Đằng Tiên Bắc Ngạo

Chương 9: Gieo rắc giây tình


Đọc truyện Đằng Tiên Bắc Ngạo – Chương 9: Gieo rắc giây tình

Hành khách đi trên thuyền với Tích Nhân chỉ có mấy người buôn bán, nhưng hàng hóa rất nhiều, họ sẽ xuống hàng ở bến Cường Nỗ, Tích Nhân và con ngựa được chủ thuyền để riêng khoang sau. Sở dĩ Tích Nhân đi đường thủy, vì theo Hổ Hùng đi thuyền xuôi dòng cũng nhanh chóng, tránh được nhiều vùng núi non hiểm trở, phải vượt nhiều con suối, phải chờ đợi đi đò qua nhiều sông lạch để đến Thăng Long.

Đến Cường Nỗ thuyền cập bến, Tích Nhân phải ở đêm hôm sau mới chuyển sang một thuyền buôn khác về Đông Đô.

Dắt ngựa đến quán trọ, sau khi lấy phòng, Tích Nhân qua một tửu quán bên cạnh để ăn tối.

Đang ngồi chiếc bàn sát cửa sổ nhâm nhi với đĩa thịt gà nướng, Tích Nhân nhìn ra ngoài bắt gặp ánh mắt một gã hành khất đang đứng nép cây cột ngoài hiên nhìn vào với đôi mắt thèm thuồng. Đã từng phải ăn mày từng bữa, Tích Nhân hiểu nỗi khổ, sự hành hạ của cái đói. Nhớ lại mấy năm trước cũng buổi tối trời đông lạnh lẽo, phải đi ngủ đói và suýt chết đói như thế nào, nên nhìn gã ăn mày, Tích Nhân động lòng thương hại, ngoắc tay gọi:

– Bằng hữu, vào đây ăn tối với ta.

Gã ăn mày nghe gọi, nhưng hình như không tin là mình, vẫn đứng yên một chỗ. Tích Nhân phải gọi lần thứ hai và lần này gã mới tin tưởng mình được gọi liền bước vào. Mới qua cửa liền bị một tiểu bảo quát mắng:

– Ra ngoài ngay! Ăn mày không được vào trong này!

Tích Nhân lên tiếng can thiệp:

– Không được cản trở! Ta mời đấy! Cho ta thêm một con gà, một đĩa thịt nai và một tô mì lớn.

Được lời Tích Nhân, tiểu bảo không dám cản trở nữa, nhưng gã ăn mày hình như ngại ngùng, chẳng dám bước thêm nửa bước. Tích Nhân đứng lên bước lại:

– Bằng hữu cứ vào đây với ta.

Trong một cử chỉ để tỏ ra thân mật, Tích Nhân đưa tay ra định nắm tay đưa đi, nhưng bàn tay Tích Nhân đưa ra thì cánh tay của gã ăn mày cũng đã nhanh nhẹn dấu ra phía sau. Chỉ qua cử chỉ nhỏ này, Tích Nhân nhận ngay gã có võ công chẳng phải tầm thường. Khám phá này làm Tích Nhân từ chỗ thương hại, đến cảm thấy thích thú, cười:

– Mời bạn.

Tích Nhân đưa tay trong cử chỉ mời mọc. Gã ăn mày ngần ngừ rồi ấp úng trong miệng hai tiếng cám ơn, rón rén lại bàn.

Đợi gã ngồi xuống ghế đối diện, Tích Nhân đẩy đĩa gà nướng của mình chỉ mới ăn một đùi qua phía gã:

– Mời!

Gã ăn mày như người câm, không nói lời nào, nãy giờ chậm chạp, nhưng bây giờ thì rất nhanh nhẹn đưa hai bàn tay dơ bẩn lên xé con gà và đưa ngay lên miệng. Gã ăn mày mặc áo vá trăm miếng, rộng thùng thình, mặt mày dơ bẩn, lọ đất dính trên mặt cả lớp, tóc ngắn xõa bù xù che mặt mũi cũng dính đầy bùn đất, nhưng khi gã xé gà và đưa miếng thịt lên miệng, đôi mắt sắc sảo của Tích Nhân thấy cổ tay ló ra khỏi cánh áo rộng lại rất trắng trẻo tròn trịa, và hàm răng của gã lại đen bóng, nhỏ rất đều, đó là hàm răng hạt huyền của những cô gái có hàm răng đẹp. Vóc dáng, hàm răng, một chút da thịt lộ khỏi cánh tay áo..những khám phá này cho Tích Nhân nghĩ ngay đó là một cô gái, và vì lý do gì đó phải che mắt thiên hạ.

Tích Nhân gợi chuyện:

– Tại hạ họ Lê, tên là Tích Nhân còn bạn là?

Gã ăn mày vừa ăn, vừa lầu bầu:

– Tiểu nhân tên là Tiểu Qúa..

Bấy giờ tiểu bảo đang mang đồ ăn ra, Tích Nhân bảo tiểu bảo cho thêm rượu và một chén uống rượu. Trong giây phút ngắn ngủi này Tích Nhân cũng cảm nhận đôi mắt sau mái tóc lòa xoà của cô gái giả trang ăn mày đã liếc rất nhanh để quan sát mình.

Tích Nhân rót rượu đẩy qua:

– Mời dùng chút rượu cho ấm.

Cô gái trong lớp ăn mày xua tay:

– Tiểu nhân không biết uống rượu.

– Vậy để tại hạ kêu thêm bình trà..

– Ồ! Không cần thiết. Tiểu nhân đã quen uống nước sông, nước hồ. Đại nhân cho ăn miếng thịt là phước đức lớn lắm rồi.

Tích Nhân chỉ tô mì:

– Tô mì này kêu cho bạn.

Gã ăn mày không khách sáo, cầm đũa ăn ngay.

Cô gái giả trang cố ăn ngấu nghiến, nhưng cô ta dù đói cũng không ăn hết tô mì lớn nổi. Tích Nhân vừa ăn vừa gợi thêm chuyện:

– Tại hạ về Đông Đô tạm ghé lại đây đêm nay, chẳng ai quen biết, bằng hữu nếu không có gì bận nhâm nhi nói chuyện với tại hạ cho vui.

– Tiểu nhân chưa bao giờ gặp người hảo tâm để được ăn một bữa no nê như tối nay. Bụng đã no mắt còn đói. Tuy nhiên, tiểu nhân lại có việc khó thể ở lâu.

– Nếu bằng hữu phải đi thì tại hạ đành độc ẩm.

Cô gái giả ăn mày đứng lên:

– Cảm ơn đại nhân. Tiểu nhân xin cáo từ.

Biết rõ người đối thoại là gái giả trai, có võ công khá cao, nhưng Tích Nhân cũng thấy cô ta đang đói khát thật sự chứ không phải giả bộ bèn lấy ra một xấp tiền giấy, không cần xem nhiều ít:

– Bằng hữu lấy khoản này, ngày mai, ngày mốt có thể chi dùng.

Cô gái ngần ngừ rồi cầm lấy, lắp bắp thêm mấy tiếng cám ơn, đa tạ. Tích Nhân thấy cô ta ra cửa đi về hướng bến sông.

Vừa uống rượu, Tích Nhân vừa phân vân không hiểu cô gái là ai. Đã có võ công sao lại giả dạng ăn mày để mình đói khát. Tuy nhiên, nghĩ rằng mỗi người, ai cũng có một hoàn cảnh riêng, những bí mật riêng. Tò mò đến việc người khác thì không bao giờ lo cho hết.

Uống hết hai bình rượu, Tích Nhân định trả tiền để về phòng, thì có một nhóm người bước vào. Tiểu bảo đon đả chào mời đưa họ đến chiếc bàn lớn giữa nhà. Tất cả tám người. Sáu người trung niên và hai người thanh niên. Sáu người trung niên vạm vỡ to lớn, mặt mày râu ria. Cả sáu đều mặc áo ngắn, đội khăn để lộ những cánh tay gân guốc, bấp thịt nổi cuồn cuộn. Hai thanh niên cùng đi chung lại hoàn toàn tương phản với đám trung niên. Cả hai đều mày thanh mắt sáng, da trắng, môi hồng, cả hai đều để râu mép, thân thể thanh nhã. Nếu nói Tích Nhân là một thanh niên đẹp trai, thì hai thanh niên này còn đẹp hơn nhiều. Một khoảng hai mươi, một khoảng hai ba hai bốn. Sáu gã trung niên, hai tên mang đao, bốn tên mang kiếm. Còn hai thanh niên, đều mang trường kiến.

Nhìn cách nhường nhau ngồi xuống ghế, Tích Nhân hiểu người thanh niên có vẻ lớn tuổi là lãnh tụ của nhóm. Chờ gã và người thanh niên thứ hai ngồi xong, đám trung niên mới lần lượt ngồi vào chỗ. Thấy đây là nhóm người giang hồ, bọn trung niên đều là người thiểu số vùng biên giới, Tích Nhân lại kêu thêm bình rượu.

