, cảm giác này rất
hiếm thấy.

Bạch Lị Lị vừa trông thấy Giản Tình đã hận đỏ cả mắt. Con bé đáng
chết này, không chỉ cướp mất danh hiệu hoa khôi của cô, mà vừa mới xuất
hiện ở hội trường đã lập tức trở nên nổi bật. Cơn uất hận này, cô thật
sự không nuốt trôi. Hơn nữa, bên cạnh mọi người ồn ào xung quanh, cô ta
còn tỏ ra kiêu ngạo, không coi ai ra gì.

Vừa rồi không nhìn rõ, Bạch Lị Lị nghĩ quần áo Giản cùng lắm cũng chỉ là hàng hiệu trong nước. Lúc này đến gần, Bạch Lị Lị lập tức chấn động, tâm trạng trở nên bối rối. Mặc bộ này đúng là muốn làm người khác bẽ
mặt đây mà! Lễ phục dạ hội số lượng có hạn của Chanel, dù nó có hoá
thành tro cô cũng nhận ra được. Lần trước nhìn thấy nó trên tạp chí, cô
đã rất thèm muốn, nghĩ rằng nếu Cao Nguyên mà mua bộ váy này cầu hôn cô, cô nhất định sẽ cưới anh ngay lập tức.

Bây giờ, bộ váy cô ước ao đang lù lù ngay trước mắt. Giờ chỉ có thể
dùng hai từ xấu hổ và giận giữ để miêu tả tâm trạng hiện tại của cô.

Một người đứng bên cạnh cũng nhận ra bộ váy này, bèn kinh ngạc kêu lên: “Giản tiểu thư, bộ váy này là mẫu mới nhất của Chanel!”

Trang phục lộng lẫy và quý giá luôn là ước ao của mọi phụ nữ, không
có tiền mua thì không xấu hổ. Đáng xấu hổ là khi người ta bàn về thứ gì
mình cũng không biết. Việc này đương nhiên sẽ không xảy ra với các cô
gái có thành phần trí thức, tinh anh trong người.

“Thật lợi hại, tạp chí nói bộ váy này rất quý giá, rất nhiều ngôi sao của Hollywood cũng tranh nhau mua về để sưu tầm.” Có người phụ hoạ

theo.

Giản Tình cảm thấy hơi nhức đầu, cô không nghĩ rằng trang phục cũng
có thể trở thành tiêu điểm bàn tán. Nếu biết hậu quả như vậy, cô chắc
chắn sẽ do dự có mặc nó hay không. Nghĩ lại Tần Tiểu Ý chắc cũng biết rõ giá trị của bộ váy này, vậy mà không nói cho cô, còn muốn đi theo để
xem trò vui. Thật đúng là phong cách của Tần Tiểu Ý.

Việc làm cho Giản Tình dở khóc dở cười là, đề tài được mọi người nói
tiếp theo đã chuyển từ bộ váy sang vóc dáng của cô. Từ vóc dáng lại nói
đến khí chất, từ khí chất lại chuyển sang trang sức trên người cô. Bất
cứ đồ trang sức nào xuất hiện trên người cô đều bị mọi người xem xét và
bình luận. Sự tồn tại của Bạch Lị Lị sớm đã bị mọi người gạt sang một
bên, cuối cùng có người còn không kiêng nể nói: “Nói như vậy,bộ váy Bạch trưởng phòng đang mặc, là mốt của Chanel hai năm trước rồi.”

Bạch Lị Lị đáng thương, không bị ai để mắt đến thì không sao, còn bị
người khác trêu chọc là quần áo lỗi mốt. Cuối cùng thẹn quá hoá giận,
đành không cam lòng quay người bước đi, trong lòng càng căm ghét Giản
Tình hơn.

Giản Tình là người vô tội, từ đầu đến cuối đều không nói một câu, không hiểu vì sao lại làm cô ta tức giận như vậy.

Vậy mới nói, dư luận là thứ vũ khi giết người không cần gươm đao.

*****

Khi Phương Khiêm xuất hiện, hội trường đồng loạt ồ lên. Bình thường
thì không sao, nhưng khi nhân viên nhìn thấy đại boss, toàn thân đều như mất hết khí lực. Tất cả liều mạng đi lên phía trước, muốn tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của vị đại thần.

Không biết là trùng hợp hay sắp xếp từ trước, Phương Khiêm cũng mặc
một bộ lễ phục màu trắng. Bộ lễ phục cao quý cùng thân hình thon dài
hoàn mĩ kết hợp với nhau đứng trên sân khấu, nghiễm nhiên trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái.

Giản Tình đứng trong đám đông, ánh mắt yên lặng nhìn chăm chú vào
người đàn ông xuất sắc đang đứng trên kia. Vẻ mặt nhẹ nhàng mà lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng, cười mà như không, động tác thể hiện phong thái của
người lãnh đạo đứng đầu.

Anh đứng ở nơi cao nhất, tầm mắt đảo qua đám đông bên dưới, lập tức
bị hình ảnh của cô khoá chặt. Hình như có trực giác, Giản Tình cảm thấy
ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc. Anh lập tức tươi cười, lộ ra vẻ dịu dàng.

Đột nhiên, một làn sóng vô hình gợn lên, làm cô cảm động, hốc mắt
lặng lẽ đỏ lên. Anh, dù đứng cách xa cô như vậy, nhưng trong ánh mắt
luôn luôn có cô.

