Đọc truyện Đáng Tiếc Không Phải Anh – Chương 1
Kể từ khi anh bước chân ra khỏi thế giới của tôi, tôi nghĩ có thể quên, có thể thoát khỏi, luôn tự nhủ bản thân mình rằng anh đã cách xa tôi rồi, nhưng thực tế anh vẫn luôn ẩn mãi trong trái tim tôi.
“Người em đang đợi chờ, trong tương lai anh ấy còn cách em bao xa?
Em nghe thấy tiếng gió thổi từ phía tàu điện ngầm và đám đông con người
Em xếp hàng, tay giữ chặt tấm vé mang con số của tình yêu”[1]
Đợi hết bản nhạc, tôi mới bình tĩnh nhấc máy, tiếng Uông Nhiên ở đầu dây bên kia như hết kiên nhẫn.
Màng nhĩ dường như bị phá vỡ, tôi đem điện thoại để cách ra 1 inch vẫn có thể nghe rõ.
Tôi cố gắng tiêu hóa những điều Uông Nhiên thông báo, thuận tay vuốt mái tóc dài đến eo ra sau đầu. Quyết tâm lần thứ 101, nhất định phải cắt đi mấy ngàn phiền não này. Là ai nói con gái mang mái tóc dài mới có dáng vẻ ôn nhu mê người, hại tôi ham hố để tóc tận bảy năm.
“Diệp Tử, nha đầu kia, cậu đang ở đâu?”
Tôi há miệng thở dốc, phải nghe những lời sắp tới, thật không tốt cho bữa trưa của mình.
“Cậu có tới đó không?” – Uông Nhiên hét to trong điện thoại, tôi cười khẽ, cứ như Uông Nhiên biết tôi đang ở đâu.
“Cậu đừng nghĩ ‘ăn trong bát nghĩ trong nồi’.”.
Kì thực tôi không nói, nhưng những lời sau cơ hồ làm tôi xấu hổ vô cùng.
“Cô gái lại tới nữa à? Vẫn món cũ sao?” – Bác Vương vui vẻ chào hỏi, tôi “Dạ” một tiếng, xem như đáp lại.
Thấy tôi ko thừa nhận cũng sớm bị quy là không đánh mà khai “Diệp Tử, không phải đã nói, đã nhiều năm như vậy cậu ăn không ngán sao?”.
Không ngán sao? Tôi ngẩng đầu nhìn tấm biển chữ vàng phía trước, “Cháo bác Vương”, năm chữ lớn lóe sáng khác thường, không thể tưởng tượng nổi, quán cháo này cùng với tôi cũng bảy năm rồi.
Hít sâu một hơi, đôi đũa trong tay khuấy tùy ý.
Rõ ràng vừa nãy còn đói khủng khiếp, giờ đột nhiên lại chẳng muốn ăn
“Nhiên Nhiên, có phải mình rất ngốc không?” Nhịn cả nửa ngày, tôi rốt cuộc nặn ra một câu nói.
“…”
Đủ số tiền thanh toán, tôi cầm túi đứng dậy, thực xin lỗi bác Vương, kỳ thật tôi cũng không nghĩ tiếc gì, chỉ là…
Cuối cùng cũng chen lên được xe buýt, tôi thở dài một hơi, giao thông ở Thượng Hải hàng năm vẫn nói luôn chỉnh đốn và cải cách, xem ra khả năng năm nay vẫn là khó.
Bỗng nhiên khóe mắt thoáng nhìn một thân ảnh quen thuộc đi ra từ quán ăn bình dân, không khỏi thốt lên một tiếng. Tôi quay đầu, mong muốn được nhìn thấy rõ hơn, nhưng xe buýt cứ vô tình mà dời đi.
Trong điện thoại lại truyền đến tiếng nói, “Diệp Tử đáng chết, cậu rốt cuộc có nghe mình nói không đấy?”
“Nhiên nhiên… hình như mình vừa nhìn thấy anh ấy?” Tôi không chắc.
