Đọc truyện Đằng Sau Thiên Thần Là Một Ác Quỷ – Chương 9: Ác quỷ lộ diện
Trong một căn phòng, có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi. Tay hắn cầm ly rượu, ánh mắt lơ đãng nhìn chỗ khác, đôi môi nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, khuôn mặt tựa hồ thiên sứ mà nụ cười thì thật băng giá, khiến người khác rùng mình.Trước mặt hắn là một chiếc bàn sang trọng, bày đầy những khay thức ăn và những chai rượu đắt tiền, đặc biệt, giữa bàn là một bình hoa lan tím…..Bên cạnh hắn là một người đàn ông già. Nét mặt ông ta thoáng bối rối và lưỡng lựu, ông ta cất giọng:- Cậu chủ, mãi mà cậu vẫn không quên cô gái đó sao? Cũng đã 5 năm rồi…..
Khuôn mặt hắn tối sầm, ánh mắt lạnh lẽo không chút hơi ấm, hắn quay ra nhìn ông ta, giọng điệu thản nhiên nhưng đầy đe doạ:
– Tôi thấy ông quá già để làm việc cho tôi rồi đấy!
Ông già giật mình, khuôn mặt tái mét, ông ta vội cúi lạy rối rít:
– Xin….xin cậu chủ thứ lỗi….Tôi….tôi hồ đồ quá…..
– Hoa lan tím là loài hoa cô ấy thích nhất. Ta nhớ cô ấy đã cười rất tươi khi được nhận hoa lan tím từ ta, đối với ta, không ai đẹp bằng cô ấy…-Thoáng chốc, ánh mắt của hắn trở nên rất dịu dàng….
” -Tặng em hoa lan tím này!
-Ôi, chúng thật đẹp! Cảm ơn anh nhé! Anh biết vì sao em thích hoa lan tím không? Vì chúng rất dịu hiền và tao nhã, giống anh vậy!
– Em sẽ ở bên anh mãi mãi chứ?
– Em hứa, sẽ mãi ở cạnh anh, cho tới lúc chết…”
………………………..
“- Em xin lỗi, em không còn thích anh nữa
– Không thể nào, em đang nói đùa phải không?
– Em rất xin lỗi, người em thích chính là…..”
…………………………..
“- Không, em mau tỉnh lại đi, em đã hứa ở bên cạnh anh mà!
– Anh ấy…chưa bao giờ thích em, dù chỉ một phút giây…..tất cả là tại…..Em xin lỗi, đến giờ em mới nhận ra chỉ có anh là luôn bên cạnh em….Khụ…
– Không được, em không được ngủ, mau dậy đi, anh xin em
– Em…xin…lỗi…..”
…………………………………….
– Chính tên khốn đó đã hại chết cô ấy, nếu hắn không từ chối tình cảm của cô ấy thì đâu đến nỗi…- Ánh mắt của người đàn ông trẻ chứa đầy căm thù, tay hắn siết chặt lại….Crắc!
Chiếc ly trong tay hắn bị hắn bóp chặt đến nỗi vỡ nát ra, hắn nghiến răng….
” Ngươi đã dám cướp cô ấy khỏi tay ta tới hai lần thì đừng trách ta ác. Tất cả những người ở bên cạnh ngươi, vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được bình yên…đặc biệt là cô gái đó….”
******************************************
Trở lại nhà Đình Nhã…
– Anh có đem đi trả ngay không?- Đình Nhã thở hồng hộc sau một hồi la hét quá nhiều, lừ mắt nhìn Gia Bảo. Người cô như sắp bốc hoả đến nơi. Điều khiến cô tức nhất là Gia Bảo không chịu động đậy gì, cứ giương đôi mắt “con nai vàng ngơ ngác” nhìn cô làm cô tức muốn hộc máu. Gia Bảo chớp chớp mắt, ra vẻ vô tội nhìn Đình Nhã, môi anh mím lại, như đang suy nghĩ gì đó, nhưng sự kiên nhẫn của Đình Nhã cũng có giới hạn. Cô “mỉm cười dịu dàng”, giọng nói “nhẹ nhàng” hết mức có thể:
– Một là anh được hoà nhập với thiên nhiên, đất đai bằng cách ngủ ngoài đường. Hai là anh đem tất cả đống đồ này trả cho người ta, ngay và luôn!
