Đọc truyện Đằng Tiên Bắc Ngạo – Chương 11: Hộ vệ nhị Nùng
Tích Nhân thẫn thờ ngồi một im một lúc rồi nhớ Thu Hà đang chờ, phi thân trở lại khách điếm. Khi mở cửa, trong phòng cũng không có ai cả. Tích Nhân buồn bã ngồi xuống ghế:
– Ôi! Lại bỏ đi nữa rồi. Muốn tìm cũng biết nơi nao mà tìm bây giờ?
Tích Nhân bứt rứt thấy tình khó vẹn, lo cho Nhã Lan thì cũng rất phân vân về Thu Hà. Tự hỏi sao nàng lại bỏ đi như vậy? Họ còn nhiều việc phải nói với nhau kia mà? Hay là nàng lại trở về với sư huynh và em gái của nàng?
Tích Nhân trách lầm, cửa phòng chợt mở và Thu Hà trong bộ xiêm y đài cát hiện ra, một tay nàng cầm bộ quần áo người Nùng của nàng, một tay mang theo một giỏ bốc mùi thức ăn thơm tho.Theo sau nàng, một tên tiểu bảo mang theo hai thùng nước bốc khói và chiếc khăn to. Tích Nhân đứng lên mừng rỡ:
– Lại tưởng tỷ tỷ cũng bỏ tiểu đệ nữa rồi!
Thu Hà mỉm cười:
– Ta đi tắm và mua thức ăn. Nhân đệ về lâu chưa? Ta mặc bộ đồ Nhă Lan chuyển tặng để nàng thấy ta cũng chẳng tự ái hay ghen với nàng.
Tích Nhân cảm động:
– Tỷ tỷ, nàng..
Thu Hà ném bộ đồ trên tay xuống chân giường, đặt giỏ thức ăn lên bàn, móc cho tiểu bảo đồng bạc, gã lui ra, nàng cài then cửa:
– Nhân đệ cởi đồ, ta lau người cho rồi ăn tối.
Lúc ở với Thu Hà là mùa đông, Tích Nhân ốm yếu sợ tắm lạnh nên nàng phải lau mình cho mỗi ngày. Nhớ lại sự săn sóc của nàng, Tích Nhân sa lệ:
– Tỷ tỷ vẫn nghĩ tiểu đệ là gã sợ lạnh năm xưa hay sao?
Thu Hà cũng chợt khóc:
– Nhân đệ đã là cao thủ trên đời này không ai bằng, nhưng ta vẫn mong Nhân đệ đối với ta vẫn như xưa và ta cũng muốn được săn sóc Nhân đệ như xưa.
Tích Nhân ôm lấy nàng:
– Vâng, tỷ tỷ cứ săn sóc tiểu đệ như những ngày chúng ta chẳng giây phút rời nhau.
– Đừng để cho xa cách nữa, từ lúc những bàn tay của chúng ta ngượng ngập nắm lấy nhau, xa nhau một chút là đã nhớ nhung, nhưng ta đã phải nhớ đến điên dại trong mấy năm liền.
– Tha lỗi cho tiểu đệ.
Thu Hà:
– Trời đã khiến xuôi như vậy. Có lẽ phải xa ta hôm đó, Nhân đệ mới chữa được bệnh và có ngày nay. Ngày nào chúng ta phải làm lễ cảm ơn trời mới được.
– Vâng, tùy tỷ tỷ sắp xếp.
Thu Hà chợt đẩy Tích Nhân ra:
– Ồ! để nước nguội mất.
Tích Nhân cười:
– Tỷ tỷ nhất định phải lau người tiểu đệ hay tiểu đệ đi tắm.
Thu Hà chợt lộ vẻ buồn:
– Nhân đệ không muốn ta lau cho hay sao?
Tích Nhân lại kéo nàng vào người:
– Tiểu đệ không còn sợ lạnh nữa và chỉ sợ tỷ tỷ mất công mà thôi.
Tích Nhân đắm đuối hôn Thu Hà rồi cởi bỏ, nằm xuống giường như cậu bé ngoan ngoản, Thu Hà kéo thùng nước lại vắt khăn và lau cho người tình yêu dấu. Tích Nhân nhắm mắt tận hưởng bàn tay săn sóc của Thu Hà và lòng cảm động vô biên.
Thu Hà lau xong, lấy áo đem lại:
– Nhân đệ mặc ngay kẻo lạnh.
Tích Nhân cầm áo bỏ sang bên, kéo nàng xuống:
– Tiểu đệ không lạnh đâu.
– Nhưng.. cũng phải ăn cơm..
Thu Hà không thể nói thêm nữa, môi Tích Nhân đã phủ kín đôi môi nàng và trong yêu thương cảm động tột cùng của Tích Nhân, Thu Hà tưởng như lần đầu mình mới biết thế nào là hạnh phúc tuyệt vời. Trước đây sau những giây phút trao gởi Thu Hà bao giờ cũng phải làm sạch cho người tình bé bỏng đang thở dốc, còn bây giờ nàng vừa thẹn thùng vừa sung sướng nhắm mắt đón nhận sự săn sóc của Tích Nhân. Và Tích Nhân khi chiêm ngưỡng thân thể Thu Hà lại thầm nhận ra người yêu năm xưa dù khuôn mặt không đẹp như Kỳ Anh, Nhã Lan, nhưng những đường nét vun tròn, nở nang cân đối lại không ai so sánh được.
Để cánh tay cho Thu Hà làm gối, Tích Nhân âu yếm:
– Chuyện mấy năm nay như thế nào tỷ tỷ kể cho tiểu đệ nghe đi.
– Hãy ăn chút gì đi đã kẻo Nhân đệ đói.
– Vâng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Thu Hà ngồi lên khoát áo, bày thức ăn ra bàn, Tích Nhân thấy đều là những món mình thích nhất, lại cảm động:
– Tỷ tỷ nhớ cả những món tiểu đệ ưa thích.
– Đã nguội chắc bớt ngon, nhưng hy vọng Nhân đệ có thể ăn được.
Tích Nhân cười:
– Như vậy tỷ tỷ đã quên tiểu đệ dù ưa thích một vài món, nhưng không bao giờ chê món ăn nào.
– Làm sao ta không nhớ, nhưng ta nghĩ Nhân đệ đã thay đổi, thì cũng có ít nhiều thay đổi.
Tích Nhân nắm tay nàng, kéo vào lòng:
– Tiểu đệ từ cậu bé ốm yếu không biết chết lúc nào trở thành một người khỏe mạnh, nhưng những gì hiểu lầm đă qua, chúng ta gặp lại, thì chúng ta năm xưa cũng là chúng ta ngày nay và sau này. Tỷ tỷ đừng nhắc câu tiểu đệ đă thay đổi nữa. Chỉ làm cho chúng ta..
Thu Hà ôm lấy Tích Nhân bật khóc:
– Ta mừng gặp lại Nhân đệ, mừng Nhân đệ đã trở nên thế này thì trong lòng tự nhiên lại cảm thấy có những lo lắng bồn chồn bất an nào đó.
Tích Nhân vuốt ve vỗ về:
– Sau sáu năm chúng ta bất ngờ gặp nhau. Sáu năm làm tiểu đệ lớn hẳn ra, trong khi trong lòng tỷ tỷ hình ảnh của tiểu đệ vẫn là cậu bé cao ốm nên tỷ tỷ có chút vừa gần, vừa xa.. nhưng chỉ vì tỷ tỷ vẫn còn quá xúc động nên không nhận ra rồi tưởng mình bồn chồn, bất an mà thôi.
– Nhân đệ đã thành người khác từ võ công, cử chỉ, đến cách ăn nói..
Tích Nhân cười nhẹ:
– Nếu tỷ tỷ muốn tiểu đệ biến trở lại thành cậu Tích Nhân sáu năm trước, ngày mai tiểu đệ nhịn ăn cho ốm và cố gắng thun người thấp xuống.
Thu Hà bật cười, rồi nép lên ngực Tích Nhân.
Tích Nhân âu yếm:
– Bây giờ tiểu đệ chỉ muốn nằm ôm tỷ tỷ, không muốn ăn gì nữa.
– Ta cũng không muốn ăn, nhưng Nhân đệ không đói sao?
– Mấy năm mới gặp, tiểu đệ đói tỷ tỷ hơn.
Thu Hà cắn nhẹ lên má người yêu giọng mềm ra:
– Ta cũng đói Nhân đệ, nhưng bụng cũng đang đói.
– Vậy thì tiểu đệ rán nhịn thèm tỷ tỷ thêm vài giờ, chúng ta ăn tối và tiểu đệ kể sơ qua những gì mình đã từng trải qua cho tỷ tỷ biết.
Tích Nhân vừa ăn vừa vắn tắt kể sơ từ lúc chia tay nàng đến nay trải qua những gian khổ, gặp những nhân duyên hãn hữu như thế nào cho Thu Hà nghe, bữa ăn chấm dứt, câu chuyện cũng vừa đến lúc Tích Nhân xuống núi. Thu Hà lấy nước mang lại ngồi vào lòng hắn:
– Trần đại tỷ là đại ân nhân của chúng ta, từ nay mỗi năm chúng ta phải tưởng niệm người.