“Hả…?” Cô kéo thật dài âm cuối, “Mà anh ấy là ai? Hướng Huy hay Lâm Sâm? Nếu là người trước, chắc hẳn cậu giữa ban ngày ban mặt gặp quỷ. Nếu là người sau, bản cô nương kết luận các ngươi kiếp này có duyên có phận, còn không mau đuổi theo.”. Đầu bên kia điện thoại, chắc hẳn cô nàng đang hoa chân múa tay, bày chiêu động tác.
“Cậu không thể nói cái dễ nghe à, mình thế nào lại đi kết giao với cậu, đúng là ngộ nhân bất thục.” Tôi cố ý than thở, không lường trước cô nàng khinh đạm buông hẳn một câu “Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.”. Xét về khoản võ mồm,tôi vẫn luôn ở thế hạ phong.
“Chắc là mình hoa mắt, phải không?” Tôi không cho là đúng. “Hướng Huy hiện tại đang ở nước ngoài, chính là như cá gặp nước, phong sinh thủy khởi, còn trở về làm gì?”
“Cậu không cần phải ngày nghĩ, đêm nghĩ, làm cho tinh thần hốt hoảng, nhìn vật hóa người…” Biết cô nàng còn muốn nói tiếp, tôi quát to một tiếng “Stop!”, làm mọi người nhao nhao nhìn tôi chăm chú, “Phải rồi, cô nương, tôi biết cô nội công thâm hậu, công phu mồm mép rất đỉnh , tôi sợ cô rồi. Vì tiết kiệm tiền điện thoại, bổn cô nương quyết định hiện tại treo máy, hừ hừ.”.
Tôi nghĩ, hét vào điện thoại: “Buổi tối mình chờ cậu trên mạng, mình cảnh cáo cậu đừng cho mình leo cây.”. Nói xong lập tức nhấn nút end call, không cho cô bất kỳ cơ hội nào phản bác.
Nói về Uông Nhiên, không thể không cảm thán cho số phận kì diệu giữa người với người. Hai chúng tôi tuy chỉ học chung với nhau một năm trung học, tính cách lại khác xa nhau nhưng chính điều này khiến đôi bạn thân không giấu nhau điều gì. Sau khi đến Thiên Tân, người ở nam kẻ ngoài bắc, nhưng vẫn quyết dựa vào tình bạn thắm thiết, gắn bó mà giữ liên lạc. Đương nhiên cũng phải cảm ơn ngành công nghệ viễn thông Trung Quốc đã có đóng góp rất lớn. Cẩn thận tính ra, chúng tôi nhận thức rằng hơn thập kỷ qua, đời người ngắn ngủi nhưng nhiều khổ đau.
Về đến nhà, kêu “Mẹ, mẹ.” không thấy ai đáp lại, có lẽ mẹ lại đi nghiên cứu văn kiện XXX, chỉ sợ hôm nay cơm chiều cũng không có.
Tôi nhanh nhẹn mở máy tính, lên QQ, một đầu chim cánh cụt không ngừng nhảy lên. Kích đúp chuột, hàng chữ nhỏ đập ngay tầm mắt, “Diệp Tử, anh đã trở về.”.
Là anh! Đúng là anh! Tâm tư bỗng nhiên chấn động lạ, những ngón tay vô thức mở rộng giao diện QQ.
Bốn năm nay chưa hình thấy dung mạo tươi sáng ấy, những lời nói còn in mãi “Diệp Tử, anh phải đi, hãy tha thứ cho anh.” nhưng giờ đây “đã cố gắng chấp nhận cuộc sống không có anh”. Bây giờ anh lại quay về?
Nhớ lại những chuyện quá khứ, nỗi buồn lại tràn ngập trong tâm trí tôi, những kỉ niệm ngọt ngào, thống khổ, phiền muộn cùng chua xót tràn về như những đợt sóng gợn trong lòng.
Cùng lúc đó, một địa chỉ QQ khác gửi một nụ cười chào hỏi “Diệp Tử, hôm nay tôi làm thêm giờ. Không thể giúp bạn rồi, thật xin lỗi”.
“Ồ, đừng nghĩ nhiều”. Tôi tiện tay gửi tiếng “Phập” như gật đầu, nhưng nụ cười trên khóe miệng có phần miễn cưỡng.
