Đọc truyện Đánh Bại Lính Đặc Chủng – Chương 17
Nhưng rất nhanh Tô Ca liền phát hiện cái việc không cần để ý này của mình là
quá sớm rồi. Đặc biệt là khi Diễm Hồng đưa cho cô môt bộ đồng phục nhân
viên nam, áo sơ mi trắng, quần đen,một loại mà không cần để ý tới thái
độ liền giảm giá cực đại rồi.
Phía trong vạt áo đồng phục đều có
vạt dài văn hoa hoa mẫu đơn, tôn lên cái cổ trắng, được rồi, cái này
không sao. Dù sao cũng là làm tăng thêm một chút lịch sự tao nhã và lộng lẫy.Quần dài màu đen thuộc kiểu bó sát, nơi ống chân còn buộc thêm một
cái chuông bạc nhỏ. Được rồi, cái này cũng không có gì, cùng lắm bộc lộ được cái chân thon dài, trắng như tuyết lại khiến cô tăng thêm phần
thanh tú đáng yêu mà thôi.
die»ndٿanl«equ»yd«on
Nhưng mà ai có thể nói cho cô biết, phần vải dệt phía mông mặt sau quần đen tới cùng là đã đi đâu rồi hả?
Sau khi Tô Ca mặc cái quần này vào mới phát hiện,phần quần bao bọc phía
mông thế nhưng lại rỗng,chỉ có hai tấm vải ren màu đen che lại. Khe đùi
duyên dáng hoàn toàn bại lộ ra, đường cong duyên dáng như thế vẫn kéo
xuống phía dưới sau đó thì nối liền với vải dệt màu đen phía dưới, bắp
đùi trắng bóng cùng với vải dệt màu đen tuyền,một sự gợi cảm lẳng lơ
diêm dúa không nói thành lời,chỉ sợ là ngay cả tu sĩ cấm dục nhìn thấy,
cũng có thể phát điên!Loại bỏ lễ nghi tôn giáo,mà tham gia vào thế giới
dục vọng tình ái.
“Sao hả? Khó nhìn hả?” Trước con mặt đỏ hồng như thỏ nhỏ của Tô Ca với cái mặt đỏ bừng, Diễm Hồng liền trêu ghẹo một chút.
“Không phải,mà là quá đẹp rồi… Chị Diễm Hồng, chị có cách nào giúp em che chắn một chút không?”
Nụ cười của Diễm Hồng ngừng lại, quay người đi vào phòng ngủ,không lâu sau thì quay lại, trên tay cầm hai cái quần lót cạp cao đường viền thêu
hoa,nói với Tô Ca
“Chọn lấy một cái”
Một đỏ một trắng, Tô
Ca không do dự chọn cái màu trắng,che chăn khe đùi và mông,như thế cảm
giác chính mình bại lộ trước mặt mọi người mới không còn.
die»ndٿanl«equ»yd«on
Diễm Hồng tao nhã ngồi trên sô pha, từ trên người lấy ra một điếu thuốc la
dài mảnh từ trong bao thuốc, thấy Tô Ca nhíu mày, cô cố ý đùa dai, hít
một hơi dài, sau đó kéo Tô Ca qua. Phun toàn bộ khói lên mặt Tô Ca, nhìn Tô Ca bị sặc, đôi mắt ngập nước cả khuôn mặt nhăn nhó như cái bánh bao. Trong đôi mắt hiện lên vẻ ghen sắc. Chẳng bao lâu nữa, chính mình cũng
thế đi,cũng sẽ trong sạch chính trực, không có chút khói nào,nhưng từ
khi đi theo chân của người kia.
“Chị Diễm Hồng,hít ít khói vào thôi, hít quá nhiều khói vào không tốt cho phổi.” Tô Ca chớp mắt nói.
“Ừm, biết rõ.” Diễm Hồng tiện tay dụi tắt tàn thuốc.
Con thỏ nhỏ mà Tần Mặc Nhiên nuôi nhốt này có chút giống cô năm đó, thiện
lương, ánh mắt sạch sẽ, không hề có tâm tư che dấu bất kì điều gì.