– Vâng, Đại tỷ mất ngày tháng..
Tích Nhân sau đó hỏi Thu Hà:
– Người tỷ phu họ Tôn của nàng hiện như thế nào?
– Chẳng lẽ ngũ tỷ phu bị Nhân đệ làm hại?
– Đúng, lúc đó ta còn nghĩ đến ân tình của nàng nên mới tha cho hắn.
Thu Hà thở dài:
– Có lẽ ân oán giữa Nhân đệ và gia đình ta không thể nào hàn gắn.
– Dù yêu tỷ tỷ nhưng chủ trương của Hoàng đại nhân định đem nước Đại Việt dâng hiến cho nhà Minh, tiểu đệ cũng không thể nào chấp nhận.
– Nhân đệ không nói ta cũng hiểu.
Nàng não nuột:
– Má má ta cũng vì thấy gia gia như vậy nên xuống tóc quy y.
– Ồ! Bà đúng là một vị nữ trung hào kiệt.
Tích Nhân bồng Thu Hà vào giường:
– Tỷ tỷ có mặt ở đây chắc cũng vì công tác của Hoàng gia.
Thu Hà gối đầu lên cánh tay Tích Nhân:
– Đúng vậy! Tìm cách kết thân với thế lực vị phó an phủ sứ họ Bùi. Lưu đại ca là người quen biết. Đây là lần đầu tiên ta trở lại giang hồ. Ta không thể trái lệnh gia gia, hơn nữa Vân Thao là đứa em cùng cha cùng mẹ duy nhất của ta.
– Tên công tử ấy.. theo ta thấy cũng là loại kiêu căng hách dịch.
– Bọn công tử nhà quan ít người đứng đắn. Ta thấy Bùi bá Ân cũng là tay tửu sắc, trong lòng chỉ còn cầu mong với nhan sắc của Vân Thao sau này nó có thể kiểm soát được gã.
– Hôn sự coi như đã định?
– Không, mẫu thân Bá Ân là cô của Lưu Gia Từ, ta bị buộc phải đóng vai người vợ sắp cưới của gã, để đi thăm viếng, nhân tiện đem Vân Thao theo.
Nàng xót xa:
– Làm thân con gái trong một gia đình chỉ toan tính vì quyền lợi như gia đình ta thật khổ. Chúng ta không khác gì các cô công chúa đem gã bán, trao đổi vì quyền lợi vua cha.
Nàng ôm Tích Nhân khóc:
– Thật tình nếu hôm nay trời đất không dun rủi ta gặp Nhân đệ, trước sau ta cũng bị buộc gã cho Gia Từ.
Tích Nhân vuốt ve nàng:
– Tiểu đệ cũng được trời đất thương yêu nên không phải mất tỷ tỷ.
Nàng ấm ức:
– Nhân đệ có thương nhớ gì ta, như ta đã.. người ta nói nam nhân rất vô tình.
Tích Nhân đầy ân hận:
– Chính tai tiểu đệ nghe tỷ tỷ nói âm mưu của mình, cảm thấy bị phản bội và phẫn hận khôn cùng.
– Ta hiểu và vì vậy mà ta càng đau khổ, tự trách sao không nói rõ tình cảnh nguy hiểm của chúng ta lúc ấy, chúng ta rất cần có sự bảo vệ của Hoàng gia trang mới có thể đi tìm lương y, ngoại tổ hiền đệ. Ta vừa tự trách mình, vừa thương nhớ Nhân đệ đến điên dại, nhờ mẫu thân ta tận tình săn sóc, hàng ngày nghe lời kinh tiếng kệ mới nguôi ngoai dần.
Tích Nhân cảm động vô cùng, nghẹn ngào:
– Tỷ tỷ.
Thu Hà cảm thấy vô cùng ngọt ngào trong vòng tay ôm bộc lộ cảm xúc của Tích Nhân, rồi thỏ thẻ:
– Khi biết Nhân đệ bị bệnh tuyệt mạch, mới đầu ta vẫn nghĩ không đến nỗi nào, nhưng sau đó viết thư cho ngoại tổ mẫu và nhận phi vũ truyền thư của bà ta mới biết khó có lương y nào chữa được, ta đau khổ cho ta và cũng thương Nhân đệ vô cùng. Ta chỉ còn nghĩ chúng ta sống hết cho nhau, trọn vẹn cho nhau được ngày nào hay ngày ấy, thầm nguyện sống chết với Nhân đệ.
Nàng nhỏ giọng:
– Đêm đó ở khách sạn Bắc Hành ta không say, nhưng làm ra vẻ để khuyến khích Nhân đệ là vì vậy.
– Bây giờ tỷ tỷ khuyến khích tiểu đệ nữa đi.
Thu Hà cười khẽ, dụi vào cổ Tích Nhân, giọng ướt ra:
– Bây giờ Nhân đệ đã hết bệnh có thể có con được rồi, cho ta một đứa con. Ta muốn có một đứa con trai mặt mũi giống như cha nó.
Lời nói này của Thu Hà xua tan hết mọi nghi ngờ trong lòng Tích Nhân. Thu Hà đã biết rõ từ trước người bị bệnh thất âm không thể có con, nàng khuyến khích đêm đầu tiên đó và cùng chan hòa hạnh phúc trong những ngày bên nhau với mình, thì lúc ấy nàng cũng không khác gì mình âm thầm đau khổ đếm từng ngày tháng bước qua.Tích Nhân thầm kêu trong lòng: Ôi! Nàng là người đàn bà đau khổ nhất. Không đừng được, Tích Nhân cúi xuống nàng với nụ hôn dài, nụ hôn chất chứa mọi ân hận, cảm động nhất, trân trọng nhất với nàng. Thu Hà chợt ứa lệ, dòng lệ vui mừng rộn rã, ấm mát cả cõi lòng.
Họ âu yếm, tâm sự, kể lể suốt đêm, khi gần sáng Thu Hà thiếp vào giấc ngủ. Tích Nhân nằm im nhắm mắt dưỡng thần, cố không cử động để khỏi làm nàng thức giấc. Tuy nhiên, Thu Hà cũng không ngủ được lâu, tiếng động của buổi sáng đã làm nàng mở mắt, cựa mình., xoay lại ôm Tích Nhân.
Tích Nhân hôn trán:
– Ngủ thêm một chút nữa đi?
– Con nhà võ mà mặt trời lên còn nằm trên giường! Ngủ gì nữa?
– Cả đêm không ngủ kia mà!
Thu Hà nũng nịu:
– Một đêm không ngủ có sao, chỉ vì Nhân đệ làm ta mệt quá. Bắt đền Nhân đệ đó!
– Bắt đền như thế nào?
– Hừ! Ta đâu biết!
Tích Nhân vuốt bờ lưng mịn màng của nàng:
– Tiểu đệ cũng đang muốn bắt đền tỷ tỷ.
– Bắt đền ta việc gì?
– Tiểu đệ nhìn tỷ tỷ ngủ lại thấy ham muốn tỷ tỷ như lúc ở căn nhà bếp năm xưa.
Thu Hà áp môi lên tai người yêu rít nhẹ:
– Khỏe quá vậy! Không biết mệt sao? Phải dành sức chứ!
– Sức lực tiểu đệ liên niêm bất tuyệt.
Vòng tay Thu Hà ôm chặt hơn, hơi thở nóng bỏng:
– Ta đành phải rán đền cho Nhân đệ đó..
Và khúc khích cười:
– Nhưng đừng giống như lúc ở căn nhà bếp!
Thật trưa cả hai mới bước ra cửa, họ đưa nhau đến một quán ăn chỉ cách khách điếm mấy đoạn đường, và sau khi ăn xong, Thu Hà trả tiền, đặt mấy món ăn tối bảo chủ quán cho người mang lại cho mình, rồi trở về. Họ không muốn đi đâu cả. Chỉ xuất hiện trong giây lát, nhưng chiều hôm đó, trong khi họ ôm nhau trong giấc ngủ, khách điếm yên lặng, không một tiếng động làm cho giấc ngủ ngon hơn, thì Tích Nhân phải choàng dậy với tiếng đập cửa rầm rầm bên ngoài. Tưởng tiểu bảo có việc gì, Tích Nhân định hé mở hỏi xem và trách mắng, nhưng mới nhấc chốt, cánh cửa bị đẩy mạnh, một người phóng ngay vào, Tích Nhân tức giận, chụp lấy tay giữ lại, nhưng thả ra ngay, vì thấy đó là Vân Thao.
Bàn tay như kềm sắt của Tích Nhân làm Vân Thao đau thấu xương cốt, vừa nhăn mặt vì đau, vừa đưa cổ tay lên xem, thấy cả cổ tay đều ửng đỏ. Vân Thao giận dữ nguýt Tích Nhân rồi nhìn thấy chị đang vội vàng che dấu thân hình nhễ nhại liền quay mặt đi, dậm chân:
– Tỷ tỷ thật hết nói nổi.
Thu Hà khoác áo xong đứng lên trách em:
– Sao lúc nào muội muội cũng cứ đùng đùng lên như vậy?
Vân Thao uất ức:
– Tỷ tỷ gây họa to rồi biết không? Tiểu muội bất chấp ngăn cản, nguy hiểm chạy vào đây lại còn trách nữa.
