Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 56: Trùng phùng


Đọc truyện Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm – Chương 56: Trùng phùng

Tạ Tri Vi còn chưa kịp phản ứng, một cánh tay ngọc thon dài trắng trắng mềm mềm đã duỗi tới, cầm phía dưới que gỗ “tôm hùm”.

Ngay sau đó, một khuôn mặt nhỏ nhắn nũng nịu xuất hiện trước mắt hắn, lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện theo sau cái miệng lúc đóng lúc mở của nàng.

“Này, ngươi còn không buông tay?”

Tạ Tri Vi lập tức trợn to mắt.

Đôi mày cong cong của đối phương nhếch lên: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn! Mau đưa đường nhân này cho ta!”

Tạ Tri Vi vẫn cứ như một đầu gỗ, biểu tình trên mặt có thể nói là thay đổi trong nháy mắt.

Đối phương xù lông, thu tay lại, ngoài mạnh trong yếu không chút nhường nhịn: “Ngươi…… Ngươi còn nhìn, tên che mặt xấu xí này! Bổn quận chúa sẽ móc đôi mắt của ngươi ra!”

Đạm Đài Mộng nhìn không được nữa, đi tới nói lời hảo ý: “Vị cô nương này, chỉ là đường nhân mà thôi, cô nương cần gì phải hùng hổ doạ người như thế?”

Chủ quán cũng đi theo phụ họa: “Đúng rồi đúng rồi, nếu cô nương thích tôm hùm, ta sẽ làm cho cô nương một cái khác giống y như vậy.”

“Ta không thèm!” Cô nương này hăng hái, bướng bỉnh chỉ vào tay Tạ Tri Vi, “Bổn quận chúa hôm nay chỉ muốn thứ này trong tay hắn, không đưa không được!”

Nàng ta chẳng qua chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, dáng vẻ lại ngang ngược vô lý, kiêu ngạo ngút trời.

Người bình thường như thế này là muốn bị ăn đòn.

Nhưng nàng sẽ không bị, nàng cả đời chỉ biết đánh người khác, còn là loại không cần tự mình ra tay.

Bởi vì, nàng chính là người cuối cùng trong ba hậu cung quan trọng nhất của Mục Hạc, Doãn Vô Song.

Em gái này tuổi nhỏ nhất, lại là người ở bên cạnh nam chính lâu nhất, nam chính vì lôi kéo thế lực của cha nàng là Doãn vương gia, sủng ái nàng đủ các kiểu, muốn ngôi sao cho ngôi sao, muốn ánh trăng cho ánh trăng.

Nhưng em gái này đặc biệt không để cho người ta bớt lo, nàng thứ nhất không có tu vi, thứ hai không đủ thông minh, chỉ biết ghen tuông tranh giành tình cảm, hôm nay gây sự với Thu Trọng Vân, ngày mai gây khó dễ với Đạm Đài Mộng. Cho nên, tuy rằng (cha) nàng có công lao gầy dựng thiên hạ không nhỏ giúp cho nam chính, fans lại không nhiều bằng loại cấp bậc như Dương Châu Nhi.

Doãn vương gia là người nắm đại quyền chưởng quản binh mã, có thể nuôi dưỡng ra khuê nữ không có tầm nhìn như vậy, chỉ có một nguyên nhân —— phục vụ cho nam chính.

Có điều, trong nguyên tác nhân vật không thể hiểu thấu phục vụ cho nam chính quả thực nhiều như lông trâu, Tạ Tri Vi hắn không phải là một người trong số đó sao.

Dựa theo giả thiết, lúc này Doãn Vô Song vẫn luôn dính chặt bên người nam chính, không bao lâu nữa nàng tới tuổi cập kê, nam chính sẽ bắt đầu đẩy nàng.

