Đọc truyện Đánh Bại Lính Đặc Chủng – Chương 52
Thân thể Tô Ca cứng đờ, một hồi chuông cảnh báo thoáng qua trong đầu, là cô sơ suất, mà bây giờ cô lại không thể cử động, đơn giản là vì sợi dây kia đang ghì trên cổ của cô, chỉ cần Đường Lăng xiết chặt, ngay cả tính mạng cô cũng sẽ mất.
“Ngươi muốn thế nào?” Chuyện cho tới bây giờ, cô cũng không có ý định cùng hắn giả bộ nhu nhược, dù sao trải qua lần trước, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng, cho nên không bằng hỏi trực tiếp luôn. Lời của Tô Ca lời vừa dứt, liền nghe âm thanh âm trầm giống như mang theo lạnh lẽo vô tận của Đường Lăng truyền đến.
“Bây giờ lái xe, đưa tao đến Vượng Giác!”
Nghe vậy, Tô Ca đạp cần ga, xoay tay lái, liền lái qua, nhưng lại cảm nhận được dây thừng đột nhiên xiết chặt thêm một chút, làm cả người cô đều có cảm giác thở không thông.
“Đồ gái điếm, ta cảnh cáo ngươi! Không nên vọng tưởng giở trò gì! Nếu không lão tử không dám đảm bảo sẽ không run tay kết liễu tính mạng của ngươi đâu.”
“Phải không?” Tô Ca cười lạnh một tiếng, thừa lúc Đường Lăng bị tiếng cười của cô kích động, toàn bộ tâm tư chỉ chú ý trên hai cánh tay cô, Tô Ca cặp chân dùng sức đạp một cái trước xe khống đài, thân thể hướng lên dùng sức đỡ lấy, cả người liền đè lên chỗ ngực bị thương của Đường Lăng. Một cơn đau dữ dội truyền tới, tay Đường Lăng buông lỏng, Tô Ca liền nhân cơ hội đó kéo sợi dây kia xuống, đồng thời ngồi xuống ghế khống chế chốt mở cửa, rồi lật người nhào tới chỗ ngồi phía sau đè trên người của Đường Lăng. Trọn bộ động tác mặc dù không có làm liền một mạch, nhưng đối với những người nửa đường mới luyện thân thủ như Tô Ca mà nói cũng đã là cực kỳ không dễ rồi.
Cô đè ở trên người Đường Lăng, tay bóp cổ hắn thật chặt, người ngoài nhìn thì tưởng là một hành động vô cùng hung hãn, nhưng mà chỉ có chính Tô Ca biết, cô đã không còn nhiều hơi sức, tất cả đều chỉ là cố làm ra vẻ mà thôi.
Cô nhanh, động tác của Đường Lăng cũng nhanh, ở giây phút cô nhào tới kia, Đường Lăng lập tức xoay thân lăn trên mặt đất, giống như là đang cố ý cho cô đụng ngã mà thôi. Nhưng mà tay của hắn, cũng lập tức bắt được chân Tô Ca, hai người cứ như vậy nhìn nhau.
Một hồi lâu, chỉ nghe nghe thấy tiếng cười giễu cợt của Đường Lăng, buông lỏng tay trước tiên. Tuy nhiên Tô Ca cũng không dám lộn xộn, một đôi tay vẫn bóp ở trên cổ của hắn, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn. Thấy thế, Đường Lăng liền cất tiếng cười to, mãi đến khi làm Tô Ca bối rối, hắn rốt cuộc mở miệng nói:
“Ta là điên rồi mới dây dưa với ngươi ở nơi này!”
Rồi sau đó hắn vuốt tóc trên trán, mặc dù là một thân vết máu, nhưng hắn lại hết sức cà lơ phất phơ mà nói:
“Bạch Luyện, nếu ngươi dám động thủ với ta một lần nữa, ta bảo đảm ngay lập tức sẽ để cho những bức ảnh kia lan truyền toàn quốc!”