Thu Hà lại ôm vai em:
– Thôi tha thứ cho tỷ tỷ. Chuyện gì vậy? Ngồi xuống rồi sẽ nói.
– Còn ngồi? Hai người mau mau chuẩn bị xung đột trùng vi mà thoát thân. Ở đó mà còn ngồi, còn nói.
– Cái gì là trùng vi? Ai bao vây?
– Ra cửa mà nhìn. Phụ thân Bá Ân đem cả chục cao thủ, hàng trăm lính bố trí mọi con đường, nóc nhà chung quanh khách điếm đều bị bố trí cung thủ, quyết bắt cho được gã và chị để xử tội.
Thu Hà tái mặt kêu lên:
– Tội gì?
Vân Thao buông một hơi:
– Dâm tặc, dâm phu, dâm phụ.
Tích Nhân cau mày rồi bật cười:
– Thật hết nói cho tên cẩu quan này.
Tích Nhân lại giá móc áo lấy võ phục vào phòng trong, vừa thay vừa nghe Thu Hà hỏi em:
– Sao họ lại huy động cả quân binh?
– Gia Từ sư ca kêu khóc với phụ thân Bá Ân hôn thê bị dâm tặc bắt cóc. Bá Ân tả cảnh gã bồng tỷ tỷ bay trên ngọn cây, võ công như thế nào, nói nếu không huy động cao thủ và quân binh, cung thủ, thì khó mà bắt được. Trưa nay, do thám lại về báo thấy tỷ tỷ âu yếm, dung dẻ với dâm tặc, ăn cơm gắp đút tận miệng, cười nói tình tứ không có chút gì tỏ ra bị cưỡng bách nên phụ thân Bá Ân và Gia Từ càng tức giận..
Vân Thao thở dài:
– Họ chưởi mắng tỷ tỷ là dâm phụ và cũng đã nhìn tiểu muội bằng cặp mắt khinh rẽ nữa. Gia gia thế nào cũng đay nghiến mẫu thân, cho người giết chị.
Tích Nhân bước ra, Thu Hà vào thay bộ áo quần Nùng của nàng. Tích Nhân thấy Vân Thao không có cảm tình với mình nên cũng chẳng hỏi han, đợi Thu Hà bước ra, Tích Nhân bảo:
– Tỷ tỷ ở trong này, tiểu đệ ra ngoài đối phó với bọn chúng.
Thu Hà quả quyết:
– Không, ta phải tự đối chất với họ.
Tích Nhân cau mày:
– Nếu đánh nhau tiểu đệ lại phải phân tâm.
Thu Hà cúi đầu:
– Nhân đệ đã chẳng nói.. từ nay không xa ta nửa bước. Ta không muốn xa Nhân đệ. Trong chỗ trăm quân lỡ lạc nhau, xa nhau lần nữa ta làm sao sống nổi.
Tích Nhân thấy nàng như vậy, bèn vào trong cởi áo thiên ty, đem ra:
– Tỷ tỷ mặc chiếc áo thiên ty này vào trong, rồi chúng ta cùng đi. Sẽ đi luôn không ở lại nơi này nữa để sinh thêm phiền phức. Coi thử chúng có thể chạm đến chéo áo chúng ta hay không.
Trong lúc Thu Hà đi mặc áo Thiên ty, Tích Nhân thu dọn mọi thứ cho vào bọc, đeo lên vai. Thấy cây trụ giá móc áo làm bằng gỗ tốt lên nước đen bóng vừa cầm tay, Tích Nhân lấy trủy thủ chặt chân, chặt đầu làm cây côn ngắn cầm theo.
Thu Hà bước ra, nắm tay Vân Thao sa lệ:
– Từ nay tỷ tỷ không thể săn sóc muội muội được nữa mong bảo trọng. Phụng dưỡng mẫu thân giùm cho tỷ tỷ.
Vân Thao bật khóc, ôm choàng Thu Hà:
– Chị em ta phải xa nhau thật sao?
Thu Hà cũng thút thít:
– Có còn cách nào được nữa? Tỷ tỷ cầu trời sau này em có người chồng xứng đáng.
Tích Nhân bước ra cửa phòng chờ Thu Hà, thì ngoài đường quan binh bắt loa gọi vào:
– Quan lớn ra lệnh cho dâm tặc họ Lê, dâm phụ họ Nùng hãy ra ngay chịu chết. Nếu để quan binh tràn vào, khách điếm bị hư hao, các ngươi càng thêm nặng tội.
Vân Thao nghe chị mình bị gọi dâm phụ họ Nùng tức giận:
– Gia Từ thật là quá đáng.
Thu Hà nắm tay em:
– Em vô tội, không phải mục tiêu của họ, nhưng phải ở trong phòng đừng ra ngoài kẻo bị họa lây.
Thu Hà đưa mắt nhìn Tích Nhân:
– Thao muội vì thương ta nên có lời nóng nảy, nhưng trước giờ chia tay này Nhân đệ hãy chào đứa em thương yêu nhất này của ta một tiếng.
Tích Nhân cười hiền hậu:
– Chào Vân Thao muội tử. Mong nàng bỏ qua những xúc phạm của ta. Nàng là em Thu Hà, ta coi cũng như em mình. Sau này ta tin rằng nàng sẽ hiểu chúng ta.
Tiếng réo gọi bên ngoài càng thúc bách.
Tích Nhân cười lớn, nắm tay Thu Hà:
– Tỷ tỷ! Chúng ta ra xem tên cẩu quan họ Bùi này làm được gì hay không. Dù sao, dù trăm quan ngàn tướng bên lão đi nữa, trước khi bỏ đi, tiểu đệ cũng phải cạo trọc đầu lão mới đã nư cơn giận.
Thu Hà bước theo Tích Nhân, quay lại em:
– Muội muội vào phòng đi. Đóng cửa lại.
Thu Hà nhắc, nhưng Vân Thao đứng yên nhìn theo. Dáng đi hiên ngang, giọng cười ngạo nghễ của Tích Nhân chợt làm nàng bồi hồi. Vân Thao đưa cổ tay còn ửng đỏ của mình lên xem và lòng chợt nổi lên một cảm giác khác lạ. Tích Nhân và Thu Hà khuất ngoài cửa, thay vì vào phòng nàng lại chạy theo ra.
Tích Nhân bước ra khỏi cửa khách điếm, thấy bên kia đường một vị quan mặc áo đại hồng, đội mũ cao sơn, cỡi ngựa kim ô to lớn, đứng dưới tàng lọng che. Hai bên lão là Gia Từ và Bá Ân. Tiếp theo tả hữu mấy chục con ngựa, con nào cũng vạm vỡ, những gã ngồi trên ngựa, có kẻ mang giáp cầm thương, có tên mặc áo ngắn, để lộ những cánh tay gân guốc, kẻ mang đao, người mang kiếm. Hai đầu đường quân lính cầm giáo mang thuẫn đứng sắp mấy hàng như ra chiến trường chuẩn bị xáp trận và trên các nóc nhà hàng trăm cung thủ đang đứng theo tư thế tên lắp vào cung giương ra bắn ngay.
Tích Nhân liếc nhìn mọi nơi, nắm tay Thu Hà, chống côn từng bước tiến về hướng tên lão quan. Tích Nhân tính càng đến gần càng tốt cho mình ra tay đột kích, bỗng nghe Vân Thao gọi:
– Tỷ tỷ! Tiểu muội quyết định đi theo tỷ tỷ. Chị em ta hôm nay sống cùng sống, chết cùng chết. Không để bọn chúng ức hiếp.
Thu Hà xoay lại la lên:
– Vân Thao sao em lại điên như vậy, đang nguy hiểm vô cùng em biết không?
Vân Thao chạy tới nắm tay chị:
– Chúng ta cướp ngựa, cướp thương xông phá một phen cho chúng biết tay.
Hai chị em Thu Hà lớn tiếng làm một số cao thủ cười rộ, có tên lớn tiếng:
– Có lẽ con em cũng mê dâm tặc nữa rồi!
Tích Nhân thấy Vân Thao đi theo, bọn cung thủ bắn tên xuống sẽ nguy hiểm vô cùng, nên ghé tai dặn Thu Hà ít câu, bỏ tay nàng. Thu Hà kéo tay em đi thụt lại khách điếm.
Bọn cao thủ hộ tống lão phó sứ không để Tích Nhân đi đến gần hơn, một tên tướng quát:
– Dâm tặc đứng lại đấy. Giơ hai tay chịu trói.
Tích Nhân dừng chân, quát hỏi:
– Bùi đại nhân, người huy động quan binh đến bắt ta vì tội gì? Giữa ba quân ngài phải tuyên bố cho sáng tỏ. Nếu đúng là ta có tội sẽ đưa hai tay chịu trói ngay.
Lão quan họ Bùi giọng khàn khàn:
– Cuồng đồ to gan, dám hạch hỏi ta?