Tên đàn ông ngồi bên tả gã thanh niên lớn tuổi gọi rượu, đồ ăn. Đi đông người đáng lẽ ồn ào, nhưng chúng lại im thin thít. Bấy giờ trong quán chỉ còn vài người, hầu hết là dân thương buôn, thấy đám giang hồ vô quán tướng mạo dữ dằn, họ ăn nhanh rồi hối hả trả tiền đi ngay. Khi tửu bảo mang rượu thịt ra cho nhóm này, trong quán chỉ còn mỗi Tích Nhân còn ngồi và cảm thấy mình bị bắt đầu chú ý. Những cặp mắt sắc như dao liên tiếp liếc nhìn.

Hai thanh niên và những cao thủ người thiểu số xuất hiện đã gây cho Tích Nhân mối nghi ngờ, nhưng khi trong quán chẳng còn ai, sợ nếu ngồi dai, chúng sẽ chú ý hơn nên kêu tiểu bảo tính tiền.

Đi một đoạn, Tích Nhân liền dùng khinh công trở lại, núp sau vách tường dùng thuật thiên thính lắng nghe, nhưng ngoài việc khen chê món ăn, mời nhau uống rượu, chúng không đề cập điều gì việc đang làm.

Tích Nhân không nản chí, trực cảm cô gái giả ăn mày và toán người mới đến có thể có liên quan với nhau, kẻ trốn người tìm. Và bọn người này rất có thể liên quan đến tổ chức bí mật muốn khôi phục Đại Lý nhưng đã sục tìm bí cấp võ công Đại Việt và chiêu mộ võ sĩ người Thái, Thổ, Mèo, Nùng.. vùng biên giới làm bộ hạ cho chúng như Nùng Bản Thanh và Trần Ngải đã cho biết.

Tích Nhân chờ khá lâu, nhưng bọn người ăn uống trong quán cũng chẳng ai nói lời nào khả dĩ đoán ra chúng là ai và làm gì. Sự cẩn thận của chúng làm Tích Nhân càng tò mò hơn. Khi bọn chúng trả tiền ra khỏi quán, Tích Nhân âm thầm theo dõi. Khi đi đến một ngã tư, sáu người đàn ông, chia ra hai người một cặp đi ba hướng khác nhau, còn hai thanh niên thì lại thong thả về khách điếm. Cùng một khách điếm với mình. Khách điếm sang nhất bến đò Cường Nỗ.

Đây là một bến đò ghe thuyền xuôi ngược, nhưng cũng không phải là thị trấn, phố chợ lớn nên hai ba khách điếm mở cửa ở đây chỉ là những dãy nhà sàn dài, chia thành năm bảy căn phòng cho thuê. Ngựa của khách được cột ngay trước cửa.

Trời lạnh, sương mù dầy đặc, nên chưa khuya lắm mọi người có lẽ đã đi ngủ cả. Khách điếm chỉ còn hai phòng có ánh đèn le lói, lại sát bên nhau. Tích Nhân đang ở căn cuối dãy, và hai thanh niên trở về đã mở cánh cửa căn phòng kế bên.

Đợi một lúc lâu, Tích Nhân mới trở về phòng, và khi đi cố ý làm bước chân mình nặng nề một chút.

Hai phòng ngăn chia bằng một tấm vách là những tấm ván gỗ ghép lại với nhau, Vào phòng, Tích Nhân không cần phải dùng thuật thiên thính, cũng nghe những tiếng động phòng kế bên. Hai thanh niên chẳng chuyện vãn gì nhiều, chỉ một vài câu mời nhau, nhường nhau thay đồ đi ngủ, nhưng chỉ vài câu nói của họ Tích Nhân nghi ngờ cả hai đều là gái giả trai. Tích Nhân cởi giày ngã người xuống giường nhắm mắt, trong lòng tính toán tìm cách dò ra nguồn gốc.

Mỗi căn phòng có hai chiếc giường, không biết thanh niên lớn tuổi hay nhỏ nằm ở chiếc giường đặt phía sát vách với mình. Nằm một lúc Tích Nhân nổi ý ngộ nghĩnh giả ngủ và ngáy thật lớn.

Nghịch ngợm của Tích Nhân đã làm cho một trong hai người lên tiếng:

– Coi bộ Trinh Vân tỷ tỷ đang nằm bên một con bò mộng.

– Thế này thì cả hiền muội cũng không thể nhắm mắt được. Để ta làm cho hắn câm miệng lại.

– Ồ! Chúng ta giấu giếm hành tung, gây sự chẳng may lại bị chú ý!

– Hắn ngủ ngáy như bò mộng, chẳng biết nội công, ta có thể điểm huyệt hắn.

– Nhưng hắn đang ngủ làm máu huyết ngưng trệ nguy cho tính mệnh của hắn. Thôi rán chịu vậy.

– Ta bắt hắn thức dậy. Đau đớn không ngủ được.

– Ừ! Có lẽ như vậy tốt hơn.

Cô gái tên Trinh Vân búng tay, chỉ kình xuyên qua vách bắn tới huyệt kiên ngung và tý nhu nơi bả vai Tích Nhân. Tích Nhân biết cô ta có ý làm mình thức giấc và đau đớn không thể ngủ nữa mà thôi, nên vận công hứng lấy chỉ lực, rồi la to lên như bị đau đớn lắm. Tích Nhân nghe hai cô gái cười khúc khích, hắn lại giả bộ vuốt ve bờ vai đau đớn, miệng giả giọng ồn ồn lầm bầm chưởi rủa, đứng lên mở cửa. Một cử chỉ như chứng tỏ muốn tìm hiểu chuyện gì xảy ra.

Tích Nhân đóng cửa vào phòng, lên giường ngồi dựa vách lầm bầm, rên rỉ.:Hừ! Phòng này chắc có ma quỷ, đồ quỷ cái nào dám chọc ông? Ông đang ngủ tự nhiên làm vai ông đau như thế này!..

Không bị tiếng ngáy làm khó chịu, thì liên tiếp bị Tích Nhân rên la, cô gái tên Trinh Vân bấy giờ lại giả giọng ồn ồn lên tiếng:

– Tên kia! Ngươi không đi chỗ khác và im miệng, bản thiếu gia sẽ qua cắt lưỡi ngươi!

Tích Nhân xẵng giọng:

– Phòng của ta ta muốn làm gì ta làm sao ngươi lại lên tiếng? Ngươi là ai mà nói chuyện vô thiên vô pháp như vậy? Đây là nước Đại Ngu, nhà vua là con cháu trăm đời, chín chục kiếp của Đế Thuấn, năm cái gì ..Khai Thái chứ có phải chỗ hồ đồ không có phép nước hay sao?

Phòng bên có tiếng cười khúc khích, nhưng cũng có tiếng bực mình:

– Đúng là gặp nhằm một tên điên. Này! Phòng ngươi có một mình, ngươi làm ơn qua giường bên kia, cách xa ra để cho chúng ta ngủ được không?

– Cái khách điếm này tồi tệ, vách che chẳng kín, đây là phòng cuối dãy, gió lùa vào từng cơn, nằm cái giường bên đó có mà lạnh cho chết hay sao chứ?

– Nhưng ngươi rên rỉ, lầm bầm mãi, ai mà ngủ được?

– Ta đã ngủ, nhưng bị ma quỷ làm cho bả vai đau như rắn độc cắn, không rên sao chịu được? Có lẽ phòng ta có ma, có quỷ. Có lẽ con ma dạ xoa, con ma quỷ cái thấy ta đẹp trai nằm ngủ rồi động tình mới đánh ta đau thế này!

Cô gái tên Trinh Vân nghe rủa mình như vậy, không dằn được nữa, cô ta tống mạnh một chưởng. Ngọn chưởng cách vách đập mạnh lên lưng Tích Nhân. Đẩy hắn bay ra khỏi giường rớt xuống đất. Cô gái sử dụng chưởng kình rất khéo, sức chưởng đẩy Tích Nhân bay xa, nhưng dù Tích Nhân là người không có nội công hộ thể đi nữa cũng không đến nỗi bị nội thương. Tích Nhân lòm còm bò lên la toáng:

– Đúng là ma quỷ! Đúng là ma quỷ!

Trinh Vân đe dọa:

– Ngươi không im mồm, ma quỷ sẽ làm ngươi không sống được quá đêm nay.

Tích Nhân làm bộ sợ sệt, trèo lên giường, bắt đầu niệm Phật:

– Nam mô quan thế âm bồ tát..Nam mô quan thế âm bồ tát..

Cô gái thứ hai lên tiếng:


– Đại ca qua nằm với đệ, để gã muốn làm gì thì làm cho êm chuyện!

– Hiền đệ ngủ đi, giường không rộng, nằm hai người càng khó chịu hơn.

Tích Nhân:

– Nam Mô A Di Đà Phật..Phải chi ngươi là con gái, thì ta chẳng thèm lo sợ ma quỷ gì nữa. Dù cách một tấm vách mỏng.. Đầu óc ta cũng tưởng tượng được..

