Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Chương 56


Đọc truyện Đánh Bại Lính Đặc Chủng – Chương 56

Tần Mặc Nhiên không đuổi theo Hiên Mộc, nhưng cũng không đi tìm Vân Nam. Anh chỉ là móc điện thoại ra, nhanh chóng bấm vài số, khiến tất cả những người của ‘Sát’ tại Hongkong tụ họp lại. Xem ra sự quyết chiến của hai bên đã bắt đầu xảy ra trước dự liệu rồi. Không lẽ tối nay sẽ giống như mười năm trước, một đêm chết chóc?

Nhà họ Trần. Cả ngày hôm nay, lúc nào Tô Ca cũng có cái loại cảm giác không được tập trung tinh thần. Buổi tối đến thì loại cảm giác này lại càng thêm rõ ràng. Cô vốn là muốn đi tìm Trăn Sinh, vậy mà vừa mới xuống tới cầu thang, cô nhìn thấy người đàn ông tuy đã gầy đi rất nhiều nhưng mặt mũi rất đẹp trai, đang ngồi yên lặng trên ghế sa lon, thì lông tay lông chân dựng đứng cả lên. Phản ứng đầu tiên của cô chính là lùi về phía sau, nhưng mà vừa mới lui về một bước, Tô Ca đã dừng lại. Cô đã không còn là một cô gái khờ dại ngày xưa nữa, lại có lý do gì phải sợ hắn chớ?

Mặt mày trầm lại, toàn thân đi vào trạng thái cảnh giác cao độ, Tô Ca nghiêm mặt nói:

“Đường Lăng, anh còn chưa chết sao?”

Người này chính là Đường Lăng. Lúc này, hắn đang hướng về phía Tô Ca, nghe cô nói, môi của hắn nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, tròng mắt nhìn chằm chằm Tô Ca nói:

“Lúc nào cô cũng muốn tôi chết, vậy thì tôi sẽ cố tình không cho cô được toại nguyện!”

Vừa dứt lời, Đường Lăng đứng dậy đi về phía của cô. Mỗi bước chân đều giống như là dẫm nát ngực của cô. Có một loại uy lực vô hình trong không khí tản mát ra. Tô Ca phát hiện bước chân của anh ta trầm ổn, mặc dù sắc mặt có vẻ tiều tụy nhưng ánh mắt thì chiếu sáng kinh người. Cô không khỏi suy nghĩ, nếu phải thật sự đánh nhau với hắn, cô cũng không biết nắm vững bao nhiêu phần thắng trong tay?

Ngay lúc Đường Lăng chỉ còn cách Tô Ca chỉ hai bước, đột nhiên, một bóng trắng vọt ra, chắn trước mặt của Tô Ca. Tới khi nhìn rõ màu sắc của bộ quần áo thì Tô Ca cũng cảm thấy an lòng một chút, Trăn Sinh đã đến rồi. Nếu hai người hợp tác, phần thắng có thể nhiều hơn một chút.

Giờ phút này, mặt mày mềm mại như thỏ của Trăn Sinh lâu nay hiền lương dịu dàng, bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, hai mắt nhìn trừng trừng Đường Lăng, gần như bắn ra lửa! Người đàn ông ở trước mặt này, chính là hung thủ đã hại chết anh trai, cậu ấy hận không thể lột da ăn thịt người kia.

Trăn Sinh quay đầu phất tay ra hiệu bảo Tô Ca lui ra, nhưng làm sao Tô Ca có thể lui đây? Cứ như thế, đang lúc hai người cùng Đường Lăng giằng co với nhau thì cửa chính đột nhiên “rầm” một tiếng, mở ra, Trần Diên Chi mặc nguyên một bộ âu phục màu đen bước vào. Chân của lão mới bước vào trong thì đã cảm giác được không gian tràn đầy mùi chết chóc. Thản nhiên bước lại gần Đường Lăng, ông ta cười nói:

“A Lăng, sao trễ như vậy mới tới hả?”

Đường Lăng cung kính chào Trần Diên Chi một cái rồi mới nói:

“Cháu vốn là có thể tới đây từ ba ngày trước, kết quả không cẩn thận bị người ta đánh lén.”

Nói đến đây, ánh mắt của hắn không biết vô tình hay cố ý liếc Tô Ca một cái, rồi sau đó nói tiếp:

“Cho nên đã trễ vài ngày, xin lão Trần thứ lỗi cho.”