Một chỗ khác, QQ của Uông Nhiên đúng hẹn sáng lên. Tôi nheo mắt lại, tay gõ một hàng chữ: BEGIN NOW…
Cuộc sống nhiều khi phải hối tiếc,
vì thế đừng dễ dàng từ bỏ, cũng không nên cứ cứng đầu nắm giữ …
Tháng 8 năm đó, khí áp xuống thấp, thời tiết nắng gắt chói chang không có lấy một gợn gió.
Ở trong phòng máy lạnh nhàn nhã hưởng thụ đồ ăn, cánh cửa rộng lớn ngăn cách với khu vườn hơn trăm mét bên ngoài, Lâm Sâm hung hăng, còn tôi bình thản. Dường như sẵn sàng đón nhận những gì sắp xảy ra.
“Tại sao lại nói dối anh?” Lâm Sâm căm tức nhìn tôi. Đột nhiên cảm thấy đôi mắt lạnh lẽo của anh so với việc dùng điều hòa không khí còn tốt hơn, rất nhanh sau đó, mồ hôi trên người sợ hãi ùa về.
“Em dối anh cái gì?” Tôi vô tội chớp mắt, biết rõ còn cố hỏi.
“Cho anh xem lá đơn thông báo nhập học đó.” Anh tiến đến giật lấy túi xách của tôi, tôi sống chết giữ lại.
Ta cẩn thận dè dặt “Của anh cũng giống thế, có gì đâu mà xem.”
Anh hừ lạnh, thân hình cao lớn chậm rãi tiến về phía tôi, tôi sợ hãi bước lùi lại “Cho anh xem, nghĩa là sao?” Không đợi anh trả lời, tôi miễn cưỡng lôi lá đơn trong túi ra, ném cho anh, lo sợ cúi đầu, chuẩn bị khi tình thế bất ổn, chạy là thượng sách.
Anh giận dữ mở phong bì, khuôn mặt xanh xao đỏ ngay lập tức, sau một hồi chuyển hẳn sang xám. Tôi thầm than, vừa nhón chân chuẩn bị chạy thì đã bị cánh tay mạnh mẽ của anh giữ lại, không cho thoát. Những giọt nước mắt mau chóng chảy ra nhưng vẫn đùa cợt nói: “Xem xong rồi thì trả em, em còn phải mang đi để làm thủ tục”
“Em…” Lâm Sâm cúi đầu giận dữ mắng vài câu, tôi không nghe thấy gì, cũng không hỏi lại, ý thức nhanh chóng quay về, lập tức giãy dụa, nhưng lại bị anh nắm chặt hơn.
“Diệp Tử, rốt cuộc em có trái tim hay không?”
Tôi cười trừ, nhún vai “Lâm Sâm, anh rõ ràng không hiểu em”
“Anh không hiểu em?” Nhìn biểu hiện như phát điên của anh, tôi không nói nên lời. Con người đó rất lý trí, lịch sự tao nhã, luôn bình tĩnh, riêng khi đối mặt với tôi thường hay nổi giận, đôi khi tôi cũng tự hỏi bản thân, phải chăng mình đã quá cự tuyệt đối với anh?
Khóe miệng tôi nhếch lên, sờ sờ cằm, ngẩng đầu nhìn trời, a , không một gợn mây, thời tiết thật đẹp.
“Món ghét nhất … ”
“Hồ tiêu.”
“Màu thích nhất …”
“Màu tím.”
“Ngôi sao hâm mộ là …”
“Gabriel Batistuta”
“Ca sĩ yêu thích…”
“Trương Tín Triết” (Jeff Chang 张信哲)
……..
“Không nói nữa sao”
………
“Em còn nói là anh không hiểu em?”
Lúc này trong khu vườn đã dần đông người, hàng xóm ngẩng đầu không gặp, cúi đầu gặp, không đứng đắn đứng nhìn chúng tôi, tôi được đà tốc chiến tốc thắng. Mỉm cười lắc đầu nói “Lâm Sâm, vậy anh có biết em thích kiểu con trai thế nào không?”