Lời chọc ghẹo quá đáng của Tích Nhân làm cô gái tên Trinh Vân không còn chịu đựng nổi nữa, cô ta tung chưởng. Lần này không chút nương tay. Vách ván bị bàn tay cô ta đánh ra vỡ vụn. Trinh Vân yên trí với chưởng lực của mình Tích Nhân bị thương nặng. Thế nhưng, cô liền cảm thấy chưởng kình như xuôi tuộc theo người Tích Nhân và cổ tay mình bị một bàn tay nắm lấy. Cảm thấy bị nguy, bàn tay còn lại và ngọn cước cứu mạng tức thì phóng ra. Một khoảnh vách đổ ập xuống, khi bụi đất lắng xuống, người giả dạng thanh niên trẻ, bây giờ là cô gái trẻ nhìn qua thấy Tích Nhân đang nằm ngửa trên giường. Còn Trinh Vân, trong bộ đồ ngủ mỏng manh thì nằm một bên, một tay và một chân gác lên người Tích Nhân như đôi trai gái đang nằm âu yếm.

Cô gái trẻ rất bình tĩnh, cô ta khoát áo, thắp thêm ngọn đèn, ngồi xuống giường Trinh Vân nhìn qua Tích Nhân cười nhẹ:

– Thì ra chúng tôi đã gặp cao nhân mà không biết. Thật thất kính.

Cô gái không động võ, Tích Nhân không thể ù lỳ trong thế chọc ghẹo được, vội ngồi lên cười:

– Ồ! Thì ra hai vị đều là nữ nhân, và là những nữ nhân đẹp nhất trong đời. Tật ngủ ngáy của tại hạ làm mỹ nhân khó chịu thật đáng trách.

Cô gái trẻ bằng một động tác nhẹ nhàng, phác hai bàn tay, Trinh Vân bị nhấc lên đưa sang giường nàng trở lại và huyệt đạo liền được giải khai. Tích Nhân thầm khen cô gái còn trẻ mà có võ công đáng phục.

Trinh Vân được giải khai huyệt đạo liền rút kiếm trên đầu giường, mắt hạnh tròn xoe, gằn từng tiếng:

– Ta không giết được ngươi, thì không sống nữa!

Cô gái trẻ la:

– Tỷ tỷ! Bình tĩnh lại!

Mặc cô gái trẻ ngăn cản, khoảnh ván vỡ trước đó lại bị lưỡi kiếm của Trinh Vân lướt qua một đường, ván bị tiện đứt đổ rầm xuống lần nữa, nàng phóng qua phòng Tích Nhân và liên tiếp tung ra những đòn trí mạng, vừa la như phát khóc:

– Hôm nay có trời cản ta cũng phanh thây hắn làm muôn đoạn.

Thấy Trinh Vân phẫn hận như vậy, Tích Nhân mới la thầm trong trong lòng việc đùa cợt của mình đã quá đáng, đã quên mất làm như vậy xúc phạm đến tự ái nữ nhân, họ coi như trinh tiết bị xúc phạm. Tích Nhân một mặt tránh né những đường kiếm hung hiểm, khốc liệt của Trinh Vân, một mặt van nài:

– Xin Vân cô nương bớt giận, tại hạ chỉ nhất thời hồ đồ, chẳng biết cô là gái, hoàn toàn chẳng có ý xúc phạm đến cô.

Tích Nhân kêu, Trinh Vân vẫn nhào tới với những đường kiếm chỉ công không thủ.

Kiếm pháp của Trinh Vân so với một danh thủ như Trần Ngải có hơn không kém, nội lực của nàng cũng không vừa, căn phòng lại chật khó xoay trở, Tích Nhân thấy mình có lỗi không nỡ làm cô ta phẫn hận thêm, nên khi chạy tránh đến gần cửa, thì tung mình ra ngoài.

Tích Nhân chạy, tẩu vi thương sách, Trinh Vân quyết đuổi theo. Đến bờ sông, Tích Nhân dừng chân, lớn tiếng:

– Tại hạ có đùa cợt, nhưng cô giả giọng nói tiếng đàn ông, đâu biết cô là gái kia chứ!

Trinh Vân hét:

– Với võ công của ngươi, ngủ ngáy, rên rỉ.. đều là trò lừa gạt. Ta không giết tên dâm tặc như ngươi, thề chẳng làm người..

Kiếm ảnh lại chập chùng đổ tới. Tích Nhân lăng không tránh né. Dằn co một lát, sực nhớ trong người có mặc áo thiên ty của Ngũ Độc Giáo, Tích Nhân mạo hiểm vận công, đưa lưng đón lấy một đường kiếm của Trinh Vân. Lưỡi kiếm nàng chém xuống, thì cổ tay nàng bị Tích Nhân nắm lấy. Nàng tung tả chưởng đánh ra, cổ tay cũng liền bị giữ chặt. Từ ngày xuống núi đến nay, Trinh Vân là cao thủ đầu tiên mà Tích Nhân gặp phải. Hai cổ tay bị Tích Nhân nắm giữ nàng vận công lên chống cự, phong bế huyệt đạo và bất ngờ vận khí lên miệng phóng ra một luồng tụ lực vào mặt Tích Nhân. Đòn bất ngờ của nàng làm Tích Nhân vội ngã người ra sau để tránh. Tránh được luồng khí kình từ miệng Trinh Vân phóng ra, Tích Nhân la lên:

– Cô nương bớt giận giùm tại hạ đi nào! Chúng ta có ân oán gì để phải sống chết với nhau kia chứ?

Hai cổ tay Trinh Vân bị Tích Nhân nắm chặt, nàng dùng hết sức cũng không thoát được, nghe Tích Nhân la, nàng lại hét:

– Ngươi thả tay ta ra!

Tích Nhân:

– Nếu cô không làm dữ, thì tại hạ khống chế cô làm gì?

Và xuống giọng năn nỉ:

– Xin cô nương bớt giận!

Hai người đứng sát nhau, dù dưới ánh trăng mờ nhạt, vân vụ mờ mờ cặp mắt của Tích Nhân cũng bất chợt nhận ra Trinh Vân chỉ mặc một chiếc áo choàng mỏng, đường nét phô bày lồ lộ vội hoảng hốt thả hai tay nàng phóng ra xa. Và một tí tắc ấy, Trinh Vân cũng trực giác vì sao địch thủ vội vàng như vậy, nàng rùng mình, hai cánh tay tự động ôm lấy vai và cũng phóng ra xa như bị ma đuổi.

Cả hai đều không biết phải nói gì, làm gì trong một lúc, Tích Nhân xoay lưng về phía Trinh Vân thở dài:

– Tại hạ tự biết có chút xúc phạm xin cô nương tha lỗi.

Trinh Vân hướng xuống dòng sông, cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, nửa còn giận, nửa như luyến tiếc điều gì nên đứng im. Tích Nhân bước lại gần:

– Cô nương..

Trinh Vân cúi đầu chưa biết nên nói gì, nàng bỗng rùng mình hoảng hốt:

– Ôi! chết rồi! Gớm quá..

Tích Nhân nghe nàng tỏ ra sợ hãi, phóng tới:

– Cô nương!

Trinh Vân cũng vụt ra sau chụp lấy Tích Nhân như người quen biết:

– Ôi! Chân ta… hai bàn chân ta..

Trinh Vân đang đi ngủ, bị chọc ghẹo rồi đi đến sống chết với Tích Nhân nên không mang giày dép gì cả. Chỗ nàng đang đứng, lại trên một ổ kiến và bấy giờ nó đã bu đen. Tích Nhân nghe kêu, nhìn xuống xem, vội cắp nàng bay ra một hòn đá lớn trên sông, đặt nàng ngồi xuống vốc nước rửa. Kiến và bùn đất rửa sạch, hai bàn chân và cổ chân Trinh Vân có vài vết sưng đỏ vì kiến cắn, còn thì mịm màng, trắng ngà như ngọc. Đôi chân không khác gì đôi chân Kỳ Anh, làm cho Tích Nhân chợt bâng khuâng.

Trong lúc Tích Nhân cúi xuống vốc nước rửa chân cho nàng, Trinh Vân ôm vai Tích Nhân trong một cảm giác kỳ diệu, muốn bàn tay hắn mãi mãi mân mê trên da thịt mình. Còn Tích Nhân khi nhìn đôi chân nhớ đến Kỳ Anh, thì ngẩn ngơ xuất thần. Trinh Vân như hết sức lực:

– Ngươi..ngươi.

Trong thời gian đưa Kỳ Anh đi thưởng lãm rừng suối chung quanh thạch động, có lúc Tích Nhân cũng rửa chân cho nàng, và khi Kỳ Anh cảm nhận cảm giác đê mê, cũng kêu lên những tiếng ngươi.. ngươi.. như đôi môi Trinh Vân. Tích Nhân ngồi thẳng lưng lên, một cánh tay choàng qua, Trinh Vân từ lồng ngực chàng ngã xuống, Tích Nhân nhìn xuống đôi mắt lim dim, đôi môi hé mở.. mái tóc mây xổ dài càng thấy nàng giống Kỳ Anh khôn tả. Tích Nhân như cái máy cúi xuống nàng.