Nghe vậy, Trần Diên Chi cười một cách hào phóng, vỗ mạnh bả vai của Đường Lăng rồi nói:

“Bọn trẻ các người, thật là biết lễ nghĩa”

Lúc Trần Diên Chi mới bước vào nhà, vốn là Trăn Sinh đang trầm lặng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lẽo nhìn thẳng Trần Diên Chi, từng chữ một nói: “Hắn. Chính. Là. Hung. Thủ. Hại. Chết. Anh. Hai!”


Cùng lúc, Tô Ca nhanh chóng chụp lấy cổ tay của Trăn Sinh, cô sợ cậu ấy nhất thời xúc động sẽ làm chuyện điên rồ. Đáng lẽ đối phó với một tên biến thái thì vô cùng dễ dàng, nhưng bây giờ lại thêm một tên nữa. Huống chi hôm nay đang ở nhà người ta, không thể hành động một cách thiếu suy nghĩ. Đã nghe, nhưng Trần Diên Chi làm như không thấy, mí mắt cũng không chớp, chỉ vẫy vẫy tay bảo Đường Lăng vào phòng khách bàn tiếp. Vậy mà ông ta vừa mới xoay người thì nghe Trăn Sinh tận sức hét lên một câu ở đằng sau:

“Hắn đã giết chết anh trai!”

Người thiếu niên hất đầu, bộ dáng tuyệt vọng nhưng bất cứ giá nào cũng phải quật cường khiến ai nhìn cũng phải mềm lòng. Nhưng Trần Diên Chi chỉ dừng lại một bước, quay đầu liếc cậu ấy một cái, thản nhiên nói một câu:

“Vậy thì sao?”

Nói xong, bước chân tiếp tục rời đi, không dừng lại một lần, cùng Đường Lăng đi thẳng vào phòng sách. Chỉ còn lại Trăn Sinh và Tô Ca, hai người đứng nguyên tại chỗ.

“Trăn Sinh!”

Tô Ca nhẹ nhàng kéo chéo áo của cậu ấy, một Trăn Sinh tuyệt vọng giống như bị cả thế giới này từ bỏ, khiến cô cảm thấy rất đau lòng. Cô vốn định yên lặng ôm cậu ấy an ủi, ai ngờ cậu ấy vung tay lên, hất văng cánh tay của Tô Ca ra, rồi bước nhanh ra ngoài.

“Trăn Sinh!” Sống lưng của người thiếu nhiên quật cường thẳng tấp. Lần đầu tiên, trên thân thể của người con trai này tỏa ra một loại hơi thở lạnh lẽo, khiến cô có một loại dự cảm không rõ ràng là sẽ mất đi cậu ấy. Tô Ca bước nhanh đuổi về phía trước, chạy đến cửa thì nhìn thấy một người hộ vệ mặc bộ đồ âu phục màu đen đi thoáng qua. Trong lòng người đàn ông đang ôm một cô gái, vóng người thon dài, thân thể xinh đẹp, chỉ là gương mặt đang úp vào lòng ngực của người đàn ông, cho nên Tô Ca không thể nhìn rõ. Người đàn ông thản nhiên cô gái đi ngang qua người cô, thẳng tới phòng sách.

Tô Ca sững sờ một vài giây. Tại sao cô lại thấy cái bóng dáng kia giống Trần Lê như vậy? Thế nhưng rất nhanh cô liền lắc đầu, xua đi những ý tưởng lộn xộn lung tung. Bây giờ Trần Lê vẫn còn đang ở Đại Lục, đang đi tìm người trong lòng của cô ấy, làm sao có thể xuất hiện tại nơi này? Truyện quan trọng trước mắt là phải đi tìm Trăn Sinh.

Lúc Tô Ca tìm thấy Trăn Sinh là lúc Trăn Sinh đang lặn dưới nước trong hồ bơi. Động tác nhanh nhẹn như vậy, cùng với những giọt nước trượt xuống dọc theo lồng ngực, trông rất hấp dẫn, càng nhìn Tô Ca càng sửng sốt. Đột nhiên cô có loại cảm giác, bây giờ, người thiếu niên yếu đuối ngày xưa kia đã thật sự trưởng thành rồi.