Tích Nhân cười lớn, tiếng nói vang vang, sang sảng, có uy lực làm mọi người bất động:
– Nhà Hồ lên ngôi, đổi tên nước là Đại Ngu, cho mình là con cháu vua Nghiêu, vua Thuấn. Năm Tân Tỵ vừa rồi ban hành hình luật. Lão là đường quan triều đình trấn nhậm một phương, hãy nói cho ta nghe, đời vua Thuấn có việc người dân bị quan bắt mà không có quyền hỏi mình bị tội gì hay không? Bộ hình luật triều đình ban hành năm Tân Tỵ vừa rồi có điều khoản nào ấn định phó an phủ sứ có thể huy động quan binh đi bắt một người không can tội phản nghịch hay không? Cho dù ta đúng là một tên dâm tặc đi nữa đây có phải là việc phó an phủ sứ đích thân đặc trách? Nếu lão không trả lời thông suốt. Ta bảo cho mà biết, kẻ bị bắt, bị xử tội hôm nay sẽ là lão mà chẳng phải ta.
Lão phó an phủ nghe Tích Nhân sang sảng hạch hỏi, lính tráng đứng yên dỏng tai nghe, tức giận hộc lên, cà lăm:
– Bắt .. bắt .. lấy nó cho ta…
Bọn người mặc áo võ quan nghe Tích Nhân vặn hỏi, liền phân vân đưa mắt nhìn nhau, chỉ lũ võ sĩ cao thủ nghe chủ quát liền tuốt đao kiếm phóng ra. Chúng phóng xuống ngựa, Tích Nhân cũng phóng tới. Số cao thủ này yên trí Tích Nhân tràn tới tấn công mình sẵn sàng cho trận đấu diễn ra. Chúng không thể ngờ khi khoảng cách giữa Tích Nhân và chúng gần lại vừa đủ để sử dụng đao kiếm, Tích Nhân quát lên một tiếng, thân hình như mũi tên, như chiếc vụ phóng vút lên cao mấy trrượng và rồi lại không khác gì con chim ưng từ trên cao đâm vút xuống lão phó an phủ. Mọi cặp mắt đều có thể nhìn thấy Tích Nhân, nhưng trước thân thủ quái lạ không tưởng được này, họ mở to mắt, không biết phản ứng như thế nào.
Như thiên thần, như chớp giật, nhanh đến mức mấy chục tên cao thủ biết chủ lâm nguy, muốn hè lại cứu thì đã trễ. Trên con ngựa kim ô to lớn, người ngồi đã là Tích Nhân, còn lão phó sứ nằm sấp trên ngựa, Gia Từ, Bá Ân hai kẻ hộ vệ hai bên bị kẹp dưới hai nách Tích Nhân. Con kim ô chồm chân hí vang, phóng về cửa khách điếm.
Kim Ô dừng vó, Gia Từ và Bá Ân bị thả rớt xuống chân ngựa, Tích Nhân nâng lão phó sứ lên cả cười:
– Các ngươi ai ở đâu ở đó. Vọng động ta giết lão này ngay! Muốn cứu lão hãy về mời Trần phủ sứ đến đây cho ta thưa chuyện.
Thấy Tích Nhân võ công khủng khiếp, ăn nói sang sảng, biết rõ luật lệ, không có vẻ gì một tên dâm tặc, và phó phủ sứ đã bị bắt, tên võ quan cấp bậc cao nhất trong đám giục ngựa tiến ra:
– An phủ đại nhân có việc về kinh từ mấy ngày trước. Bùi đại nhân hiện quyền chưởng quản chánh sự Tam Giang.
Tích Nhân cau mày:
– Có quan khâm sứ nào của sở Liêm Phóng từ kinh thành phái đến đây hành sự hay không?
Tên võ quan:
– Không có ai cả.
– Hèn chi tên cẩu quan này có thể tự tung tự tác lạm dụng quân binh. Ta phải đích thân bắt lão mang về kinh trị tội.
Giọng lớn lối của Tích Nhân làm tên võ quan cả sợ:
– Ngài .. ngài là khâm sứ…đại diện thiên tử hay sao?
Tích Nhân càng lớn lối:
– Ta là ai có lẽ ta phải nói chuyện với lão cẩu quan này, và lão sẽ cho ngươi biết.
Tích Nhân kéo lão ngồi lên, hỏi nhỏ:
– Ngài muốn sống hay muốn chết?
Lão sợ tái mặt lấp bấp:
– Xin tha mạng.
– Ta tha cho ngài nhưng rồi ngài lợi dụng quan chức thông tri đồ hình các nơi truy nã làm ta ăn ngủ không yên có phải là khổ cho ta không?
– Xin thề chẳng bao giờ làm như vậy.
Tích Nhân vận khí huyền âm thúc vào người lão, rít vào tai:
– Ta nói cho ngươi biết ta là giáo chủ Ngũ độc thần giáo, ta đã truyền ngũ độc vào người ngươi. Muốn khỏi bị chết thê thảm, thịt xương từng phần tiêu ra nước khi ta thả ngươi, ngươi quỳ gối dập đầu gọi ta là khâm sai đại nhân van xin như thế này, thế này.., bảo chúng rút lui. Ta sẽ giải độc cho ngươi và cũng sẽ không tố cáo ngươi định cấu kết với cha con Lưu Gia Từ liên lạc với quân Minh. Ngươi không làm, ta giết ngươi ngay, và cũng chặt đầu thằng con của ngươi lập tức.
Tích Nhân nói xong ném lão xuống ngựa. Lão họ Bùi thuộc loại nịnh bợ, tư lợi không chút tư cách. Lão làm quan lớn nên hiểu rõ sự căng thẳng giữa nhà Hồ và nhà Minh, hiểu rõ sức mạnh quân Minh, lại từng tiếp xúc với cha con Lưu Gia Từ nên cũng đã có dạ hai lòng, nghe nói càng thêm sợ hãi, hơn nữa lại thấy nếu không làm theo lời Tích Nhân cha con có thể bị giết ngay nên vội quỳ xuống dập đầu la lia lại:
– Xin khâm sai đại nhân tha tội, tiểu quan nhất thời hồ đồ nghe lời khuyển tử. Từ nay biết tội, sẽ luôn luôn cúc cung với triều đình, lo cho dân cho nước..làm thân khuyển mã..
Lúc đầu lão lấp bấp, lão lập đi lập lại càng lớn hơn. Bọn quan binh đi theo thấy quan phó sứ sụp lạy van xin, nào khâm sai đại nhân, nào triều đình, hốt hoảng cùng nhảy xuống ngựa quỳ gối:
– Tham kiến đại nhân.
Tích Nhân nhảy xuống ngựa, đỡ lão họ Bùi:
– Không cần phải đa lễ. Rồi truyền âm vào tai lão.
Bọn nịnh bợ đầu óc thường nhanh nhẹn nên lão hít một hơi lấy sức rồi đóng tuồng rất khéo:
– Đại nhân ban ân bảo các ngươi đứng lên giải tán. Việc hôm nay không ai được bàn tán, môi miệng vô tình có thể tiết lộ hành tung của đại nhân. Biết ai vi phạm, người ấy sẽ bị chém. Trần Đô Thống hãy hạ lệnh rút quân. Rút tất cả không ai được ở lại. Con kim ô và con bạch mã ta sẽ dâng lên cho đại nhân xử dụng, các ngươi lưu lại ta ba con ngựa để sau khi nghe đại nhân giáo huấn, cha con ta và Lưu điệt tự trở về. Trần Tứ, ngươi phi ngựa về dinh ta, lấy ngay hành lý của nhị vị Nùng tiểu thư đem đến đây ngay. Càng nhanh càng tốt.
Viên Đô thống qùy gối hô tuân thượng lệnh rồi vẫy tay cho quân lính, cung thủ rút lui.
Chờ quan binh đi hết, Tích Nhân gọi Thu Hà:
– Tỷ Tỷ! Chúng ta đã bình yên, trời còn sớm có thể chuẩn bị lên đường.
Từ lúc vào trong cửa để đề phòng xạ tiễn, hai chị em Thu Hà nắm cứng tay nhau, bốn con mắt mở to, nín thở, hết từ lo sợ đến hồi hộp, rồi ngạc nhiên quái lạ, miệng như cứng lại không ai có thể nói với nhau lời nào. Tiếng gọi của Tích Nhân làm họ giật mình, không ai bảo ai cùng chạy ra. Đến nơi, Thu Hà thì mừng rỡ reo to hai tiếng Nhân đệ, chụp lấy tay. Nếu không có lão phó sứ một bên nàng đã ôm cổ reo vui. Vân Thao cũng vui mừng như chị, nhưng kịp dừng chân. Nếu ai chú ý thấy má nàng chợt ửng hồng. Quan binh rút, chưởng quỹ và tiểu bảo chạy về, Tích Nhân kêu chưởng quỹ lại:
– Cho người mang ngựa lại cho ta. Tiền bạc còn thừa tặng ngươi. Thiếu, phó sứ đại nhân sẽ cho người thanh toán.
Chưởng quỹ dạ lia.
Lão phó sứ sợ chưởng quỹ nhìn ra câu chuyện, vội bảo lão:
– Ta sẽ cho người đến thưởng ngươi mười quan tiền vì tiếp rước đại nhân. Ngươi lo việc ngươi đi. Nhanh lên kẻo tốn thời giờ đại nhân chờ đợi.