Tích Nhân đê mê trong cảm giác gặp lại Kỳ Anh, âu yếm với người trong mộng và được nàng hưởng ứng. Tích Nhân mê sảng trong những tiếng tỷ tỷ, đại tỷ đầy ắp yêu thương, thì Trinh Vân cũng quằn quại trong tiếng rên rỉ ” ngươi.. ngươi…”.

Là một thanh niên đã từng gần gũi đàn bà, những nụ hôn say đắm đã thúc đẩy bàn tay của Tích Nhân đi xa hơn, nhưng bỗng có tiếng gọi:

– Tỷ tỷ! Tỷ tỷ đang ở đâu?

Tiếng gọi làm Trinh Vân rùng mình, bàn tay giữ chặt bàn tay Tích Nhân lại, ngồi lên hoảng hốt:

– Chúng ta đang làm gì?

Tích Nhân chẳng biết phải trả lời như thế nào, nhìn sững nàng. Trinh Vân cũng quắc mắt nhìn Tích Nhân. Nàng đứng lên dậm chân mấy cái ra chiều bực tức phân vân, rồi phóng đi.

Biết tấm vách giữa hai căn phòng đã không còn là tấm vách nguyên lành nữa, Tích Nhân thấy mình về phòng sẽ phải đối diện với hai cô gái, Phượng hoàng lệnh bài, hùng hoàn châu, tiền bạc luôn luôn mang theo trong người, gói hành lý trong phòng chỉ mấy bộ bộ chẳng cần phải quan tâm, nên Tích Nhân ngồi trên đá hành công.

Lúc bến đò đèn đuốc thắp sáng, đánh thức màn đêm với những tiếng réo gọi nhau, Tích Nhân xả công về phòng để chuẩn bị ra đi. Mở cửa bước vào, trong ánh sáng ngọn đèn mỡ heo hắt, Tích Nhân thấy khoảng vách vỡ được lấy chiếu che lại, gói hành lý của mình vẫn còn nguyên chỗ cũ, nhưng phòng bên cạnh hình như không còn ai ở nữa, không một hơi thở nhẹ nhàng được nghe thấy. Tự tin ở thính lực của mình, nhưng Tích Nhân cũng vạch tấm chiếu nhìn qua quan sát, và đúng là hai cô gái đã ra đi từ lúc nào.

Tích Nhân xuống phòng dắt ngựa tới chỗ chưởng quỹ. Mới thấy mặt, ông ta đã lấp bấp:

– Đêm hôm quan nhân và hai vị khách kia đã làm cho mọi người sợ hãi.. Ồ! tấm vách của tôi..

Tích Nhân lấy một đỉnh bạc nhỏ:

– Ông cho người sửa lại! Đủ không?

Chưởng quỹ vui vẻ:

– Cảm ơn quan nhân nhiều lắm! Hai vị khách kia âm thầm bỏ đi làm lão phu tưởng mình đang bị xui xẻo chẳng biết hỏi ai đòi bồi thường. Đa tạ quan nhân! Đa tạ..

Dắt ngựa đến bến đò, Tích Nhân vừa đi vừa bâng khuâng. Cô gái tên Trinh Vân là ai? Cô ta giống Kỳ Anh hay không? Tại sao mình có cảm tưởng như rất giống? Những gì bất ngờ xảy ra giữa mình và cô ta có phải là một cái duyên kỳ lạ? Tại sao mình định làm quen, tìm hiểu, theo dõi nhóm người của nàng, nhưng tốn công đóng tuồng cả đêm rồi bỏ dở, chẳng dám tiếp tục gặp mặt và bây giờ có muốn tìm cũng chẳng biết phải làm sao?

Con thuyền về Đông Đô rất to lớn, con hồng lô và Tích Nhân được sắp xếp ở phía sau. Ngựa đứng dưới khoang còn chủ thì ngồi trên sập phía trước người cầm lái. Mờ sáng, thuyền nhổ neo, khách trên thuyền rất đông, ngồi chen chúc với rổ, rá, thùng, hộp… Hầu hết đều là người đi buôn bán, và nói chuyện rất ồn ào. Thuyền xuôi nước, thuận buồm đi rất nhanh, đến trưa, Tích Nhân thấy lòng sông trở nên rộng hẳn ra, người trong thuyền lại bày cơm nước ra ăn uống, và hết người này đến người khác tìm chỗ dựa lưng cho một giấc ngủ trưa.

Tích Nhân đang bâng khuâng suy nghĩ đến việc đã xảy ra trong đêm, bâng khuâng nhớ đến hình bóng Kỳ Anh, thì một cụ già lọm khọm, râu quai nón bạc trắng để dài che kín miệng mồm, mang một túi vải từ khoang thuyền phía trước trèo qua chỗ hồng lô, bước lại làm quen:

– Công tử có thể cho lão ngồi ở đây cho rộng rãi, thoải mái một chút?

– Xin lão trượng cứ tự nhiên.

Ông lão ngồi xuống:

– Chắc công tử là người Đông Đô?

– Không, vãn bối chỉ ở Đông Đô một thời gian.

Ông lão thở dài:

– Tôi cũng từng ở Đông Đô nay mới có dịp trở về. Nghe nói Đông Đô lúc này thay đổi rất nhiều!

– Vãn bối cũng nghe như thế.

Ông lão thở dài:

– Không hiểu công tử có phải là con nhà quan hay không? Nói ra cũng sợ công tử trách phạt, nhưng Đông Đô đất bằng rộng rãi, núi chầu, sông phục, dân cư trù phú. Từ khi Lý thái tổ mở nền dựng nước là kinh đô Đại Việt đã mấy trăm năm. Nhà Lý, nhà Trần đều ở ngôi lâu dài, công nghiệp hiển hách chứng tỏ là đất đế vương. Đáng tiếc, hôm nay không còn là kinh đô nữa!

Tích Nhân không ngờ ông lão lọm khọm, có vẻ nghèo khó lại nghị luận cao xa, tỏ lời kính trọng:

– Lão trượng chắc là người cửa Khổng sân Trình, vì thời thế mà nhuộm phong trần?

Ông lão cười:

– Lão làm gì có phước như thế? Lão biết này nọ chút đỉnh cũng giống như gần mực thì đen, gần đèn thì sáng đó mà! Lão chỉ là một người nô bộc, từng nghe chủ nhân nghị luận nên nhắc đến Đông Đô thì buột miệng nói ra những gì mà mình từng nghe được.


– Chủ nhân lão trượng hẳn là một bậc danh học?

– Vâng, ông là một người văn võ song toàn. Đáng tiếc vì thời thế mà chẳng thể làm nên công nghiệp, lưu danh với đời. Chỉ chấp nhận làm chủ nhân một quán ăn mà sống.

Tích Nhân cau mày, rồi kêu lên:

– Phải chăng chủ nhân lão trượng là Phạm tiên sinh. Chủ nhân quán Tư Bụng?

Ông lão tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Công tử biết chủ nhân?

– Ông ta từng cứu mạng cho tại hạ.

Ông lão có vẻ tự hào:

– Chủ nhân Nho, y, lý, bốc đều hơn người. Có lẽ ông ta từng trị bệnh cho công tử.

Tích Nhân nhớ lại dĩ vãng, chắc lưỡi:

– Mấy năm trước nhờ Phạm tiên sinh mà tại hạ thoát chết.

Ông lão hơi cau mày:

– Sao lão không biết gì vậy? Lạ thiệt!

– Lão trượng xa kinh đô mấy năm rồi?

– Ồ! có lẽ cũng.. bốn năm năm.

Ông lão kể lể:

– Lão là nô bộc duy nhất trong nhà. Phạm Tiên sinh làm gì, hàng ngày đều kể cho Phạm tiểu thư nghe, lão dâng trà cho hai người nên cũng nghe biết hết. Một hai năm.. trước khi chủ nhân cho lão về ở với con trai, lão đâu nghe chủ nhân từng đi trị bệnh cho ai?

Tích Nhân bùi ngùi:

– Có lẽ khi cứu tại hạ, tiên sinh chỉ bốc thuốc một lần, không phải đi đâu cả nên lão trượng không biết.

Ông lão bỗng vỗ đùi:

– Nhớ ra rồi.. nghe người làm ở quán Tư Bụng nói chủ nhân từng cứu một đứa bé ăn xin bị chết cóng. Nhưng công tử đâu có thể là chú bé ấy được?

Tích Nhân rất thành thật:

– Chú bé ấy là tại hạ..

Ông lão ngồi xích lại gần hơn, nhìn vào mặt:

– Công tủ không đùa với lão đấy chứ? Làm gì một người có tướng mạo phong tư như công tử lại từng là một cậu bé ăn xin, chết cóng kia chứ!

– Trăng có lúc tròn lúc khuyết, con người trong thời thế hỗn loạn, lúc đang no đủ, bỗng tai bay họa gởi phải lang thang đầu đường xó chợ cũng là chuyện thường tình.

Ông lão hỏi gặn:

– Công tử thật sự là chú bé ấy?

