Bạn đang đọc Đẳng Thức Hạnh Phúc – Chương 25
Vĩ Thanh và Triệu Nghi ôm chầm lấy Ngọc Minh nói:
-Trời tui tưởng bà không tới.
Tae Min ngạc nhiên hỏi:
-Ai đưa em tới?
Lâm Phong mặc âu phục vòng tay qua eo Ngọc Minh nói:
-Em!
Hạo Trương trố mắt nhìn anh hỏi:
-Anh đi hồi nào mà sao em không biết.
Lâm Phong chỉ mỉm cười không nói. Thượng Nguyên ngó Ngọc Minh 1 lúc rồi lôi cô đi, kéo theo cả Vĩ Thanh. Để lại 3 chàng trai cực kỳ ngơ ngác. 15’ sau họ xuất hiện. Lâm Phong đờ người nhìn bạn gái. Hạo Trương trầm trồ khen:
-Woa nhìn cậu ấy đẹp quá.
Vĩ Thanh và Thượng Nguyên cười đắc ý rồi kéo những người khác đi. Lâm Phong nhìn Ngọc Minh nói:
-Em… đẹp quá!
Ngọc Minh mỉm cười nói:
-Quá khen! Giờ thì anh đi tìm bạn nhảy của mình được rồi đấy. Không cần phải đứng đây đâu.
Lâm Phong ngạc nhiên hỏi:
-Bạn nhảy gì? Em là bạn nhảy của anh mà.
-Thế cô nàng hôm qua anh đồng ý đi cùng đâu?
Lâm Phong bật cười nói:
-Anh có đồng ý đâu. Tại lúc đó em không nghe hết đấy chứ.
-Thế là sao?
-Ờ sau khi nói đồng ý anh đã nói thêm là trừ khi em không ở bên cạnh anh nữa thì anh mới nhận lời cô ta.
Ngọc Minh nghi hoặc hỏi lại:
-Thật chứ?
Lâm Phong cười:
-Không tin anh sao?
“Ôi trời tên này cười đẹp quá đi mất”-Ngọc Minh nghĩ.
2 người nắm tay nhau nhảy trong tiếng nhạc dịu êm và tiếng sóng biển rì rầm. Ánh lửa bập bùng ấm áp, tiếng nhạc dịu ngọt quyện trong gió đêm khiến khung cảnh thật lãng mạn. Vì sao nhỏ mỉm cười nhìn từng cặp đôi tay trong tay nhảy múa. Cả 1 bầu trời lấp lánh ánh sao đêm.
Khi đến màn biểu diễn của các trường, Lâm Phong kéo Ngọc Minh qua 1 góc vắng, cậu nói:
-Nhắm mắt lại đi!
Ngọc Minh mỉm cười nhắm mắt lại, cô có thể cảm thấy rằng Lâm Phong đang cầm tay mình. 1 cái gì đó lành lạnh chạm vào tay cô. Ngọc Minh mở mắt nhìn thấy trên cổ tay mình là 1 chiếc lắc bạc sáng lấp lánh hình mặt trăng với những ngôi sao bằng đá xanh. Lâm Phong cầm tay cô nói:
-Đá pha lê màu xanh. Anh nghe Nguyên Thảo nói em thích màu xanh.
Ngọc Minh ngó chiếc lắc rồi nói:
-Em không thể nhận thứ này được.
-Em sợ chuyện ở quá khứ sẽ lặp lại à?
Ngọc Minh gật đầu rồi nói:
-Với lại em không thể nhận 1 món quà đắc tiền như vầy được.
Lâm Phong nhẹ nhàng nói:
-Không sao đâu. Anh muốn em đeo nó, để có thể luôn nhớ tới anh. Hứa với anh 1 điều.
Ngọc Minh gật đầu, Lâm Phong nói:
-Đừng rời xa anh. Em mãi mãi phải là của anh.
Ngọc Minh im lặng rồi nói:
-Em hứa! Nhưng anh cũng phải hứa với em 1 điều. Nếu như em phải đi xa 1 thời gian, hãy hứa là anh sẽ đợi em quay trở về. Nhất định phải đợi em quay trở về.
-Tại sao em lại muốn anh hứa như thế?