Gia Bảo giật mình, đôi mắt ngây thơ long lanh nước mắt, anh lao đến ôm chầm lấy Đình Nhã:
– Không, vợ à, đừng đuổi anh đi mà, anh biết lỗi rồi…..
Đình Nhã đỏ mặt trước cử chỉ “quá thân mật” của Gia Bảo, cô vừa tức ,vừa ngại ,lại vừa nghẹt thở. Đáng ghét, còn không chịu buông cô ra. Đình Nhã nhăn mặt, cô giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Gia Bảo nhưng không hiểu sao anh trông thế mà rất khoẻ, cô không sao thoát được.Mùi hương nam tính cứ phả vào mũi cô làm cô như mất hết lực. Sau một hồi cố gắng thoát nhưng bất thành, cuối cùng Đình Nhã phải chịu thua, cô thở dốc, khó nhọc nói:
– Được rồi…mau….mau thả tôi ra, tôi không đuổi anh đâu………
Gia Bảo cười đắc thắng. Anh buông cô ra, giọng vui vẻ hẳn lên:
– Thật sao? Cảm ơn vợ nhé! Vậy giờ anh đi…..
Gia Bảo đang định quay đi thì bị Đình Nhã túm lại. Cô thở dài, lắc nhẹ đầu:
– Tôi chưa nói xong. Những thứ kia anh lấy của người ta chưa trả tiền, như vậy gọi là ăn cắp. Nếu mai người ta tìm tới bắt tôi thì sao? Anh đi trả lại đồ cho tôi đi!
Gia Bảo cười bí ẩn và quay người bỏ đi:
– Vợ yên tâm, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu. Em đừng nghĩ nhiều nữa, mau đi ngủ đi để giữ gìn sức khoẻ. Thôi vợ ngủ ngon nhé
Đình Nhã nhìn theo Gia Bảo đầy khó hiểu, rốt cuộc là sao chứ? Anh nói thế chỉ để trấn an cô hay còn ý gì khác? Thực sự cô cũng không thể biết nữa, dạo này, cô cứ có cảm giác Gia Bảo đã dần trở thành một con người khôn khéo hơn, không còn ngốc nghếch quá như trước. Vì sao vậy?
*****************************************
Hôm sau….
– Oáp- Đình Nhã vươn vai ngáp dài. Lại là một ngày làm việc đầy mệt mỏi đối với cô. Cô đặt túi xách lên bàn làm việc, định ngồi xuống thì…..
– Đình Nhã à- Một giọng nói đáng yêu vang lên, Đình Nhã ngẩng mặt nhìn. Ra là Hoa Chi, cô bạn làm cùng phòng với cô. Có chuyện gì mà cô ta muốn gặp cô nhỉ? Tuy nghĩ thế nhưng Đình Nhã vẫn mỉm cười lịch sự:
– Có gì không?
Hoa Chi xụ mặt, đôi mắt ngân ngấn nước, giọng điệu buồn bã:
– Tôi…tôi vừa làm rơi chiếc nhẫn trong nhà kho, nhưng tôi ngại đi một mình lắm, vả lại chiếc nhẫn đó là kỉ vật của mẹ tôi, nó rất quan trọng với tôi.Cô đi với tôi nhé?
Đình Nhã do dự nhìn Hoa Chi. Nên đi hay không? Mà dù sao cũng là đồng nghiệp với nhau….Đình Nhã vui vẻ gật đầu:
– Được thôi!
Ở nhà kho….
Đình Nhã bước vào, cô dáo dác nhìn quanh và hỏi:
– Ở đâu vậy, Hoa Chi?
– Chắc ở sâu bên trong, cô vào thử tìm đi- Hoa Chi vờ nhìn quanh quất
– Ừm- Đình Nhã nghe theo mà không để ý thấy nụ cười quỷ quyệt trên môi Hoa Chi…..
Rầm!
Cánh cửa nhà kho bị đóng lại một cách không thương tiếc. Đình Nhã giật mình lao tới nhưng không kịp, cô hốt hoảng đập cửa:
– Mở ra, Hoa Chi, cô làm gì vậy? Mở ra!