Trần Lê vừa tỉnh lại, cái loại cảm giác vừa hốt hoảng vừa sợ hãi kia vẫn tiếp tục kéo dài cho tới bây giờ. Bất cứ người nào vừa mới mở mắt tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường xa lạ, đầu giường còn có một người đàn ông đang chăm chú nhìn mình như là đang khám xác chết, đều có cảm giác không dễ chịu.

Mỗi lần cô đối mặt với những ca giải phẫu quan trọng, cô đều có thể bình tĩnh, bởi vì cô sẽ coi người bệnh kia chính là xác chết để mà mỗ xẻ. Người chết sẽ không có bất kỳ cảm giác gì, cho nên cô có thể dựa vào kinh nghiệm và cảm giác của mình để ra tay một cách chính xác, không có cảm giác tay run khó chịu. Như vậy sau khi phẫu thuật thành công, nhìn bệnh nhân từ từ khôi hồi lại hơi thở, tính mạng, cô cũng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Mà giây phút này, Trần Lê lại không thể buông lỏng, ý thức từ từ trở lại, cô nhớ tới tất cả mọi chuyện trước khi bị hôn mê, tròng mắt không kìm chế được mà co rút thật nhanh, người đàn ông này chính là Trần Diên Chi!

Cô vốn tưởng rằng Trần Diên Chi sẽ nói cái gì đó, hay là làm ra những động tác gì, nhưng mà người đàn ông này chỉ ngồi như vậy ở đầu giường, nhìn cô không chớp mắt. Cử động một cách khó khăn, Trần Lê gượng người dậy, nữa nằm nữa ngồi dựa trên đầu giường, ngẩng đầu nhìn Trần Diên Chi nói:

“Ông à, ông bắt lầm người rồi.”

Nếu ông ta không nói lời nào, vậy thì cô sẽ mở miệng nói tiếp. Nhưng mà cô vừa dứt lời thì thấy người đàn ông đối diện cười khẽ một tiếng, sau đó mở miệng nói:

“Tôi không có bắt nhầm người. Người tôi muốn bắt đúng là cô! Bác sĩ ngoại khoa Trần Lê, đồng thời cũng là người đàn bà của Ngọc Ảnh Hiên Mộc của ‘Sát’.”

Trần Lê đang bình tĩnh, nghe phải cái câu ‘Trần Lê’ và ‘đàn bà của Hiên Mộc’ thì không kìm chế được mà mặt mày đổi sắc! Làm sao người đàn ông này biết được? Không phải ông ta muốn bắt mình để uy hiếp Hiên Mộc chớ?


Trong đầu hiện lên hàng ngàn ý tưởng, lại không bù được một câu cười nhạo của Trần Diên Chi. Chỉ nghe ông ta nói tiếp:

“Cô và Vân Thư rất giống nhau, làm sao tôi lại không muốn chiếm làm của riêng. Tôi rất muốn có được cô, ai ngờ còn chưa ra tay thì tên nhóc Vân Nam kia đã dâng cô tới trước mặt tôi. Thế thì chuyện này giúp tôi tránh được rất nhiều phiền phức, nhưng cũng làm cho tôi đoán ra được, hiện giờ, hội Tam Hợp còn chưa hợp tác với ‘Sát’. Lòng dạ tên nhóc Vân Nam kia hiểm độc, mang cô tới chổ của tôi chỉ là muốn gây ra sóng gió giữa Hồng Hưng và ‘Sát’, rồi thì cậu ta ngồi yên hưởng lợi mà thôi.”

Những lời này đều là suy đoán cá nhân của ông ta đối với cục diện trước mắt. Nhưng điều ông ta không biết chính là sự thật không như ông ta nghĩ. Trần Lê cũng không giải thích hay là nhắc nhở bất cứ cái gì. Cô chỉ là đang đợi người đàn ông này sáp vào, tay phải đã có chuẩn bị. Y học có nói, chỉ cần có thể ra sức xiết chặt xương sườn thứ hai ở trên lưng thì người này sẽ mất mạng ngay lập tức. Cô chỉ là đang đợi Trần Diên Chi chủ động dựa vào mình.

