Đọc truyện Đằng Tiên Bắc Ngạo – Chương 22: Đả bại Hán Thiên
Hôm sau Phi Yến vẫn còn bận rộn để tiễn đưa trưởng lão và những vị đàn chủ của mình đến từ giã. Ngày tiếp theo, tỳ nữ của nàng lại thông báo cho chị em Tích Nhân nàng còn có chuyện quan trọng phải lo, chiều tối mới có thể dùng cơm chung được. Ngày ấy, chỉ Trần Ngãi thì đi luyện khinh công, còn ba chị em Hồng Lan và Tích Nhân thì đưa nhau đi dạo trong vùng núi phía Tây. Dãy núi có nhiều thác và hang động. Gần tối khi họ về tới nhà khách, và Phi Yến ra đón tiếp, xin lỗi đã liên tiếp trong hai ngày không thể gặp mặt. Người Ngũ độc cung dọn cơm tối. Bữa cơm lại vô cùng thịnh soạn, không khác bữa cơm mặn đầu tiên mà nàng đãi họ. Phi Yến đích thân rót rượu và nâng chén:
– Phi Yến xin lỗi hai tỷ tỷ, Lan muội và Nhân đệ.
Sau khi cạn chung, nàng cũng gắp thức ăn cho mọi người. Và cho biết trong hai ngày qua, ban ngày nàng tiễn đưa, dặn dò công việc cho các phân đàn, ban đêm nàng tìm xem có cách gì chữa được tình long độc hay không và vui mừng:
– Vạn độc đều có thể giải trừ. Tình long độc có thể giải bằng tinh cốt của chính nó. Trên xương sọ đầu của tình long có kết đọng một hạt long châu. Chỉ khi nào xương cốt rã mục hết, long châu này mới rã mục. Chúng ta có thể đi tìm xác hai con tình long này lấy hai hạt long châu của nó. Chỉ mới mấy tháng xác tình long vẫn còn.
Trần Ngãi thở ra, nhẹ nhõm:
– Đã có cách giải thì chủ nhân và hai vị chủ mẫu không còn bị nó làm cho lúc nào cũng phải canh cánh bên lòng.
Phi Yến:
– Không phải chỉ canh cánh, mà cách phối hợp âm dương chỉ là cách tạm thời. Thời gian không thể xa cách nhau sẽ dần dần ngắn lại. Từ tháng xuống ngày, xuống giờ . . Đã không thể có con cái, mà trong năm năm tinh lực cũng cạn kiệt.
Hồng Lan không dấu nét lo lắng:
– Nếu vậy thì chúng ta phải đi càng sớm càng tốt.
Phi Yến:
– Tiểu muội cũng nghĩ vậy.
Nàng lại chặc lưỡi:
– Tiểu muội rất muốn đi cùng với hai tỷ tỷ và Nhân đệ. Trước tìm long châu, hùng hoàn châu, sau bái mộ phụ thân. Nhưng tiểu muội cũng nhận tin Thiên long bang lại có thể tới tấn công Ngũ độc giáo trả thù hai lần thất bại vừa qua. Cho nên hiện chẳng biết phải làm thế nào. Nghe nói Tam si lão quái có thể đích thân tới đây. Buổi tiệc hôm nay, tiểu muội tiễn hai tỷ tỷ, Lan muội và Nhân đệ lên đường.
Nhã Lan cau mày:
– Tiểu muội có thể ở lại với tỷ tỷ. Tiểu muội ngoài việc trả thù Thiên long bang không việc gì gấp phải đi. Nhưng nếu Đoàn Hán Thiên đến đây chúng ta có thể chống cự được không?
– Tỷ tỷ chỉ lo sợ không dám rời cung. Nhưng có thể lão cũng ỷ bậc bề trên, không muốn đích thân ta tay với ta như mấy năm nay lão từng tự thị.
Tử Lan:
– Đi tìm xác hai con quái vật hai chị em ta có thể đi được. Nhân đệ phải ở lại giúp cho Yến muội.
– Nhân đệ cũng nên nhân chuyến đi này tìm lại Phượng hoàng ngọc lệnh. Hơn nữa, chẳng lẽ vì an nguy của Ngũ độc giáo mà Nhân đệ phải ở đây mãi hay sao? Có Nhân đệ giúp tiểu muội hôm nay, còn sau này thì nào? Dù sao Ngũ độc thần giáo cũng phải tự bảo vệ chính mình.
Nhã Lan:
– Nhưng bây giờ tỷ tỷ chưa đủ khả năng bảo vệ mình. Chúng ta không thể để tỷ tỷ trong nguy hiểm đe dọa được! Nhân đệ! Ngươi nói đi. Chúng ta nên làm sao?
Tích Nhân nâng chén rượu uống một hơi. Đặt chén xuống bàn:
– Yến tỷ là giáo chủ Ngũ độc giáo có thể tự bảo vệ mình. Chị em chúng ta không thể ở mãi ở Ngũ độc cung. Nhưng lúc này cũng không thể bỏ Yến tỷ một mình đối phó với nguy hiểm.
Nhã Lan vui vẻ:
– Vậy thì Nhân đệ ở lại rồi. Có Nhân đệ ở lại ta có thể đi theo Hồng, Tử Lan tỷ tỷ.
– Không, tiểu đệ không nói mình ở lại. Tiểu đệ còn muốn Yến tỷ đi với chúng ta. Việc đưa Yến tỷ đi bái tế Trương tiền bối chúng ta cũng có thể thực hiện trong chuyến đi này.
Trần Ngải:
– Chủ nhân đã có kế sách gì rồi?
