Đằng Sau Thiên Thần Là Một Ác Quỷ

Chương 31: Bẫy (4)


Đọc truyện Đằng Sau Thiên Thần Là Một Ác Quỷ – Chương 31: Bẫy (4)

Gia Bảo lái xe hết vận tốc có thể, anh lo lắng nhìn ra hai bên đường để tìm kiếm địa chỉ Thiên Huy đã nói với anh. Anh rất lo cho Đình Nhã, trông cô vốn mạnh mẽ nhưng thực chất cô rất yếu đuối. Làm sao cô có thể chịu đựng được việc bị bắt cóc, hơn nữa quanh cô là mấy tên du côn đó? Càng nghĩ Gia Bảo càng giận hơn, anh giận mình không thể bảo vệ cô, chính anh đã gây ra việc đó, khiến Thiên Huy căm thù mà giờ, cô lại phải thay anh gánh chịu, để bị lôi vào việc này. Gia Bảo phóng đi nhanh hơn, anh chỉ cầu mong cô vẫn bình an….

**********************************

– Ưm….

Mùi ẩm mốc xộc vào mũi khiến Đình Nhã sực tỉnh, cô mệt mỏi hé mi mắt. Cô đang ở trong một ngôi nhà tồi tàn, ẩm thấp, tường gạch cũ kĩ, mọi thứ trong nhà đều đã mục nát hết. Đình Nhã định đứng dậy thì cảm giác đau nhói ở tay khiến cô nhận ra mình đang bị trói chặt vào cột nhà, sợi dây siết chặt cánh tay làm cô đau buốt. Cô khó nhọc thở, cơn sốt vẫn chưa hết khiến mắt cô nhìn mọi thứ cứ mờ nhoè, ảo ảo. Cô hơi cựa quậy, mặt lấm tấm mồ hôi. Bỗng…

Két!

Tiếng cửa mở làm Đình Nhã giật mình, cô cố gắng đưa mắt nhìn về phía cửa. Có mấy tên bước vào, mặt mũi chúng băm trợn, bộ dạng hung dữ, nhìn là biết hạng người chẳng có gì tử tế. Đình Nhã nhíu mi, cô sợ hãi ngồi lùi lại

– Ô la la, người đẹp tỉnh rồi. Thế nào? Muốn chơi với bọn anh không cưng? Em ngủ suốt mấy ngày rồi, làm bọn anh lo lắm đó. Thuốc ngủ tác dụng hơi mạnh nhỉ?Mà c- Một tên trong số đó đã phát hiện ra rằng Đình Nhã đã tỉnh, hắn ta bước đến chỗ cô, chạm vào má cô, ánh mắt nhìn cô thèm thuồng

Mùi rượu nồng nặc cùng với ánh mắt thèm thuồng của hắn ta khiến Đình Nhã rùng mình, buồn nôn . Cô cắn môi, cố giữ bình tĩnh, ngồi lùi lại, không nói một câu nào cả. Thực sự thì cô rất sợ, cả người cô khẽ run lên, đôi mắt đỏ hoe. Làm sao đây? Bọn chúng là ai? Muốn gì ở cô mà sao lại bắt cô chứ? Mà cô đã ngủ suốt nhiều ngày sao? Cô không thể ngờ được cô lại bị bắt cóc , cô thấy rất sợ, ngay lúc này đây, cô chỉ mong được nhìn thấy Gia Bảo, được gặp anh, chứ không phải ở đây. Dù anh có làm cô tổn thương, nhưng không thể che giấu một điều là cô vô cùng nhớ anh. Đình Nhã cắn môi đến nỗi bật máu, cô lo sợ nhìn lũ du côn, tự hỏi chúng sẽ làm gì cô.

– Thôi đi. Sao các anh lại trêu cô ấy như thế chứ? Làm nữ chính của chúng ta sợ rồi kìa, đáng thương thật!- Một giọng nói quen thuộc vang lên. Từ trong đám du côn, một kẻ bước ra, ánh mắt nhìn Đình Nhã chất chứa hận thù. Đình Nhã nhíu mày, tên này là ai mà quen quá. Hình như cô đã gặp hắn ở đâu rồi thì phải. Đình Nhã cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không tài nào nhớ được cái gì

– Đừng nói cô quên tôi rồi nhé, cô em. Cô cùng với thằng chồng “ngây thơ” của cô từng đánh tôi trong ngõ đấy, lại còn gọi cảnh sát bắt tôi nữa, giỏi lắm!- Tên kia gằn giọng, hắn ta nhìn Đình Nhã như muốn “ăn tươi nuốt sống” cô vậy


