Đẳng Thức Hạnh Phúc

Chương 5


Bạn đang đọc Đẳng Thức Hạnh Phúc – Chương 5


Sáng hôm sau, Trang Ngọc Minh đến lớp sớm nhất. Cô thở dài nằm úp mặt xuống bàn. Càng nghĩ, Ngọc Minh càng bực cái nhà chết tiệt nào mới sáng sớm đã um sùm làm cô đang ngon giấc phải giật mình thức dậy. Trời hãng còn tờ mờ sớm. Sương sớm vẫn còn phủ khắp sân trường, trùm kín những hàng cây xanh mướt đang ngủ yên trong ngôi trường cổ kính. Hiện giờ các lớp học vẫn còn vắng hoe. 1 mình Ngọc Minh ngồi trong lớp nhìn ra cửa sổ mở rộng. Cả hành lang vắng lặng không tiếng động. Không gian dường như chìm ngập trong 1 khoảng không im ắng, lành lạnh không khí của mùa thu. Hương sương thấp thoáng len lỏi trong không khí. Nhẹ hít vào 1 làn khí trong lành, mát lạnh, cô gái Ngọc Minh khẽ cười. Gió chợt thổi, cả thế giới dường như lay động quanh cô gái bé nhỏ. Đâu đó vang lên 1 âm thanh kì lạ phá vỡ khoảnh khắc dịu kỳ, lung linh. Bực bội, Ngọc Minh thò đầu ra khỏi cửa sổ xem âm thanh “vô duyên” ấy ở đâu ra. Thấp thoáng trong màn sương là 1 bóng người cao lớn với quả bóng rổ trong tay. Thì ra chính quả bóng ấy đã gây nên tiếng động ấy. Ngọc Minh hét to:
-BẠN ƠI LÀM ƠN ĐI CHỖ KHÁC CHƠI BÓNG GIÙM ĐI!
Tiếng bóng dừng lại, Ngọc Minh mỉm cười hài lòng nhưng ngay sau đó là 1 giọng lạnh lẽo như sương sớm vang lên:
-Này, khoảnh sân này là của cô à Đầu Heo?
Ngọc Minh trừng mắt nhìn tên con trai vừa nói, cô mỉa mai đáp lại:
-Hừ! Phải khoảnh sân này của tôi đó thì sao?
Tên con trai cười nửa miệng khinh khỉnh hỏi lại:
-Ôi Đầu Heo trở thành bà chủ nhỏ của ngôi trường này rồi à?
-Nè nè. Cái gì mà bà chủ nhỏ hả tên Hàn Chết Tiệt kia?
-Cô tự hiểu đi nhé Đầu Heo. Mà cô còn gọi tôi là “Hàn Chết Tiệt” nữa thì tôi không để cho cô yên đâu đấy.
Ngọc Minh nheo mắt cười ngây ngô hỏi:
-Cậu làm gì tôi thiếu gia Hàn?
-Hừ chịu gọi đàng hoàng rồi sao?
Trang Ngọc Minh giơ ngón tay trỏ lên lắc lắc, cười cười nói:
-No no no! Tôi thấy cái tên Hàn Chết Tiệt rất thích hợp với cậu. Thấy sao hả?
Chàng trai không cười lạnh nhạt nhìn cô nói:
-Tôi cho cô biết chưa 1 ai dám gây sự với tôi. Và cũng chưa ai được yên nếu tôi muốn người đó phải đau khổ, khổ sở.
-Oh thế à? Tôi sợ rồi đấy.
Tên con trai ấy nhếch mép cười, nhạt nhẽo nói:
-Thôi không đôi co với loại con gái như cô.
Rồi cậu ta gằn từng chữa 1 cách mỉa mai:
-Vô duyên, cộc cằn, thô lỗ and nhiều chuyện.
-Cậu… Còn cậu là thứ xấu xa, lăng nhăng, ấu trĩ, stupid, unserious.
-Này! Cô tính chơi tiếng anh với tôi đấy à? Cho cô biết tôi sống ở nước ngoài từ năm tôi 2 tuổi đấy nhé. Đừng có mà bày đặt.
-Xí! Ai thèm bày đặt với cậu.-Ngọc Minh nhăn mặt, le lưỡi.
-Cô nên nhìn thấy gương mặt mình lúc này rồi hẵng nói ai ấu trĩ nhé.