Vậy mà ngoại trừ lúc nãy nói một câu ‘Muốn cô’ ra, Trần Diên Chi lại không làm bất cứ điều gì khác. Mặt đối mặt cách nhau không quá mười phân, còn có thể nghe được hơi thở của người kia. Trần Lê tưởng rằng ông ta sẽ ra tay kế đó, ví dụ như sờ mó cái gì, ai ngờ người đàn ông này lại chỉ chăm chú nhìn cô với cặp mắt giống như xét nghiệm xác chết vậy. Nhìn được một hồi thì mới mở miệng nói một câu:

“Nếu đã như vậy thì chuyện này rất dễ xử lý thôi.”

Nói xong, ông ta đứng dậy đi ra ngoài. Trần Lê thở phào một hơi, sau lưng toát mồ hôi hột. Sau khi Trần Diên Chi bỏ đi, cô liền nhảy xuống giường, rón rén đi lại gần cửa sổ, tính toán có thể từ trên này chạy trốn hay không? Rõ ràng là không thực tế, hệ thống theo dõi được sắp đặt khắp nơi bên ngoài, cô chỉ vừa nhón chân đi tới cửa một chút mà đã có người nhìn theo. Dưới tình huống nguy hiểm này, nếu không chuẩn bị đàng hoàng mà ra tay thì nhất định phải thất bại!

Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Trong lòng Trần Lê khẩn trương như kiến đang bò trên lò lửa, âm thầm tự trách mình không đủ cảnh giác. Cô tin tưởng Hiên Mộc sau khi biết cô đang ở chổ này thì nhất định sẽ chạy tới cứu cô ngay lập tức. Nhưng điều cô không muốn nhìn thấy nhất chính là anh phải mạo hiểm vì mình. Nghĩ đến đây, cô liền mở cửa ra, đứng đối diện với bộ mặt đầy cảnh giác của người đàn ông, nói:

“Kêu lão đại của các người đến đây, tôi có việc muốn nói với ông ta!”

Khuôn mặt của người đàn ông giống như tượng gỗ, giọng nói đều đều như máy thu âm vang lên:

“Thật xin lỗi thưa cô, lão đại muốn gặp cô thì tự nhiên sẽ tới tìm. Không có mệnh lệnh của ông, xin cô trở lại phòng đi ạ.”

Khuôn mặt Trần Lê lộ vẻ không cam lòng, oán hận nhìn chằm chằm người đàn ông kia, sau đó mới giận dữ đóng rầm cửa lại. Đứng ở đằng sau cánh cửa vừa mới đóng, cô từ từ thở phào nhẹ nhõm. Tất cả giận dữ hoảng hốt đều không thấy, chỉ còn lại vẻ mặt đầy linh hoạt.

Đương nhiên cô biết rằng sau khi Trần Diên Chi bỏ đi, cô không dễ dàng gì gặp lại ông ta một lần nữa, cho nên mới mở cửa ra dòm ngó tình hình một chút. Cô chỉ mượn cớ tìm hiểu bố trí của ngôi biệt thự mà thôi. Tốt rồi! Bên ngoài chỉ có một người đàn ông trông chừng cô, hành lang thì trống trơn. Đến bây giờ cô vẫn chưa thấy có người khác xuất hiện, chỉ là góc bên trái của hành lang có đặt một máy theo dõi, giờ phút này đang phát ra những tia sáng màu hồng yếu ớt. Bất quá là không thể tránh được ánh mắt của Trần Lê.

Bây giờ, điều cô phải làm là yên lặng đợi đến khi màn đêm buông xuống.

Kể từ khi Trăn Sinh bỏ đi sau khi cải lộn với Trần Diên Chi, cậu ấy tự nhốt mình trong phòng. Bất kể Tô Ca gõ cửa bao nhiêu lần cũng không chịu mở cửa. Tô Ca không biết làm gì hơn là bỏ mặc cậu ấy. Ai cũng nói tâm tính thiếu niên rất phức tạp, vậy thì thôi, có một số chuyện chỉ có thể dựa vào chính cậu ấy để suy nghĩ thông suốt. Trần Diên Chi chính là một tên súc sinh mất hết tính người. Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng lão ta lại có thể thân thiện cùng với hung thủ giết chết con trai của mình, lại cùng nhau thương lượng để đối phó với ‘Sát’. Trăn Sinh, cậu còn hi vọng gì đối với một người không có lương tâm như thế?