-Anh chỉ cần hứa với em như thế thôi.
2 người nhìn nhau 1 lúc rồi Lâm Phong nói:
-Anh hứa!
Ngọc Minh mỉm cười, Lâm Phong nâng cằm cô lên. Cậu hôn cô, 2 người đứng đó dưới bầu trời đầy sao với nụ hôn đầu tiên của lứa tuổi mơ mộng. Chợt trên bầu trời có 1 chùm sáng rực rỡ lướt qua Cả 2 người buông nhau ra ngó lên trời. Ngọc Minh reo lên:
-Sao băng!
Ôm cô gái bé nhỏ ấy trong vòng tay, Lâm Phong thầm cầu nguyện cho 2 người sẽ không bao giờ rời xa.
Cơn mưa sao băng cứ thế trôi, trên bãi biển ấy, biết bao lời ước nguyện theo những ánh sao băng bay về phía cuối chân trời. Những người bạn nắm tay nhau mong ước 1 tình bạn vĩnh cửu. Những đôi yêu nhau thì cùng nhau ước nguyện cho giây phút này sẽ mãi mãi bền lâu. Mong cho 1 tình yêu không bao giờ phai nhạt. Sau khi ngôi sao cuối cùng vụt tắt, pháo bông bắt đầu được bắn trên nên trời. Từng chùm pháo sáng rực đủ màu nổ ra tạo thành rất nhiều hình. Đám học sinh vỗ tay hò reo, Ngọc Minh giơ điện thoại lên chụp lại hình ảnh ấy. Sau đó cô nói:
-Giờ làm sao em về nhà?
Lâm Phong nhìn những chùm hoa lấp lánh ấy nói:
-Yên tâm đi. Xe của anh vẫn còn ở ngoài ấy. Nhưng có lẽ em không về nhà ngoại được đâu.Từ đây về mất tới mấy tiếng đồng hồ lận. Giờ đã gần 9h tối rồi.
-Nhưng em vẫn phải về! Mai em có việc quan trọng cần phải nói với bố mẹ.
-Vậy em gọi nói bà là tối em không về nhà đi rồi ra xe anh chở về.
Ngọc Minh cầm điện thoại hỏi:
-Ủa vậy em về đâu?
-Từ đây về đó phải tới 1 sáng hoặc hơn mới tới. Em về nhà anh. Tới sáng anh chở em về bà lấy quần áo.
-Nhưng…
-Lẹ đi! Anh đi kêu Hạo Trương.
Ngọc Minh chạy đi kiếm Nguyên Thảo, lôi cô bạn ra thông báo. Đúng lúc ấy Thượng Nguyên cũng chạy tới. Hạo Trương nói với Nguyên Thảo:
-Em có muốn về trước không? Anh về chung với Lâm Phong.
Thượng Nguyên ngạc nhiên hỏi:
-Giờ này về thì làm sao tụi này về nhà được?
Hạo Trương bật cười
-Ai nói về nhà mấy người?
Ngọc Minh giải thích:
-Về nhà Lâm Phong và Hạo Trương.
Nguyên Thảo hơi chần chừ, Ngọc Minh vội nói:
-Tao năn nỉ mày đó. Đồng ý đi tao không muốn tới đó 1 mình đâu.
Nguyên Thảo cũng thì thầm đáp trả:
-Sao mày không ở lại?
-Mai tao phải thông báo với ba mẹ tao vụ đó nên phải về sớm. Đã thế đồ đạc tao quăng ở nhà bà chứ có về nhà đâu.
Thượng Nguyên nghe thế cũng nói:
-Vậy đi với Minh Minh đi. Mình đi nữa.
Nguyên Thảo gật đầu, Thượng Nguyên hỏi:
-Mình về chung được không?
Hạo Trương gật đầu, mỉm cười nói:
-2 người lên thu dọn đồ đi. Tui đi kiếm Minh Quân và anh Tae Min.
Ngọc Minh chạy theo 2 bà bạn nói:
-2 người có ai có quần áo nào thoải mái hơn không?
Nguyên Thảo vừa lôi cái vali ra vừa thảy 1 bộ đồ cho Ngọc Minh. Chui ngay vào nhà tắm, Ngọc Minh thay đồ nhanh chóng rồi bước ra. Cô hỏi:
-Ê mày đưa tao bộ đồ kì vậy.