Tích Nhân:
– Ngồi chờ người tấn công, thì chi bằng tấn công trước. Một mặt hư trương thanh thế Ngũ độc giáo sẽ tấn công Thiên long bang. Một mặt trước khi đi tìm long châu. Năm chị em chúng ta đột kích tổng đàn bọn chúng. Làm như vậy, chúng sẽ phải lo lắng không dám đưa lực lượng ra khỏi Đại Thiều Sơn.
Nhã Lan vỗ bàn:
– Tuyệt diệu.
Phi Yến hớn hở:
– Nhân đệ! Ta không những phục ngươi về võ công. Mà còn phải kính phục ngươi về trí tuệ.
– Để khai thác yếu tố bất ngờ này, chúng ta đi càng sớm càng tốt. Hồng Lan góp ý.
Tích Nhân:
– Hồng tỷ nói đúng. Nhưng tiểu đệ lại muốn trong hai ngày nữa chúng ta mới lên đường. Aâm dương kiếm pháp của hai tỷ tỷ phối hợp chặt chẽ, giải quyết kẻ địch có công lực cao hơn mình nhanh chóng được. Nhưng kiếm pháp của Yến tỷ tỷ thế nào tiểu đệ chưa thấy qua. Nếu làm cho Yến tỷ và Nhã Lan tỷ có thể phối hợp nhau, thì chuyến đi của chúng ta không thành công thì cũng an toàn. Đêm nay tiểu đệ muốn nhìn thấy kiếm pháp của Yến tỷ tỷ như thế nào. Trong hai ngày sau, phải làm sao cho Yến tỷ và Lan tỷ có thể hợp công chặt chẽ, liên tục bổ sung làm cho kẻ địch khó thể chống đỡ được.
Phi Yến:
– Lan muội lấy cho ta mượn thanh kiếm. Không phải chỉ Nhân đệ, mà chị em có thể cùng nghiên cứu, bổ túc cho ta vậy. Kiếm pháp của ta do ta sáng chế, có người chỉ điểm thêm, nhưng không môn, không phái.
Nhã Lan lấy kiếm, Phi Yến ra sân và biểu diễn kiếm pháp của mình. Khi nàng ngừng tay, Tích Nhân khen ngợi:
– Người chỉ điểm cho Yến tỷ là một cao nhân kiếm thuật. Đường kiếm đơn giản không huê dạng nhưng công thủ kín đáo khôn cùng. Một bộ kiếm, nhưng bao hàm cả lưỡng nghi, thái cực. Công lực tỷ tỷ cao hơn chút nữa, sẽ khó tìm ra đối thủ.
– Nhân đệ quả có mắt tinh đời. Bộ kiếm này do một kỳ nhân chỉ điểm cho ta. Hình dáng diện mạo không khác gì tiên ông. Đi đứng không hình bóng, vì thế để nhớ ơn người ta đặt tên cho môn kiếm pháp này là Lão Tiên.
Tích Nhân cả cười:
– Thiên thai là chỗ tiên ở. Lão tiên và Thiên thai hợp công, thì không khác gì thần tiên ra oai. Ngày mai chúng ta tập luyện thử với nhau vậy.
Mấy chị em ăn uống nói chuyện thêm giây lát, Phi Yến giã từ. Hôm sau, hai cô gái cùng Tích Nhân lên đồi. Trước tiên Tích Nhân để hai nàng tự do tấn công mình. Tích Nhân cũng dùng kiếm chống đỡ sự tấn công đó. Sau đó, Tích Nhân bảo Phi Yến dùng chiêu thứ ba của Lão tiên, Nhã Lan dùng chiêu thứ năm của Thiên Thai, lúc chẳn, lúc lẻ khác nhau, thay đổi liên tục, thì hai nàng thấy ngay hai bộ kiếm pháp phối hợp nhau vô cùng chặt chẽ, uy lực tăng lên gấp bội. Cả hai đều thông minh, học hỏi nhanh nhẹn. Chỉ trong một ngày phối hợp vô cùng thuần nhiễn. Trong bữa cơm tối hôm đó, họ quyết định lên đường sớm hơn một ngày. Phi Yến về sớm để thu xếp công việc. Một mặt tung tin Ngũ độc giáo cùng chị em Tích Nhân sẽ tấn công Thiên long bang trả thù, một mặt bảo ngũ nữ và Thiên ưng đội tăng cường phòng vệ và chuẩn bị hành trang. Trần Ngải đã không thể đi chung với chị em Tích Nhân mà nhận lệnh Tích Nhân về Vân trung cốc liên lạc với Lý Triện, Thừa Lân cho biết mình đã an toàn cũng như để ý tìm tung tích Hoàng Thu Hà.
Ba hôm sau chị em Tích Nhân đến vùng Đại Thiều Sơn. Đây là vùng núi non hiểm trở của Vân Nam. Quanh năm sương mù bao phủ. Tổng đàn Thiên long bang nằm trong vùng Đại Thiều Sơn ở về phía Nam Đại Lý chỉ đôi trăm dặm. So với Đại Việt ở phía Đông Nam thì cách khá xa, hàng ngàn dặm, nhưng để tránh tai mắt Minh Triều họ lại hoạt động mạnh ở phía các nước lân cận. Đặt căn cứ trải dài xuống phía Nam. Tận Đại Việt và Quảng Tây. Toan tính coi như vùng hậu cần khi hưng binh. Tuy khi thành lập nhằm mục đích phục quốc, nhưng Đoàn Hán Thiên lại chỉ say mê võ nghệ, muốn trở thành tuyệt đại cao thủ, ông ta lại say đắm Vương Tố Thư, mọi việc giao cho bà và Thiên long bang trở thành một bang hội tà ác trên giang hồ.