Chưởng quỹ lại dạ lia, hấp tấp chạy vào trong.
Lão phó sứ run run xuống giọng năn nỉ:
– Xin giáo chủ ban cho thuốc giải, lão phu cảm thấy thân thể càng lúc càng lạnh.
Tích Nhân nắm thúc khí chân dương vào người lão:
– Ta chẳng ưa gì hai cha con lão tặc Hồ, giết vua soán nghịch, nhưng cũng rất căm ghét bọn âm mưu mãi quốc cầu vinh và tham quan ô lại. Nếu ngươi cấu kết với những phường này. Sau này bắt gặp ta chẳng tha ngươi nữa.
– Tiểu nhân nhất định nghe lời dạy bảo của giáo chủ.
Tích Nhân hóa giải khí huyền âm trong người lão, giải khai huyệt đạo cho Bá Àn:
– Cha con ngươi có thể đi được rồi.
Gia đình họ bà con với Gia Từ, cùng hoạn nạn, nhưng khi có lời phóng thích của Tích Nhân, Bá Àn đứng lên được vội kéo cha mình hấp tấp lên ngựa đi ngay, không hỏi han hay xin xỏ cho Gia Từ nửa lời.
Tích Nhân giải khai huyệt đạo Gia Từ, xốc gã lên:
– Ta rất muốn phanh thây ngươi, nhưng nể tình ngươi dù sao cũng từng là sư huynh của Thu Hà và Vân Thao, tha cho tội chết lần nữa. Cút đi!
Gia Từ vội ôm đầu chạy. Gă không lấy ngựa mà chỉ chạy thục mạng, không hiểu chạy đi đâu.
Tiểu bảo mang hồng lô tới, tên Trần Tứ lại cũng kịp phi ngựa tới dâng hành lý cho Thu Hà và Vân Thao, Tích Nhân phóng lên ngựa, cười:
– Tặng tỷ tỷ và Thao muội mỗi người một con chiến mã tốt nhất của lộ Tam Giang. Ai thích con nào thì chọn lấy.
Thu Hà bảo em:
– Thao muội thích con nào lấy đi
– Sao chị cứ mãi nhường cho em?
– Em là người ta thương nhất nhà mà.
Vân Thao cười:
– Trước kia thì đúng, nhưng bây giờ thì không. Lòng thương đã cho ai hết cả rồi.
Nàng nhảy lên Kim Ô, chạy ra dắt bạch mã lại:
– Tỷ tỷ mặc đen, nên ngồi ngựa trắng, mới nổi, thêm xinh đẹp.
Tích Nhân thúc ngựa, con Kim Ô nhanh chân chạy theo. Thu Hà vội phóng lên bạch mã, thúc chân.
Ra đến đường vắng, Tích Nhân gọi:
– Hà tỷ, Thao muội, hãy xem thử hai con ngựa của lão cẩu quan có phải là ngựa tốt hay không?
Hồng lô tung nhanh bốn vó. Mỗi khi nghe chân ngựa phía sau cách hơi xa, Tích Nhân cho hồng lô chạy chậm lại. Chiều tàn, trăng lên, ba con ngựa tiếp tục phi nhanh về hướng Bạch Hạc.
Có lẽ đi được vài chục dặm, từ vùng núi trước mặt mây đen kéo tới, Tích Nhân dừng ngựa chờ chị em Thu Hà. Đến nơi Vân Thao đã lớn tiếng khen ngợi:
– Con ngựa của ngươi.. Ồ! của ..tỷ phu thật là thần mã trên đời hiếm có!
Thu Hà:
– Con bạch mã thông và kim ô cũng là chiến mã trên đời hiếm có, nhưng nếu Nhân đệ không khi nhanh khi chậm chờ hai ta, thì không thể nào bắt kịp.
Tích Nhân:
– Trời kéo mây có thể mưa tới Tỷ tỷ bảo chúng ta nên làm thế nào?
– Ta cũng mong bắt kịp Nhân đệ để bảo tìm chỗ trú ngụ.
– Nơi đây hoang dã sợ khó tìm được chỗ nào. Tiểu đệ nghĩ chúng ta cứ đi tới may ra gặp miếu hoang chùa vắng mà thôi.
Vân Thao:
– Chỉ còn cách đó!
Nàng thúc kim ô:
– Hai người đi sau tâm sự, ta tình nguyện làm tiên phong mở đường.
Trời trở nên tối nên Tích Nhân và Thu Hà cho ngựa đi chậm lại. Đi khá lâu vẫn chưa tìm ra nơi nào trú đụt và cũng không thấy bóng dáng Vân Thao. Rồi mưa đổ xuống không còn cách nào khác phải dầm mưa tiếp tục đi tới. Đến lúc mưa tạnh mới thấy một căn cổ miếu trong rừng cây, rẽ ngựa tiến vào. Yên Trí trên đường đi, thế nào Vân Thao cũng phát hiện và có lẽ đụt mưa trong đó. Tuy nhiên, đến nơi không thấy kim ô. Căn miếu hoàn toàn lạnh lùng im vắng. Thu Hà xuống ngựa đầy lo âu:
– Thao muội đi nơi nào mất rồi! Làm sao kiếm nó đây?
Tích Nhân chặt lưỡi:
– Có lẽ đêm tối nên đi lạc vào ngã khác!
Thu Hà lo sợ:
– Để ta quay lại tìm nó. Nếu không càng lúc càng đi xa, rồi cả đêm nó ướt loi ngoi, một mình trong rừng vắng.
– Nếu tỷ tỷ ở đây một mình không sợ ma, tiểu đệ dùng khinh công quay lại tìm nhanh hơn.
– Nhân đệ đi nhanh lên đi. Ta lớn lên trong chỗ rừng núi làm gì có việc sợ ma? Trong khi Nhân đệ tìm nó, ta đốt lửa để hai người về hong quần áo.
Tích Nhân cột ngựa, dùng khinh công quay trở lại, vừa chạy vừa chú ý hai bên đường. Được vài dặm thấy có một ngã rẽ đi về hướng Tây Nam và có vết chân ngựa. Tích Nhân dùng khinh công tối thượng phóng như bay, tin chỉ giây lâu sẽ bắt kịp Vân Thao, nhưng lối mòn càng lúc càng nhỏ, không còn thấy vết chân ngựa và khi đến một cánh rừng thưa thì mất hẳn. Tích Nhân nhìn cây gai chằng chịt biết không cách gì Vân Thao và kim ô có thể đi qua rừng trong đêm tối, bèn quay trở lại. Vừa phi thân vừa suy nghĩ, phải chăng nàng đã đi qua cổ miếu nhưng không thấy nên vẫn tiếp tục đi về phía trước. Tuy nhiên, Tích Nhân lại tự hỏi còn vết chân ngựa nơi ngã ba giải thích thế nào? Tích Nhân suy nghĩ như vậy nên dùng thiên ưng phi đằng phóng lên đồi để xem thử chung quanh, và thấy ngay phía tây bắc có ánh đèn lửa. Với địa điểm này, trong trường họp ở giữa chặng đường đưa đến khu rừng, nếu nửa chừng con kim ô rẽ về bên trái bọc qua chân đồi, chỉ đi vài dặm là đến.
Tích Nhân nhắm chỗ ánh lửa phi xuống và thấy đó là một căn trại lớn che lợp bằng tranh, cửa phên mở rộng. Bên cạnh có một chuồng ngựa, nhốt năm con và có cả con kim ô trong đó. Trong trại có ba người đang ngồi nhậu nhẹt bên đống lửa, rượu thịt bày đầy chiếu. Một tên phanh ngực, râu ria xồm xàm cười hô hố:
– Ba anh em chúng ta đang chờ. Nãy giờ nhìn ngắm mãn nhãn, máu huyết cũng xông lên tới đầu rồi, lão đại giải quyết phần mình lẹ lẹ cho anh em còn nhờ.
Phía trong có tiếng nham nhở:
– Lão nhị nôn nóng làm gì? Lâu ngày quá gặp của bở thế này, biết đâu ta mới khai mở được thì đã xẹp..
Thấy cái trại Tích Nhân đã nghĩ là hang ổ bọn cướp, nghe bọn chúng đối đáp càng tin Vân Thao bị chúng bắt và sắp bị làm nhục vội phóng ngay vào và cũng thấy ngay quần áo nàng vất bên cạnh chiếu nhậu. Phía trong, nàng đang nhễ nhại nằm trên một ổ rơm và một gã to lớn cũng đã thoát y đang quỳ gối nắm hai chân nàng dang ra cười khoái chí. Tích Nhân xuất hiện, ba tên ăn uống giật mình, nhưng tên phía trong không biết gì, gã nham nhở hơn:
– Ối! Nhìn thấy hang động đã muốn ngất ngây. ..
Thân thủ Tích Nhân nhanh như chớp giật, trong khi ba tên đang ngồi tưởng như cơn trốt bay vào chưa kịp phản ứng, hai vai tên quỳ gối đã bị hai bàn tay như sắt chụp lấy, bị nhấc lên và ném tuốt qua góc trại phía sau. Gã rớt xuống nằm ngửa trên mặt đất, hai vai bị mười ngón tay Tích Nhân bấu lủng, xương vai nát vụn máu phun ra thành vòi.