Nguyên Thảo cười ranh ma nói:
-Tao thấy hợp với mày đó chứ.
Tuột cái váy ra ngay tại chỗ, Nguyên Thảo vừa chòng cái áo vô đầu vừa hỏi:
-Còn con Nghi thì sao?
Ngọc Minh nhét mấy thứ vương *** trên giường vào vali giùm Nguyên Thảo nói:
-Nó ở lại. Nó không dám đi kiểu này đâu. Mai má nó qua trường rước mà.
Xỏ đôi giày cao gót vào chân, 2 người mở cửa phòng đúng lúc Thượng Nguyên bước ra. Hạo Trương nhìn 3 người nói:
-Các cậu xuống xe trước đi. Mình và Minh Quân đi sau.
Ngọc Minh lôi bạn đi. Thượng Nguyên ngó Ngọc Minh nói:
-Công nhận chân cậu dài thật. Cậu cao bao nhiêu?
Ngọc Minh tay xách cái túi nói:
-1m72. Hông biết có thêm centi nào không thì không biết.
Nguyên Thảo mỉm cười nói:
-Mai mốt tao mà thành nhà thiết kế thời trang chắc phải mời mày làm người mẫu quá.
Vừa xuống tới dưới thì gặp Vĩ Thanh. Cô bạn hỏi:
-Ủa 3 người đi đâu vậy?
Thượng Nguyên bình thản nói:
-Đi về!
Ngọc Minh mỉm cười nói:
-Bà ở lại vui vẻ. Chăm sóc con bé Triệu Nghi cho tốt đấy nhé.
Để lại Vĩ Thanh mặt mày ngờ nghệch, 3 người bước đi. Gần tới xe thì Thượng Nguyên chợt nhớ ra 1 điều:
-Thôi chết!
Nguyên Thảo dừng lại hỏi:
-Gì vậy?
-Tụi mình chưa nói với giáo viên.
Cả 3 người nhìn nhau thì chợt có giọng nói quen thuộc vang lên:
-Yên tâm chuyện đó anh Tae Min sẽ giải quyết.
Lâm Phong bước tới, đằng sau là 1 người trung niên mặc đồ màu đen, đeo găng tay trắng đi theo. Cậu lạnh lùng nói:
-Đem 2 cái vali này cho vào cốp xe.
Rồi quay sang 3 cô gái nói:
-3 người vào trong xe đi.
Lúc Ngọc Minh đi qua, Lâm Phong nắm tay cô lại khẽ nói:
-Em có cần phải ăn mặc như vậy không? Không thấy lạnh à?
Ngọc Minh thản nhiên trả lời:
-Em không thích mặc váy nên Nguyên Thảo quẳng cho em bộ này.
Lâm Phong bật cười nói:
-Hở hang quá đấy.
Cô nhìn lại mình rồi nói:
-Đúng là có hơi hở hang quá.
Chiếc quần soóc ngắn để lộ cả đôi chân dài còn thêm đôi giày cao gót 5 phân càng khiến đôi chân của Ngọc Minh dài hơn. Cái áo thun ôm sát người khiến vòng eo thon càng lộ rõ hơn. Ngọc Minh thầm nghĩ:
“Cái con nhỏ Nguyên Thảo này không biết có bị gì không nữa. Đồ như vầy mà cũng đưa ình được.”
Chui vô xe, đang chờ 2 anh kia thì chợt Nguyên Thảo chỉ vô tay phải của Ngọc Minh hỏi:
-Cái gì thế?
Ngọc Minh nhìn xuống tay, mỉm cười nói:
-Lâm Phong tặng tao.
Thượng Nguyên cầm tay Ngọc Minh lên coi, mỉm cười nói:
-Dễ thương quá!
Nguyên Thảo cũng nói:
-Ghen tỵ với em yêu quá.
Chợt Hạo Trương mở cửa xe hỏi:
-Ghen tỵ cái gì?
Ngọc Minh mỉm cười nói;
-Ghen tỵ là sao cậu không tặng quà cho Nguyên Thảo.
-Ê cái con này!-Nguyên Thảo kêu oai oái, nhéo Ngọc Minh 1 cái.