Nhẹ hạ mi mắt,thu hồi tất cả suy nghĩ, Diễm Hồng nói:
” Lát nữa sẽ có người đưa thức ăn nhanh tới, cậu ăn xong thì ngủ một giấc thoái mái đi,buổi tối còn phải bắt đầu làm việc. Ban đêm ở Thiên Diễm,
sẽ không giống như thế.”
die»ndٿanl«equ»yd«on
Tô Ca nhu thuận gật đầu,Diễm Hồng thấy vậy, đôi tay không tự chủ đưa ra nhẹ nhàng vuốt tóc cô nói
“Bạch Luyện, thật ra tôi cũng có thể giấu cậu ở phòng của tôi, nhưng mà bên
Đoạn Tụ Đường, tôi không thể không quản, vì phòng ngừa có kẻ không có
mắt xông tới,cậu buổi tối vẫn là đi cùng tôi đi,yên tâm, chỉ cần nghiêm
chỉnh dọn dẹp bát đũa, rót rượu là được rồi. Trong phạm vi của tôi,người bình thường không có gan động tới cậu.”
“Được”
Tô Ca cực
kỳ mẫn cảm nhận thấy thái độ của Diễm Hồng đối với mình tốt hơn rồi,tìm
hiểu mình và thân thiết hơn. Tâm trạng cũng ổn định hơn, mặc dù những
ngày này gặp được những chuyện khiến người ta khó hiểu, nhưng may mà
những người này đều rất tốt, trừ…
Lắc đầu, ngăn chính mình nghĩ tới người đàn ông tên Tần Mặc Nhiên kia, Tô Ca quyết định vùi đầu đi
ngủ,nhưng dạ dày không chịu thua kém phát ra âm thanh kháng nghị.
Sắc mặt cứng đờ,Diễm Hồng nở nụ cười trước,cô ấy nói:
die»ndٿanl«equ»yd«on
“Từ sáng sơm tới giờ chưa có gì ăn,đói là bình thường,yên tâm, đồ ăn mua ở bên ngoài cũng sắp tới rồi,”
Cô ấy đứng dậy đi vào phòng trong thay một chiếc váy ngắn hoa văn con báo,nói với Tô Ca:
“Tiểu Bạch Luyện,chị ra ngoài trước,cậu ăn xong thì trước hết nghỉ ngơi một lát, buổi tối chị gọi cậu tới.”
Nói xong liền ném cho Tô Ca một ánh mắt phong tình vạn chủng,sau đó đi ra
ngoài trước. Diễm Hồng vừa mới đi, đồ ăn mua bên ngoài đã tới, Tô Ca ăn
qua loa cho xong bữa,đem cơm thừa và cà mên xử lý xong,rồi rửa mặt một
chút,sau đó liền nằm lên sạp gỗ. Cảm giác xương cốt toàn thân đã mềm đi
rồi. Cuộn tròn trong chiếc chăn, chỉ lát sau cô liền ngủ thiếp đi.
Nhưng thật sự rất kì quái, từ trước tới nay cô rất ít khi nằm mơ nhưng lần
này lại có một giấc mộng rất dài. Trong giấc mộng là khung cảnh trước
một giàn hoa tường vi, chính mình trở lại dáng vẻ năm mười lăm mười sáu
tuổi,mặc váy dài trắng,buộc tóc cao đuôi ngựa vẫn luôn mỉm cười, đứng
bên cạnh là một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, vẫn luôn nói gì đó với
cô. Nhưng trong giấc mơ lại nổi lên sương mù, gương mặt người thiếu niên kia vẫn luôn ẩn trong sương mù khiến người ta cảm thấy không chân thực, thậm chí còn không rõ ràng như khóm tường vi trước mặt.chiếu vào trong mắt Tô Ca , chỉ có một bóng dáng cao gầy giống như một cái gậy trúc.
Một giấc mộng cứ thể xoay quanh khóm hoa Tường Vi, cùng với bàn tay thon
dài đưa ra từ trong áo sơ mi của người thiếu niên kia,dường như anh ta
muốn kéo cô ra khỏi biển hoa,cô lại cứ một lần rồi một lần hất tay anh
ra. Giây phút cuối cùng trong mắt chính mình, là hình ảnh chính mình năm mười sáu tuổi cực kì cố chấp cùng ánh mắt mê mang đó.
die»ndٿanl«equ»yd«on
“Bạch Luyện, Bạch Luyện mau tỉnh lại,nên dậy rồi.” Lúc Tô Ca mở to mắt, liền
nhìn thấy gương mặt mang theo ý cười nhàn nhạt của Diễm Hồng. Cô ấy vỗ
nhẹ mặt Tô Ca và nói:
“Nhanh đi rửa mặt một chút đi, sau đó thay đồng phục, chúng ta nên đi qua đó rồi.”
Tô Ca gật đầu,lúc này cô mới phát hiện thì ra đã là buổi tối rồi, giấc mơ này, cũng thật là dài.