“Ảnh? Ảnh nào?”. Tô Ca có chút theo không kịp suy nghĩ của hắn. Thế nhưng, vào lúc Đường Lăng từ trên người móc ra cái điện thoại màu đỏ sậm ngày đó thì con ngươi của cô không khống chế được mở to, trí nhớ lập tức trở về địa cung ẩm ướt đó, một mùi nồng nặc, khiến cho cô vừa nghĩ tới mùi máu tanh đã muốn nôn. Khi cô bị những người đó xé sạch quần áo, khi cô không một mảnh vải che thân bị xích trong lồng sắt thì hình như cái tên gọi là A Thành liền vây quanh cô chụp rất nhiều ảnh. Mà cô, chết tiệt! Lúc được Tần Mặc Nhiên mang đi thế nhưng lại quên đập vỡ cái máy ảnh kia!
Nhìn hôm nay Đường Lăng dù ở trong nguy hiểm nhưng vẫn ung dung cầm điện thoại di động nằm ở bên cạnh, một bộ dáng ngươi không thể làm khó dễ được ta, Tô Ca giận sôi gan! Con mẹ nó, đây tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn! Tô Ca nhíu mày nói:
“Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
Lúc này, Đường Lăng thế nhưng không nóng nảy, hắn khẽ giơ tay lên ý bảo Tô Ca đưa đầu lại gần. Tô Ca cúi đầu, tựa như suy nghĩ tỉ mỉ một hồi, sau đó hơi do dự một chút, mới chậm rãi tiến lại gần. Lúc đôi môi Đường Lăng khẽ động, Tô Ca tay lại nhanh như tia chớp lấy ra một bọc bột thuốc, dùng móng tay rạch ra rồi ném hết lên mặt Đường Lăng. Mọi động tác của Đường Lăng cứng lại, còn muốn giãy giụa nhưng cũng đã không còn chút xíu khí lực gì.
Tô Ca cầm chiếc điện thoại hắn nắm trong tay, nhìn hắn cười tinh ranh:
“Ngươi cho rằng có nhược điểm trong tay thì là toàn thắng sao? Đường Lăng, ngươi coi thường ta quá rồi! Khỏa thân thì đã sao, chỉ cần những hình này không phải Trăn Sinh, ta hoàn toàn không quan tâm!”
Nói xong, trước ánh mắt ngoan cố của Đường Lăng, trực tiếp ném điện thoại di động vỡ vụn, rồi sau đó, cô còn không quên lấy thẻ nhớ ra, bẻ thành hai mảnh. Cái gọi là “ngã một lần khôn hơn một chút”, mình bây giờ cũng đã hiểu ra. Khi ra ngoài trên người tất nhiên cũng sẽ phòng sẵn hai loại đồ, thuốc gây mê và thuốc tránh thai. Thuốc mê chỉ là dùng cho đánh lén, mà thuốc tránh thai. . . Khi mọi phản kháng đều là vô dụng, đây thật sự là đòn cuối cùng, dù thế nào cô cũng muốn giữ lại cái mạng nhỏ này chứ.
Lại dùng sợi dây trói chặt Đường Lăng vào ghế dựa phía sau, lúc này Tô Ca mới bắt đầu lái xe. Có Đường Lăng ở đây, cơn giận của Ân lão thái chắc chắn sẽ nguôi, dù sao Đường Lăng cũng là hung thủ hại chết Trăn Mạc, nhìn thấy hắn, cơn giận của lão nhân gia tự nhiên sẽ giảm bớt.
Tô Ca nghĩ không sai, khi cô trở lại Ân gia, thời điểm giao Đường Lăng bị trói hai tay phía sau giao cho Tứ thúc, gương mặt Tứ thúc trước kia không chút biểu cảm rốt cuộc cũng có chút ấm áp, thậm chí ngay cả sắc mặt lạnh lùng thường ngày cũng mang nét cười.