Minh Quân bật cười chui vô xe theo sau là Lâm Phong. Ngó bên trong, Minh Quân mỉm cười nói:
-Cái xe này rộng thật đấy.
Ngọc Minh nói:
-Ê Nguyên Thảo mày đi xe này 1 lần rồi mà phải không?
Nguyên Thảo gật đầu, dựa đầu lên vai Ngọc Minh hỏi:
-Mấy giờ rồi?
Ngọc Minh bật điện thoại tìm số bà ngoại nói:
-9h30!
Cô gọi cho bà nói:
-Bà ơi con không về kịp nên ở lại nhà nhỏ bạn. Sáng mai con về.
….
-Vâng!
Thượng Nguyên nhìn Ngọc Minh nói:
-Bà của cậu dễ thật đấy.
Ngọc Minh gắn dây phone vào điện thoại nói:
-Bà mình lúc nào chả vậy.
Nguyên Thảo hỏi:
-Có bài gì hay không?
Ngọc Minh đeo 1 bên phone nói:
-Nghe thử đi thì biết.
Chiếc xe cứ chạy trong đêm tối, đưa họ đến với ngôi biệt thự sang trọng màu trắng nằm ở 1 khu dân cư giàu có. Ngôi nhà rộng lớn với rất nhiều người hầu và vô cùng sang trọng. Nhưng bố mẹ của 2 anh em họ Hàn lại không hay ở nhà. Nên căn nhà cũng hơi đơn côi. Đám con gái mệt mỏi ngủ chung trong 1 căn phòng to và sang trọng.
……………
Sáng chủ nhật, 1 ngày đẹp trời. Sau khi lấy đồ từ nhà ngoại, Ngọc Minh kéo vali vào con hẻm quen thuộc. Đã 8h30 sáng, cô đẩy cánh cửa bước vào nhà. Mẹ Ngọc Minh nhìn con gái hỏi:
-Sao con về sớm thế?
Ngọc Minh mỉm cười nói:
-Thì đi nhanh về nhanh. Ba đi ngủ rồi hả mẹ?
-Ừ!
-Anh hai có về không ạ?
-Không biết nữa.
Ngọc Minh rút điện thoại gọi cho ôn anh trai:
-Allo! Hôm nay anh hai có về không?
….
-Vậy trưa anh hai ghé về nhà 1 tí xíu đi. Em có chuyện quan trọng cần thông báo.
…..
-Chuyện này rất quan trọng. Em cũng cần cả chữ kí của anh hai nữa
…..
-Ờ nhớ đó nhe.
Sau khi cúp máy, mẹ Ngọc Minh hỏi:
-Chuyện gì quan trọng thế hả?
Cô dỡ đồ trong vali ra nói:
-Lát ăn cơm đi con sẽ thông báo.
Trưa hôm đó, vừa dọn cơm xong thì Sơn Nhã về. Cả nhà cùng nhau ăn cơm rất vui vẻ. Đây là lân đâu tiên trong 2 năm qua kể từ ngày anh hai đi làm, cả nhà Ngọc Minh mới cùng nhau ăn cơm như thế này.
Ăn cơm xong, cả nhà ăn trái cây, Sơn Nhã hỏi:
-Mày nói có chuyện quan trọng muốn thông báo mà.
Ngọc Minh quay sang mở hộc tủ cá nhân nói nghiêm túc:
-Con cần xác nhận của cả nhà.
Mẹ Ngọc Minh hơi ngạc nhiên hỏi:
-Xác nhận cái gì?
Đẩy tờ giấy ra giữa bàn, Ngọc Minh nói:
-Xác nhận cho con đi du học ở New York.
Bố Ngọc Minh vẫn không nói gì chỉ cầm tờ giấy lên xem, Trang Sơn Nhã ngạc nhiên hỏi lại:
-New York? Sao mày đi được?
Ngọc Minh bình thản nói:
-Hôm đó chính anh đã chở em đi đến trường Đại học Hoa Thành để thi đấy. Em đã ôn luyện ròng rã trong suốt 1 tháng trời, đánh bại 100 người khác để giành lấy cái học bổng này.
Lúc này ba Ngọc Minh mới lên tiếng hỏi:
-Đi 4 năm lận sao?