Rửa mặt xong, lại thay đổi quần áo, Diễm Hồng lại bưng ra hai cái chai lọ đi tới sô pha.
“Ngồi xuống đi” Tô Ca nghe theo, ngồi chổm hổm xuống phía trước, Diễm Hồng
liền nhanh chóng lấy dụng cụ vẽ loạn lên mặt cô một lúc.
“Xong”
chỉ nghe thấy Diễm Hồng thở phào nhẹ nhõm, Tô Ca lấy gương qua, phát
hiện thấy dáng vẻ nam tính lại được cô ấy làm cho sâu sắc thêm mấy phần, vẫn là hình ảnh người con trai thanh tú như trước, mặt mày ẩn chút anh khí. Cười cười thỏa mãn, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Tô Ca liền đi theo
Diễm Hồng ra ngoài.
die»ndٿanl«equ»yd«on
Lại là đi qua những hành lang vòng vèo gấp khúc,cuối cùng đi tới một cái
cửa bên cạnh tường cực kỳ khó nhận thấy, chỉ thấy Diễm Hồng khẽ chuyển
động cái nắm xoáy ở góc bên trái cửa.Cái cửa ” chi nha” một tiếng liền
mở ra,lộ ra một cái cầu thang bộ thật dài xoáy tròn, bậc thang vẫn kéo
dài xuống phía dưới, đi đến giữa Tô Ca mới phát hiện phía dưới này thật
ra là một nơi dưới thành phố.
Khác biệt với Thiên Diễm trên mặt
đất vào ban ngày thật thiếu sức sống, thì toàn bộ đường hầm bên dưới
được thắp đèn lồng đỏ sẫm,trên tường là bức vẽ thật lớn cảnh vui chơi cổ đại. Chiếc áo choàng rộng rãi, những đường cong lưu loát. Trong phòng
những phục vụ nam mặc đồng phục giống như Tô Ca đi tới đi lui, khóe môi
đều giữ nụ cười mê người. Tao nhã mà lại không thể hiện chút nịnh nọt.
Toàn bộ phòng khách được bố trí như một cái quán bar, nhưng lại không có sự
ồn nháo như quán bar, ngay cả âm nhạc cũng là một bản piano nhẹ nhàng
thư thái. Cảm giác như là lạc vào một thế giới khác,nếu như không có
những phục vụ nam mặc quần đen,phía sau mông lộ ra một mảng da trắng, cô chắc chắn sẽ cho là mình đi lầm lạc vào yến tiệc của một nhà quý tộc
nào đó.
“Mang vào đi” Diễm Hồng không biết lấy từ đâu ra một cái chụp mắt nơ bướm,đưa cho Tô Ca, hai mắt thâm thúy nhếch lên nói:
“Bạch Luyện, đây chính là đãi ngộ mà chỉ người mới mới cóa”
Tô Ca nghe thế liền nhanh chóng cấm lấy đeo lên mặt. Mặc dù hiện tại là ở
Côn Minh không phải nơi cô rất quen thuộc -Dương Châu, nhưng rất khó bảo đảm sẽ không gặp người quen. Nếu để cho người khác biết Tô Ca cô hiện
tại làm việc ở Thiên Diễm với chức vụ Ngưu Lang, sau khi về nhà không
chết thì cũng bị mẹ già lột da.
die»ndٿanl«equ»yd«on
Tô Ca cẩn thận đi theo sau Diễm Hồng tới chỗ giống như là quầy bar,phía
sau quầy bar là những chiếc sô pha dài màu vàng nhật mềm mại, Diễm Hồng
cất bước tới sô pha ngồi,đôi chân thon dài trắng như tuyết gác lên sô
pha,dưới ánh trăng mông lung mơ hồ tạo nên một mị thái khó nói thành
lời, Tô Ca ngồi ngay bên cạnh cô ấy, có cảm giác áp bức tay chân bó
buộc, hoàn toàn không biết tiếp theo mình nên làm gì.
“Chị Hồng,
chị đến rồi.” chỉ thấy một âm thanh dịu dàng như dòng suối nhỏ dịu dàng
mùa xuân vang lên, Tô Ca ngẩng đầu lên, liền thấy một khuôn mặt như thế.
Mái tóc màu đỏ lửa, đôi môi đỏ mọng ướt át, còn có đôi mắt thâm sâu phảng
phất một cảm giác sắc lạnh như ngọc lưu ly, cả người giống như một đóa
hồng nở rộ làm người ta không thể dời ánh mắt.
