Đọc truyện Đang Thi Mà Nhỡ Tay Chọt Vô Mông Giáo Viên Thì Làm Sao Bây Giờ? – Chương 6
Sắp đến Tết, người trong trường học ngày càng ít, mẹ tôi ngày nào cũng nhắn tin gọi điện đến oanh tạc, giục tôi mau về nhà, trong lời nói mơ hồ có ý bất mãn với Hạ Thần. Tuy rằng tôi muốn ở cùng Hạ Thần, nhưng dù sao cũng đã một năm không về nhà, vậy nên không tiếp tục, trước một tuần xin phép Hạ Thần, chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc về nhà.
Từ buổi sáng thẳng thắn xu hướng tính dục với nhau ngày hôm đó, quan hệ của bọn tôi vẫn có chút kỳ quái, chính là kiểu biết đối phương cũng ở cộng đồng này, lúc đối mặt có chút thân mật lại lúng túng. Tuy rằng tôi đã quyết định theo đuổi anh ấy, nhưng người ta là anh, đối thủ là đàn ông thành thục, tôi có chút không biết ra tay từ đâu, chỉ có thể trước tiên giúp làm trợ lý, lại thỉnh thoảng nhắc ảnh chú ý sức khỏe. Vẫn nên về nhà bàn bạc với em gái thôi, em gái tôi tung hoành ngang dọc khắp chốn đam mỹ, nhìn thấu mọi loại sắp đặt bài võ, luôn có thể tư vấn cho tôi kế hoạch thích hợp.
Hôm về nhà, Hạ Thần từ sáng sớm đã lái xe đến ký túc xá, nói cho tôi đi nhờ đến trạm xe lửa, để tôi đỡ phải lẻ loi một mình, có chút cảm thấy đáng thương. Tình hình giao thông khá thuận lợi với bọn tôi, chưa tới hai giờ đã đến nhà ga, chúng tôi liền mua hai cốc cà phê rồi đứng tán gẫu. Kỳ thực, mới đầu tôi cũng không muốn đi ngay, dự định chờ Hạ Thần phải về nhà, rồi hỏi xem có muốn tôi mua vé đi cùng luôn không, kết quả, ảnh nói nhà ảnh ở thành phố này, đến thăm gia đình cũng chỉ là đi xa thêm một chút, về nhà dịp xuân cái gì, who cares.
Ok, fine, tôi liền nói với ảnh mẹ tôi ở nhà nhớ tôi đến nỗi tối đến là khóc, lúc đi chợ cũng không còn khí lực mặc cả, tôi mà không về cha tôi sẽ vác đao đến trường trói tôi về nhà, để tránh xuất hiện sự việc khiến chủ nghĩa xã hội không hài hòa, tôi phải đi trước một bước.
Nhưng mà đến lúc ở nhà ga, ảnh nói ảnh đóng cửa phòng thực nghiệm rồi, tôi rời đi mang đến thương tổn lớn cho anh ấy, anh ấy quyết định tiễn tôi đi xong sẽ về nhà một mình để chữa thương, vừa nói còn vừa giả thút thít, nhìn tôi như một tên bạc tình bạc nghĩa vậy.
Đủ quá rồi, ỷ mình đáng yêu mà cứ giả moe, anh cho rằng anh là ai mà ỷ vào được sủng ái làm càn như vậy!
Hừ.
Đi cùng anh ấy, không cảm nhận được thời gian trôi qua, bọn tôi chỉ vừa thảo luận đến vấn đề mẹ ai làm thịt bò tương ăn ngon hơn thì đã đến giờ kiểm vé rồi. Kỳ thực, hôm nay ở nhà ga tôi cực kỳ căng thẳng, có nhiều lần đụng chạm, Hạ Thần cho rằng tôi kích động vì lâu rồi không về nhà, còn thỉnh thoảng xoa xoa đầu tôi, nhưng không phải, tôi còn có một nhiệm vụ của đàn ông.
Nhìn thấy mọi người bắt đầu xếp hàng, tôi lúc này vứt cốc cà phê vào thùng rác, thừa dịp Hạ Thần cúi đầu giúp tôi mang hành lý, nhanh chóng cởi cái khăn quàng màu xám trên cổ xuống, trực tiếp quàng lên cổ cho ảnh, nhanh tay vòng mấy vòng, lại nhân lúc Hạ Thần chưa kịp phản ứng, mạnh bạo cướp lấy hành lý trong tay ảnh, tựa kẻ trộm trộm đồ thành công, chạy như một làn khói tới cửa soát vé.