Phi Yến từ lâu đã cho người len lỏi vào nằm vùng, nhằm nghe ngóng tin tức và tìm hiểu địa điểm khu vực tổng đàn, và nàng biết đích xác nơi nào, những trạm canh ở đâu nên năm chị em đi rất nhanh chóng. Những trạm canh phòng Thiên long bang đều do những cao thủ thượng thừa đặc trách. Nhưng với thân thủ của Tích Nhân xuất hiện như ma mị, họ đã khống chế nhiều trạm canh phải đi qua mà không một tín hiệu nào được phóng lên để báo động.
Tổng đàn Thiên long bang được xây cất trong một thung lũng, bao bọc bởi những ngọn núi cao. Từ trên núi trông xuống thấy rõ hai khu vực. Một khu vực lợp ngói, một khu vực nhà tranh. Khu lợp ngói có khoảng mấy chục căn nhà. Chia ra làm hai nơi. Ở phía trong tường thành cao khoảng một trượng che chắn, không khác gì một cái huyện thành là những căn nhà rất to cất chung quanh một cái hồ rộng. Bên ngoài tường thành là mấy chục căn nhà ngói, cất cách quãng và quây quần chung quanh một quãng trường rất rộng, chu vi cũng ba bốn dặm, nối tới chân tường thành. Phía sau vùng nhà lợp ngói này là những dãy nhà dài và hàng trăm căn nhà lợp lá, nhấp nhô kéo dài đến chân núi bên kia. Trước khi tới nơi, Phi yến đã cho chị em Tích Nhân biết Đoàn Hán Thiên tự lên ngôi vua, nên cũng đặt ra cung điện. Khu vực trong tường thành là nội cung. Ba căn to lớn có long chầu là ba điện Kính Thiên, Văn Minh và Võ Điển. Những căn nhà hai bên ba căn nhà to là hậu cung của Đoàn Hán Thiên. Tây cung và Đông cung. Nhưng khu vực gọi là Đông cung ngày nay không còn. Khu đông cung hiện dành cho cao thủ như Lữ Phương ở. Khu nội cung của Đoàn Hán Thiên khác nội cung vua chúa thật sự là không có thái giám, mà chỉ người trong gia đình Đoàn Hán Thiên, tỳ nữ và cao thủ hộ vệ tín cẩn. Những cao thủ được ông ta trọng vọng, liệt vào hàng hộ pháp lại sắp xếp cho ở những căn phòng trong ba căn nhà to gọi là điện của ông ta. Ở khu vực bên ngoài, những cao thủ liệt vào thành phần hầu tướng, đàn chủ thì ở trong những căn nhà ngói bao quanh quãng trường. Từ đó trở đi là kho lương thực, kho vũ khí, kho vải vóc và những cao thủ cấp thấp ở chung với gia đình của họ.
Bấy giờ khoảng canh tư, tổng đàn Thiên long bang ngoài những tên cao thủ đi tuần canh, cầm đèn, hay ở những tháp canh dọc trường thành có người ngồi, đứng, thì hầu như chìm trong bóng tối. Thế rồi ngọn lửa cùng bốc lên ở các khu nhà kho. Nhà gỗ, mái lá gặp lửa phút chốc trở thành trận hỏa hoạn rất to. Trong ánh lửa người Thiên long bang, từ nhà lớn nhà nhỏ đổ ra kêu nhau chữa lửa. Điều đáng buồn cho chúng là suối lại ở xa, nước đem đến không thể nào đủ để dập tắc được ngọn lửa. Trong lúc ngọn lửa bốc cháy, hô hoán, cao thủ trong cung điện Đoàn Hán Thiên cũng vội vã chạy ra ngoài và ngọn lửa lại từ phía trong ba căn điện to lại bốc lên. Tiếp theo đó lửa lại bốc cháy từ những căn nhà kế cận. Những cao thủ trong hậu cung của Hán Thiên đều là những cao thủ hữu danh, nhưng mới vừa thức giấc, thấy lửa cháy, chúng chỉ chú ý tới ngọn lửa và không thể nào nhìn ra một bóng đen nhanh như làn khói xẹt. Khi bóng đen đó biến vào căn nhà nào, thì căn nhà đó liền bốc hỏa.
Nửa giờ sau, trên sườn núi, nơi có mấy hòn đá rất to, năm chị em Tích Nhân cùng đứng nhìn xuống bên dưới. Tử Lan cười:
– Mấy chị em chúng ta đốt sạch kho đụn của chúng, cũng là kỳ công. Nhưng một mình Nhân đệ lại có thể biến cung điện của chúng thành biển lửa, mới thật là đáng phục.
Tích Nhân cười:
– Võ công của tiểu đệ đã được dùng để đốt nhà mà gọi là đáng phục hay sao?
Nhã Lan:
– Chúng đã hỏa thiêu Bách Lan cốc, hỏa thiêu gia đình tiểu muội, dùng lửa suýt thiêu sống chị em chúng ta.. Chúng ta đốt lại trả thù. Chúng không biết ai làm cũng phải nói là đáng phục vậy.
– Cảm ơn tỷ tỷ có lời khen. Bây giờ chúng ta nhìn lửa cháy hay tìm chỗ điều tức, ngày mai chính thức tới cửa đòi tỷ đấu rất là gay go đấy.
Phi Yến nói:
– Ta nghĩ nên thay đối kế hoạch này. Qua khỏi đây hai ngọn núi là tới sông Lan Thương. Sông chảy như thác bốc lên nhiều hơi nước làm cả vùng này âm khí dày đặc có nhiều độc xà, trăn to. Có con to bằng cả người ôm. Ta tới đó điều động một đoàn quân mãng xà theo hộ vệ chúng ta. Ít nhất cũng có thể tránh tình trạng cả trăm người vây lấy chúng ta. Một người không thể chống cả trăm tay.