Lúc cô xoay người rời đi, chống lại nét mặt hung dữ oán hận của Đường Lăng thì người Tô Ca cũng không khống chế được run lên, nhưng mà, rốt cuộc thì cô vẫn nghiêng đầu đi. Đường Lăng, phía sau có khổ cực gì đang đợi ngươi, ta cũng không rõ lắm. Trên tay ngươi nếu đã dính máu nhà họ Trăn, như vậy lấy nhà họ Trăn là nơi kết thúc sai lầm của ngươi, dĩ nhiên không còn gì tốt hơn.
Sau khi xử lý chuyện của Đường Lăng chuyện xử lý xong, cô phải đi tìm Trăn Sinh. Ấy thế mà Trăn Sinh chỉ đưa lưng về phía cô đứng ở trong vườn nhìn từng chùm tường vi. Tô Ca gọi vài tiếng, Trăn Sinh cũng không có để ý đến cô. Bất đắc dĩ, cô đành phải tiến lên, cứ như vậy ôm lấy cậu một lúc lâu, mới nghe được giọng cậu buồn buồn:
“Bạch Luyện, về sau không cho chị một mình đi ra ngoài!”
“Được, về sau dù là muốn đi ra ngoài chị cũng sẽ mang Trăn Sinh đi cùng” .
Nghe vậy, rốt cuộc Trăn Sinh cũng xoay người lại nhìn cô nở nụ cười, thiếu niên khó tính lại biến trở về tiểu bạch thỏ trong sáng như ngọc vậy. Cứ như thế ở lại Ân gia chục ngày, huấn luyện còn đang tiến hành, chỉ là từ phương pháp cho đến chất thuốc đều rất quỷ dị, Tô Ca không thể hiểu được. Song, cô lại vì thế mà một mực dụng tâm học, một mực bổ sung cho mình. Cô muốn mạnh hơn! Trở nên mạnh mẽ hơn nữa!
Còn có mười ngày nữa là cũng đến lúc huấn luyện kết thúc, Minh Hà và Tân Trạch đột nhiên rời khỏi Ân gia, chỉ nói là có chuyện. Bộ dáng rất gấp gáp, có vài phần im hơi lặng tiếng. Chỉ là Tô Ca cũng nhớ tới , trước khi bọn họ rời đi một ngày, đôi con ngươi màu hổ phách của Tân Trạch nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, rồi sau đó vẫn dùng miệng lưỡi mê hoặc nói:
“Bạch Luyện, hôm nay tôi dạy cho cô những thứ này, tuy nói là bởi vì lúc trước thiếu tứ thúc ân tình, nhưng một ngày là thầy, suốt đời là cha. Nếu tương lai tôi muốn cô giúp một tay, chỉ hy vọng cô có thể nể mặt tôi một chút” .
Lời nói của Tân Trạch, Tô Ca không có hiểu toàn bộ, nhưng có thể hiểu đại ý, vì vậy chỉ gật đầu. Trong bụng nghĩ cũng lạ, đại nhân vật như hắn còn có thể có chuyện gì cần mình giúp một tay đây?
Trong lúc này, Tần Mặc Nhiên bên kia vẫn không có tin tức gì, Tô Ca vốn là đè xuống thấp thỏm trong lòng, nhưng mơ hồ lại dâng lên một loại cảm giác mất mác. Tần Mặc Nhiên, anh đây là thực sự mặc kệ cô sao? Lúc nội tâm đang vô cùng rối rắm, lại nghe được Tứ thúc tới đây nói một câu. Người mà kể từ sau khi cô bước vào Ân gia đến giờ cũng không có trực tiếp gặp mặt, Ân lão thái, thế nhưng tự mình chỉ ra muốn gặp cô! Trong khoảng thời gian ngắn, lòng của Tô Ca hoang mang rối loạn, không rõ lão thái gia muốn gặp nàng là vì sao.
Vậy mà, sau khi gặp gặp mặt, câu nói đầu tiên của ông cụ đã đánh bay cô.
“Tô tiểu thư, ngươi thông qua huấn luyện, về sau có thể ở lại bên cạnh Trăn Sinh, làm “Hộ” của hắn”.