– Chính là tại hạ.

Ông lão lấy tay ra dấu cho Tích Nhân nhỏ tiếng, xít gần thêm, có vẻ quan trọng:

– Hôm ấy.. bà Năm bị giết, quan làm lệnh truy nã công tử và cô Đoàn Nhã Lan, cháu bà Năm. Nếu chủ nhân không có chút tên tuổi thì cũng gặp nhiều khó khăn. Công tử trốn thoát được lưới tầm nã.. kể cũng quá may mắn. Chủ nhân từng nói công tử sức khỏe bạc nhược, không thể là thủ phạm giết người được. Nhưng vụ đó là thế nào công tử có biết gì nhiều không?

Ông lão ngồi gần sát Tích Nhân, xuống giọng rất nhỏ, và khi Tích Nhân vừa có chút nghi ngờ từ hơi thở của ông lão, thì bàn tay của ông ta cũng đã điểm nhanh lên các huyệt cân súc, chí dương…sau lưng mình.

Tích Nhân vì không đề phòng, tích tắc toàn thân bị tê cứng. Tích Nhân đã bị điểm huyệt, nhưng ông lão cũng nắm cứng mạch môn, Bàn tay còn lại đưa lên điểm huyệt câm rồi mò vào túi Tích Nhân, lấy nhanh những gì muốn lấy. Hai người ngồi sát nhau, người lái thuyền lại không phải là người có võ công nên hoàn toàn không biết Tích Nhân bị lão già khống chế.

Ông lão quơ ít tiền bạc trong túi Tích Nhân bỏ nhanh và người mình, rồi lớn tiếng kêu:

– Chủ thuyền, công tử bảo tới dải đất bên tả phía đàng trước, cập thuyền lại cho công tử lên bờ. Công tử mới nhớ cần ghé thăm một người quen trước khi tới Đông đô. Công tử sẽ cho ông ít quan tiền vì việc cập bờ bất ngờ này.

Chủ thuyền khó xử :

– Công tử đã có lệnh chúng tôi đâu dám trái. Nhưng công tử có con ngựa.. chỉ e..

Ông lão khoa tay:

– Con ngựa này thuần thục lắm. Các ngươi chỉ kèm thuyền lại, bắc một tấm ván là nó nhảy lên bờ ngay.

Ông ta rút một xấp giấy bạc, xòe ra, giơ cao:

– Mười hai đồng con rồng.. Mười đồng cho chủ thuyền và thuyền phu. Còn hai đồng đền bù cho khách thương bị mất chút ít thì giờ.

Mười hai tờ giấy con rồng có mãnh lực rất lớn. Chủ thuyền liền lớn tiếng hô hào cập thuyền vào bờ. Dải đất nhô ra bờ sông phía trước không còn bao xa, người hạ buồm, kẻ cầm sào chuẩn bị. Con thuyền từ từ đâm vào dải đất, và khi mấy tay sào ghì thuyền lại, một thuyền phu bắc mảnh ván lên bờ đất, ông lão đập nhẹ lên mông hồng mã:

– Nhảy lên đi nào?

Cái vỗ tay rất nhẹ, nhưng Tích Nhân biết con hồng mã đã bị lão đánh rất đau, nó hí lên một tiếng lớn, chụm bốn vó phóng nhanh lên bờ. Sau khi hồng lô lên bờ, ông lão ngọt ngào:

– Mời công tử!

Ông ta nói mời, nhưng đúng hơn là dứt tiếng nắm tay Tích Nhân phóng lên bờ, rồi quay lại đưa tiền cho chủ thuyền:

– Công tử cảm tạ công khó của quý vị.

Chủ thuyền nắm xấp bạc cảm tạ rối rít, rồi khoát tay cho người làm đẩy thuyền ra sông trở lại.

Đợi thuyền đi xa, ông lão đá Tích Nhân ngã nhào xuống cỏ, búng tay giải khai huyệt câm:

– Tiểu qủy! Ta mất mấy năm lặn lội để tìm cho ra nhà ngươi. Quyển bí kíp phải chăng ngươi đã ăn trộm?

Tích Nhân không trả lời thẳng, mà thở dài:

– Đoàn Tỷ tỷ cải trang quá giỏi. Đêm rồi tại hạ không bị lừa, nhưng hôm nay thì hoàn toàn không thấy được sơ hở. Tại sao tỷ tỷ nghi ngờ tại hạ lấy quyển bí kíp?

– Hừ! Ai là tỷ tỷ của ngươi? Mục đích của bọn chúng là tìm Vân long kiếm. Lẽ nào chúng lấy bí kíp mà để Vân long kiếm lại?

– Thì ra tỷ tỷ..à, cô nương đã có thể trở lại để lấy Vân long kiếm. Chúc mừng cho cô nương.

– Không cần ngươi chúc mừng. Hãy trả lời câu hỏi của ta.

– Vâng, chính tại hạ đã lấy cuốn bí kíp. Trong khi nằm trên giường cô nương, tại hạ vô tình phát hiện bí mật trên thành giường. Đêm đó khi đi một lúc trở lại thấy xảy ra án mạng, đồ đạc trong nhà bị xốc lung tung, nghĩ ngay kẻ gian tìm bí kíp và Vân long kiếm. Tại hạ vào phòng cô nương xem thử, thấy kiếm và bí kíp vẫn còn. Lúc bấy giờ tại hạ không biết võ công, thân thể suy nhược, nghĩ có lấy cây kiếm mang theo sẽ khó giữ được, nên chỉ lấy bí kíp.

– Bí kíp hiện dấu ở đâu?

– Trong đầu tại hạ.

– Nghĩa là sao?

– Sau khi chạy qua bên kia sông. Tại hạ lại nghĩ mang theo bí kíp mà mình cũng không biết võ công, lỡ bị phát hiện thì cũng khó giữ, nên đã học thuộc lòng rồi đốt bỏ.

Đoàn Nhã Lan, trong diện mạo lão già ốm yếu kêu lên:

– Ngươi thật sự đốt nó?

– Vâng! Tại hạ không dấu nửa lời.

Đoàn Nhã Lan trong tức giận và thất vọng:

– Ngươi đã làm một việc điên rồ ngươi biết không?

Tích Nhân:

– Tại hạ có thể đọc cho cô nương chép lại không sót chữ nào của quyển bí kíp.

Đoàn Nhã Lan tung chân đá Tích Nhân. Cú đá làm Tích Nhân bay xa mấy thước, nàng hét:

– Ta không cần ngươi chép lại những gì trong sách, nhưng quyển bí kíp còn chứa đựng một tâm pháp bí mật, một võ công thượng thặng của Đại lý là Nhất dương chỉ mà cha ta cả đời chưa thể tìm ra là viết ở đâu, dấu chỗ nào trong sách? Ngươi có hiểu không? Ngươi thật đáng phanh thây!

Tích Nhân nghe Nhã Lan tiết lộ bí mật, tỏ vẻ hối hận:

– Tại hạ thấy thím Năm có ơn với mình và cô nương là tiểu thơ của bà ta nên mới thày lay, không muốn kẻ gian đắc chí, không ngờ làm cô nương thiệt hại như vậy. Tại hạ thành thật xin lỗi.

– Hừ! Ngươi thật đáng giết, nhưng giết ngươi..

Tích Nhân bỗng tung mình đứng lên:

– Cô nương có giết tại hạ cũng chẳng được gì! Tha được nên tha để lưu lại phúc đức cho đời sau chẳng tốt hơn ư?


Thấy Tích Nhân tự nhiên khai thông huyệt đạo, Đoàn Nhã Lan trố mắt:

– Ngươi?

– Bị cô nương điểm huyệt hôm nay, về sau tại hạ sẽ rút thêm kinh nghiệm trong lúc đi đứng trên giang hồ.

– Xem ra võ công của ngươi cũng không tệ.

– Xem ra cô nương đã luyện hết tầng thứ tám càn long công và đã trở thành một cao thủ hữu hạng. Cô nương cũng đã thuộc nằm lòng càn long công và vân long kiếm pháp. Tại hạ xem ra không cần phải tốn công để viết lại cho cô nương.

– Nhưng ngươi phải tìm cho ra tâm pháp luyện nhất dương chỉ cho ta. Nếu không ta không thể tha ngươi.

– Tại hạ khuyên cô nương không nên luyện càn long công nữa và cũng không nên để trong lòng việc tập luyện nhất dương chỉ làm chi.

– Tại sao?

– Cả hai đều là công phu chí dương, mà cô nương là nữ nhân. Cô nương tập luyện sẽ không thành công đã đành mà còn biến cô nương thành một người bán nam, bán nữ. Hiện cô nương còn trẻ, và mới luyện được tám thành công lực triệu chứng này chưa có dấu hiệu, nhưng vài năm nữa sẽ phát triển rất nhanh.

– Ngươi có thể biết như vậy?

– Ai luyện tập nội công tâm pháp đều hiểu như vậy. Tại hạ tin rằng lão bá bá cũng đã từng nói với cô nương như vậy. Biết đâu người còn căn dặn cô nương không nên tập luyện bí kíp..