Cảm giác này, làm cho cô hạnh phúc muốn khóc, làm cho cô xúc động.
Tưởng như cô muốn tuyên bố với tất cả mọi người rằng, người đàn ông phi
phàm này là của cô, thuộc sở hữu của riêng mình cô.

“Em chịu không nổi rồi, cứu em! Phương boss làm sao có thể như vậy
chứ, thật quá đáng, về sau bảo em lập gia đình thế nào đây, bọn đàn ông
khác làm sao được như boss chứ… Ô ô ô……” Tiểu Lâm ở bên cạnh Giản Tình
không ngừng than vãn, một chút ca ngợi Phương boss, một chút than vãn về sự vô vọng trong tình yêu của mình, cuối cùng còn khẩn cầu ông trời,
chỉ cần ban cho cô một người đàn ông bằng một phần Phương boss, cô cũng
cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Sau khi Phương Khiêm đến không lâu, Tần Tiểu Ý cũng vội vàng chạy
tới, mắt lướt nhanh nhìn thấy chỗ Giản Tình đang đứng, vui vẻ hỏi : “Thế nào, thế nào? Tình hình sao rồi?”


Giản Tình tức giận lườm cô: “Cậu cố tình không nói cho mình biết giá trị của bộ váy này đúng không?”

Tần Tiểu Ý bị cô chất vấn, không hề cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại
còn rất hưng phấn: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Trời ạ, đều
do ba mình, giữ không cho mình bỏ đi, làm mình bỏ lỡ kịch vui.”

“Chưa có chuyện gì hết.” Thật sự làm Giản Tình muốn bóp chết cô mà.

“Mình không tin.” Tần Tiểu Ý nhe răng nhếch miệng: “Có nói không? Không nói mình sẽ đánh cậu!”

Nghe xong lời nói này của cô, Giản Tình không thèm để ý, ngược lại
Tiểu Lâm đứng bên cạnh Giản Tình kêu lên quái dị: “A, chị là Tần Tiểu
Ý?”

Tần Tiểu Ý lúc này mới phát hiện cô bé đứng bên cạnh mình và Giản
Tình, bèn cười xấu xa, đùa với Tiểu Lâm: “Là chị. Sao, cô bé có hứng thú ư?”

Tiểu lâm thè lưỡi : “Không đâu, em nói cho chị nghe, trưởng ban của chúng ta có bạn trai đấy, chị đừng dại mà đánh chị ấy.”

Tần Tiểu Ý bị tiểu quỷ này chọc cho cười không ngớt, dang tay ôm lấy
cổ Tiểu Lâm: “Cô bé, vừa rồi có phải đã xảy ra chuyện gì không, nói cho
chị biết đi, bằng không chị sẽ đánh em!” Vì Giản Tình chưa thoả mãn trí
tò mò của cô, nên cô đành phải đi hỏi người khác vậy.

Giản Tình không thèm để ý đến hai người nữa, bởi vì Phương Khiêm của
cô đang đứng trên sân khấu đã bắt đầu phát biểu. Giọng nói đầy trầm ấm,
đủ để cho tất cả cô gái ở đây thần hồn điên đảo, bao gồm cả Giản Tình.

“Không thể phủ nhận, Phương keo kiệt nhà cậu thật sự rất quyến rũ.”
Không biết Tần Tiểu Ý đã nói chuyện xong với Tiểu Lâm từ bao giờ, đứng
bên cạnh Giản Tình, khách quan đánh giá Phương Khiêm đang đứng trên sân
khấu. Nhưng từ ngữ của cô làm Giản Tình không vừa ý chút nào.

“Hắn cũng mặc lễ phục trắng, đúng là một cặp tình nhân, chắc chắn hắn ta có ý đồ xấu rồi!” Tần Tiểu Ý lại thốt lên.

Hai má Giản Tình ửng đỏ, cô cũng mới để ý, vừa rồi chỉ chăm chú ngắm anh đến nỗi tim đập loạn nhịp.

“Cậu nói chốc nữa hắn có mời cậu khiêu vũ không?” Tần Tiểu Ý ranh mãnh hỏi nhỏ bên tai cô.

Giản Tình lắc đầu: “Nếu thế, mọi người chắc chắn sẽ biết mình có quan hệ với anh ấy, anh ấy đã hứa là sẽ giữ bí mật. Nếu mình không đồng ý,
nhất định anh ấy sẽ không thất hứa đâu.”

“Cậu thật là, không hiểu sao cậu lại kiên trì được như thế?” Tần Tiểu Ý trợn mắt lườm cô, lên tiếng.

Trên sân khấu, lãnh đạo của các tập đoàn thay phiên nhau phát biểu,
một người cầm ly rượu cocktail, đi xuống chạm cốc cùng mọi người, thể
hiện tình cảm “nồng hậu thắm thiết”.

Phương Khiêm tay cầm ly, biểu cảm vẫn lãnh đạm như trước, khuôn mặt
nhợt nhạt nét cười, nhưng vẫn làm cho mọi người lần lượt tiến đến chạm
cốc với anh.

Thấy anh đang ngày càng tiến đến gần mình, Giản Tình cảm thấy hô hấp
khó khăn. Mặc dù đã từng thân mật rất nhiều lần, nhưng cô chưa từng thể
hiện tình cảm với anh, cùng anh đứng gần sát nhau ở chỗ đông người như
thế này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.