– Hừ, đồ con đ*, chỉ thấy cái bản mặt của cô là tôi đã buồn nôn rồi. Cô nghĩ cô là ai? Vừa vào làm ở công ty chưa được 4 tháng đã leo lên cái ghế trưởng phòng, trong khi tôi làm việc đã được hơn 2 năm mà chưa được gì, hơn nữa giám đốc Song Huân lúc nào cũng quan tâm cô. Đồ giả tạo, cứ ở trong đấy mà hưởng thụ đi. Ha ha!
Hoa Chi cất tiếng cười lớn rồi bỏ đi.
– Không, mở ra! Làm ơn đấy! Mở ra!!!!- Đình Nhã hét lên nhưng vô ích, không ai nghe thấy. Cô bắt đầu sợ hãi, bóng tối như bao trùm lấy cô, trời đã bắt đầu tối….Làm sao đây? Cô rất sợ bóng tối….Nước mắt lăn dài trên má Đình Nhã. Không làm ơn mà….Đừng nhốt cô ở đây….
“- Không, ba mẹ, đừng bỏ con mà, con sợ bóng tối lắm….
– Con gái, hãy chạy khỏi đây, mau lên, mặc kệ chúng ta!
– Không ba mẹ đừng ngủ mà!
– Mau lên! Đi mau lên!!
– Ba! Mẹ! Khônggggg!!!!!!!”
– Không! Đừng mà! Ba mẹ!- Đình Nhã bịt chặt tai và hét lên. Sợ…sợ quá….Chưa bao giờ Đình Nhã thấy tuyệt vọng như lúc này….
– Cô Mai Đình Nhã! Cô ở trong đó phải không?- Có tiếng đập cửa thình thình….Ai vậy? Đình Nhã ngưng khóc, cô ngập ngừng hỏi:
– Ai thế?
– Là tôi, Song Huân- Cửa bật mở, Song Huân bước vào. Đình Nhã vội đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài
– Khoan đã, Mai Đình Nhã- Song Huân gọi với theo nhưng không kịp. Song Huân thở dài, cũng may có thiết bị định vị ở điện thoại của cô mà Song Huân mới tìm được cô. Song Huân im lặng nhìn theo Đình Nhã…..
……………………………………
– Có chuyện gì?- Chàng trai nhấc máy, giọng lạnh lùng
“Thưa chủ tịch, vừa rồi….cô ấy bị một số người ở công ty hại, nhốt vào nhà kho.Camera an ninh có ghi lại…. Là lỗi của tôi quá sơ suất, mong ngài thứ tội”- Bên kia có vẻ ấp úng
– Cái gì? Ta đã dặn ngươi rồi mà, thật vô dụng! Đó là ai? Mau tìm và bắt nó về cho ta
“Dạ, xin ngài hãy chuẩn bị, tôi sẽ tới đón ngài”
……………………………………
– Không, làm ơn, xin chủ tịch thứ tội…..- Trong căn phòng tối tăm bí ẩn, một giọng nói thảm thiết vang lên. Trên mặt đất là một cô gái bị trói, khắp người cô ta đầy vết thương, mặt mũi be bét máu, quần áo rách tả tơi. Mùi máu tanh ngòm lan khắp phòng, đủ khiến người ta chóng mặt.
– Thứ tội? Ngươi đã biết đó chính là người của ta mà vẫn đụng tới, sao ta tha cho ngươi được đây? Người đâu?- Chàng trai nhếch môi nở nụ cười độc ác, quỷ dị- Đem cô ta đi “chăm sóc đặc biệt”
Dứt lời, một đám người áo đen từ đâu xuất hiện, lôi cô gái đi
– Không, chủ tịch, làm ơn….AAAAAAA!!!!!!!- Tiếng hét thảm thiết vang vọng giữa đêm tối rồi tắt hẳn
” Bất cứ kẻ nào đụng tới em, dù là ai đi nữa, tôi cũng không tha thứ…” Chàng trai bỗng chốc mỉm cười thật dịu dàng. Ác quỷ thật sự đã lộ diện…..