Nhã Lan chợt ngồi xuống đất, ôm đầu khóc:

– Nhưng gia gia ta chết thật thảm thiết. Ta không thể không trả thù cho người.

Tích Nhân ngồi xuống cạnh nàng, thở dài:

– Tại hạ cũng mang trong người mối huyết hải thâm cừu. Tại hạ rất thông cảm nỗi khổ của Đoàn tỷ tỷ. Miễn sao tỷ tỷ trở thành một cao thủ là có thể trả thù, không cần phải theo một đường lối võ công không thích hợp với mình.

Nhã Lan khổ sở:

– Ta có thể luyện tập thứ võ công gì? Càn long công là vật duy nhất của nhà ta!

– Tại hạ là cháu ngoại của Đằng tiên lão nhân. Thái ất thần công âm dương kiêm bị. Tại hạ có thể truyền lại cho tỷ tỷ.

Đoàn Nhã Lan, ngẩn đầu, quẹt nước mắt:

– Sao ngươi lại quan tâm đến ta?

Nhìn mặt Nhã Lan, nước mắt làm long lớp hóa dung loang lổ trên mặt, Tích Nhân không dằn tiếng cười:

– Tỷ tỷ đang trở thành một lão già kỳ dị nhất trên đời.

Nhã Lan rút tấm gương đồng nhỏ trong túi ra xem, rồi chạy ra bờ sông. Tích Nhân đứng lên:

– Trong lúc tỷ tỷ cải dung. Tại hạ đi tìm hồng lô, rồi trở về ngay.

Nghe hắn nói, Nhã Lan tức giận:

– Ngươi định bỏ đi?

– Nếu tại hạ bỏ đi thì chỉ là thứ con rùa.

Nhã Lan định đuổi theo, nhưng nhìn Tích Nhân lướt trên cỏ phi như chớp, thấy nếu đuổi theo cũng không cách gì bắt kịp, đành đứng trông theo. Khi Tích Nhân mất hút trong bìa rừng, nàng mới ra bờ sông.. và sau đó tìm vào một lùm cây thay đổi y phục.

Nhã Lan đứng nhìn về bìa rừng, và đang tự trách tại sao lại tin lời Tích Nhân sẽ trở lại, thì thấy hồng lô xuất hiện. Không hiểu sao, khi thấy Tích Nhân quay lại nàng lại quay lưng, đứng nhìn xuống dòng sông.

Tích Nhân đến nơi xuống ngựa:

-Đoàn tỷ tỷ! Chúng ta ở đây làm gì. Hay là vừa đi, vừa tìm một chỗ chợ búa nào đó để trú ngụ qua đêm.

– Tùy ý ngươi. Nhưng ta đang có rất nhiều kẻ thù theo dõi, tìm kiếm. Ngươi cần hiểu như vậy.

– Nếu tại hạ lo sợ thì đã không mong tỷ tỷ đi cùng.

Tích Nhân nói thêm:

– Không hiểu Đoàn tỷ tỷ định đi đâu, còn tại hạ thì phải về Đông Đô. Nếu cùng đường… chúng ta nên đi chung, giữa rừng có thể ngủ bờ, ngủ bụi, gặp thị trấn thì mới ở khách điếm.

Nhã Lan nhìn dòng sông:

– Ta hiện cũng không biết mình nên đi đâu? Dù ngươi thay đổi rất nhiều, nhưng đêm hôm qua tự nhiên ta nhớ mang máng khuôn mặt của ngươi quen quen, muốn tìm hiểu là ai và cũng thấy cần phải trốn tránh sự truy lùng nên cải trang xuống thuyền mà thôi. Ta đến Đông Đô thật không biết phải làm gì nữa.

– Nếu chẳng có ý định nào, tỷ tỷ về Đông Đô thắp cho thím Năm một nén hương. Tại hạ cũng rất muốn được khấu đầu cảm ơn sự săn sóc của thím năm xưa. Hơn nữa, vì vô tình đốt cuốn bí kíp.. trên đường đi tại hạ mong sẽ tìm ra phương cách gì đó đền bù thiệt hại lại cho tỷ tỷ.

– Nếu vậy, thì ta..theo ngươi.

Nhã Lan xây lại, trong bộ y phục bạc màu, nghèo nàn, Tích Nhân phải ngẩn ngơ trước nhan sắc của nàng. Nhã Lan bây giờ không còn là cô gái nước da sạm nắng năm xưa, nhưng là cô gái môi hồng má trắng. Có lẽ thiếu ăn nên hơi ốm, và điều đó lại làm nổi bậc cặp mắt to đen, sống mũi dọc dừa và đường nét tha thướt của nàng.

Tích Nhân buột miệng:

– Nếu không qua câu chuyện, biết tỷ tỷ là Lan tỷ, thì tiểu đệ không thể nào nhận ra được.

– Ngươi thấy ta tiều tụy lắm phải không?

– Chẳng phải, mà tiểu đệ không ngờ tỷ tỷ.. đẹp đến như vầy. Tỷ tỷ hoàn toàn khác hình ảnh năm xưa..

Nhã Lan xách túi bước đi:

– Ngươi gặp ta chỉ một lần, trong giây lát làm sao nhớ được?

Tích Nhân dắt ngựa theo sau:

– Tiểu đệ vẫn nhớ cô gái thắt bím năm xưa, nước da sạm nắng chứ chẳng phải như bây giờ. Nhưng tiểu đệ vẫn có thể nhớ đôi mắt của tỷ tỷ..

– Chỉ gặp một lần sao ngươi nhớ kỹ như vậy?

– Có lẽ huyết án đã ăn sâu vào lòng, và những người chung quanh trong thời gian đó cũng tự nhiên có ấn tượng sâu sắc. Tỷ như tỷ tỷ, gặp tiểu đệ trong giây lát, lúc bấy giờ là cậu bé ốm đói, nhưng đêm qua tỷ tỷ cũng nhớ ra những nét quen quen nào đó sau khi ăn cơm với tiểu đệ như tỷ tỷ đã nói.

– Ừ nhỉ! Ngươi phân tích thật hữu lý.

Nàng lại hỏi:

– Mấy năm nay ngươi ở đâu? Phải chăng võ công của ngươi do Đằng tiên lão nhân gia đích thân truyền dạy?

Họ băng cỏ lau dọc theo bờ sông mà đi. Vừa đi, Tích Nhân vừa kể lại chuyện mình cho Nhã Lan nghe. Đến một bờ đá cao khó giắt ngựa qua được, và thấy trời về chiều, Dòng sông vắng ngắt không còn chiếc thuyền nào qua lại Tích Nhân đề nghị:

– Hay đêm nay chúng ta tạm ở đây. Lan tỷ nghĩ sao?

– Ngươi muốn sao cũng được. Ta hiện chẳng có chủ ý gì.

Tích Nhân đừng chân, tháo yên lạc cho hồng lô và vỗ vai nó:

– Ngươi đi kiếm cỏ cho ngươi. Còn ta cũng phải đi kiếm vài con cá hay chồn thỏ gì lót bụng qua đêm.

– Lan tỷ thích dùng thịt hay cá? Tích Nhân lên tiếng hỏi.

Nhã Lan đang ngồi trên mỏm đá, nhìn dòng nước, thuận miệng đáp:

– Có lẽ chúng ta bắt vài con cá là tiện nhất.

– Nếu vậy tiểu đệ không đến nỗi phải mất nhiều công phu. Nhưng để tiểu đệ kiếm một ít củi khô trước đã.

Tích Nhân chạy vô bìa rừng tìm củi. Khi quay trở lại bờ sông, không thấy Nhã Lan đâu, ném đống củi xuống đất, gọi:

– Lan tỷ!

Tiếng Nhã Lan từ phía bên kia bờ đá:

– Ta đang bắt cá. Ngươi nhúm lửa rồi ta đem cá qua. Đừng qua đây làm gì.

Tích Nhân vận công đốt một nhánh cây khô châm vào đống củi, giây lát lửa cháy bùng nhưng Nhã Lan vẫn chưa đem cá về. Tích Nhân phóng qua gành đá, và vội vàng phóng ngay trở lại. Hắn vô tình đã thấy Nhã Lan đang lội dưới dòng sông với cây gậy trên tay để bắt cá, nhưng sợ ướt áo quần nên trên người chỉ còn chiếc yếm thắm. Không hiểu nàng đã bắt được con nào không. Quay trở lại, Tích Nhân đi dọc theo bờ sông và mỗi khi bàn tay cong lại như vuốt chim ưng phóng ra, thì hình như lăng không bốc lên ngay một con cá dãy đành đạch. Tích Nhân bắt bốn con cá, trở về xiên ngang bụng hơ lên lửa nướng, thì Nhã Lan mới trở về. Nàng cũng đem về bốn con. Bốn con cá của nàng đã được chặt đầu, làm ruột sạch sẽ, cặp trên hai nhánh cây. Thấy Tích Nhân nướng cá, nàng kêu lên:

– Ngươi tìm cá ở đâu mà nhanh vậy?