Hồng Lan gật đầu:
– Ý của hiền muội rất hay. Ta cũng đang lo lắng trrong trường hợp Đoàn Hán Thiên dùng đông để áp đảo, chị em chúng ta khó rút lui an toàn. Một địch hàng trăm, sức thần cũng cạn.
Tích Nhân:
– Nếu vậy thì chúng ta thực hiện ngay.
Phi Yến:
– Có điều khi ta thổi tiêu điều động mãng xà thì phải có người hộ vệ. Công lực của ta lúc đó đều tập trung vào tiếng tiêu lỡ có cao thủ tấn công thì ta bị hại ngay.
Hồng Lan:
– Nhân đệ hộ vệ cho Yến muội.
Tích Nhân:
– Tiểu đệ sẽ ở bên cạnh của tỷ tỷ khi tỷ tỷ thổi tiêu.
– Vậy thì chúng ta đi ngay. Có thể trưa nay chúng ta trở lại tổng đàn bọn chúng. Nhân đệ chỉ cần ở sát bên ta khi vào tổng đàn bọn chúng mà thôi.
Cả năm nhấc mình về phía tây. Khi tới sườn núi nhìn xuống sông Lan Thương, Phi Yến phi thân về thượng lưu, một lúc sau tiếng tiêu cất lên và từ từ đi ngược trở lại. Khi trời sáng, bọn Hồng Lan thấy chung quanh cây cỏ rung rinh như cơn gió to, còn thấy cách họ vài chục trượng, hàng ngàn con rắn tạo thành một đoàn rắn đen đặc rung cây rẽ lá cùng trườn một hướng về phía đông ngọn núi. Rắn chung quanh nhập chung vào đoàn rắn này. Phi Yến ngừng thổi tiêu, đáp xuống nói:
– Chúng ta đi theo đàn rắn. Khi vào khu vực tổng đàn Thiên long bang, Nhân đệ bắt đầu hộ vệ cho ta để ta điều động chúng thêm lần nữa. Chị em chúng ta dùng mãng xà thay ngựa đi yết kiến Đoàn Hán Thiên vậy.
Bầy rắn cả ngàn, con to con nhỏ bò không nhanh. Đúng như Phi Yến phỏng chừng, gần trưa, nàng thổi tiêu lần nữa. Bốn con rắn to cả thước, vừa trườn, vừa cất cao cổ, cong đầu xuống. Phi Yến phóng mình đứng lên cổ một con và nháy mắt cho bọn Tích Nhân. Chị em Hồng Lan, Nhã Lan phi thân lên đầu ba con còn lại. Tích Nhân phóng lên đứng phía trước Phi Yến. Tiếng tiêu của nàng làm cao thủ Thiên long bang túa ra. Phi Yến lại đưa ống tiêu lên môi, bầy rắn ùn ùn phóng tới. Trước bầy rắn quá dữ dội, bọn cao thủ mới đổ ra phải tháo chạy. Bọn Phi Yến và bầy rắn vượt cổng vào khu quãng trường Thiên long bang thì ngưng lại. Trước mắt họ, mấy trăm cao thủ Thiên long bang vũ khí tuốt trần, tay cầm đuốc chuẩn bị nghinh địch. Hai bên mấy trăm tay cung thủ. Bên cạnh họ cũng có đuốc. Và đầu tên đều có bông. Phía xa hơn, chín mười khẩu thần sang cũng đều có người đứng phía sau, và mỗi cỗ cũng có hai người đang cầm đuốc. Chuẩn bị nghênh chiến của Thiên long bang không khác gì đoàn quân sắp ra trận. Nhìn thấy khí thế, chị em Phi Yến cũng không thể không lo lắng. Dù sao cũng đã vào trọng địa, Tích Nhân cất tiếng:
– Trương giáo chủ Ngũ độc thần giáo và Đằng tiên Lê Tích Nhân muốn cầu kiến bang chủ Thiên long bang.
Tích Nhân dùng thuật sư tử hống mà phát âm, tiếng nói làm cho bọn cao thủ nghinh đón bị chấn động phải lùi chân lại một bước, nghe máu huyết nhộn nhạo.
Giây lát sau, từ trong khu tường thành có tiếng trống thúc vang lên rộn rã. Bọn cao thủ chuẩn bị nghinh chiến, tách ta làm đôi. Từ trong cổng thành một đoàn người đi ra. Đi trước là bốn lão già,tuổi khoảng sáu bảy mươi, ăn mặc theo kiểu nhà nho chân bước không vấy bụi. Phía sau tám người khiêng một cổ kiệu vàng, che lọng vàng, hai người ngồi trên kiệu không ai khác là Đoàn Hán Thiên và Vương Tố Thư. Sau cổ kiệu cũng năm lão già nữa, một người là hòa thượng, một người đạo sĩ, ba người còn lại lại tướng mạo quái dị, râu quai hàm, mũi cao. Theo sau năm lão này là Đoàn San San, Lã Nhượng và khoảng bốn chục cao thủ. Khi còn cách chị em Tích Nhân khoảng ba trượng. Bốn lão già tách ra làm đôi, quay lại phía sau. Kiệu ngừng. Đoàn Hán Thiên và Vương Tố Thư xuống kiệu bệ vệ tiến ra phía trước, năm lão già phía sau lại tiến lên chia ra làm hai. Ba bên tả, hai bên hữu, chín ông già này đứng phía sau Hán Thiên và Vương Tố Thư một bước.
Đoàn Hán Thiên nhìn chị em Tích Nhân bỗng ngước mặt cười to, và sau mấy tiếng cười, nói:
– Thật là khó tưởng! Thật là khó tưởng! Hôm nay lại có bọn hậu bối dám kêu đích danh lão hoàng gia ta mà khiêu chiến với lời lẽ ngông cuồng.