Kèm theo câu nói ấy là 1 cái vẫy tay đầy khiêu khích rồi tên kia bước đi để lại 1 mình Ngọc Minh tức ơi là tức không biết nói gì.
Ngọc Minh giở đồng hồ ra xem.
“Đã 6h15 rồi sao? Vậy sao giờ này trời tối thế nhỉ?”-Ngọc Minh nghĩ.
Cô thiếp đi trong màn sương mỏng vây quanh. Gió khẽ đùa trên mái tóc dài, mỏng tang của cô.
……..
-Dậy dậy đi sắp đến giờ vào học rồi.-1 giọng nói oang oang bên tai Ngọc Minh.
-Ai vậy? Mấy giờ rồi?-Ngọc Minh lầm bầm xoay đầu sang bên khác.
-Tui Vĩ Thanh đây. Dậy nhanh lên.
1 giọng nói khác nhẹ nhàng hơn khẽ gọi:
-Ngọc Minh à dậy đi. Tới giờ vào học rồi đấy.
Ngóc đầu dậy, Trang Ngọc Minh dụi mắt, vươn mình như con mèo lười. Vĩ Thanh chép miệng nhìn bạn nói:
-Trông bà lúc này chẳng khác gì 1 con mèo. Chỉ cần bà liếm mấy ngón tay và kêu meo meo nữa là thành 1 con mèo đeo kính.
Chính Đức nhìn cô bạn kế bên bật cười. Ngọc Minh uể oải nói:
-Thôi bà đừng chọc tui nữa. Mới sáng sớm đã gặp khắc tinh. Toàn xui xẻo.
Vĩ Thanh nhiều chuyện hỏi:
-Sao thế? Có gì à kể tui nghe coi.
-Ê tui mới phát hiện Hàn Chết Tiệt vô trường tập bóng rổ sớm lắm đó.
-Sao bà biết? Bà thấy chàng à?
-Ừ! Tên chết tiệt, chết dẫm, chết ôn đó mới sáng sớm đã gây chuyện với tui. Mà bà đừng dùng từ “chàng” giùm tui cái. Nghe ghê quá đi mất. Ủa mà mấy giờ rồi?
Chính Đức trả lời:
-7h rồi.
-Ủa vậy là tui ngủ lâu lắm rồi hả?
-Thì tụi này vào là thấy cậu đang ngủ ngon lành trên bàn nè.-Chính Đức trả lời.
Chuông reng, cô giáo bước vào lớp và 1 ngày nữa với những bài học mới bắt đầu.
……..
Đã 2 tiết học trôi qua, bầu trời vẫn xám xịt không chút nắng. Chuông ra chơi vang lên, 5 phút sau Triệu Nghi có mặt bên lớp Ngọc Minh. Ngồi xuống kế Vĩ Thanh, cô bạn nhìn ra ngoài trời, thở dài nói:
-Tiểu Minh trời có vẻ như sắp mưa thì phải?