Tích Nhân chỉ ra sông:

– Chỗ nào lại không có cá?

– Nhưng nước sâu quá làm sao bắt được?

– Muốn tiểu đệ chỉ cách bắt cá hay không?

– Ồ! Thế nào ta cũng phải thụ giáo ngươi.

Nhã Lan vừa nói vừa ngồi xuống, lấy trong túi vải của mình một ống tre lớn bỏ ra ngoài, rồi lấy một ống nhỏ, rắc tiêu muối hành lên cá. Sau đó, bươi từ trong đống lửa một ít than hồng ra ngoài mới gác cá của mình lên nướng:

– Biết ngươi bắt cá tài tình như vậy, ta đã không cần phải tốn công. Cá ngươi nướng đã chín.. nhưng nếu ngươi chưa đói lắm, thì chờ xem, cá ngươi nướng và ta nướng mùi vị khác nhau không?

– Ồ nhất định là khác.

Tích Nhân bỗng buồn buồn:

– Cá của tỷ tỷ nhất định thơm ngon, nhưng liên tiếp mấy năm tiểu đệ hoàn toàn chỉ sống với cá nướng không gia vị, nên ăn vẫn thấy ngon như thường.

– Ồ! Nếu vậy thì ta không dám mời nữa. Nhưng chờ giây lát.

Nhã Lan lấy ống tre to ném vào lửa, giọng cũng trở nên u hoài:

– Ta thường hay bị đói khát, nên đêm qua khi có tiền của ngươi cho, sáng nay ta đã mua một ít vật dụng, ngoài tiêu muối, còn có xôi và gạo. Ta hơ nóng ống xôi. Ngươi ra tiền, ta có công, chúng ta chia nhau mỗi người một nửa.

Chưa hiểu rõ Đoàn Nhã Lan, nhưng mường tượng hoàn cảnh lúc còn thơ của nàng không khác gì mình. Nàng hiện sống kiếp không nhà, tránh né khắp nơi, Tích Nhân bỗng động lòng luân tất:

– Này Lan tỷ, chúng ta có thể kết nghĩa tỷ đệ hay không?

– Sao ngươi lại có ý này?

– Tiểu đệ chưa biết nhiều về Lan tỷ, nhưng với quyển bí kíp và Vân long kiếm mang theo trong người từ nhỏ, Lan Tỷ vốn xuất thân từ gia đình võ học danh gia rồi bị tai nạn, hoàn cảnh không khác gì tiểu đệ. Tiểu đệ không biết đích thực kẻ thù hãm hại toàn gia là ai, nhưng từ ngày đó bôn ba trốn tránh khắp nơi. Nhất là sau khi mẫu thân mất, đã nhiều ngày đói khát, nếu hôm ấy không gặp được Phạm tiên sinh đưa đến nhà thím Năm cứu cấp thì giờ này đã là nắm xương chết đói. Nhờ ơn trời đất, tiểu đệ đã luyện thành Thái ất thần công, được Đại tỷ Phượng Hoàng tiên tử chỉ điểm thêm võ công, nhưng nếu kẻ thù của tiểu đệ là triều đại nhà Hồ, thì võ công của mình cũng chưa hẳn sẽ làm gì được họ. Biết đâu cũng sẽ bị truy lùng khắp nơi.. không khác gì tỷ tỷ bây giờ.

– Đồng cảnh tương lân cũng đúng. Ta chỉ sợ ta sẽ trở thành gánh nặng cho ngươi.

– Nhưng tỷ tỷ có sợ trở thành chị em với tiểu đệ, tiểu đệ sẽ đem khó khăn nào đó cho tỷ tỷ hay không?

Nhã Lan cười:

– Dù sao có túi vàng bạc trong mình ngươi ta cũng… khỏi lo bị đói khát.

Khuôn mặt, mái tóc quấn tròn trên đầu và hàm răng hạt huyền của nàng lộ qua nụ cười làm cho Tích Nhân chợt ngẩn ngơ, vì thấy nàng giống mẫu thân mình khôn cùng. Ánh mắt của Tích Nhân làm Nhã Lan cúi đầu:


– Ngươi!

Tích Nhân thở dài:

– Xin lỗi Lan tỷ! Khi nàng cười, tiểu đệ bất chợt thấy giống mẫu thân của mình khôn cùng.

– Thật vậy sao?

– Tiểu đệ xin thề không hề nói dối nửa lời.

– Ta khó tin ngươi được, nhưng ta cũng thấy vui khi nghe ngươi nói như vậy vì ta cũng từng nghe Đằng tiên nữ hiệp chẳng những võ công xuất chúng mà cũng còn là một tuyệt thế mỹ nhân trên giang hồ.

Nàng kêu lên:

– Cá ngươi cháy cả rồi!

Tích Nhân nhìn mấy con cá đã đen thui, cười:

– Có lẽ số tiểu đệ được ăn cá ướp của tỷ tỷ.

Nhã Lan vội vàng kéo ống tre xôi ra ngoài:

– Súyt nữa ta cũng quên mất ống xôi. Ngươi xẻ ra giùm ta được không?

Tích Nhân rút lưỡi ngũ độc thần trủy dấu trong ống giày ra, đi rửa sơ rồi cầm ống tre nóng bổ một đường làm hai nhẹ như xắt dưa từ đầu chí cuối, nhìn xuống cười:

– Ống xôi còn may nắm hơn xâu cá tiểu đệ.

Nhã Lan gắt:

– Ngươi còn cười nữa!

Nàng gắt nhưng không dám ngẩn đầu lên. Nhã Lan không ngẩn đầu, nhưng Tích Nhân lại chợt bâng khuâng vì vẻ ngượng ngập của nàng với khuôn mặt trắng hồng qua ánh lửa. Để tránh né, Tích Nhân lại gành đá, dùng trủy thủ tiện ngang một hòn đá to làm bàn, đem hai hòn đá hỏ hơn cũng tiện bằng làm hai ghế ngồi, rồi gọi:

– Cá nướng sống một chút thì thịt ngọt hơn. Lan tỷ có nghe vậy không?

Nhã Lan cầm gắp cá đứng lên:

– Thưa đại nhân, tiểu nữ từng nấu ăn ở quán Tư Bụng nổi tiếng ở Thăng Long.

Tích Nhân thấy Nhã Lan pha trò cũng trở nên vui vẻ:

– Vậy thì bàn ghế đã chuẩn bị, mời đầu bếp bày cá nướng thượng hạng ra cho.

Nhã Lan bẻ vài cành sậy đến đặt lên mặt đá rồi mới đặt cá xuống, mỉm cười:

– Mời đại nhân dùng thử.

– Cá, xôi đều của chủ nhân. Chủ nhân chưa đụng tay đến thì kẻ hèn này đâu dám vô lễ.

– Nếu vậy, tiện nữ xin được hầu quan nhân.

Nhã Lan lấy lưỡi dao nhỏ cắt một khúc cá. Khi nàng cắt cá, Tích Nhân cũng bốc một nắm xôi. Lúc nàng cặp khúc cá đưa cho, Tích Nhân đón lấy khúc cá, thì cũng trao cục xôi cho nàng:

– Xin mời.

Nhã Lan đón lấy cục xôi cười:

– Vui nhỉ!

Tích Nhân cũng ngã ra cười:

– Chúng ta .. tiểu đệ tưởng chúng ta đang như thuở chơi trò chơi làm bánh, làm nhà..lúc năm bảy tuổi.

Sau khi cười, Nhã Lan chợt rơi nước mắt:

– Tuổi trẻ của ta!

Tích Nhân ngưng cười, tỏ vẻ ân hận:

– Tiểu đệ ..

Nhã Lan vội lau nước mắt:

– Nhân đệ ăn đi.. xin lỗi ta chỉ nhất thời xúc động.

– Đã nhận tiểu đệ là nghĩa đệ thì tỷ tỷ dùng trước mới phải lễ cho.

Nhã Lan tròn mắt:

– Ta nhận hồi nào?

– Tỷ tỷ đã chẳng mới nói: “Nhân đệ ăn đi ..” là gì?

Nhã Lan bĩu môi:

– Như vậy ..là đã nhận hay sao?

Tích Nhân nghiêm trang:

– Chúng ta đều là hai đứa trẻ côi cút từ thuở nhỏ, sao lại không kết nghĩa với nhau, chiếu cố lẫn nhau. Mong Lan tỷ chấp nhận tiểu đệ.

Nhã Lan cúi đầu:

– Ta chỉ sợ.. trở thành gánh nặng cho Nhân đệ.

Tích Nhân đứng lên:

– Tỷ tỷ chỉ sợ.. thì chúng ta cùng bái lạy trời đất kết nghĩa với nhau đi.

Tích Nhân quỳ xuống đất, Nhã Lan cũng đứng dậy lại quỳ bên cạnh. Tích Nhân thấy nàng đã quỳ, cất tiếng:

– Hôm nay ngày tháng.. trên có trời, dưới có đất chứng minh, Lê Tích Nhân tôi nhận Đoàn Nhã Lan tỷ tỷ làm nghĩa tỷ. Từ đây có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, nếu có lời nào gian dối xin quỷ thần trừng phạt.