Phi Yến đứng phía sau Tích Nhân, nhưng con rắn cong cổ lên, nên nàng lại cao hơn, cũng cười mấy tiếng rồi nói to:
– Chúng ta còn trẻ nhưng không phải là muốn tới đây để chết một cách oan uổng. Trận hỏa hoạn đêm qua, các ngươi đã trúng vô hương đoạn trường phấn của ta. Người nào hiện thấy trong bụng bào bọt khó chịu mà vận công sẽ chết ngay trong nháy mắt. Lão chưa chắc đã làm gì được năm chị em chúng ta. Nhưng cả ngàn nhân mạng lão điều động bừa bãi, họ chết không phải do ta mà do lão giết họ đấy.
Đa số cao thủ có mặt, các nhà kho bị đốt bận rộn suốt đêm. Ở trong rừng sâu, âm khí nặng ai cũng uống trà rất nhiều nên buổi sáng không ăn đều cảm thấy bụng bào bọt. Nghe Phi yến nói, chúng đều thất sắc.
Hán Thiên thấy bọn Tích Nhân chỉ có năm người, lão cũng biết hiệu dụng của Vô hương đoạn trường của Ngũ độc giáo nên vội ra lệnh cho thuộc hạ:
– Các ngươi ai cảm thấy có triệu chứng trúng độc hãy lui ra. Ngồi yên một chỗ. Nhân mạng là quan trọng. Ta sẽ buộc chúng đưa thuốc giải trước đã.
Mấy trăm cao thủ gươm dáo tuốt trần cũng như hai hàng cung thủ lần lượt ngồi xuống đất, không dám cử động.
Thấy đòn đe dọa thành công, Phi Yến cười to, rồi nói:
– Đoàn lão quái! Thiên long bang của lão muốn khôi phục Đại lý là chuyện của lão. Ngũ độc giáo của ta lâu nay độc lập hành sự, không liên quan tới triều đình. Nhưng lão lại muốn thôn tính chúng ta, giết chóc rất nhiều giáo dân của ta. Nhã Lan hiền muội của ta theo tông chi họ Đoàn là cháu của lão, theo ta đến đây để trả thù cho toàn gia chi họ Đoàn ở Đại Việt vì Càn long bí kíp mà bị hại. Sư phụ Đoàn Tú Phu của hiền muội ta cũng bị lão và Vương Tố Thư làm cho thân tàn ma dại. Hai vị tỷ tỷ của ta cũng đến đây đốt cung điện của ngươi cũng để trả thù Bách lan cốc bị đốt. Thù oán này có hai cách giải quyết. Đó là, một có thể tránh bớt đổ máu, lão có thể tỷ thí với Nhân đệ của ta. Nếu lão thua, thì tuyên bố vĩnh viễn không xâm phạm Ngũ độc giáo. Giải tán phân đàn tại Đại Việt. Ta giải độc cho mọi người. Chứng ta sống hòa bình với nhau. Nếu lão thắng chúng ta sẽ qui thuận, làm thuộc hạ cho lão. Cách thứ hai thì lão cứ bao vây chúng ta lấy đông mong thủ thắng. Lão chịu cách nào?
Đoàn Hán Thiên là người mê võ, nghe Vương Tố Thư bị Tích Nhân đánh bại đã thấy tay chân ngứa ngáy mấy ngày trước đã muốn đi tìm để tỷ thí, nên lão cả cười:
– Hay lắm! Ta rất muốn có năm tên thuộc hạ như các ngươi. Ta đồng ý hạ mình tỷ đấu với gã Tích Nhân một phen. Ta chấp nhận điều kiện của ngươi.
Vương Tố Thư quát:
– Đã đến cửa khiêu chiến, đến cửa đốt nhà mà tỷ thí võ công cái gì? Đây là tử thù, bao vây giết hết bọn chúng. Dù đêm qua chúng có bỏ chút ít độc, cũng không làm ai trúng độc nặng đâu. Đừng để mắc lừa con tiểu quỷ.
Phi Yến lớn tiếng:
– Thiên long bang do Đoàn hoàng gia làm chủ hay Vương phu nhân làm chủ? Nếu là phu nhân làm chủ thì chúng ta quyết sống chết vậy thôi. Đáng tiếc hôm nay có cả ngàn người chết vì vô hương đoạn trường phấn của ta.
Nàng đưa ống tiêu lên môi.
Đoàn Hán Thiên muốn tỷ đấu với Tích Nhân, tin tưởng mình nhất định thắng. Một người còn trẻ dù học được võ công, chiêu thức rất cao, nhưng không thể có tu vi nội công cao bằng người đã luyện mấy chục năm. Tin tưởng mình không thể thua, trước mặt người ngoài và thuộc hạ, lại bị Vương Tố Thư lên tiếng nói ngược ý mình làm lão tức giận quát to:
– Câm miệng lại! Không có lệnh ta ai ra tay ta giết người đó ngay. Tất cả lùi ra sau mười trượng cho ta.
Bị lão ta hét, Vương Tố Thư xám mặt, ánh mắt long lên, nhưng bà ta cũng theo mọi người lùi lại.
Tích Nhân bấy giờ từ đầu rắn phi thân như bay từ từ tới trước mặt Đoàn Hán Thiên. Cách thi triển khinh công của Tích Nhân làm cho Đoàn Hán Thiên động dung và ý chí quyết đấu càng thêm thúc giục. Tích Nhân hạ chân, cắm cây đằng tiên xuống đất cung tay:
– Rất hân hạnh được hoàng gia hạ thân chỉ điểm. Vãn bối còn hai việc thỉnh cầu trước khi tỷ thí. Mong hoàng gia chấp thuận.