Chỉ thấy thiếu
niên hoa hồng cúi người đặt một nụ hôn mềm nhẹ lên gương mặt Diễm Hồng.
Diễm Hồng được hôn thì khanh khách cười, thuận tay ôm lấy thắt lưng
người thiếu niên đó kéo anh ta ngồi vào trong lòng. Quay đầu nói với Tô
Ca đang thất thần:
“Bạch Luyện, đây là Minh Hà, thư sinh đứng đầu bảng của Đoạn Tụ Đường a…”
die»ndٿanl«equ»yd«on
Tô Ca bĩu môi dưới, cố gắng nở một nụ cười thân thiện với người đẹp hoa
hồng này, nhưng lại không ngờ Minh Hà lại khinh thường nhìn cô một cái,
ngược lại quay ra nói với Diễm Hồng:
“Chị Hồng,mấy ngày nay người mới tới hết người này tới người khác,chị nhìn cái tên này đi, trừ ánh
mắt có chút đặc sắc ra, tư sắc cực kỳ bình thường mà thôi.”
Vừa nói vừa làm nũng đập vai Diễm Hồng, lại nói tiếp:
“Hiện giờ Đoạn Tụ Đường, là bất kỳ ai cũng có thể vào sao?”
Diễm Hồng buồn cười nhìn đôi môi đỏ mọng trên mặt người đẹp hoa hồng, nói:
“Minh Hà, Bạch Luyện là sinh viên đại học gia cảnh bần hàn, tới đây để kiếm
học phí mà thôi,em phải giúp cậu ta nhanh chóng nắm bắt, cũng đừng để
cậu ta bị người khác chiếm tiện nghi.”
Minh Hà nghe thế thâm thúy nhếch mi mắt lên liếc Tô Ca một cái, sau đó nói:
“Bạch Luyện, cậu theo tôi tới đây.”
die»ndٿanl«equ»yd«on
Tô Ca liếc nhìn Diễm Hồng một cái, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu, vì thế cô
liền đi theo sau Minh Hà, tới một căn phòng bố trí phong cách châu Âu,
tràn đầy khắp phòng đều là rượu, mùi rượu nồng xông thẳng vào mũi.
Minh Hà lạnh nhạt nói với Tô Ca:
” “Tiểu bạch kiểm”, xét thấy cậu là người mới tới, trước hết học bưng rượu lên như thế nào đi.”
” “Tiểu bạch kiểm””? Tô Ca kinh ngạc nói lặp lại
Minh Hà nghe thế chợt nhíu mày, ánh mắt đánh giá cô một vòng từ trên xuống dưới, nói:
“Nhìn cậu gầy ò ốm yếu, thân hình lại thấp như thế,không phải là tiểu à. Cậu
lại tên là Bạch Luyện, hợp lại không phải là “Tiểu Bạch kiểm à” “Tiểu
bạch kiểm”, cậu bộ dáng trắng trẻo nõn nà, tên này thật đúng là hợp với
cậu.”
die»ndٿanl«equ»yd«on
Tô Ca nhẹ cụp mi mắt, cô quyết định coi như anh ta không tồn tại, người
đẹp hoa hồng trước mặt này nhìn thì cùng lắm mới mười tám mười chín
tuổi, cô lớn hơn cậu ta rất nhiều, coi như là không chấp nhặt đứa nhỏ
không hiểu chuyện đùa dai là được rồi.
Thấy Tô Ca không để ý tới
mình, Minh Hà nhún vai, trên tay không biết từ đâu lấy ra một cái mâm,
lại lấy từ trêm giá rượu xuống mấy bình rượu đỏ, đặt hết lên mâm rồi
nhét vào tay Tô Ca, nói:
“Cậu mới tới ngày đầu tiền, trước hết thì theo học bán rượu là được. Những loại rượu này, tối hôm nay phải bán hết đi.”
“Được.” Tô Ca gật đầu, không phải là mời khách dùng rượu để đẩy mạnh tiêu thụ
sao, khi cô học đại học có làm thêm tại quán cà phê, chuyện này cũng
không làm khó được cô.
Cô ngẩng đầu lên hỏi:
“Những loại rượu này bán với giá bao nhiêu?”
“Tất cả dều là năm vạn một bình.”
“Phốc”
Tay Tô Ca run lên, chút nữa đem những bình rượu trên mâm làm đổ hét. Năm vạn một bình, thế nào lại giống như bạn đi cướp vậy?
die»ndٿanl«equ»yd«on