Nhã Lan sụt sùi trong cảm động:

– Nhã Lan từ giờ phút này xin nhận Lê Tích Nhân làm nghĩa đệ, người thân yêu duy nhất của mình, phúc họa cùng chia, ngọt bùi cùng xẻ nếu dối trá nửa lời, xin đất trời trừng phạt.

Sau khi thề thốt, cả hai cùng bái thiên địa và bái nhau làm chị em. Nhã Lan cầm tay Tích Nhân, nghẹn ngào:

– Nhân đệ! Hiền đệ là ngươi thân duy nhất của ta. Từ ngày nhũ mẫu bị kẻ thù giết đến nay, mấy năm nay ta không một người quen thân nào để có thể tâm sự. Ta đã sống những ngày tháng của tận cùng nỗi cô đơn.

Như ấm ức lâu ngày bùng dậy, nàng khóc thành tiếng, ngã lên vai Tích Nhân:

– Nhiều lúc.. ta nghĩ để kẻ thù giết đi, hay nhảy xuống sông kết liễu cuộc đời, nhiều lúc ta muốn cướp của giết người..nhưng nghĩ đến cha mẹ bị chết thảm thương.. lời dạy dỗ nghiêm khắc của cha mẹ..ta mới cố gắng sống như con chó đói, như con thú hoang đến ngày nay.

Tích Nhân ôm vai nàng vỗ về:

– Tiểu đệ biết nỗi khổ cực của mình, hiểu rõ tỷ tỷ. Từ nay tỷ tỷ có tiểu đệ để tâm sự, không ai có thể hà hiếp chúng ta nữa. Từ nay chúng ta sống chết có nhau…

Nhã Lan thút thít:

– Ta chỉ sợ..

– Nhất ngôn kim thạch, chúng ta đã thề thốt, tỷ tỷ còn cứ mãi.. “chỉ sợ” cái gì nữa?

Nhất thời xúc động, Nhã Lan ngã lên người Tích Nhân khóc, cánh tay Tích Nhân ôm trên vai và lời an ủi làm cho Nhã Lan cảm nhận một cảm giác che chở tuyệt vời, mong được vuốt ve an ủi nữa, nhưng nhận ra điều đó từ con tim mình, nàng cả thẹn, đẩy Tích Nhân ra:

– Chúng ta ăn đi, mọi thứ nguội cả rồi.

Tích Nhân lấy chiếc khăn đưa cho nàng:

– Tỷ tỷ lau nước mắt đi đã!

Nhã Lan dùng tay áo gạt nước mắt:

– Ai khóc mà có nước mắt?

Tích Nhân cả cười:

– Vân Long nữ hiệp làm gì lại rơi nước mắt kia chứ!

Nhã Lan:

– Cái gì Vân Long nữ hiệp?

– Tiểu đệ tạm thời đặt cho tỷ tỷ một biệt hiệu. Với thanh Vân long kiếm chém sắt như chém bùn, bảy mươi hai đường vân long kiếm pháp, tiểu đệ nghĩ sau này giang hồ sẽ gọi tỷ tỷ là Vân long nữ hiệp!

– Xí! Ta mà được gọi nữ hiệp, thì thế gian này ai cũng là nữ hiệp cả!

– Tỷ tỷ cần phải tự tin mình sẽ trở thành một nữ hiệp. Võ công của tỷ tỷ hiện giờ cũng đã khó có đối thủ.

Nhã Lan chợt buồn trở lại:

– Ta cũng chỉ nhờ nó mà thoát chết, trốn thoát sự truy lùng của kẻ thù mà thôi.

– Kẻ thù của tỷ tỷ là ai?

– Là người cùng dòng họ của ta.

– Tổ chức họ Đoàn ở Vân Nam?

– Đúng là bọn họ.

– Tỷ tỷ có thể cho biết rõ hơn.

– Nhân đệ đã kể về mình cho ta nghe, thì ta cũng phải kể cho Nhân đệ nghe biết về ta.

– Câu chuyện của tỷ tỷ hẳn cũng khá dài. Chúng ta ăn trước đã.

Họ ngồi xuống ghế đá, vừa ăn, Nhã Lan vừa kể:

” Cao tổ của ta vốn là tam hoàng tử nước Đại Lý. Khi triều đình đầu hàng quân Mông, ngài không đồng ý quyết định của phụ hoàng, nên bỏ trốn sang Đại Việt. Ngài là người văn học nhưng khi bỏ trốn thì Phương trượng chùa Thiên Long lại trao Vân Long kiếm và càn long bí kíp yêu cầu mang theo để giữ di bảo của Đại Lý. Đến Đại Việt ngài gặp vua Trần xin được phép dung thân. Dù nhà Trần muốn phong quan chức cho, ngài nhất quyết từ chối và xin được làm một người dân thường. Mười năm sau, ngài lấy vợ, con gái một vị quan ngự sử trong triều, nhỏ hơn ngài mười lăm tuổi. Họ gặp nhau vì cao tổ có y thuật cao minh nên đã được mời chữa bệnh cho cao tổ mẫu. Cả hai rất tâm đầu ý hiệp, nhưng họ hiếm muộn. Đến năm ngài gần sáu mươi, cao tổ mẫu mới nhất quyết nạp hầu thiếp cho ngài và chỉ năm sau sinh một trai.

Tằng tổ lớn lên văn hay, võ giỏi nhưng cũng không có chí làm quan, mà thích đi ngao du sơn thủy. Khi Cao tổ mất và mãn tang, cao tổ mẫu buộc tằng tổ phải lấy vợ. Lúc bấy giờ vua Chiêm là Chế Chí bị nhà Trần bắt đem về nước và đau bệnh liên miên. Tằng tổ được vời đến trị liệu. Vua Chiêm được nhà Trần phong là Thuận Vương nên nước Chiêm cũng đã đưa những phi tử của người sang hầu hạ, và tằng tổ ta lại si mê nhan sắc của một trong những phi tử này. Khi Thuận Vương mất được phép hỏa táng, nhưng phi tử không phải theo tục lệ thiêu sống theo nhà vua như ở nước Chiêm. Sau đó một thời gian, tằng tổ đã có thể kết hôn với người phi tử này. Tằng tổ và tằng tổ mẫu là một cặp vợ chồng hạnh phúc, nhưng kỳ lạ là họ cũng hiếm muộn, tằng tổ mẫu lại giống như cao tổ mẫu nạp hầu thiếp cho tằng tổ, và liên tiếp nạp bốn người hầu thiếp, người thứ tư mới có con. Nhưng là con gái nên phải nạp thêm một người hầu thiếp thứ năm, người này mới sinh ra nội tổ ta…”

– Nội tổ cũng hiếm muộn nữa? Tích Nhân xen lời.

– Không! Năm nội tổ lên mười hai, tằng tổ mất. và ba năm sau tằng tổ mẫu buộc ông phải lấy vợ. Người chính thất một năm chưa có con, thì tằng tổ mẫu liền cưới thêm thiếp cho nội tổ và sau đó hai bà đều sinh nở. Ngoài những người bị bệnh và mất khi còn bé, nội tổ có tới chín người con. Bốn trai năm gái. Ông không học võ và do đó, các vị bá bá của ta không ai biết càn long công và Vân long kiếm là gì. Mọi người đều học làm thuốc và đều ở quây quần trong Đoàn gia trang. Không học võ đã đưa đến thảm cảnh cho Đoàn gia. Khi quân Chiêm vào kinh thành, Đoàn gia đã bị chúng cướp phá và ba vị bá bá và các cô cô của ta bị bắt đưa về Chiêm. Thuyền chúng ra cửa bể Đại An bị gió bão đánh đắm, nên họ đều chết. Gia gia ta lúc bấy giờ là một thanh niên mười tám tuổi, nhờ phái đi chữa bệnh ở xa mà thoát khỏi tai nạn. Biến cố này đã làm cho nội tổ buồn phiền, mấy tháng sau người mất và trước khi mất mới cho gia gia ta biết trong nhà có bí cấp võ công, nhưng vì nội tổ thấy tập luyện khó khăn, tốn nhiều thì giờ, chi phối việc trau dồi y học, hơn nữa người cho rằng say mê võ nghệ sẽ đưa đến tinh thần hiếu thắng, trước sau cũng sẽ nhúng tay vào máu nên không cho con cháu biết. Nay vì trải qua tai nạn như vậy, nên người lưu lại cho gia gia tùy nghi xử dụng.

Đúng như nội tổ đã nói, gia gia khi tập luyện bí kíp đã say mê, không còn tha thiết việc kinh doanh, lần lần đóng cửa các tiệm thuốc, không hành nghề y, cắt giảm người ăn kẻ ở trong nhà xuống con số tối thiểu. Một hôm gia gia có người bạn thân vì vợ sau khi sanh bị bệnh nặng, nhiều thầy thuốc bó tay mới đến cầu xin, vì chỗ thân thiết nên gia gia mới đi x


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.