Ba tên đang ngồi, bấy giờ mới cùng hét lên, đúng dậy, kẻ chụp lấy đao, người chụp lấy kiếm.
Tích Nhân xoay lại quắc mắc nhìn chúng:
– Bọn bây đúng là lũ cùng hung cực ác. Hôm nay ta phải trừ hại cho giang hồ.
Tên đầu sỏ bị thiên ưng trảo của Tích Nhân chụp lấy bị thương nặng, nhưng chỉ nằm giây lát, gã búng hai chân xuống đất, đứng lên cười gằn:
– Không ngờ Tam Giang Nhất Hùng ta lại có thể bị đánh lén. Hôm nay ngươi có là thần tiên cũng phải phơi xác ở đây.
Gã quát to một tiếng, hai chân dùng liên hoàn cước nhắm Tích Nhân đá tới, cước phong hung mãnh lạ thường. Tích Nhân cũng thầm khen công lực của gã nhưng cười gằn: “Ngươi muốn chết!” Vừa nói vừa lắc mình. Gã Nhất hùng thấy địch thủ biến mất, chưa kịp hạ chân xuống đất, cổ chân đã bị nắm chặt và thân hình bị xoay như chong chóng, rồi bị ném ra ngoài trại. Lần này gã nằm giãy giãy không dậy nổi nữa.
Nhìn tên thủ lãnh nầm tênh hênh ngoài sân không biết sống chết thế nào, tên râu xồm gầm lên:
– Oắc con! Ngươi là ai?
– Ta là ta. Kẻ thế thiên hành đạo đến diệt bọn dâm tặc các ngươi.
Tên râu ria hét:
– Cuồng đồ! Ngươi phải chết.
Cùng với tiếng hét, ngọn đao trong tay gã phóng ra. Nhắm đầu Tích Nhân bổ xuống, đường đao nhanh và rất mãnh liệt, đao phong veo véo, chứng tỏ là một tay võ nghệ cao cường. Tích Nhân lại hừ nhẹ, lách mình tránh sang bên. Chém hụt, tên râu xồm chưa kịp biến thế, sống đao cũng đã bị bàn tay Tích Nhân nắm chặt. Gã quát to một tiếng, dùng hết sức rụt mạnh, nhưng tưởng chừng lưỡi đao đã bị cây kìm sắt giữ chặt, không nhúc nhích. Gã ứng biến nhanh nhẹn, nhích mình tới, tung tả quyền đánh vào ngực Tích Nhân, ngọn quyền cũng liền bị bàn tay hữu Tích Nhân nhẹ nhàng quơ lên chụp lấy và gã đau đến thấu xương, la to. Bàn tay Tích Nhân trong cái chụp nhẹ nhàng đã bóp nát bàn tay nắm thành quyền của gã. Khi bị đau cánh tay cầm đao của gã thả ra và Tích nhân xoay lưỡi đao, phóng ra, thân thể gã bị đẩy ra sau, ngă nằm ngửa, giật lên mấy cái, nằm im.
Mới xuất hiện, Tích Nhân đã giết hai tên đầu sỏ một cách vô cùng nhanh chóng làm hai tên còn lại vô cùng sợ hãi, nhưng rồi chúng cùng hét to, đao kiếm nhất tề tung ra tấn công. Tích Nhân xuyên vào vùng đao phong kiếm ảnh, sử dụng mê tung bộ và thiên ưng trảo, tay chụp tên này làm bia đỡ đao chống kiếm tên nọ, chỉ trong giây lát hai tên đều thương tích đầy mình, máu đỏ ướt người. Khi chúng rã rời, Tích Nhân sử dụng huyền âm chỉ điểm huyệt, cả hai lần lượt đứng trơ tại chỗ.
Tích Nhân quắc mắt:
– Các ngươi quá hung ác, ta không thể tha thứ, nhưng một đêm ta cũng không muốn giết quá nhiều người. Ta chỉ biến các ngươi thành những tên không thể hiếp dâm phụ nữ nữa mà thôi.
Một tên nghe nói sợ quá bật khóc:
– Xin thiếu hiệp tha cho chúng tôi.
Tên khác:
– Cô gái kia, bị lão đại và lão nhị bắt đem về, anh em chúng tôi không biết gì cả.
– Hừ! Các ngươi cũng chỉ là một bọn!
Tích Nhân phóng chỉ điểm lên các cánh tay cầm kiếm, cầm đao của chúng, rồi giải huyệt, nghiêm nghị:
– Ta vì đức hiếu sinh của thượng đế tha cho các ngươi. Gân cốt các cánh tay mặt của các ngươi bị phế. Từ giờ, các ngươi có muốn cũng không thể buông lung được nữa. Đi đi! Gặp ta lần nữa sẽ chỉ còn chết!
Hai gã mừng quá vội bung chạy. Chúng không dám chần chờ lấy ngựa sợ Tích Nhân đổi ý.
Tích Nhân cúi tìm áo quần Vân Thao, nhưng bấy giờ lại không thấy đâu, nghe mùi vải khét, biết trong khi đánh nhau đã bị chân người nào vô tình đá vào đống lửa. Tích Nhân nhìn lên những ổ rơm thấy mỗi ổ đều có một chiếc bị, lại xem thử một cái, thấy bên trong là áo quần nhưng rất hôi hám. Tích Nhân, đổ một bị nữa cũng vậy.Bấy giờ mới chú ý đến chiếc bị lớn cạnh ổ rơm tên đầu đảng mà Vân Thao đang nằm. Lại lục ra, vui mừng thấy có chiếc khăn to. Dưới lớp áo quần tiền giấy gói thành cọc. Ngoài tiền giấy còn vàng, bạc nữa. Tích Nhân quơ bỏ hết vào áo, nhủ thầm sẽ dùng để giúp cho kẻ nghèo khó.
Tích Nhân lấy chiếc khăn quàng cho Vân Thao, giải huyệt, ôn tồn:
– Thao muội! tiểu huynh may mắn cũng đến kịp thời. Chúng ta đi thôi.
Vân Thao òa khóc:
– Tiểu muội.. tiểu muội không muốn đi đâu cả! Chúng..chúng..đã..
Tích Nhân bàng hoàng:
– Chẳng lẽ chúng đã?
Vân Thao tức tưởi:
– Chúng đã.., từng thằng, từng thằng thay phiên nhau. Muốn cắn lưởi tự tử cũng không được.
Tích Nhân thấy xót xa cho nàng vô cùng, hối hận đã không giết hết hai tên còn lại, ngồi xuống đỡ nàng lên:
– Thao muội! Tiểu huynh đã đến chậm một bước. Tiểu huynh thật có lỗi. Không ngờ lại… nhanh chóng như vậy.
Vân Thao càng khóc:
– Tỷ phu.. tỷ phu đánh dùm tiểu muội một chưởng. Tiểu muội không còn muốn sống nữa. Không còn muốn sống nữa. Sống không được nữa. Sống thêm giờ phút nào càng tủi hổ, đau khổ từng ấy.
Tích Nhân xót xa, chẳng biết phải an ủi nàng như thế nào, nghĩ chỉ còn cách đem nàng về cho Thu Hà an ủi. Và nghĩ trải qua thảm cảnh ba bốn tên một lúc Vân Thao làm sao có thể đứng lên nổi? nên không tị hiềm cúi xuống bồng nàng:
– Tiểu huynh bồng Thao muội về.
Vân Thao rên rỉ qua kẻ răng:
– Hai tay, hai vai tiểu muội.. Ối..ối..khi chống lại chúng đã bị vặn trặc.
Tích Nhân phải mở mắt xem thương thế thấy hai cổ tay nàng bầm và sưng lên, còn sờ hai vai thấy trặc khớp đã được kéo ra, nhưng còn sưng đỏ. Tích Nhân xót xa cho Vân Thao, vận công lên đôi tay xoa bóp cho nàng. Trong khi Tích Nhân săn sóc, Vân Thao nhắm nghiền đôi mắt, hơi thở phập phồng. Tích Nhân đỡ nhưng thấy hình như nàng không chút hơi sức cứ ngã tựa vào người mình. Và khi nàng hơi ngã dài xuống ổ rơm, Tích Nhân không dám quan sát lâu nhưng mường tượng thấy nàng trong ngọc trắng ngà, đường nét hấp dẫn còn hơn Thu Hà, thân thể ngát hương trinh nữ, không có chút vết tích nào đã bị hãm hiếp.
Hít một hơi chân khí cho tâm bình khí ổn, Tích Nhân bảo:
– Thao muội dùng tạm áo quần bọn chúng, tiểu huynh đưa về nhéù!
Vân Thao dẫy nẩy:
– Mặc áo quần bọn chúng thà chết còn đỡ khổ hơn. Chỉ cái khăn cũng làm tiểu muội muốn ói ra.
– Vậy thì choàng tạm áo tiểu huynh.
– Có thể túi hành lý của tiểu muội còn trên lưng ngựa hay chúng để đâu đó. Tỷ phu tìm thử xem.