Nghe vậy, Tô Ca thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng cũng là tràn đầy nghi hoặc. Trong mắt cô chợt lóe tinh quang, ông lão không thể bỏ qua, cho nên, mặc dù cô rất may mắn không bị băm tay, nhưng là cũng khó bảo đảm sẽ không chết một cách bất chợt. Còn nếu thực sự không phải chết, dầu gì cô cũng muốn làm rõ ràng mọi thứ đúng không?
Hạ mi mắt, ánh mắt của cô hết sức trong suốt nhìn Ân lão thái gia nói:
“Điều kiện như thế nào? Tôi muốn biết mình phải làm cái gì?”
Cô cũng không có quên, trên đời không tự nhiên có cái tốt như thế. Nghe vậy, Ân lão thái rốt cuộc ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn về phía Tô Ca, trong ánh mắt có vài ý vị tán dương. Mặc dù không có trực tiếp nói ra ý của ông, nhưng là dầu gì ngộ tính cũng không tệ lắm.
Ông cụ nói: “Đợi chút có người lái xe đưa ngươi và Trăn Sinh đi gặp Trần Diên Chi, sau khi đến đó, mặc kệ hắn nói tới yêu cầu gì, ngươi đều đồng ý, chỉ cần hắn cam kết để cho Trăn Sinh nhận tổ quy tông” .
Nhận tổ quy tông! Trăn Sinh giờ phút này không phải là trở lại Ân gia rồi ư? Nhận tổ quy tông vì sao còn phải lấy được sự đồng ý của Trần Diên Chi? Trong đầu tinh quang chớp lóe, Tô Ca ngẩng đầu lên, hết sức kinh ngạc mà nhìn Ân lão thái gia nói:
“Ý của người là?”
“Không sai!” Chỉ thấy Ân lão thái gia đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời của nàng, âm thanh lộ ra mấy phần sầu não mà nói:
“Trăn Mạc cùng Trăn Sinh, đều là do con gái bất hiếu của ta và Trần Diên Chi sinh!”
Lại là như thế này phải không? Tô Ca chớp mắt, nghĩ đến lúc trước đã gặp người đàn ông đẹp đẽ như vậy, thật sự rất kinh ngạc, hoàn toàn không nhìn ra số tuổi, nhưng mà bây giờ nữa cẩn thận nghĩ lại hồi, cảm thấy Trăn Mạc và bộ dáng của người ấy quả thật có mấy phần tương tự. Chỉ là vì sao mấy năm nay hắn không có đi tìm Trăn Mạc Trăn Sinh, hơn nữa nhìn cái bộ dáng vô cùng phong lưu kia, căn bản cũng không có một chút xíu cảm giác đã là người làm cha.
Bất quá, người có tiền không phải đều như vậy sao? Thỏa sức tiêu xài, ai còn biết nghĩ đến chuyện tình thân đây? Nội bộ đại gia tộc vốn chính là vô cùng quỷ quyệt, phong vân khó lường, cho nên mặc dù biết rõ nhưng sự thật này vẫn làm cô giật mình. Tô Ca vẫn là là lựa chọn bỏ qua. Dù sao những chuyện cũ này cùng mình bây giờ không có chút quan hệ nào. Hôm nay, cô chỉ cần mang Trăn Sinh đi nhận tổ quy tông? Cho nên, mặc kệ Trần Diên Chi kia nói tới yêu cầu gì, mình cũng đồng ý là được?
Tô Ca nghĩ như thế, vậy mà, lúc cô và Trăn Sinh ngồi lên chiếc xe màu đen kia, sau khi đến biệt thự xây theo phong cách Châu Âu của Trần Diên Chi xong, cô thật không ngờ tới điều đối phương yêu cầu đầu tiên lại là “Cởi quần áo!”
Cởi quần áo! Cái quái gì thế? Cô trừng to mắt mà nhìn cái người đàn ông đang nghiêng người dựa vào trên ghế sa lon mặt cười đùa giỡn trước mắt này, chợt muốn nện ngay vào mặt hắn một quả đấm! Cởi quần áo? Xem cô như cái gì? Gái điếm sao? Trong đầu đột nhiên có một hồi chuông báo vang lên, cô đột nhiên nhớ lại trước khi đến đây, Ân lão thái cố ý giao phó một câu kia “Đồng ý mọi yêu cầu hắn nói!”