-Vâng! Có hể là sẽ ở lại 1 năm để đi thực tập nếu muốn.
Mẹ Ngọc Minh hỏi:
-Chừng nào đi? Giấy tờ thì thế nào?
-Giấy tờ đã chuẩn bị rồi chỉ cần chữa kí của cả nhà là xong. Thứ 3 tuần sau đi.
Sơn Nhã ngạc nhiên kêu:
-Thứ 3?
Ngọc Minh gật đầu. Ba cô nói:
-Lấy bút đi.
Đặt cây bút xuống bàn, ba cô nói:
-Sang đó cố mà học cho bằng người ta.
Sau đó ba cô kí tên vào tờ giấy. Rồi đẩy sang ẹ Ngọc Minh và nói tiếp:
-Học xong thì hãy quay về. Đừng có mà ở luôn bên đó.
Mẹ Ngọc Minh vẫn chưa hết ngạc nhiên nhưng vẫn kí tên vào đó. Đến Sơn Nhã, anh ngó chằm chằm vào tờ giấy rồi cầm bút kí. Sau đó anh nói:
-Mày đi thì phải cẩn thận. Ráng mà học cho đàng hoàng. Hôm đó tao sẽ xin nghỉ phép để đi tiễn mày.
Sau đó anh đứng dậy nói:
-Con đi làm!
Rồi quay bước ra ngoài, dắt xe đi. Mẹ Ngọc Minh cũng nói:
-Mẹ cũng sẽ xin nghỉ hôm đó. Con đi nghỉ ngơi đi.
Ngọc Minh nói với mẹ:
-Lát chiều mẹ chở con đi nộp tờ giấy này được không?
Bà Lệ Nguyệt chưa kịp trả lời thì ông chồng đã nói trước:
-Chiều ba sẽ chở con đi.
……
Trang Sơn Nhã….
Đi ngoài đường, Trang Sơn Nhã nghĩ:
-Không ngờ có ngày này.
Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc không được nhìn thấy cô em gái của mình. Dù có đi trực những anh luôn biết rằng bất cứ khi nào mình về nhà đều có thể thấy con bé ngồi ở nhà với nụ cười ngây ngô. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc thiếu vắng nụ cười và giọng nói của cô em. Ngôi nhà ấy, sẽ như thế nào khi thiếu mất giọng nói văng vẳng của 1 cô nhóc vẫn còn rất trẻ con. Em gái anh là 1 đứa trẻ rất khờ khạo và ngốc nghếch. Nó chưa bao giờ đi xa gia đình, chưa bao giờ tự lập. Ngay cả việc nhớ tên đường mà nó còn không làm được thì làm sao mà có thể đi New York được chứ.
1 đất nước xa lạ, không người thân quen. Con nhỏ sẽ sống ra sao? Anh thật sự chưa chuẩn bị tinh thần cho việc để con bé đi xa. Tuy là nó sẽ trở về nhưng khoảng thời gian 4 năm không phải là ngắn. 4 năm trời không thể được nhìn thấy cô em gái. Không được nhìn thấy nụ cười và vẻ mặt ngốc nghếch đó. Cậu sẽ làm sao?
Trang Sơn Nhã cảm thấy chuyện này cứ như là 1 giấc mơ. Chỉ còn có 1 ngày nữa là em gái cậu sẽ rời xa nơi đây, rời xa ánh mắt của cậu.
Dựng xe trước nhà của bạn gái, cậu mở cửa bước vào. Vương Bích nhìn bạn trai ngạc nhiên hỏi:
-Anh sao thế?
Sơn Nhã ôm lấy bạn gái nói:
-Ngọc Minh…
-Em gái anh ư?
Sơn Nhã gật đầu nói:
-Nó sắp rời xa anh rồi.
-Anh nói thế là sao? Có chuyện gì vậy?
Sơn Nhã thở dài, ngồi xuống chiếc giường đơn, nói:
-Thứ 3 tuần sau con bé sẽ đi New York.
-New York?-Vương Bích nói lớn.