Tô Ca khẽ thở dài, xoay người đi về căn phòng kế bên. Căn phòng kế bên này vốn được chuẩn bị cho Trăn Sinh, nhưng lâu nay Trăn Sinh vẫn ngủ chung với Tô Ca. Chỉ là tối nay cậu ấy lại quá kích động mà nhốt Tô Ca ở ngoài. Phải chịu thôi, Tô Ca không biết làm gì khác hơn là đổi phòng.

Cửa phòng khép hờ, Tô Ca lại cho rằng Trăn Sinh không khóa cửa lại trước khi đi, cho nên cô cầm khăn, chạy vọt vào phòng tắm. Tắm xong thì nằm lăn trên giường, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây. Hôm nay có nhiều chuyện tuyệt vọng và yếu đuối xảy ra với Trăn Sinh như vậy, cô thật không biết mình có nên liều mạng dẫn cậu ấy rời đi hay không, mình có thể sao?

Đừng nói là nhà họ Trần canh phòng nghiêm ngặt, gần như Trần Diên Chi sẽ không thả cho bọn họ đi một cách dễ dàng như vậy. Chỉ là Ân lão thái giao phó cho bọn họ một chút chuyện, cho đến bây giờ vẫn không có một chút đầu mối. Hiện giờ hình như Trần Diên Chi vẫn không hề có ý thừa nhận Trăn Sinh, nếu như hôm nay bọn họ có ý định mạo hiểm muốn nói lời trở về thì làm sao có chổ dung thân đây? Không phải chuyến đi Hongkong này lãng phí thời gian hay sao?


Đầu óc từ từ đi vào hôn mê, có lẽ gần đây mệt mỏi quá độ, Tô Ca nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào mộng đẹp. Ở bên ngoài hành lang, Đường Lăng cầm cái chìa khóa trong tay, trở lại căn phòng mà người làm Phi đã dẫn hắn tới lúc nãy. Đến trước cửa phòng, hắn giật mình nhớ lại trước khi bỏ đi, hắn chỉ tiện tay khép hờ cửa lại, cũng như không khép chặt, vậy mà tại sao bây giờ lại bị khóa trái? Nhíu mày lại, mặc dù trong bụng nghi ngờ, nhưng hắn nghĩ đây là khu vực của Trần Diên Chi, cho nên hắn bình tâm trở lại.

Trần Diên Chi được xưng là ‘Cửu Đầu Xà’, làm sao địa bàn của lão ta lại có chỗ sơ hở? Có lẽ chỉ là ảo giác của hắn, hay cũng có thể là người làm Phi đã tiện tay khép cửa lại cho hắn. Dùng chìa khóa mở cửa, Đường Lăng mới vừa bước một chân vào thì cả người của hắn lập tức tràn lên cảnh giác. Ở trên giường có người đang nằm, lại còn là một cô gái, hình như đã ngủ rồi, hơi thở lên xuống đều đặn, phập phồng theo cái chăn.

Hắn chỉ sửng sốt một chút rồi buông lỏng. Không thể nào người nằm trên giường núp ở đây chờ cơ hội đánh lén, nếu như phải thì làm gì có chuyện nằm trắng trợn trên giường của mình như thế. Nghĩ tới vừa rồi sau khi bàn bạc xong công chuyện ở phòng sách, Trần Diên Chi đã lộ ra nụ cười đầy rẫy ý tứ sâu xa, còn nói một câu:

“Sẽ đưa tới hậu lễ…”

Đường Lăng chợt hiểu ra, người đàn bà này chính là ‘hậu lễ’ mà Trần Diên Chi đã nhắc tới. Tính ra thì kể từ ngày rời khỏi nhà họ Đường chạy trốn cho tới bây giờ, về mặc phương diện kia, đã lâu mình không được thỏa mãn. Tuy nói là hắn chỉ ‘chơi’ đàn ông, nhưng thỉnh thoảng nếm qua mùi vị của đàn bà cũng thấy không tồi. Hơn nữa, nếu đã là đàn bà mà Trần Diên Chi mang tới thì sẽ không tệ, nói không chừng còn có thể là một bé gái… (lời editor: biến biến biến thái mà …)

Cứ như vậy, từng bước một, hắn thản thiên đi tới bên giường. Mà ở trên giường, mặc dù Tô Ca đang giả vờ ngủ, nhưng bàn tay thì nắm chặt cái chăn. Ngay từ lúc cửa phòng mở ra, cô đã biết có người đang đi vào. Cô tưởng người đó là Trăn Sinh, nên định lên tiếng gọi câu ấy thì lập tức ngậm miệng lại. Người này tuyệt đối không phải là Trăn Sinh, vậy thì là ai? Là Trần Diên Chi? Hay còn là một người khác?