Bẫy rập! Tô Ca hiểu là để cho cô đại diện Ân thị đồng ý mọi yêu cầu đối phương nói! Nhưng chẳng lẽ lão già kia có ý đùa giỡn? Ý đồ thật sự chính là bán đứng cô! Để cho cô dùng thân thể của mình vì Trăn Sinh đi đổi lấy địa vị hắc đạo?
Khó trách chuyện trọng đại như vậy lại chỉ là để cho cô và Trăn Sinh cùng đi! Cũng khó trách Trăn Sinh vừa vào cửa liền bị người chặn lại, nói là chỉ cần gặp một mình cô! Hơn nữa cô đặc biệt không nghĩ ra là, lần đầu tiên gặp mặt trước đó, cô và Tần Mặc Nhiên mập mờ không rõ, người đàn ông này đều là nhìn ở trong mắt, hắn không thể nào không biết. Như vậy hành vi của hắn bây giờ rốt cuộc là vì cái gì?
Không nghĩ ra, tức giận dần dần bị lý trí áp đảo, Tô Ca nháy mắt, rồi sau đó dùng ngón tay làm một tư thế ngoáy lỗ tai, cuối cùng mới nhìn hướng Trần Diên Chi nói:
“Trần tiên sinh mới vừa rồi đang nói cái gì? Ngại quá, ta không nghe rõ”.
Nghe vậy, sắc mặt của Trần Diên Chi hơi tối lại, màu con ngươi sậm lại, nhưng mà hắn lại không có phát tức giận, chỉ là chau mày, bờ môi vẽ ra nụ cười mị hoặc nhìn Tô Ca nói:
“Cởi quần áo, để ta nhìn xem người phụ nữ có thể khiến cho con trai của ta thần hồn điên đảo như vậy rốt cuộc là một dạng mặt hàng nào”.
Nghe vậy, trong con ngươi Tô Ca tức giận dần dần ngưng trọng, cô nhìn chằm chằm vào Trần Diên Chi:
“Trần tiên sinh hôm nay chắc là tinh thần không được tốt, nói với ta những lời hồ đồ. Như vậy chúng ta trước hết cáo từ” .
Nói xong cô cũng thẳng tắp đi tới cửa. Sau lưng chợt có một nguồn sức mạnh đánh tới, cô vốn là sớm có phòng bị, chỉ là lại theo lực đạo này ngã vào trong ngực người đàn ông. Cùng lúc đó, ngón giữa cầm một cây ngân châm thẳng tắp để ở trên huyệt thái dương của hắn. Đôi tay người đàn ông giữ chặt hông của cô, bất quá trên tay cũng không có vũ khí gì. Tô Ca giương mắt, không kiêu ngạo không tự ti nhìn người đàn ông nói:
“Hiện tại, Trần tiên sinh, còn cần ta cởi quần áo ư?”
Trần Diên Chi nghe vậy, trên mặt thoáng qua nét kinh sợ, rồi sau đó thật nhanh che giấu, chau mày, hắn nói:
” Xem ra ta thật đúng là đã xem thường ngươi” .
Nói xong cái tay kia nhanh như chớp xuất thủ, hung ác siết chặt cổ tay Tô Ca, rồi sau đó hơi dùng lực một chút. Chỉ nghe được một tiếng “két”, châm trong tay Tô Ca không thể nghi ngờ rơi trên đất, vả lại cánh tay cũng bị hắn vặn ngược! .
Tô Ca thu lại mi mắt, không nhìn người đàn ông mặt đều là vẻ khinh miệt, chỉ là bờ môi lại hiện ra một sự bất lực. Quả nhiên, cuối cùng thực lực giữa nam và nữ vẫn là chênh lệch quá xa rồi ư? Cho nên mỗi một lần, thời điểm cô cho là mình đã rất gắng sức lập tức lại bị hắt ngay một chậu nước lạnh, có thể lần nữa thấy sự yếu đuối trong mắt cô như ngày xưa?