Hai người gạo nấu thành cơm, gắn bó keo sơn. Nam chính cũng kết thúc thời kỳ giấu tài, bắt đầu bộc lộ tài năng của mình. Sau khi Kim Quang Thiền Tông bị Ma Tông đá quán, hắn là người phụ trách giải quyết tốt hậu quả, hơn nữa cạo chết Xích Viêm, nhờ vào đó nhất chiến thành danh.

Lúc này Doãn Vô Song xuất hiện nhảy nhót, nói cách khác……


Tạ Tri Vi cảm thấy, nơi đây không thể ở quá lâu.

Đối với Doãn Vô Song điêu ngoa tùy hứng, Đạm Đài Mộng vừa bực mình vừa buồn cười, nói với Tạ Tri Vi: “Ân công, chúng ta nên đi thôi.”

Doãn Vô Song bước ra một bước, duỗi tay cản lại đường đi: “Không đưa đường nhân không cho phép đi.”

Đạm Đài Mộng nói: “Cô nương ngươi……”

Tạ Tri Vi xua xua tay: “Được rồi, ta tranh giành với một tiểu cô nương làm cái gì, cho nàng là được rồi.”

Doãn Vô Song đắc ý vừa lòng vươn tay, lúm đồng tiền trên má sâu không ít: “Thế này còn tạm được, lấy ra.”

“Có điều……”

“Lôi thôi quá, có điều cái gì?”

“Tôm hùm bằng đường này sợ là không phải cho cô nương ăn đi?”

Nàng sửng sốt: “Sao ngươi biết được?”

Quả nhiên.

Tạ Tri Vi ý tứ sâu xa đang định mở miệng, nhưng tầm mắt vừa chuyển, rơi vào một đoàn người đang chậm rãi đi tới ở đầu đường. Lập tức cái gì hắn cũng nói không nên lời.

Đạm Đài Mộng nghi hoặc hỏi hắn: “Ân công, hôm nay còn rất nóng, sao ngài lại rùng mình?”

Tạ Tri Vi nói: “Có…… Có sao.”

“Có chứ, ngay cả nói chuyện ngài cũng run rẩy.”

“Này, ngươi xong rồi chưa.” Doãn Vô Song không kiên nhẫn, giơ tay đoạt lấy tôm hùm: “Chắc chắn không phải là kẻ tốt lành gì, bằng không sao lại chột dạ đến phát run.”

Tạ Tri Vi bỗng nhiên lùi về sau một bước, có loại xúc động nhanh chân bỏ chạy.

CMN, kẻ đi đầu trong đám người kia còn không phải là nam chính sao.

Ha ha, ta chột dạ phát run ư? Sao có thể?!

Ta sắp bị dọa ra nước tiểu có biết không!


Doãn Vô Song mắt thấy đường nhân sắp tới tay lại bị hắn cầm giữ lại, không khỏi cả giận nói: “Ngươi muốn gây khó dễ với bổn quận chúa chứ gì, được, Mục Hạc ca ca ngươi mau tới đây!”

Nàng vừa dứt lời, lập tức có mấy người nhanh chóng chạy tới, tựa như hàng rào vây quanh nàng thành một vòng, cùng đồng thanh cung kính hô: “Xin quận chúa phân phó.”

Doãn Vô Song trừng mắt, xoay người quát lớn: “Nhiều chuyện, ta không kêu các ngươi!”

Nàng nhìn về phía người còn đang chầm chậm đi về phía này, la ầm lên: “Mục Hạc ca ca, có người khi dễ ta, ca ca có quản hay không.”

Nàng một mặt chạy tới trước mặt đối phương, một mặt không quên quay đầu lại uy hiếp Đạm Đài Mộng và Tạ Tri Vi: “Các ngươi chờ đó!”

Người kia đứng yên cách nàng xa ba bước, một thân áo trắng không nhiễm bụi trần, tựa hồ mọi tiếng động ồn ào trên phố xá đều không có quan hệ gì với hắn.

Doãn Vô Song lửa giận công tâm, vội túm chặt tay áo bên phải của người này: “Mục Hạc ca ca…… Ôi, thật xin lỗi.”