Hồi hộp quá, quá hồi hộp, tôi phải cắm ba lần vé mới vào để kiểm tra cơ.
Cái khăn màu xám kia là quà Tết tôi mua tặng Hạ Thần. Mấy ngày trước, lúc đi mua đặc sản cho ba mẹ, tôi thấy sau trường học có một cửa hàng đồ lông, có thể chọn vật liệu rồi đặt làm thao yêu cầu, tôi nghĩ mình đi lâu như vậy, phải khiến Hạ Thần mỗi ngày đều phải nhớ tới tôi, xoát cảm giác tồn tại, vậy nên liền chọn len cừu loại tốt nhất, để chủ cửa hàng làm cho hai cái khăn, một cái màu lam đậm, một cái màu xám. Kỳ thực, tôi còn muốn thêu tên lên khăn luôn, nhưng lại cảm thấy tính ám chỉ quá nặng, cuối cùng chỉ dám thêu hai chữ HC nho nhỏ ở phần giữa của cái khăn của tôi, như vậy lúc quàng thì tên của hai người bọn tôi sẽ cùng nhau bị che đi, là một loại bí ẩn vui sướng. Sau khi nhận được khăn, tôi vốn muốn trực tiếp đưa cho ảnh, nhưng lại cảm thấy lúc này mà đưa cho Hạ Thần loại khăn đặt làm riêng này thì có chút quá mập mờ, càng nghĩ càng thấy lúng túng, cả ngày hôm nay, dọc đường đi tôi đều suy nghĩ xem nên đưa thế nào, tuy rằng cuối cùng vẫn có chút hỏng bét, cả câu hẹn gặp lại cũng không kịp nói, nhưng may là đã cố ý đeo từ sáng sớm, khăn được thân nhiệt của tôi ủ ấm, sẽ không khiến anh ấy cảm thấy lạnh. Cho dù là lúc nào, tôi cũng hi vọng bản thân có thể mang đến ấm áp cho anh ấy.
Tôi bước nhanh về phía trước, trong lòng vẫn thầm cổ vũ cho bản thân quay đầu lại, lúc bước vào chỗ kiểm tra giấy tờ, tôi lén lút quay lại liếc một cái, xa quá nên không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng cái khăn thì vẫn còn ở trên cổ, rất hợp với người, qua lăng kính fanboy, tôi cảm thấy ảnh đẹp trai quá trời luôn.
Mãi đến tận lúc tàu hỏa bắt đầu tăng tốc tôi cũng chưa bình tĩnh lại, cảm giác cả người cứ lâng lâng như say, nghĩ đến khăn quàng cổ lại thấy ngọt ngào, nhưng nhìn phong cảnh bên ngoài chạy ngược lại, cảm thấy tách ra thật khó. Tâm tình cứ phập phùng, đến nhảy lầu cũng không thấy kích thích như vậy. Một lát sau mới nhớ ra là phải nhắn cho Hạ Thần một tiếng, kết quả, mở điện thoại ra thì thấy ảnh đã nhắn cho tôi một tin, mở ra xem, là một tấm selfie. Ảnh tùy ý dựa lưng vào vách tường, nửa khuôn mặt đều chôn vào khăn, tay phải đưa lên làm hình tim, trong mắt nồng đậm ý cười như muốn lan đến lòng tôi, sáng ngời lại ấm áp.
Tôi còn chưa khôi phục, cái tên đểu cáng kia đã gửi đến một đoạn voice, nói rằng sáng nay lúc giúp tôi chuyển hành lý đã nhét chiếc chìa khóa duy nhất của phòng thực nghiệm vào túi của tôi, nếu như tôi không về đúng hạn, ảnh sẽ nói với ba mẹ tôi rằng tôi là trộm, còn muốn đến cho tường học đến truy nã tôi. Tôi nghe xong liền lục túi, quả nhiên nhìn thấy một chiếc chìa khóa quen thuộc bên trong, ai, mấy người nhìn xem, trông thì mềm mại như vậy, sao trong lòng toàn muốn bày kế hãm hại tôi cơ chứ!
Hơn nữa! Tôi không phải trộm!! Em tuyên bố bây giờ anh không có đáng yêu chút nào hết!!!