Toàn thân Tô Ca rơi vào trạng thái chuẩn bị ứng phó. Chờ người đàn ông đi tới bên giường, cởi giày ra thì cô lập tức hất chăn lên, trùm lên người của Đường Lăng, xoắn mấy vòng lên tay của hắn, đồng thời đôi tay tìm đúng vị trí cổ của hắn, dùng sức bóp mạnh một cái. Đường Lăng bị bóp một hồi thì nổi giận, động tác nhanh nhẹn quật mạnh hai tay của Tô Ca, đồng thời gạt cái chăn ra sau, phủ lên người của Tô Ca, đem cả sức nặng của mình đè lên người đối phương.

Tô Ca bị đè ở dưới, rên lên một tiếng, nhưng cánh tay vẫn không ngừng bóp chặt cổ của Đường Lăng. Bởi vì động tác vừa rồi, đôi tay của Đường Lăng vẫn còn bị xoắn ở bên dưới cái chăn, cổ thì lại bị bóp nghẹn, trong tình huống khẩn cấp, hắn chỉ có thể nghĩ tới biện pháp duy nhất là dùng miệng vẫn còn hoạt động được, nhào tới cắn cổ của cô. Cơ thể của Tô Ca lập tức đông cứng lại, phát hiện mạch máu mỏng manh ở cổ đang nằm gọn trong miệng của đối phương. Chỉ cần đối phương cương quyết cắn mạnh xuống mạch máu của cô thì cái mạng nhỏ này của cô cũng đi đời!

Cho nên, Tô Ca nghiến răng, lạnh lùng hỏi:

“Rốt cuộc ông là ai? Muốn làm gì?”

Giọng nói Tô Ca vừa thoát ra, trước tiên là Đường Lăng sửng sốt, sau đó buột miệng nói:

“Sao lại là cô!”

Mẹ kiếp! Nghe được giọng nói biến thái quen thuộc, cả người Tô Ca muốn bùng nổ! Tại sao lại là hắn! Đem hôm khuya khoắc hắn chạy đến đây để làm gì?!

Đột nhiên nhớ tới căn phòng này là được sắp đặt cho Trăn Sinh, không lẽ hắn muốn ra tay với Trăn Sinh hay sao? Lại nghĩ tới bộ dạng của Trăn Mạc lúc té xuống trên sàn nhà lạnh như băng, nhất thời máu nóng trong người Tô Ca dâng lên cuồn cuộn, không kìm chế được mà đập liên tục lên mặt của Đường Lăng, rồi mắng:

“Đường Lăng! Cái đồ cặn bã! Mày đi chết đi!”

Nghe vậy, thân thể Đường Lăng chấn động. Hàm răng vẫn còn đặt trên mạch máu cổ của Tô Ca, rút tay từ chăn bông ra, hắn để mặc cho Tô Ca bóp cổ mình, ngược lại đưa tay từ từ quệt đi nước miếng trên mi tâm của mình, hai chân thì quấn chặt trên người của Tô Ca. Nhìn ánh mắt hận không thể giết chết được hắn của Tô Ca, hắn nhẹ nhàng vuốt ve đường nét trên mặt Tô Ca rồi thở dài thấp giọng nói:

“Chết tiệt! Tính tình bướng bỉnh không nghe lời của cô thật giống cậu ấy, khiến tôi không nỡ lòng giết chết cô.”

Giống như cậu ấy? Có phải là người hắn đã từng nhắc qua một lần, người thiếu niên ngây thơ đã bị đại ca của hắn cùng thủ hạ thay phiên nhau hành hạ cho tới chết? Đột nhiên Tô Ca nhớ tới lúc hắn tâm sự chuyện xưa, toàn thân toát ra vẻ bi thương ai oán.