Ngọc Minh ngước mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lơ đãng gật đầu. Chợt cô hỏi:
-Lần này có 2 chúng ta thôi phải không?
Triệu Nghi hơi giật mình, quay sang trả lời:
-Hả? Ừ! Nguyên Thảo không đi được.
-Hừ! Bao giờ cũng vậy. Học, học, học. Vậy thì kêu tụi mình thứ 7 nào cũng về chỗ cũ làm gì cơ chứ.
-Thôi bà ơi trách nó làm gì. Vậy lát nữa bà có đi không?
-Tui không biết nữa. Còn bà?
-Thì lỡ xin mẹ rồi. Không lẽ không đi.
-Ok vậy tui đi.-Rồi cô quay sang Vĩ Thanh hỏi-Ê lát bà rảnh không?
Vĩ Thanh hỏi lại:
-Rảnh. Chi vậy?
-Ừ thì lát đi ăn chè với tụi tui chứ chi. Đi không?
Vĩ Thanh hớn hở nói:
-Tất nhiên là đi. Gì chứ ăn là tui đi liền.
Chợt….
-Ôi mưa rồi!-Triệu Nghi thốt lên.
Ngọc Minh lặng lẽ nhìn từng giọt mưa trong suốt, lất phất bay. Như ngày nào còn học cấp 2. Cũng đã có những lần cô ngắm mưa như thế này. Ngọc Minh bước ra khỏi chỗ, Vĩ Thanh hỏi:
-Nè bà đi đâu vậy?
Ngọc Minh mỉm cười nói:
-Ờ tui có việc đi 1 tí. Lát tui quay lại.
Ngọc Minh bước dọc hành lang, hầu hết mọi học sinh đều đã vào lớp ngồi buôn chuyện. Lầu 3, nơi ít có người nào lên là chỗ trốn bí mật của Ngọc Minh. Cô đẩy cánh cửa gỗ đã cũ và bước vào trong. Nơi này là 1 khu vườn nhỏ nằm tách biệt khỏi các dãy hành lang. Nó nằm ở nơi cao nhất và cũng nhìn rõ ngôi trường nhất. 1 con đường rải sỏi dẫn vào trung tâm của khu vườn. Phía bên kia vườn là lan can bằng sắt đã phần nào rỉ xét do mưa nắng. Phía trên là dàn hoa thiên lý phủ kín dàn lưới gỗ. Ở 4 góc của khu vườn là những cột gỗ trắng với những dây thường xuân leo kín. Ở chính giữa vườn là 1 chiếc xích đu trắng treo bên dưới dàn hoa. Phía dưới xích đu cũng như xung quanh vườn là thảm cỏ xanh mướt, mềm mại. Rải rác trên cỏ là những bông cúc dại trắng muốt và mong manh đang thổi phần phật trong gió. Phần cỏ bên dưới cái xích đu được trồng hoa hồng trắng, tạo thành 1 vòng tròn nhỏ bao quanh bên dưới. Hiện giờ, xen kẽ giữa những bông cúc trắng là sắc tím của hoa Violet bé nhỏ. Dù đang mưa nhưng cô bé Ngọc Minh vẫn bước vào trong vườn và ngồi vào chiếc xích đu. Cô cảm thấy mình như được trở lại thành 1 cô bé ngày nào cùng anh trai chơi đùa ở công viên.
……
-Anh hai đẩy nữa đi-Cô bé Ngọc Minh nài nỉ.
Trang Sơn Nhã lắc đầu nói:
-Thôi mệt quá. Em tự đẩy đi. Anh không đẩy nữa đâu.
-Anh hai! Anh Sơn Nhã tốt bụng của em. Anh không đẩy thì hết vui. Anh phải đẩy cơ. Anh mà không đẩy mai mốt người khác đẩy xích đu cho em ráng chịu đó nha.