Tích Nhân chạy ra chuồng ngựa, thấy túi hành lý Vân Thao còn trên lưng, mừng rỡ mang vào. Trời mưa, túi hành lý ướt nhẹp và áo quần bên trong cũng ướt nhẹp. Tích Nhân lấy ra vắt bớt nước, giũ sơ đem lại:
– Thao muội mặc áo quần, Chúng ta đi kẻo Thu Hà trông đợi.
Vân Thao cựa mình nhăn nhó, rồi ngã xuống. Nàng khóc:
– Để tiểu muội tạm nằm ở đây. Tiểu muội chẳng muốn gặp tỷ tỷ chút nào.. Tỷ phu hãy đi đi..
Tích Nhân biết nàng trật khớp bả vai đã được mình sửa lại, nhưng dĩ nhiên vẫn còn rất đau đớn làm sao tự ăn mặc được? Nghĩ vậy tự trách mình, ôn nhu:
– Tiểu huynh không phải không hiểu Thao muội còn đau lắm, tiểu huynh lại sợ..
Vân Thao bật khóc lớn, nói như gào:
– Ngươi cứ đi đi, không phải quan tâm đến ta làm gì. Ta chẳng muốn gặp ai cả.
Tích Nhân ngồi xuống đỡ nàng lên, thở dài:
– Biến phải tùng quyền, để tiểu huynh mặc áo cho Thao muội. Dù hiền muội không muốn đi nữa, tiểu huynh cũng phải mang hiền muội rời khỏi nơi này.
Chiếc áo ướt làm Vân Thao rùng mình, người run lên, Tích Nhân cảm thấy rất khổ sở loay hoay mặc cho nàng, mắt phải nhìn thấy những nơi không đáng thấy. Đụng chạm những chỗ vừa mềm vừa săn cứng. Nhưng cuối cùng cũng hoàn tất công việc khó khăn này và bồng nàng lên. Trong lúc Tích Nhân mặc áo quần cho mình, Vân Thao nhắm mắt, không rên rỉ, không nói một lời, nhưng Tích Nhân nghe hơi thở không điều hòa của nàng và cũng hơi nặng nhọc của chính mình.
Sau khi mặc đồ cho Vân Thao, Tích Nhân bồng nàng ra chuồng ngựa, đá găy cổng, bức giây cương, phóng lên lưng kim ô. Một tay ôm đỡ nàng, một tay cầm cương, thúc ngựa.
Sau cơn mưa ánh trăng sáng tỏ trở lại, nên Tích Nhân cũng không phải khó khăn lắm để cho ngựa chạy về căn cổ miếu. Trên đường đi Vân Thao cứ mãi yêu cầu Tích Nhân đừng kể tình trạng nàng cho Thu Hà biết. Chỉ nói nàng bị bọn cướp bắt và Tích Nhân đến kịp thời giải thoát. Tích Nhân nghĩ rằng nàng muốn dấu việc xấu hổ với Thu Hà nên gật đầu hứa với nàng.
Yên trí Thu Hà đang nóng lòng chờ đợi, nhưng kim ô về tới nơi chỉ thấy hai con ngựa cột dưới gốc cây, căn cổ miếu hoàn toàn vắng lặng. Tích Nhân hoảng hồn, bồng Vân Thao phóng xuống ngựa gọi lớn:
– Tỷ tỷ! Thu Hà tỷ tỷ..
Đáp lại tiếng gọi của mình Tích Nhân chỉ nghe thanh âm chính mình vang vọng:
Vân Thao:
– Sao cả hai chị em tiểu muội đều hoạn nạn thế này? Vào trong miếu xem thử có dấu vết gì không? Có thể tỷ tỷ để lại ám hiệu.
Tích Nhân bồng Vân Thao xuống ngựa, họ bước vào cổ miếu, nghe mùi khói còn vươn trong không khí, nhưng trên nền cây khô vung vãi khắp nơi. Tích Nhân lấy một khúc cây vận công đốt thành đuốc rọi xem thấy hai gói hành lý trong góc bị lục tung ra và trên vách khắc mấy hàng chữ: “Chúng ta sẽ săn sóc nàng chu đáo. Bảo đảm không làm mất sợi tóc, nhưng ngươi muốn đem vưu vật giá đáng liên thành này trở về, một tháng sau phải mang Đằng tiên bí cấp đến Điền Trì, Vân Nam phủ để trao đổi”. Chữ khắc bằng mũi kiếm, nét chữ bay bướm, sâu đậm rất đều. Nhìn nét chữ, Tích Nhân biết kẻ bắt Thu Hà có lẽ là nữ nhân, và có công phu nội lực thâm hậu.
Tích Nhân thở dài, dù muốn đuổi theo cũng không biết hướng nào. Hơn nữa Vân Thao mới bị nạn, hai tay còn chưa cử động nổi, không thể bỏ nàng trong đêm, giữa nơi hiu quạnh.
Dồn những khúc củi lại với nhau, Tích Nhân đốt cho cháy bùng lên, thở dài:
– Thu Hà đã bị bắt cóc, nhưng chúng muốn trao đổi Đằng tiên bí cấp nên nàng sẽ không nguy hiểm, vài bữa nữa tiểu huynh sẽ đi Vân Nam cứu nàng. Thao muội hong quần áo cho khô kẻo cảm nhiễm.
Vân Thao ngồi xuống, ôm mặt khóc:
– Vì tiểu muội hấp tấp mà gây nên nạn cho cả hai chị em.
Tích Nhân xót xa:
– Đây là lỗi tiểu huynh. Đáng lẽ tiểu huynh phải biết đề phòng có người theo dõi. Hà tỷ bao năm đau khổ, mới gặp tiểu huynh một ngày đã phải chia xa.
Rồi ôn nhu bảo Vân Thao:
– Hiền muội hong khô quần áo, tiểu huynh ra ngoài cho hiền muội tự nhiên hơn.
Vân Thao rưng rức:
– Tiểu muội.. có hai tay. .nhưng có thể làm được gì bây giờ? Tiểu muội đã phải lõa lồ trước bao cặp mắt.. có lẽ tỷ phu cũng… coi thường tiểu muội.
Tích Nhân khổ sở:
– Ồ! sao hiền muội lại nói như vậy?
Và nghĩ Vân Thao qua tai nạn vừa rồi đang đau khổ vô cùng, nên cố khuyên nhủ:
– Mọi người trong đời có lẽ ai cũng phải trải qua một thảm cảnh nào đó. Hiền muội đừng bi thương nữa. Ngày mai xuống đến bến Bạch Hạc, tiểu huynh mua thuốc trặc đả cho hiền muội.
Vân Thao thút thít:
– Trong xách hành lý của tiểu muội và Hà tỷ đều có thuốc trị thương và trặc đả của ngoại tổ mẫu đặc chế. Nhưng sự đau khổ khác của tiểu muội còn gấp trăm ngàn lần hai vai bị trặc.
– Dù sao nếu có thuốc cũng nên thoa cho mau bớt đau. Để tiểu huynh lấy cho.
Tích Nhân mở gói hành lý của nàng, thấy có một lọ thạch cao và một lọ thuốc nước. Vân Thao nín khóc, bảo:
– Thuốc rượu là thuốc thoa trặc đả.
Tích Nhân lấy thuốc nhưng không biết phải làm sao. Vân Thao nhắm mắt thở dài:
– Không cần thiết phải xoa thuốc cho tiểu muội đâu. Nhân ca đừng bận tâm.
Nghe Vân Thao nói, Tích Nhân nghĩ mình đã từng xoa nắn hai vai nàng, thì bây giờ thoa thuốc sao lại phải tị hiềm? Bèn ngồi xuống cởi áo, trật vai nắn bóp xoa thuốc cho nàng. Sau đó Tích Nhân vận công truyền nhiệt lực thúc đẩy cho máu huyết lưu thông, và nói:
– Để tiểu huynh trải chiếc khăn cho hiền muội nằm nghỉ đêm nay. Trời đã khuya lắm rồi. Hiền muội ngủ một lúc sẽ khỏe ra.
Vân Thao lắc đầu:
– Tiểu muội còn lòng dạ nào để ngủ? Tiểu muội xốn xang nghĩ đến tỷ tỷ và cũng xót xa cho mình. Lòng tiểu muội trăm mối, còn thân thể tiểu muội thì chỗ nào cũng như kiến bò, nếu hai tay cử động không quá đau thì tiểu muội không thể nào ngồi yên như thế này.
– Sao hiền muội cảm thấy như vậy?
Vân Thao xịu mặt:
– Tỷ phu có lẽ chưa bao giờ mếm mùi phải trần truồng nằm trên đống rơm dơ bẩn, hôi thúi.
– Tiểu huynh quên để ý việc này. Hình như phía sau miếu có tiếng nước chảy. Nếu hiền muội cần tắm tiểu huynh đưa đi.
– Có phiền tỷ phu lắm không?
– Có gì mà phiền?
– Hai tay tiểu muội vẫn còn bất lực.
Tích Nhân nhắm mắt, thở dài:
– Tiểu huynh không phải là Liễu Hạ Huệ, tiểu huynh cũng cảm thấy không thể giữ tự nhiên khi cởi bỏ, mặc áo quần cho một thiếu nữ xinh đẹp như Thao muội. Nhưng…
– Nhưng điều gì?
– Hiền muội không nghĩ đã phương tiện cho tiểu huynh?