Sơn Nhã gật đầu nói:
-Anh không ngờ rằng có ngày con bé ngốc nghếch ấy sẽ đi khỏi tầm mắt của anh, sẽ rời xa vòng tay gia đình. Chưa bao giờ anh nghĩ là sẽ không thấy nó nữa mỗi lần anh về nhà. Cũng chưa bao giờ anh nghĩ rằng sẽ không còn được thấy nụ cười ngây ngô của nó mỗi khi anh chọc nó. Sẽ không thấy vẻ mặt tức giận của nó mỗi lần bị anh bắt nạt.
Vương Bích vòng tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói:
-Em hiểu! Nhưng nó sẽ trở về mà.
-Phải! Nhưng 4 năm sẽ là 1 khoảng thời gian không ngắn. 4 năm trời không có mặt nó. Anh có cảm giác mọi thứ cứ như là giấc mơ vậy.
-Em biết! Anh đừng buồn. Nhất định con bé sẽ quay về bên anh mà.
-Anh đúng là thằng anh không ra gì. Lúc nào cũng chỉ biết bắt nạt nó mà chẳng bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày anh về nhà và không thấy ai đợi anh. Không hề nghĩ đến cảm giác của nó.
-Anh đừng nói thế.
-Chưa bao giờ anh đối xử với nó tử tế. Anh là 1 thằng anh tồi tệ mà. Chưa bao giờ quan tâm đến em gái mình. Nó hẳn sẽ ghét anh lắm cho xem.
Vương Bích nhẹ nhàng an ủi:
-Con bé ấy không ghét anh đâu. Nó chắc chắn rất yêu anh. Vì anh là anh trai của nó.
……….
Ngày trôi qua, giờ trôi qua.
Sáng thứ 3 cũng tới. Tae Min sang chở Ngọc Minh ra sân bay. Tối hôm qua, Ngọc Minh đã nói với anh hai:
-Anh, mai anh có đi tiễn em không?
Anh cô đã nói:
-Tất nhiên là đi. Chi vậy?
-Anh… có thể chở chị Vương Bích ra sân bay không?
-Được nhưng mà tại sao?
-Em… chỉ muốn chắc là anh hạnh phúc khi yêu chị ấy.
Anh cô đã nhìn cô bằng ánh mắt rất kì lạ. Tae Min hỏi:
-Em báo cho Vĩ Thanh và Triệu Nghi chưa?
-Em chưa gọi cho Vĩ Thanh.
Họ đến sân bay thì thấy Hạo Trương, Nguyên Thảo, Thượng Nguyên, Minh Quân, Thừa Ngân, Lạc Vĩnh và Triệu Nghi đang đứng đợi. Thấy Ngọc Minh, Hạo Trương nói:
-Nguyệt Ân sẽ đưa Vĩ Thanh tới.
Cả bọn vừa vào trong thì cha mẹ Ngọc Minh cũng tới. Nguyên Thảo hỏi:
-Anh mày có tới không?
Ngọc Minh gật đầu. Vừa nói xong thì anh Ngọc Minh cùng bạn gái bước vào. Ba mẹ Ngọc Minh lộ vẻ không vui khi nhìn thấy bạn gái của con trai mình. Ngọc Minh vui vẻ nói:
-Chào chị! Đây là lần thứ 2 chúng ta gặp nhau rồi ấy nhỉ.
Vương Bích cũng mỉm cười nói:
-Ừ! Em lớn quá. Nhìn khác xưa nhiều lắm.
Ngọc Minh mỉm cười. Đúng lúc ấy có tiếng bước chân chạy về phía họ. Vĩ Thanh lao ngay tới ôm chầm lấy Ngọc Minh nói:
-Sao bà đi mà không nói trước với tui.
Ngọc Minh mỉm cười.
Tiếng loa thông báo vang lên. Bố mẹ Ngọc Minh căn dặn con vài điều, ôm cô con gái bé bỏng trong vòng tay trước khi con đi xa. Anh trai Ngọc Minh cũng ôm lấy em gái nói:
-Đi cẩn thận đấy. Có gì thì gọi về cho cả nhà hay nghe chưa?
Ngọc Minh mỉm cười nói:
-Em biết rồi!
Sau đó cô quay sang Vương Bích nói:
-Chị! Em nhờ chị chăm sóc ông anh khó tính này giùm em trong suốt thời gian em đi nhé.