Ai mà không trải qua bao nhiêu đau khổ trong khi được tôi luyện thử thách? Ai lại không ao ước cùng người mình yêu đứng chung dưới bầu trời? Nghĩ đến đây, mặt mày Tô Ca trở nên mâu thuẫn, đây là Đường Lăng! Tất cả đều là Đường Lăng. Bất luận là đã trải qua kinh nghiệm bi thảm như thế nào, cũng không nên dùng nó làm lý do để tùy tiện tổn thương người khác!!

Ánh mắt Tô Ca càng thêm lạnh lẽo, bàn tay đang đặt ở sau gáy của Đường Lăng nảy sinh ý định ác độc, từ từ thu hẹp. Hôm nay tên cầm thú này theo dõi Trăn Sinh đến đây, nếu vì vậy mà cô sinh lòng từ bi thì không phải buồn cười lắm sao? Cô tuyệt đối không thể vì lòng nhân đạo mà đốt tim thành tro một lần nữa!


Trần Lê yên ổn ngồi ở trên giường. Từ khi bỏ đi, người đàn ông được gọi là ‘Trần Diên Chi’ vẫn còn chưa quay trở lại. Đến bữa ăn tối thì chỉ có một người đàn bà Phi đưa cơm nước vào. Trần Lê chưa nói được câu nào thì người đàn bà Phi này đã chạy trối chết, một lần nữa cửa được đóng lại.

Trần Lê yên lặng ăn xong bữa ăn tối, sau đó ngồi trên giường chờ cơ hội, bởi vì cô biết rõ hạng người gì, ở trong tình huống nào, sẽ đánh mất chính mình. Vào lúc bóng đêm mờ mịt, tất cả dục vọng của con người sẽ giống như mãnh hổ bị nhốt ở trong lồng mà ồ ạt xông ra. Trần Lê đợi chính là thời khắc này!

Mười một giờ, đêm đã khuya, người đàn ông canh giữ cô ở bên ngoài cũng đã mệt mỏi đến mức độ cuối cùng. Trần Lê tháo mái tóc buộc đuôi ngựa xuống, tóc xõa dài tới thắt lưng. Sau đó kéo cổ áo len rộng thùng thình xuống một bên, lộ ra bờ vai nõn nà mềm mại. Trong ánh đêm mập mờ, mảnh da thịt trơn bóng trắng như tuyết kia thật là hấp dẫn, quyến rũ vô cùng.

Đứng dậy, cô hé cửa mở ra. Khi cửa ‘ken két’ một tiếng mở ra, bộ dạng của người đàn ông giữ cửa đang lim dim đôi mắt, như vừa tỉnh giấc. Sau khi nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Trần Lê, trước tiên chính là không kìm chế được mà mắt sáng lên, sau đó thì lại nhanh chóng quay đầu đi.

“Anh à…” Cặp mắt của Trần Lê long lanh ươn ướt, cô mở miệng, giọng nói yêu kiều nhưng không quyến rũ.

“Anh à, mới vừa rồi em thấy bên ngoài cửa sổ có bóng người hiện lên, sợ quá đi thôi, anh có thể vào trong kiểm tra dùm em có được không?”

Lúc nói chuyện, cặp mắt long lanh kia tràn đầy sợ hãi, nhưng khi nhìn người trước mặt thì lại tin tưởng lẫn mong chờ. Chỉ cần là một người đàn ông bình thường thì không ai có thể cự tuyệt sự hấp dẫn này, huống chi là cái loại đàn ông đi theo Trần Diên Chi, thường ngày tiếp xúc quá nhiều với rượu và gái. Thật ra tận đáy lòng, hắn mơ ước được ôm người đàn bà của Lão đại trong lòng. Huống chi dù có lên giường, cô không nói, mình cũng không mở miệng, thì Lão đại nhất định sẽ không biết.

Đa số đàn ông đều có ý tưởng xấu xa như vậy. Đối với lần này, Trần Lê chỉ cười lạnh, cô đợi người đàn ông đi vào trong phòng, đưa lưng về phía mình, thì cầm một vật nặng đã chuẩn bị từ trước ở trong tay, đập mạnh vào ót của hắn. Trần Lê đã khống chế sức lực, chỉ muốn đập ngất người đàn ông, mà không làm nguy hiểm đến tính mạng. Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sở dĩ cô không ra tay ở ngoài cửa bởi vì cô đã từng quan sát qua, góc trái của hành lang có đặt một máy thu hình. Cô không thể mạo hiểm kinh động tới người khác. Sau khi bị đánh bất tỉnh, người đàn ông gục mặt trên mặt đất. Trần Lê đè xuống sự ghê tởm, nhanh chóng cởi quần áo của người đàn ông ra để mình thay. Xử lý tốt hết mọi chuyện, cô mở cửa bước ra ngoài, rồi sau đó từ từ khép cửa phòng lại. Trần Lê dấu kỹ tóc của mình đằng sau bộ âu phục, quần áo tuy rộng thùng thình nhưng Trần Lê vẫn ưỡn thẳng sống lưng, bình tĩnh đi về phía trước.