Sơn Nhã le lưỡi nói:
-Xí! Ngoài anh ra còn ai dám đẩy xích đu cho em nữa chứ?
-Vậy thì anh đẩy xích đu tiếp đi anh.
Cô bé cứ tiếp tục nài nỉ. Cậu bé nhìn cô em gái bé bỏng của mình chịu thua nói:
-Được rồi, được rồi anh hai đẩy xích đu cho em chịu chưa?
Cô bé Ngọc Minh mỉm cười nắm lấy 2 sợi dây cho anh trai đẩy mình lên cao. Tiếng cười của cô bé vang vọng cả 1 khoảng sân đầy nắng ấm. Đó là 1 ngày trời trong xanh với những đám mây trắng bồng bềnh trôi.
…..
2 đứa trẻ nằm bên nhau trên khoảng râm dưới bóng cây ngô đồng to lớn, lâu đời. Ngọc Minh chỉ lên 1 đám mây giòn xốp trên đầu hỏi anh trai:
-Anh Nhã, anh thấy đám mây đó nhìn giống cái gì?
Sơn Nhã nhắm mắt, hờ hững nói:
-Anh không biết.
-Em thấy nó giống 2 đứa chúng mình.
-Sao lại giống 2 đứa chúng mình?
Ngọc Minh hơi nheo mắt nói:
-Em cũng không biết nữa. Em thấy hình 2 đứa bé nằm bên nhau. Như thế chẳng phải là giống anh và em sao?
Sơn Nhã mắt vẫn nhắm, nói với em gái:
-Em tưởng tượng quá rồi đấy.
Quay sang nhìn anh trai, Ngọc Minh mỉm cười hỏi:
-Mai mốt lớn rồi anh hai vẫn phải đưa em đi chơi đấy nhé. Phải mua chè cho em nữa cơ. Nếu có bạn gái phải kể cho em nghe đấy nhé.
Sơn Nhã đưa tay cốc vào đầu cô em nói:
-Nhiều chuyện! Tại sao phải dẫn em đi chơi? Tại sao phải mua chè cho em ăn? Và tại sao anh phải kể chuyện tính cảm của mình cho em nghe?
Ngọc Minh mở to mắt nhìn anh trai nói đơn giản:
-Vì em là em gái của anh.
……
Reng…reng…reng…
Tiếng chuông vọng lại từ xa làm Ngọc Minh giật mình, vội vã chạy về lớp. Người cô ướt mẹp, dính đầy nước mưa. Vừa đi qua lớp 11a3, 1 giọng nói trêu chọc vang đến tai cô:
-Đầu Heo! Cô vừa mới đi tắm về đấy à?
Quay đầu lại, Ngọc Minh lạnh lùng nói:
-Tôi tắm hay không thì liên quan gì đến cậu? Bộ cậu ghen tỵ à? Hàn Chết Tiệt.
-Này sao tôi phải ghen tỵ với loại con gái như cô chứ? Cộc cằn, thô lỗ, đánh đá.
-Tôi cũng không hơi đâu đối phó với cái loại hư hỏng, ta đây, lăng nhăng, xấu xa, đáng ghét như cậu.

Nhăn mặt, lè lưỡi lêu lêu Lâm Phong, Ngọc Minh bỏ đi.
Bước vào chỗ ngồi, Chính Đức hỏi:
-Cậu đi đâu mà người ướt nhẹp vậy? Không thấy khó chịu à?
Ngọc Minh mỉm cười nói:
-Tớ không sao đâu.
Chính Đức ngẩn người nhìn cô bạn. Ngọc Minh ngây thơ hỏi cậu:
-Này! Mặt tớ dính gì à?
Chính Đức ngượng ngùng nói, cảm thấy mặt nóng ran:
-Không có gì chỉ tại…
Ngọc Minh cười khúc khích hỏi:
-Tại gì?
-Tại cậu…cười…
-Cười làm sao? Xấu lắm à?
Chính Đức vội nói:
-Không phải! Cậu cười dễ thương lắm..
Ngọc Minh hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhẹ nhàng nói:
-Cám ơn nhé! Lần đầu tiên có người nói như vậy với tớ đấy.
Chính Đức giả vờ chú tâm vào bài giảng nói:
-Ờ không có gì.
Như thế đấy. Chỉ vô tình như thế mà nụ cười của cô bạn ngày nào chợt in vào trong tâm trí của Lý Chính Đức. Cậu tự hỏi: “Tại sao ngày ấy mình lại không nhận thấy cậu ấy cười rất đáng yêu nhỉ?”. Có lẽ cô bé ngày xưa giờ đã trở thành 1 thiếu nữ duyên dáng nhưng cá tính và vẫn hồn nhiên, lạc quan như ngày nào.
Chính Đức khẽ cười.
……
“Như là tia nắng ấm
Khẽ soi vào tim anh
Như những ngọn cỏ xanh
Em làm dịu ngày nắng
Như những giọt mưa ấm
Vương vấn đầy vai anh
Và nụ cười của em
Là những nốt nhạc ngân
Bình yên và nhẹ nhàng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.