– Việc gì cứ nói!
– Vãn bối có một người nghĩa tỷ bị bắt đòi đem Đằng tiên bí kíp đến chuộc mạng. Nếu vãn bối may mắn thắng được nửa chiêu một thức mong hoàng gia phóng thích người nghĩa tỷ này.
– Ta nghe nói Vân nhi đã để cô gái ấy trốn thoát, nên nó đang bị cầm tù. Nghĩa tỷ của ngươi không có ở đây. Nếu nó chưa chết chúng ta tìm thấy sẽ giao cho ngươi.
– Đa tạ hoàng gia. Vãn bối tin tưởng lời nói của hoàng gia là kim ngôn ngọc khẩu. Điều thỉnh cầu thứ hai, các vị hộ pháp của Vương gia đều là những cao thủ lừng danh một vùng, một xứ, vì thua hoàng gia mà phải miễn cưỡng đem tuổi già đáng lẽ vui thú sơn lâm, thưởng hoa vọng nguyệt đến đây hầu hạ hoàng gia, nên nếu vãn bối thắng, hoàng gia có thể cho họ được tự do hay không?
– Hừ! Ngươi thật quàn lắm chuyện vào người. Để ngươi tâm phục, ta hứa.
Tiếng nói của Tích Nhân trong lúc nói chuyện tuy bình thường, nhưng ai cũng đều nghe rõ. Chín vị hộ pháp của Hán Thiên bất chợt đưa mắt nhìn nhau.
Tích Nhân mỉm cười vui vẻ:
– Hôm nay bị thua, vãn bối rất vui lòng làm người hầu cận cho hoàng gia. Hoàng gia thật sự cũng là một anh hùng hảo hán. Chúng ta tỷ thí bằng binh khí hay quyền chưởng?
– Ngươi muốn dùng binh khí thì tự nhiên. Đôi tay ta chưa lúc nào phải dùng binh khí.
– Nếu vậy vãn bối cũng dùng đôi tay thù tiếp lão hoàng gia. Xin mời!
Hán Thiên quát:
– Ra tay đi!
– Cung kính bất như tuân mệnh.
Bàn tay Tích Nhân cung thành trảo chụp tới ngực Hán Thiên, đây là chiêu Thiên ưng quặc kê trong Thiên ưng thần trảo, nhưng rất đơn giản. Mới trông không khác gì một chiêu thức vụng về. Trong thời gian luyện công trong động, phần võ nghệ trong Đồng cổ tâm kinh, tuy Tích Nhân không luyện, nhưng nhiều lần phải xem qua để giải thích cho Ninh Hồng. Từ võ công trong các bí lục của Kỳ Anh, võ công của Trương Thái Thanh, võ công Đồng cổ và tiên pháp của mình, Tích Nhân đã hiểu thế nào là vô chiêu thắng hữu chiêu. Chưởng, chỉ của Tích Nhân lúc này thuận đâu đánh đó, không nằm trong căn bản của bộ môn chưởng chỉ nào. Trước thế chụp của Tích Nhân, Đoàn Hán Thiên cũng dùng cầm nã theo thế thủ đáo nã lai chụp lấy cổ tay Tích Nhân, tay kia vỗ ra một chưởng. Tay trảo của Tích Nhân liền ngay ra thành đao chặt lấy cánh tay Hán Thiên, tay kia thành chỉ đâm vào tâm chưởng. Hán Thiên hạ tay chưởng thành trảo, Tích Nhân cũng liền dùng thế cầm nã chặn bắt. Trong chớp mắt hai cánh tay của họ vừa đánh vừa biến thế liền liền. Không ai đụng tay ai. Đoàn Hán Thiên say mê võ nghệ, ông ta cũng học không biết bao nhiêu bộ môn, rồi từ đó rút ra sở học của mình. Thấy Tích Nhân không theo một môn phái nào, trảo không giống long trảo hay hổ trảo của Thiếu Lâm. Cần nã thủ pháp không giống như Võ Đang, đơn giản nhưng kình lực trầm trọng, ra tay buộc đối phương phải biến thế nếu không bị nguy ngay lấy làm thích thú, cười lớn:
– Giỏi! Giỏi! Xứng đáng là đối thủ của ta.