Vương Bích gật đầu. Ngọc Minh ôm lấy cô gái nói:
-Anh chị nhất định phải hạnh phúc đấy.
Sau đó cô quay sang đám bạn thân. Thượng Nguyên, Vĩ Thanh và Triệu Nghi đã bắt đầu khóc sụt sùi. Tae Min ôm cô em gái nói:
-Đi cẩn thận nhé em gái!
Ngọc Minh cũng nói:
-Cám ơn anh! Nhờ anh chăm sóc Triệu Nghi giùm em.
Sau đó cô quay sang Vĩ Thanh, đưa tay lau nước mắt của bạn nói:
-Đừng khóc! Tui nhất định sẽ quay lại mà.
2 cô gái ôm lấy nhau. Sau đó Ngọc Minh quay sang Nguyệt Ân nói:
-Giao Thanh Thanh lại cho cậu. Chăm sóc tốt cho nó nhé. Nếu mình mà biết cậu làm tổn thương nó nhất định mình sẽ quay về trừng trị cậu đấy.
Nguyệt Ân bật cười nói:
-Mình biết! Đi mạnh khỏe.
Triệu Nghi ôm lấy Ngọc Minh nói:
-Tui sẽ nhớ bà lắm. Đi cẩn thận đấy. Và đừng có quên tụi tui.
Ngọc Minh cũng mỉm cười vỗ vai bạn. Cô quay sang Thừa Ngân và Lạc Vĩnh nói:
-Tuy chúng ta không có nhiều kỉ niệm bên nhau nhưng mình sẽ rất nhớ các cậu.
Thừa Ngân cũng khóc, ôm lấy Ngọc Minh, nghẹn ngào nói:
-Mình sẽ nhớ cậu lắm Minh Minh à.
Lạc Vĩnh cũng ôm lấy cô, nói:
-Đi cẩn thận nhé bạn của tui.
Ngọc Minh mỉm cười quay sang 2 Thượng Nguyên. Ôm lấy cô bạn, Ngọc Minh nói:
-Cố gắng lên nhé! Khi nào quay lại, mình sẽ gặp lại cậu ở bệnh viện. Chúng a sẽ cùng nhau trở thành những bác sĩ giỏi. Hạnh phúc nhé!
Thượng Nguyên nức nở:
-Cậu sang đấy nhớ phải cẩn thận đấy. Mình sẽ chờ cậu.
Quay sang Minh Quân, Ngọc Minh nói:
-Chăm sóc tốt cho Nguyên Nguyên nhé!
Minh Quân cũng ôm Ngọc Minh nói:
-Sang đó cố gắng học tốt nhé. Có gì thì cứ gọi ình. Mình sẽ giúp cậu làm bài tập.
Đến 2 người cuối cùng. Ngọc Minh ôm lấy Nguyên Thảo nói:
-Mày nhất định phải trở thành nhà thiết kế nổi tiếng đấy nghe chưa. Nhất định phải luôn vui vẻ đó.
-Mày cũng thế! Tao nhất định sẽ chờ mày quay về.
Đến Hạo Trương, Ngọc Minh đưa cho cậu 1 cái hộp khá nặng nói:
-Trong này có 1 bức thư gửi anh cậu. Nói với anh ấy là mình gửi. Nhất định mình sẽ thành công quay về.
Hạo Trương cầm chiếc hộp nói:
-Mình sẽ nói. Đi cẩn thận nhé! Chị dâu!
Ngọc Minh bật cười nói:
-Đừng nói trước. Chăm sóc tốt cho anh yêu của mình đấy.
Sau đó cô vẫy tay với mọi người lần cuối rồi quay bước đi.
…….
Hàng nước mắt rơi,
Vòng tay kỉ niệm lấp lánh trong nắng vàng
Bóng dáng bạn đi xa, khuất sau cánh cửa kính
Chiếc máy bay trắng xóa cất cánh bay cao
Đưa bạn đến phương trời mới cách xa nơi đây
Những lời chúc tốt đẹp nhất của tôi sẽ theo cơn gió
Mang đến bên bạn
Dù có ra sao, dù ngày mai có bão tố
Hãy vững tin rằng nơi đây luôn có chúng tôi
Chờ bạn quay trở lại.