Lúc sắp tới gần máy thu hình, cô cầm trong tay một cái đồ chận giấy nho nhỏ, ném tới thật nhanh. Chỉ nghe “rắc” một tiếng, đèn tính hiệu trên máy thu hình tắt ngủm. Lúc đó, trái tim thấp thỏm của Trần Lê mới hơi thả lỏng một chút. Cô bước đi thật nhanh, muốn rời xa chổ này, nhưng giờ phút này lại nghe được một loạt tiếng bước chân người chạy lung tung từ lầu dưới truyền lên. Trong lòng biết có chuyện xảy ra, mắt nhìn xung quanh thì thấy một căn phòng nữa khép nữa mở, cho nên cô cố gắng không gây ra bất cứ tiếng động nào, nhẹ nhàng lén lút đi vào trong.

Không ngờ cô mới vừa vào trong thì phát hiện giờ phút này, có hai bóng người đang day dưa cùng một chỗ. Khẽ cúi đầu, trong bụng còn tưởng mình đã phá vỡ chuyện tốt đẹp của người ta, không nghĩ tới giọng nói của người đàn ông vang lên:

“Khốn kiếp, còn không mau tới đây giúp tôi một tay!”

Tiếp theo là giọng nói mỏng manh của người con gái truyền tới:

“Kêu Trần Diên Chi bò tới đây!”

Trần Lê nhất thời kinh ngạc, nương theo ánh sáng nhàn nhạt từ cửa sổ rọi sang. Rốt cuộc cô xác định không phải là ảo giác, người đàn bà bị tên đàn ông đè ở trên giường kia chính là Tô Ca!

Đúng vậy, hai người đang giằng co ở trong phòng chính là Tô Ca và Đường Lăng. Tô Ca từ từ xiết tay lại, mà Đường Lăng cũng không nhượng bộ chút nào, răng nanh đang cắm ở trên cổ của Tô Ca. Chỉ là không biết tại sao hắn lại không thẳng tay, cắn xuống mạch máu yếu ớt của cô. Ngược lại, hắn chỉ cắn xuống lớp thịt non mềm ở cần cổ của cô, ra tay cũng rất ngoan độc, Tô Ca cảm thấy da thịt bị hắn cắn sắp nát hết rồi!

Vốn là hai người đang âm thầm so tài với nhau, lại bị bóng đen gầy gò đi nhằm phòng mà phân tâm. Tô Ca sững sốt, tiềm thức cảm thấy đây chính là thủ hạ của Trần Diên Chi, lại nghe Đường Lăng mắng một câu “Khốn kiếp, mau tới giúp tôi!” thì không khỏi càng thêm kích động, tình thế này đối với cô thật bất lợi!!

Lại đột nhiên nhớ tới hiện giờ mình là khách của Trần Diên Chi, mà sau lưng của cô lại là đại biểu của nhà họ Đường, cho nên cô cũng lớn tiếng nói: “Kêu Trần Diên Chi bò tới đây!!”

Nhưng mà trong lúc hai người liên tiếp kêu gào, bóng người kia từ từ đến gần, ngoài dự liệu của cả hai người, trong tay hắn cầm cái gì đó, nhắm sau ót của Đường Lăng đập xuống! Cơ thể Đường Lăng vừa nhúc nhích, bây giờ lại xụi lơ trên người của Tô Ca.

“Anh là ai? Vì sao lại giúp tôi?” Tô Ca vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng. Mới vừa mở miệng thì đã bị người này chận miệng lại, sau đó cô nghe được giọng nói của phụ nữ vang lên, mơ hồ rất quen thuộc, còn tưởng là mình nghe lầm: “Đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh lên một chút, đi theo tớ!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.