Nàng giống như ý thức được đã làm sai cái gì, cuống quýt buông tay, vẻ mặt vốn đang ương ngạnh lập tức trở nên thật cẩn thận từng li từng tí.

“Không sao.” Đối phương rất tự nhiên mà chắp tay ra sau lưng, cong khóe môi lên: “Vô Song, là ai khi dễ muội?”

“Chính là hai người kia……” Doãn Vô Song bĩu môi một cái, giơ tay chỉ về phía quán nhỏ bán đường nhân, lập tức ngây ngẩn cả người: “Ủa? Người đâu?”

Rỗng tuếch, hiển nhiên là trốn rồi.

Nàng vô cùng mất mặt, xông tới mắng chửi đám tùy tùng kia, chỉ trích bọn họ ngay cả hai người lớn sống sờ sờ cũng coi chừng không được.

Chủ quán đường nhân nhìn ra những người này có lai lịch lớn, lấy lòng nói: “Vị tiểu thư này, xin tiểu thư đừng nóng giận, đây không phải lại có rồi sao?”

Ông ta cầm trong tay một con tôm hùm đường nhân vừa mới làm xong, còn chưa kịp nguội.

Doãn Vô Song lúc này mới có chút vui vẻ, ném lên sạp một xâu tiền, cầm con tôm hùm kia rồi quơ quơ với người áo trắng: “Mục Hạc ca ca, sao ca ca lại muốn hình dạng kỳ quái như vậy, có điều cũng còn may, tìm được rồi.”

“Cảm ơn.”

Đôi mắt Doãn Vô Song khẽ cong, lộ ra lúm đồng tiền bên má: “Đừng khách khí, vậy ca ca ăn đi, ta tiếp tục đi dạo. Cha cả ngày nhốt ta ở trong phủ, sắp ngạt chết rồi, khó khăn lắm mới được ra ngoài, hôm nay ta nhất định phải chơi cho đủ.”

“Được, để cho bọn họ đi theo muội, đừng có chạy lung tung.”

Mắt nhìn Doãn Vô Song và đoàn tùy tùng đi càng lúc càng xa, ý cười trên gương mặt nho nhã lễ độ của người này theo sau đó càng lúc càng phai nhạt.

Hắn tiếp tục chậm rãi đi tới, ven bờ liễu rũ soi bóng nước chỉ có một chiếc bóng lẻ loi của hắn.


Thẳng đến khi xuống cầu, hắn mới dừng bước, cúi đầu nhìn đường nhân hình dáng tôm hùm trong tay mình.

Mặt sông phản chiếu gương mặt tuấn tú tuyệt luân của hắn, trong đôi mắt cực kỳ sáng kia, có trong nháy mắt trở nên nhu hòa.

Nhưng hắn rất nhanh đã ngẩng đầu, cảm xúc trong mắt hoàn toàn không có.

Hắn lạnh lùng giơ tay lên, “tôm hùm” kia vạch một đường cong ở giữa không trung, tiếp theo đó biến mất trong dòng nước.

Tạ Tri Vi gần như dùng cả sinh mạng để chạy Marathon.

Xem ra thân thể của hắn phản ứng còn nhanh hơn đầu óc, thậm chí không kịp nhìn rõ vẻ mặt của Mục Hạc, hắn đã lôi kéo Đạm Đài Mộng mau chóng chuồn đi.

Hèn thì có chút hèn, nhưng hắn tuyệt đối không hối hận.

Nam chính là người phương nào, tính toán chi li hắc tâm liên! Bốn năm trước hắn chết thê thảm một trận như vậy, khiến cho nam chính bùng cháy diễn với nguyên một nhóm người. Chuyện cho tới bây giờ, không thể nói với nam chính: “Đồ đệ, vi sư lúc ấy chết không thành công, hại ngươi lãng phí tình cảm, thật xin lỗi nha.”