Không! Cô tuyệt đối sẽ không nhận thua, tình huống như thế tuyệt đối sẽ không xuất hiện lần thứ hai! Tay trái không bị thương đang âm thầm thừa cơ hành động, đột nhiên chỉ thấy tay Trần Diên Chi rời đi eo của cô, lui về phía sau một bước nhìn Tô Ca, cười rất là gian xảo mà nói:
“Tô tiểu thư đừng động thủ, vừa rồi chỉ là đùa một chút mà thôi.”
Dứt lời, lúc này hắn mới vung tay lên nói với Tô Ca:
“Tô tiểu thư đi ra ngoài trước đi, cùng Trăn Sinh ở lại chỗ ta mấy ngày nữa, đợi sau khi ta nghĩ kỹ, sẽ để cho các ngươi trở về” .
Nghe vậy, Tô Ca cười nhạt. Chỉ vì bây giờ tình trạng chính là như vậy.
Một: cô căn bản cũng không biết mục đích của người đàn ông này là cái gì. Hành động vừa rồi của hắn, nếu nói là bởi vì lần trước chỉ gặp qua một mặt liền đối với mình động lòng, tuyệt đối không thể nào. Thay vì nói hành vi của hắn lúc nãy là đùa giỡn, chẳng bằng nói hắn là đang thử dò xét thì thích hợp hơn chút.
Hai: cô nhất định phải biết rõ trước, lão già Ân gia kia để cho cô cùng Trăn Sinh tới đây mục đích rốt cuộc là cái gì! Là Ân gia quyết định cùng Trần Diên Chi này liên thủ ư?
Hạ mi mắt, cô cười nhạt nói: “Còn phải phiền toái Trần tiên sinh giúp ta đón khối xương cốt về”.
Nghe vậy, tay của Trần Diên Chi khẽ động. Sau đó, cô trực tiếp mở cửa đi ra ngoài. Ngoài cửa, Trăn Sinh đang đứng ở cửa nhìn cô, cặp con ngươi kia vốn là hơi nước mờ mịt, nay lại như đang có lửa mạnh hừng hực thiêu đốt .
Như vậy, một phen đối thoại vừa rồi đều bị đứa bé này nghe được? Mặt Tô Ca thoáng qua tia đau lòng. Trăn Sinh, Trăn Sinh, nếu như có thể, kiếp này chị hy vọng trên mặt em luôn nở nụ cười.
Có người làm nam chỉ đường, Tô Ca liền kéo tay Trăn Sinh tay đi theo người nọ. Trong phòng phía sau, Trần Diên Chi hai chân bắt chéo đang ngồi ở trên ghế sa lon hút thuốc. Cái người mà trước đó Tô Ca đã gặp qua, Nhãn Kính Nam tiến lên một bước, trên mặt mang theo chút tìm tòi nghiên cứu mà nói:
“Đại ca, cứ như vậy ư?”
Trần Diên Chi nghe vậy, đầu tiên là hít mạnh một hơi khói, rồi sau đó mới nhìn Nhãn Kính Nam nói:
“Trước hết tạm thời như vậy, không thể lập tức liền chọc giận Tần Mặc Nhiên.”
Nhãn Kính Nam nghe vậy, giận dữ nói:
“Đại ca, nhìn một bộ khí thế hừng hực của cái tên Tần Mặc Nhiên đó. Hừ! Một đám Đại lục tới nông thôn, vậy mà cũng mưu toan nhúng chàm Hồng Kông chúng ta, cũng không cân nhắc trước xem bản thân rốt cuộc có một mấy phân lượng “
Nghe vậy, Trần Diên Chi cau mày nói:
“Lão Nhị ngươi luôn luôn liều lĩnh quá mức, quá dễ dàng khinh địch, cần phải biết thế lực bên kia Đại lục vẫn rất khó lường. Người của chúng ta ở bên kia, căn bản là không hiểu rõ cái gì. Nhất là tổ chức “Sát” như vậy, sợ rằng nếu là tính toán thật ra, so với hồng Kông chúng ta cũng không kém bao nhiêu. Ngươi không thấy lão già Ân gia kia hôm nay cũng khẩn trương sao? Bây giờ hắn nghĩ liên thủ, ta và hắn trong ngày thường coi như cũng không đối đầu. Hai chúng ta cùng nhau, Hồng Kông hoàn toàn nằm ở trong lòng bàn tay người Hồng Kông, mà không phải rơi vào tay người Đại lục kia.