Sau tiếng cười, ông ta phóng ra xa,quát to một tiếng, tung người lên cao. Bóng chưởng đen đặc từ trên chụp xuống, đây là chiêu Hắc vân mãn thiên trong bộ Thiên long thập bát chưởng của Đại Lý đã thất truyền từ lâu. Hai tay Tích Nhân tức thì cùng đưa lên đón đỡ, chưởng kình nổ bùng bùng không ngớt. Sức chịu đựng làm đôi chân Tích Nhân lún sâu xuống đất. Khi Đoàn Hán Thiên mượn sức chưởng lực của Tích Nhân lộn người xuống, Tích Nhân liền lướt tới. Từ đó hai bóng người xoắn tít lấy nhau. Từ xoắn tít nhau, không còn nhận ra ai là ai, có lúc họ nằm ngang trên không chiết chiêu nhau. Có lúc cách nhau hàng trượng cách không đối chưởng. Và những lúc thế này, những cặp mắt sắc sảo đều thấy Hán Thiên không có nội lực bằng Tích Nhân. Trong khi thân hình Tích Nhân vẫn đứng yên một chỗ, thì Đoàn Hán Thiên bị lắc lư hay bị đẩy ra sau. Hơn ai hết, Đoàn Hán Thiên biết việc này. Những lần đối chưởng hay đụng quyền với Tích Nhân, ông ta nghe toàn thân chấn động hay tay quyền đau nhức như đánh vào sắt đá. Biết Tích Nhân có nội lực vô song, Nhưng Hán Thiên tin tưởng mình có võ công bát đại tinh thông, chiêu thức võ công trong thiên hạ đều biết qua, có thể xử dụng kỳ chiêu để thủ thắng. Thế nhưng ông ta dùng chiêu thức nào, Tích Nhân cũng dễ dàng hóa giải bằng những chiêu rất đơn giản. Trận chiến kéo dài hơn giờ sau, mọi người thấy rõ bấy giờ Tích Nhân chỉ còn công mà không còn thủ. Chiêu thức đánh ra, buộc Đoàn Hán Thiên phải dùng thân pháp nhanh nhẹn nhảy tránh hay tiếp chiêu, và khi tiếp chiêu liền bị đẩy ra lùi liên tiếp. Oâng ta bị đẩy lùi, số cao thủ của ông phía sau cũng tự động lùi ra sau để có khoảng trống cho hai người tỷ thí. Cuối cùng, Hán Thiên quyết dùng môn công phu độc đáo của mình để mong thủ thắng. Từ hai bàn tay, ông ta liên tiếp bắn ra những luồng chỉ phong rít gió tưng tưng bắn tới Tích Nhân. Có người vội la, nhất dương chỉ! Chỉ lực cương mãnh nếu bắn vào sắt cũng thủng lỗ, nhưng chỉ pháp mà Đoàn Hán Thiên đang dùng không phải Nhất dương chỉ mà là Tham hợp chỉ của phái Thiếu Lâm. Chỉ pháp chí dương này xưa nay cũng ít người có đủ công lực rèn luyện được. Đoàn Hán Thiên đánh cắp được bí lục luyện Tham hợp chỉ, nhưng lâu nay không dùng tới, một phần chưa gặïp đối thủ dồn ông ta vào thế yếu, một phần ông ta cũng ngại Thiếu Lâm sẽ biết ông ta là thủ phạm đánh cắp bí kíp của họ. Uy lực của Tham hợp chỉ làm Tích Nhân phải dùng mê tung bộ tránh né, rồi từ hai tay cũng bắn ra những luồng chỉ phong đối kháng. Chỉ pháp Tích Nhân xử dụng là Đồng cổ thần chỉ, uy lực còn mạnh hơn Tham hợp chỉ rất nhiều. Chỉ pháp của Tích Nhân vừa mạnh vừa liên tục, buộc Đoàn Hán Thiên phải nhảy tránh, không dám chống đỡ, nhưng cuối cùng ông ta đã không tránh nổi, bị trúng một chỉ xuyên thủng bả vai như đạn bắn. Dư lực đẩy ông ta ngã ngồi xuống đất. Tích Nhân dừng tay ung dung đứng cách ông ta hơn trượng. Hai người hộ pháp từ phía sau liền phóng ra đỡ Đoàn Hán Thiên lên. Bảy người còn lại phóng ra đứng thế đối diện với Tích Nhân. Những người đang làm hộ pháp cho Hán Thiên đều là tôn sư võ học. Bốn người mặc áo nho gia là Giang nam tứ hữu đã thành danh rất lâu trên giang hồ. Đạo sĩ là Chung Nam đạo trưởng, hòa thượng là Thiên Hà thượng nhân ở Ngũ Đài Sơn. Ba ông già dị tướng là Tây Vực tam ma, tên tuổi từng chấn động vùng Thiên sơn và Côn luân. Khi Hán Thiên bị hạ, chín người hộ pháp lo Hán Thiên bị Tích Nhân làm hại nên đứng ra bảo vệ. Nhưng không ai muốn ra tay, bởi tự lượng không thể thắng Tích Nhân, còn lấy đông để tấn công thì họ cũng không muốn làm.
Trong khi bọn cao thủ Thiên long bang thấy bang chủ bị thua thì vừa sợ hãi vừa tức giận nhưng chưa biết phải làm gì thì Vương Tố Thư lớn tiếng:
– Bao vây và giết hết bọn chúng cho ta.
Có lời của Vương Tố Thư, Lã Nhượng mấy chục cao thủ cầm thiết phiến phóng ra bao vây Tích Nhân vào giữa. Hàng trăm tên khác phóng tới bốn chị em Hồng Lan. Phi Yến thấy biến liền đưa ống tiêu lên thổi. Bầy rắn hàng ngàn con hung hăn bò tới. Nhã Lan từ đầu rắn của mình phóng ra hộ vệ nàng. Đoàn Hán Thiên bị thua, không muốn nuốt lời hứa bị giang hồ chê bai, ông ta rán hơi bảo người hộ pháp đang đỡ mình ra lệnh cho thuộc hạ không được vọng động, Chung nam đạo trưởng dùng công lực nói to:
– Bang chủ có lệnh, không ai được vọng.
Với công lực thâm hậu, tiếng nói của Chung nam đạo trưởng ai cũng nghe cả. Nhưng ông này thay mặt Đoàn Hán Thiên ra lệnh, thì Vương Tố Thư lại lớn tiếng:
– Chín vị hộ pháp cùng ra tay thu phục gã Tích Nhân. Lã tổng quản và cao thủ Thiết phiến, chư vị hầu tướng vây đánh bốn con tiện nhân kia. Còn lại dùng lửa đuổi rắn. Ai không nghe lệnh ta, theo bang qui xử trảm!