“….” Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, anh rất tự tin mở miệng “Kiểu như anh”
Tôi cứng họng, một đợt rùng mình lướt trên da đầu, rất tốt, với một mức độ nhất định nào đó thì tự đại cũng trở thành một đức hạnh
“Lâm Sâm, ngay từ đầu em đã từ chối anh, bởi vì em biết em không muốn anh”. Anh hiểu rồi chứ, kỳ thật em đúng là không có trái tim. Trái tim em phải trao cho người em yêu nhất, là nơi chứa đựng hết sức an toàn.
Anh hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt “Anh vẫn nghĩ rằng, đến một ngày nào đó, em cũng sẽ cảm động”.
Phải, không sai, ba năm trung học, mỗi lần về muộn đều là anh hộ tống về nhà, nếu không có anh bổ túc cho ba năm, thành tích của tôi cũng không cao vượt bậc như thế. Ngay cả giáo viên và bố mẹ đều đem chúng tôi gán thành một đôi, nhưng vì kết quả học tập của tôi tiến bộ nên cũng mở một mắt nhắm một mắt, cam chịu cho chúng tôi “Yêu sớm”.
Chính là cảm động, không phải yêu. Quy cảm động thành tình yêu và lòng thương hại thành tình yêu cùng một dạng, tôi khó lòng chấp nhận được.
“Lâm Sâm, đừng lãng phí thời gian với em, vô ích thôi.” Lời đã nói ra, tôi nghĩ chúng tôi ngay cả làm bạn bè thông thường cũng không được rồi.
Anh dùng ánh nhìn hờ hững lướt qua tôi, làm tôi không khỏi nôn nóng. Nhìn anh từ từ nâng tay lên, tôi nhắm mắt lại nhưng lòng thầm rủa “Lâm Sâm, nếu anh đánh tôi, anh đúng không phải đàn ông”
Bàn tay đột nhiên cảm thấy thứ gì đó, tôi mở mắt nhìn, hóa ra là tờ đơn thông báo nhập học Lâm Sâm đưa tôi. Xong, anh nhẹ nhàng chân thành nói lời “Tạm biệt” rồi xoay người rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng anh, cứ nghĩ thóat khỏi anh thì sẽ vui vẻ mà cao hứng, cũng không biết vì sao lại nảy lên một tia buồn bã. cũng không biết vì sao lại có một cảm giác mất mát.
Về nhà, ném mình vào ghế sô fa, không khỏi trầm ngâm.
Trong ba năm qua, tôi rõ ràng còn nhớ cảnh đầu tiền tôi gặp anh. Trong vòng một ngày, tôi tình cờ gặp anh tới ba lần. Lần đầu tiên, tôi đi học muộn vô tình đụng phải anh ta ngay cửa lớp, làm cả hai ngã xuống gạch đá lạnh trên sàn, nhìn nhau dở khóc dở cười. Khi xếp chỗ chúng tôi lại được xếp ở trên dưới lại nhìn nhau cười đùa, rồi chào hỏi. Buổi tối lúc tan học, vào nhà xe thấy xe tôi bị ai đó khóa chung cùng xe khác. Khi chủ nhân của chiếc xe đó đến, tôi phát hiện đó chính là anh.
Lâm Sâm là một nam sinh ưu tú, gần như hoàn hảo. Ngay năm đầu tiên, anh luôn đứng đầu trong học tập, sớm trở thành ngôi sao trong trong mắt các giáo viên. Ngoại hình cao to xuất chúng, trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái. Tôi vẫn không hiểu vì sao, anh vẫn luôn chung tình, đặt tình yêu lên đầu trong những thứ anh tôn trọng trong khi những điều kiện của anh quá tốt với tôi.
Anh trước giờ luôn bày tỏ những ấn tượng tốt về tôi không che giấu, nên tôi sớm cũng trở thành kẻ thù chung của năm cấp nữ sinh trong trường. Tôi cười khổ một tiếng, mọi người đều ghen tị với tôi, và tôi từ một người không có tiếng tăm gì đột nhiên trở thành tiêu điểm của dư luận.