Vân Thao nhìn ánh lửa bập bùng, sa lệ:
– Mẫu thân tiểu muội chỉ sinh có hai chị em tiểu muội. Từ nhỏ Hà tỷ lúc nào cũng nhường nhịn hy sinh cho tiểu muội. Tiểu muội cũng hết lòng thương yêu Hà tỷ. Khi Hà tỷ dang dở, tiểu muội lúc nào cũng trông mong nàng có một người chồng yêu quý, mang lại hạnh phúc cho nàng. Vì thế, khi mới gặp Nhân ca, một thiếu niên non trẻ mà Hà tỷ tuyên bố sẽ nhận làm trượng phu, chà đạp lên mối tình tha thiết của Lưu sư ca, thì tiểu muội bực tức vô cùng. Khi Nhân ca mất tích, Hà tỷ thương nhớ thành bệnh, tiểu muội càng cho nàng điên khùng. Tiểu muội và mẫu thân săn sóc tỷ tỷ, càng thương tỷ tỷ, tiểu muội càng khó chịu, mẫu thân đôi khi khuyên tiểu muội: “ngươi chưa biết tình yêu và duyên nợ như thế nào thì đừng trách nó.” Hơn năm gần đây, tỷ tỷ đă bình thường. Lưu sư ca mất vợ, lại năn nỉ gia gia. Tiểu muội hy vọng họ sẽ nên duyên giai ngẫu. Không ngờ, tỷ tỷ lại gặp lại Nhân ca. Khi thấy Nhân ca rất xứng đáng với tỷ tỷ, tiểu muội mừng vô cùng, ao ước sau này sẽ gặp được một người yêu đầy khí khái anh hùng như Nhân ca. Hỡi ôi! Có phải con tạo trêu ngươi? Khi bị bọn Tam giang Tứ Dương bắt, tiểu muội bị lột trần cho chúng nhìn ngắm, nếu không bị chúng điểm huyệt, tiểu muội đã cắn lưỡi tự vận. Khi bị tên lão đại sắp lăng nhục, tiểu muội cầu mong cho hắn giải huyệt để chết không ô nhục, nhưng không hiểu sao lại trong tâm tư lại cũng vừa cầu mong cho Nhân ca đến kịp.
– Thế nàng.. vẫn còn..
Nàng lau nước mắt:
– Chúng nhìn, chúng ngắm cười nói hả hê.. Nhưng Nhân ca đã đến kịp như cầu mong của tiểu muội. Rồi tình cảnh sau đó làm tiểu muội thật sự xúc động. Tiểu muội nghĩ đến tỷ tỷ, nhưng tiểu muội cũng không khống chế nổi cảm giác thèm muốn được Nhân ca săn sóc..và phân vân không hiểu Nhân ca có để tiểu muội vào mắt? Có coi khinh tiểu muội không? Tiểu muội thật mâu thuẫn.
Tích Nhân nhìn Vân Thao cảm động:
– Thao muội rất xinh đẹp. Người đàn ông nào được hiền muội để ý là người may mắn. Tiểu huynh cũng không phải gỗ đá. Nhưng tiểu huynh không thể quá tham lam và làm cả hai chị em hiền muội hiểu lầm nhau, khó xử với nhau.
– Nhân ca nói thật lòng mình?
– Dĩ nhiên.
Nàng gặn hỏi:
– Nhân ca thật sự thấy tiểu muội đẹp? Xứng đáng với Nhân ca?
Tích Nhân nhắm mắt:
– Nếu nói nét hấp dẫn của những nữ nhân mà tiểu huynh có thể chiêm ngưỡng đều là những sản phẩm thẩm mỹ tuyệt vời của trời đất, thì hiềân muội là sản phẩm vô cùng hoàn mỹ.
Vân Thao mắt long lanh:
– Vậy thì Nhân ca đưa giùm tiểu muội đi tắm đi. Sự trong trắng của tiểu muội đáng lẽ mất mà còn. Tiểu muội đáng lẽ chết mà còn sống. Tiểu muội tự nguyện làm người của Nhân ca, nhưng tiểu muội cũng sẽ không bao giờ làm cho Hà tỷ đau khổ hay khó chịu vì tiểu muội.
Tích Nhân không muốn tiện nghi chút nào, nhưng với một cô gái đẹp và mới trải qua cảnh bị ô nhục như nàng, Tích Nhân hiểu mình càng cứng rắn, tự chế sẽ càng làm Vân Thao đau khổ tủi thân hơn. Tích Nhân đứng dậy cúi xuống bế nàng lên. Nhưng cũng thầm dặn lòng..
Vân Thao kêu:
– Nhân ca không lấy giùm một bộ đồ sạch và tấm khăn cho tiểu muội?
Tích Nhân lấây một bộ quần áo và chiếc khăn to cho nàng. Ra cửa miếu dùng khinh công phóng về hướng nghe có tiếng nước chảy.
Chỉ giây phút sau họ đến một bờ hồ rộng độ vài mẫu. Trăng lồng bóng nước, thông soi mặt hồ. Khung cảnh thật nên thơ, huyền hoặc. Từ chân đồi một con suối bạc xuyên kẽ đá réo rắt chảy xuống nghe như một bản nhạc êm ái kỳ diệu của thiên nhiên. Vân Thao nhìn khung cảnh phải buột miệng:
– Không ngờ sau khu rừng lại có một nơi đẹp như thế này.
Tích Nhân gật đầu:
– Đúng là đẹp. Có lẽ đây là hồ tiên, trời đã dành riêng cho tiên nữ tắm.
Vân Thao cười nhẹ:
– Dù sao tiểu muội cũng rất vui nghe Nhân ca nói vậy.
Nàng liền có vẻ buồn:
– Chỉ sợ tiểu muội đã chẳng phải tiên mà tấm thân còn làm dơ bẩn cả nước hồ trong veo.
Khi người con gái đẹp có nét buồn lại người đàn ông cảm thấy đẹp hơn và cũng dễ xúc động hơn. Tích Nhân kéo nàng ôm lấy:
– Thao muội đừng buồn nữa. Bọn chúng đã đền tội. Chuyện giữa chúng ta trời đất đã xui khiến như vậy, nếu nàng không cho ta là kẻ tham lam, thì từ nay tiểu huynh cũng sẽ quan tâm đến nàng như đối với Thu Hà.
Vân Thao gục lên vai Tích Nhân khóc:
– Nhân ca không coi thường tiểu muội, thì tiểu muội xin dâng cả đời mình cho Nhân ca. Đây có lẽ là hạnh phúc ngắn ngủi mà trời có thể dành cho tiểu muội. Nhân ca không phải ái ngại. Tiểu muội nhất định không làm Hà tỷ đau khổ. Nhất định là vậy.
Tích Nhân hôn lên trán nàng, thì thầm:
– Tiên nữ muốn tắm không y phục hay là?
Vân Thao giấu mặt lên vai Tích Nhân, thì thào:
– Nhân ca muốn tắm cho tiểu muội như thế nào cũng được.
Tích Nhân đẩy nhẹ Vân Thao ra, cúi xuống cởi giày cho nàng. Cởi túi thắt lưng và giày của mình rồi bồng nàng xuống hồ nước. Một lúc sau, những gì vướng mắc lần lần ném lên bờ. Khi đôi cánh tay đau đớn của Vân Thao không hiểu có phép lạ nào làm nàng có thể vươn lên ôm cổ Tích Nhân, thì nàng hỗn hển:
– Đưa tiểu muội lên bờ.. hãy yêu tiểu muội trên chiếc khăn .. để tiểu muội có thể giữ giọt trinh trắng của mình ..làm kỷ niệm.
Tích Nhân bồng nàng lên bờ, đã dặn với lòng không đi xa hơn với việc giúp Vân Thao tắm rửa, nhưng thân thể như ngà ngọc của nàng dưới ánh trăng đêm, cả người nàng như tỏa ra hương thơm man mác, hơi thở dồn dập thúc bách của Vân Thao làm Tích Nhân đã phải thấy môi khô..Lên bờ, với hai ngón chân Tích Nhân đã có thể trải tấm khăn trên cỏ, và rồi Hằng Nga có lẽ cũng thẹn thùng nên giấu mặt sau đám mây đầu núi.
Đêm miền núi nhiều sương, gần sáng Vân Thao thấy lạnh, Tích Nhân đưa nàng về căn cổ miếu. Nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng Tích Nhân mà ngủ. Gặp nàng mấy lần, Tích Nhân đều không mấy cảm tình, nàng lúc nào cũng chống đối và chứng tỏ ghét mình cay đắng, nhưng không thể nào ngờ, hôm nay nàng lại trở thành người đang nằm ngủ trong lòng mình. Ngắm Vân Thao trong giấc ngủ, Tích Nhân mới nhận ra nàng có những nét giống chị, nhưng cũng lại có những đường nét nào đó của Nhã Lan như vầng trán, như sóng mũi. Đặc biệt hai đồng tiền trên má càng tăng thêm vẻ duyên dáng.
Nhớ đến Nhã Lan, Thu Ha,ø Tích Nhân cảm thấy bàng hoàng. Những gì đưa đẩy trong những ngày qua thật kỳ lạ đến không ngờ, nhưng