Cũng may nhờ có người phụ nữ hạ tiện kia sinh con cho ta, nếu không ngươi cho rằng lão già kia sẽ thu tay dễ dàng như vậy? Chỉ sợ hắn sẽ tìm hội Tam Hợp Vân Nam cũng sẽ không tìm ta liên thủ. Cho nên lão Nhị à, lần sau nói chuyện trước tiên phải động não đã!”
“Đại ca dạy phải!” Nhãn Kính Nam không vội vã gật đầu, rồi sau đó lại nói:
“Đại ca, Tần Mặc Nhiên bên kia?” ,
“Theo dõi như cũ, xem một chút có phải trở về Đại lục thật hay không” .
“Dạ!” Trong phòng, trên giường lớn, Tô Ca nằm ở một bên, còn Trăn Sinh ngủ ở bên kia, hai người mặt đối mặt. Tô Ca không nghĩ tới Trăn Sinh sẽ chạy tới đây muốn ngủ cùng cô. Cô nhìn thấy được từ sau khi Trăn Sinh đến Hồng Kông, đã không còn lệ thuộc vào cô dễ dàng như vậy nữa, cả người cũng trưởng thành kiên cường hơn rất nhiều, nhưng không có nghĩ đến, Trăn Sinh lại vẫn như trước đây.
Giờ phút này, Trăn Sinh đang nằm ở trong ngực cô, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc có lửa giận, còn có . . . chính là uất ức, qua một lúc lâu mới nghe cậu nói:
“Bạch Luyện, em không nghĩ tới sẽ là như vậy, thật sự em cho tới bây giờ cũng không có nghĩ qua, người kia lại như thế!”
Người kia, thực ra thì chính là Trần Diên Chi chứ gì? Vỗ vỗ lưng cậu trấn an, giọng Tô Ca mềm mại nói:
“Không có chuyện gì, Trăn Sinh, em còn có chị đây!”
Đứa nhỏ nào chẳng khát vọng sẽ có một người cha giống như anh hùng, cô cũng có vài phần chú ý tới, Trần Diên Chi đó căn bản cũng chưa nhìn qua Trăn Sinh một cái. Vỗ an ủi thật lâu Trăn Sinh mới ngủ thiếp đi. Cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, Tô Ca vừa định cũng ngủ thì lại nghe được một tiếng “Cờ -rắc….”. Cửa được mở ra một chút.
Tiếp đó, trong bóng tối, có mấy phần ánh sáng nhạt, cô nhìn thấy một bóng đen khẽ lắc mình một cái, rồi từ trong khe cửa chui vào, từng bước một vào trong phòng, nhẹ nhàng đi về phía giường lớn, Tô Ca ngừng thở, cơ hồ không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, sau đó, tay tìm lấy súng lục trước khi đi Trăn Sinh cố ý mang theo, chỉ chờ đến khi bóng đen đi tới bên giường, liền chuẩn bị thần không biết quỷ không hay cho hắn một phát.
Ai biết bóng đen kia so với cô nghĩ còn nhanh hơn nhiều, thân hình giống như quỷ vụt qua một cái, đồng thời lập tức liền ngã nhào vào trên người cô, miệng vô cùng chuẩn xác chặn lại môi cô.