Tờ đơn Lâm Sâm để lại thấm ướt dấu tay anh, tấm giấy mỏng trong tay tôi giờ nặng như chứa đá bên trong. Đêm trước, anh không chỉ hỏi ý kiến của tôi một lần, tôi nhất quyết trả lời là xin học ở đại học ZJ, đợi đền ngày cuối cùng rồi chính thức điền vào chỗ quan trọng nhất. Anh còn ra vẻ cao thâm khiến tôi vừa bực mình vừa buồn cười. Tôi cũng không hy vọng bốn năm nữa phải tiếp tục gặp anh cùng ánh mắt sát thủ của các bạn cùng trường. Thế là đại học ZJ đổi thành đại học JT, những tôi sẽ không để anh có được điều anh muốn. Mà Z và J ở hai thành phố khác nhau, dù sau này có thế nào, chí ít có thể hượng thụ bốn năm thanh tĩnh.
Cửa phòng bị đẩy ra, kéo tôi trở về thực tại. Mẹ mang vào hai túi to, tôi vội vươn tay đỡ lấy. Nhìn xuống, toàn là đồ ăn vặt, hoa quả và bánh ngọt, bất giác bật cười: “Mẹ, mẹ mua nhiều như vậy làm gì?”
“Để con mang đến trường, nghe người ta nói đồ ăn ở thành phố J không tốt, sợ con lại bị đói”. Mẹ bẻ cổ áo, ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi với tay rót nước, bĩa môi: “Nhiều như vậy ăn sao hết”.
“Con không ăn hết còn có Lâm Sâm ăn”
Tôi á khẩu không nói được gì, lời vừa vòng vo đến đầu lưỡi lập tức quay vào, rốt cục cũng yên lặng nuốt trôi.
Như thấy tâm trạng thay đổi của tôi, mẹ tôi kinh nhạc hỏi: “Vừa rồi Lâm Sâm sang nhà chúng ta chơi, nó nói hôm nào trở lại thăm con. Hai đứa xảy ra chuyện gì thế?”
Tôi cảm thấy mình toàn điều đen tối, thường nghe nói cha mẹ vì con cái yêu sớm mà dùng mọi cách ngăn cản, chỉ vì ngọn lửa tình yêu bị áp bức mà tình cảm lại càng nảy sinh, còn bố mẹ tôi chẳng những không cản mà còn áp dụng chính sách bỏ mặc cho tự do yêu đương.
“Mẹ, con và anh ấy đã không học cùng trường, mẹ đừng bận tâm về anh ấy nữa.” Tôi nói rất nhỏ nhẹ nhưng vẫn không tránh được cái cốc vào trán.
Tôi chán nản chép miệng, thì thầm vài câu, mẹ hừ một tiếng .”Làm như mẹ không biết là con dùng thủ đoạn ấy.”
Biết không giấu nổi mẹ, tôi ngượng ngùng cười gượng.
“Con được nuông chiều từ bé, cái gì cũng không biết, trước giờ cũng không phải xa nhà, có Lâm Sâm thay chúng ta chăm sóc con, con lại còn không lấy đó làm biết ơn.” Mẫu thân đại nhân bụng đầy bực tức, ít nhất trong vòng hai giờ cũng chưa nguôi. Tôi nhướng mắt về phía chiếc đồng hồ treo tường ngoài phòng khách, thầm kêu khổ.
“Thằng bé Lâm Sâm này cư xử rất biết điều, học rộng tài cao, đối với con cũng rất tốt…” Tôi quay đầu sang một bên, nghe tai trái ra tai phải, nói cách khác, phía trước phía sau nghe qua không dưới trăm lần, vết chai trên lỗ tai cũng dày lên thêm mấy tầng.
“…”
“Thật không hiểu con cả ngày nghĩ những gì”. Mỗi lần “thành thật với nhau” nói chuyện thì tôi lại thầm kháng nghị trong im lặng, nhất quyết đợi cuộc thẩm tra kết thúc. Tôi thở dài một hơi, cuối cùng cũng thoát.
Tôi không thể bỏ qua những lời mẹ tôi, bởi vì những lời bà nói đều chính là tội lỗi của tôi khiến tôi vô hình chung càng thêm hổ thẹn.
Tôi hồi hộp cùng lo lắng mong ngóng đón lễ khai giảng, cuộc sống đầy màu sắc, mới mẻ ở đại học sẽ giúp tôi quên đi tình cảm áy náy đối với Lâm Sâm.