…… Coi như dùng hết giọng điệu thành khẩn và chân thành tha thiết, nghe vào tai cũng rất vô sỉ rất muốn bị ăn đòn!

Cho nên, ít nhất là hiện tại, không thể rơi vào tay của hắn ta.

Hai người chạy một mạch về khách sạn, Đạm Đài Mộng vịn vào cột nhà, thở hổn hển nói: “Ân công, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Người mới đến kia rất đáng sợ sao?”

Nghe vậy, Tạ Tri Vi nhịn không được vỗ trán một cái.

Hỏng rồi, sao ta quên mất còn có nữ chính!

Tạ Tri Vi nghênh tiếp ánh mắt phức tạp của Đạm Đài Mộng, cố tình phóng đại nói: “Đúng vậy không thể trêu vào, cô nương có biết người đó là ai không?”

“Hình như có nghe thấy, nhưng không hiểu lắm.”

Tạ Tri Vi hít sâu một hơi, long trọng giới thiệu: “Đó là Cửu Châu Vương thế tử, họ kép Nam Cung, tên là Mục Hạc, người này tiền đồ không thể đo lường.”

Đạm Đài Mộng nói: “Ồ.”

Ồ?!

Em gái đây là nam nhân của ngươi, ngươi có thể cho chút phản ứng được không ê này.

Tạ Tri Vi thầm nhủ có thể là mới vừa rồi giới thiệu không đủ trọng lượng, vì thế thêm mắm dặm muối nói: “Hắn ngày xưa bái nhập vào Tạo Cực Thành của Ngọc Kinh Đạo Tông, được Bích Hư chân nhân Tạ Tri Vi thu vào dưới trướng. Cô nương nghĩ xem, cả đời Tạ Tri Vi chỉ có một mình hắn là đệ tử, chắc chắn là dốc túi truyền thụ. Đương kim Thánh thượng không có con nối dõi, nói không chừng về sau hắn… Cô nương hiểu chứ?”

“Vậy hắn quả rất lợi hại.” Không đợi Tạ Tri Vi kịp vui mừng một chút, Đạm Đài Mộng không chút do dự đã hất thêm chén nước lạnh, “Có điều ân công, những thứ này ở trong mắt người tu chân chúng ta, chẳng qua chỉ là người phàm tục bình thường mà thôi.”

“Ây…… Tướng mạo hắn xuất chúng, ta còn cho rằng ở trong mắt cô nương các người sẽ có khác biệt.” Tạ Tri Vi phát điên ở trong lòng, em gái ngươi thật sự không cảm thấy hắn rất đẹp trai sao!


Vừa rồi trong lúc vội vã chỉ nhìn thoáng qua, bây giờ nhớ lại, một tên đàn ông như ta cũng cảm thấy nam chính đẹp trai muốn nổ tung có biết không?

Đạm Đài Mộng tiếp tục giải thích: “Ta không có nhìn kỹ, không dối gạt ân công, sau khi ta mất trí nhớ thì có chút bị mù mặt. Ở trong mắt ta, tướng mạo của hắn như thế nào, so với ngài che mặt không có gì khác biệt.”

Moá?

Đối với gương mặt trắng trẻo hiếm có đối thủ trong giới giải trí của Hà Tranh kia, vậy mà em gái ngươi có thể ném ra một câu như vậy?

Ta trước nay chưa từng nghe qua mất trí nhớ còn có thể dẫn tới mù mặt!

Đạm Đài Mộng bỗng nhiên hưng phấn lên: “Có điều, nói tới lợi hại, vẫn là Bích Hư chân nhân lợi hại hơn. Ngài ấy ngăn cơn sóng dữ, một thân một mình đánh lui kẻ địch mạnh như Ma Tông, mạo hiểm bị chỉ trích phá huỷ Hắc Liên và Bạch Liên. Còn có viết chữ vô cùng đẹp, đến nay bức tranh chữ kia được sư phụ ta vô cùng trân quý. Đáng tiếc lão nhân gia ngài không còn nữa, nếu không ta nhất định phải đi bái kiến một phen.”