“Ô. . .” Cô chỉ kịp phát ra một âm thanh, hô hấp dường như cũng nhanh bị nuốt hết. Cây súng để ở sau lưng người đàn ông, vậy mà một giây đồng hồ sau, cô liền chán nản buông tay ra, chỉ vì cô phát hiện, người vừa tới không phải là ai khác, chính là Tần Mặc Nhiên. Cũng chỉ có Tần Mặc Nhiên, mới có thể có bản lĩnh như vậy, mới có thể cho cô cảm giác mãnh liệt như vậy.
Tần Mặc Nhiên lúc bước vào, nghe được tiếng hô hấp, vốn đã biết Tô Ca giả bộ ngủ, đột nhiên chặn miệng cô, ngoại trừ không muốn để cho cô phát ra âm thanh kinh động những người khác ở ngoài, cũng là muốn hôn cô, ôm cô một cái, ừm, tốt nhất là sờ cô nữa. Vốn chỉ là nghĩ như vậy, thế nhưng, khi hai môi kề nhau thật thì anh lại phát hiện mình căn bản là không khống chế được, nhớ nhung đối với thân thể này của cô quả thật thiếu chút nữa nhấn chìm anh.
Đầu tiên, bàn tay to của Tần Mặc Nhiên không ngừng xoa nắn hai điểm nhỏ trên ngực Tô Ca, sau đó nhận thấy được thân thể Tô Ca khẽ giãy dụa, bàn tay to của anh lần xuống phía dưới, vén áo ngủ của cô lên, cởi quần lót của cô ra, đồng thời kéo khóa quần, để cho cự vật đã ngẩng cao đầu đối diện nụ hoa mềm mại của cô, từ từ cọ sát. Cô cảm thấy mình bị anh trêu chọc hết sức khổ sở, thân thể giống như một đốm lửa .
“Tần. . . Tần Mặc Nhiên. . . Anh rốt cuộc đang làm gì. . .” Nhân lúc anh rời khỏi môi cô một lát, Tô Ca đè thấp giọng hỏi.
“Anh muốn. . . yêu em” . Giọng nói Tần Mặc Nhiên cũng mang theo tiếng thở thô ráp, nghe thấy Tô Ca chỉ muốn mắng chửi người. Bất đắc dĩ, đôi tay nhỏ bé đập nhẹ lồng ngực của anh nói:
“Bây giờ. . . Bây giờ không được, sẽ đánh thức Trăn Sinh mất” .
Nghe vậy, rốt cuộc động tác của Tần Mặc Nhiên dừng một chút, sau đó anh đứng dậy, đột nhiên ở trên người Trăn Sinh nhấn mấy cái, rồi mới hướng cô nói: “Được rồi”.
“Anh làm gì cậu ấy?”
“Không có làm cái gì, chỉ là để cho nó ngủ ngon hơn, sẽ không làm phiền chúng ta mà thôi” .
Vừa mới dứt lời, chân dài của anh cứ như vậy tách hai chân cô ra, để cho chân cô mở lớn hơn, thân dưới cọ sát ở hoa động mềm mại một lúc, sau khi thấy có mật dịch chảy ra, anh cũng không có dấu hiệu nào, cứ như vậy đem phần thân đã cương cứng đi vào bên trong, thẳng tắp đâm vào chỗ sâu nhất của Tô Ca, cảm giác chặt khít giống như được nhung thiên nga bao bọc vậy, anh thoải mái khẽ rên một tiếng.
Có mấy giây hơi đau, đợi trận đau đớn kia qua đi, Tô Ca mới rên rỉ dán chặt anh. Người đàn ông này luôn luôn tự kiềm chế rất tốt, khi nào trở nên háo sắc như vậy rồi?
Cô thở hổn hển, khẽ điều chỉnh thân hình, phối hợp với luật động như bão tố của anh.
Tô Ca rên rỉ nói:
“Tần. . . Tần Mặc Nhiên, anh. . . rốt cuộc anh ở đây là. . . là làm cái gì?”
“Nhận được nhiệm vụ, ở đây mai phục Trần Diên Chi thừa cơ hành động.”
Hay cho một cái thừa cơ hành động! Thật ra chính là chuẩn bị vận động với cô ư?