Hai bên ra lệnh khác nhau bọn thuộc hạ không biết phải nghe ai. Mặt mày ngơ ngác. Tích Nhân thấy rõ mặc dù Đoàn Hán Thiên bị thương, nhưng nếu chín lão hộ pháp bao vây mình thì khó có thể chiến thắng họ. Trong khi đó bốn chị em Hồng Lan bị mấy chục người bao vây thì cũng khó thoát thân liền lợi dụng ngay tình trạng, phóng về phía Vương Tố Thư. Thân pháp Tích Nhân quá nhanh, bọn cao thủ bao quanh không kịp phản ứng. Vương Tố Thư cũng không ngờ Tích Nhân có thể một cái phóng xa mấy chục trượng, bà ta nhấc chưởng đánh ra, Tích Nhân lại lách mình ra sau lưng. Vương Tố Thư biết nguy, chưa kịp xoay lại thì một tay Tích Nhân đã nắm cổ, còn tay khác nắm vào huyệt thiên khu ở lưng, nhấc bổng bà ta lên. Đoàn San San thấy mẹ bị nguy, tuốt kiếm nhào tới. Tích Nhân ngã người tới trước một chút tránh thế kiếm, một chân tung ra sau, cây kiếm nàng liền lìa khỏi tay bay lên cao mấy trượng và cước lực cũng làm nàng liển xiển ngã nhào về một phía.
Tích Nhân quát to:
– Tất cả đều lui lại, nếu không ta quật chết mụ họ Vương này ngay.
Thiên long bang lâu nay bị Vương Tố Thư thao túng. Đa số trong bang là người của bà ta. Nhưng số cao thủ thượng thặng như mấy lão hộ pháp và một số hầu tướng lại phục tùng Đoàn Hán Thiên. Bây giờ Đoàn Hán Thiên bị thương, Vương Tố Thư bị bắt. Không ai còn có tâm tranh thắng, vội vàng lui ra phía sau như trước. Tích Nhân đặt Vương Tố Thư xuống, điểm mấy huyệt đạo, nắm cổ tay kéo tới chỗ Đoàn Hán Thiên:
– Đoàn hoàng gia muốn giữ lời hứa hay muốn nuốt lời?
Đoàn Hán Thiên đã được điểm huyệt cầm máu, quắc mắc nhìn Vương Tố Thư, rồi ngửa mặt cười, tiếng cười không còn hùng tráng như trước mà đầy bi thương:
– Hôm nay thật là một ngày không thể quên! Ha . .. ha .. ta chẳng những bị thua . . mà lệnh ta cũng có người dám kháng cự!
Sau khi vừa cười, vừa than, Đoàn Hán Thiên nói:
– Ta đã từng dùng chữ tín trói buộc để chín vị hộ pháp và anh hùng hảo hán theo ta. Nay ta thất hứa thì còn ai coi ta ra gì? Thiên long bang đã loạn, lệnh ta đã không còn người nghe, thôi thì ngươi cứ tùy đó mà liệu. Muốn sao tùy ngươi.
Oâng ta nói xong, quay lưng đi. Chín người hộ pháp liền đi theo ông ta.
Tích Nhân nhìn ra sự khổ tâm của Đoàn Hán Thiên. Nói theo:
– Đa tạ hoàng gia.
Rồi hỏi Vương Tố Thư:
– Bây giờ phu nhân muốn như thế nào? Hãy ra lệnh cho thuộc hạ đi!
Vương Tố Thư bị cầm giữ trong lòng vô cùng tức giận, biết muốn giữ mạng, không thể không nghe theo ý muốn Tích Nhân, nhưng vẫn cứng cỏi:
– Ngươi muốn ta ra lệnh như thế nào? Nếu buộc ta bảo họ buông bỏ vũ khí đầu hàng.. Hà hà..
Bà ta cười khẩy:
– Thì ngươi cứ giết ta đi.
Tích Nhân cười nhẹ:
– Tại hạ và phu nhân chưa thù oán gì sâu nặng, mạng của phu nhân để cho những người có thân nhân bị phu nhân hãm hại tìm tới mà đòi. Tại hạ không muốn Ngũ độc giáo bị Thiên long bang tiếp tục gây khó dễ, hại nhiều sinh mạng. Phu nhân lớn tiếng ra lệnh từ nay Thiên long bang giữ lời hứa của Đoàn bang chủ, không xâm phạm Ngũ độc giáo là được.
Vương Tố Thư vặn hỏi:
– Còn Ngũ độc giáo xâm phạm chúng ta thì sao?
– Trương tỷ tỷ sẽ không bao giờ xâm phạm Thiên long bang.
Tích Nhân lại nói thêm:
– Phu nhân có thể nói chuyện với Trương tỷ tỷ.
Tích Nhân lại nắm cổ tay bà ta kéo tới chỗ Phi Yến:
– Yến tỷ! Tiểu đệ giao bà ta lại cho tỷ tỷ. Hai người có thể nói chuyện với nhau.
Phi Yến phi thân xuống khỏi cổ rắn, cười:
– Chúng ta không sợ Thiên long bang chút nào! Nhưng để khỏi tốn hao sinh mạng của quá nhiều người. Hôm nay nếu phu nhân không lập lời trọng thệ thì chúng ta sống chết một phen. Hà.. nếu phải đánh nhau thì ta chúng ta giao phu nhân cho Đoàn Nhã Lan hiền muội cắt đầu tế mộ cha mẹ mình vậy.
Nhã Lan thấy phía địch cả ngàn người, có cả súng thần sang, hiểu vì sao Tích Nhân cầm giữ Vương Tố Thư và muốn buộc bà ta hứa không xâm phạm Ngũ độc giáo, nhưng nàng cũng không từ bỏ cơ hội làm cho bà ta run sợ. Từ đầu rắn phi thân xuống, lưỡi kiếm chong vào yết hầu bà ta, rít lên:
– Ta chỉ nhích mũi kiếm nửa tấc là có thể trả thù cho gia đình ta.
Vương Tố Thư quật cường:
– Ngươi muốn làm gì cứ việc làm. Đừng phí lời.