Thì ra hình tượng của ta ở trong mắt nữ chính vĩ đại như thế. Tạ Tri Vi nhân cơ hội nói: “Tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng Mục Hạc là đệ tử của hắn, nhận được chân truyền của hắn, cô nương đi gặp Mục Hạc một lần cũng giống nhau cả thôi.”

“Sao có thể giống nhau được.” Mi tâm Đạm Đài Mộng nhăn lại, “Ân công, ta còn nghe nói, vị thế tử này bốn năm nay chưa từng trở lại Đạo Tông, thậm chí chưa từng làm việc gì đáng để ca tụng. Sao có thể nói hắn được chân truyền của Tạ chân nhân, quên ơn phụ nghĩa thì có.”

Đều có nguyên nhân cả đó em gái!

Nếu như em gái ngươi biết hiện tại triều đình có hơn phân nửa là của hắn, còn lại gần một nửa rất nhanh sau này cũng là của hắn. Trong tương lai không xa, ngay cả Ma Tông, toàn bộ Tu Chân giới, thậm chí thế giới này đều có thể bị hắn nắm bắt, như vậy còn không đáng được ca tụng sao? Nông cạn!

Còn về quên ơn phụ nghĩa…… Cái kẻ trong quan tài kia thật lòng hy vọng hắn mau chóng quên, mau chóng phụ.

Tạ Tri Vi cố gắng giúp Mục Hạc kéo lại hình tượng: “Đánh giá chuyện gì thì ánh mắt không thể quá hạn hẹp. Cô nương có biết vì sao hắn muốn ăn tôm hùm đường nhân không, bởi vì mẫu thân hắn và Tạ Tri Vi đều từng mua cho hắn. Có biết vì sao hắn mặc áo trắng không, bởi vì ngày mà Tạ Tri Vi chết đó, hắn đúng lúc cũng mặc áo trắng.”

…… Hình như biểu cảm có chút hơi lố, vì khen nam chính, ta quả thật đã bất chấp tất cả.

Đạm Đài Mộng lại một lần nữa bắt sai trọng điểm, nàng chớp chớp mắt, nói: “Ân công, ngài biết thật nhiều.”

“Ta…… Ta cũng là nghe nói.”

“Tin đồn nhảm nhí bên ngoài đều chi tiết như vậy sao, vậy có tin đồn nào liên quan tới sư phụ của ta không, ân công cũng kể một chút đi, nhất định càng thú vị hơn.”

Tạ Tri Vi: “……”

Sau khi nữ chính mất trí nhớ, có mù mặt hay không thì không biết, nhưng Tạ Tri Vi đã lĩnh giáo một chỗ lợi hại khác. Đó là bất luận là chuyện gì chỉ cần có liên quan tới nam chính, nàng đều có thể chạy lệch khỏi trọng điểm một cách rất thần kỳ.

Mấy ngày nữa là đến nghi lễ xây dựng lại tòa Đại Hùng Bảo Điện của Phật Tông, đến lúc đó rất nhiều người sẽ tới dự, Mục Hạc là người thừa kế của Cửu Châu Vương đến đây, chắc chắn phải chính thức ra mặt.

Đến lúc đó lại đẩy đẩy Mộng Mộng tiến tới phía trước, ta không tin hai người trời đất tạo thành một đôi như vậy lại không phóng điện!

Tạ Tri Vi tính toán lại tính toán, dự kiến lại dự kiến, để Mộng Mộng dùng tư thế gì, tạo hình gì mới có thể xinh đẹp đè bẹp toàn trận.

Nhưng không đợi hắn suy nghĩ kỹ, bỗng nhiên phát hiện phòng trống sát vách có một người vào ở.

Đó là Sở Tri Thị.

Lời tác giả: Hộp Gỗ lớn đã chính thức lên sân khấu, quý khách quan có hài lòng không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.