Nghe hắn ta nói, Đình Nhã sững người. Đúng vậy, tên đó….hắn ta chính là kẻ cầm đầu lũ du côn hôm đó, kẻ đã đánh Gia Bảo khi cô đuổi anh đi, chúng còn định đánh cô, nhưng Gia Bảo đã ra tay để cứu cô. Đình Nhã thở dài. Lần này cô xui tận mạng rồi, đụng ai không đụng lại đụng ngay cái tên du côn cũ. Lúc này đây, tim Đình Nhã đập rất mạnh. Cô vừa sợ vừa bất an, cô nhìn thẳng vào mặt tên kia, giữ bình tĩnh và nhếch miệng mỉa mai:

– Ra là người quen cũ, làm tôi tưởng người lạ, đang định hỏi thăm sức khoẻ. Vào tù sống tốt chứ? Anh muốn vào thêm lần nữa không? Trong đó có thức ăn và chỗ ở miễn phí, anh không phải lo gì cả, thật là thích đúng không?

Mặt tên kia đen sì, mắt vằn những tia máu, hắn ta thô bạo tóm tóc cô

Chát!

Cảm giác nóng rát trên má khiến Đình Nhã đau điếng người, lại thêm tóc cô bị nắm chặt làm cô đau đến ứa nước mắt . Khoé miệng cô rỉ máu, cô nhăn mặt đau đớn, không kìm được mà khẽ kêu. Tên kia nhếch mép cười đắc ý, ánh mắt độc ác nhìn cô, hắn gằn từng từ:

– Đau chứ con nhãi? Yên tâm, tao còn trò vui hơn nữa dành cho mày đây, chờ thằng chồng mày đến….

Đình Nhã giật mình ngước lên nhìn, cô cố nén cơn đau, lắp bắp:

– Anh….anh nói vậy có ý gì?

Tên du côn cười đểu:


– Ồ, chỉ là thằng chồng mày muốn tham gia trò chơi của bọn tao nên nó gọi nó đến cùng chung vui thôi. Yên tâm, mày cũng có phần.

– Nói thế là đủ rồi đấy, buông cô ta ra đi! Làm cô ta bị thương là sẽ mất giá đó- Một giọng nói lạnh lùng vang lên, một dáng người cao lớn bước đến trước mặt Đình Nhã. Đình Nhã mở to mắt ngạc nhiên, cô sửng sốt không thốt lên lời. Đây….chẳng phải là Thiên Huy? Thấy bộ dạng ngạc nhiên của Đình Nhã, Thiên Huy thản nhiên như không có chuyện gì, hắn kéo ghế, ngồi đối diện với cô, ánh mắt lạnh lẽo đầy hận thù nhìn cô. Đình Nhã mím nhẹ môi, cô vẫn không thể tin nổi chuyện này. Thiên Huy…sao hắn lại bắt cô chứ? Chẳng lẽ là vì chuyện trong quá khứ? Cô nhớ rồi, hôm đó, sau khi uống cốc nước hắn đưa cô lập tức thấy chóng mắt. Ra là trò của hắn, hắn cứu cô để tiện bắt cóc cô, đúng là cô quá ngây thơ tin người rồi. Hắ ta đâu tốt đến nỗi thế…. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ. Thiên Huy nhếch miệng, hắn búng tay, tức thì một tên du côn hiểu ý, bèn cầm xô nước ở góc nhà lên, và….

Ào!

Cảm giác lạnh buốt lan toả khắp người, thấm vào từng thớ thịt khiến Đình Nhã run rẩy. Đầu óc cô choáng váng, cô thấy nặng đầu vô cùng, mắt cứ nhập nhoè mơ hồ. Nước chảy từ trên đầu xuống mắt, làm giảm tầm nhìn của cô, mọi thứ trước mắt dường như mờ hẳn đi, cô khó nhọc thở ra. Môi Đình Nhã tím tái, mặt tái nhợt, quần áo ướt nhẹp, cô giận dữ nhìn Thiên Huy

– Sao? Giận hả? Cảm giác của cô, còn chưa bằng một phần của cô ấy đâu…..- Thiên Huy cười nhạt, giọng nói chứa đầy giận giữ, đôi mắt sắc lạnh liếc Đình Nhã

– Cô…ấy…?- Đình Nhã thở dốc, người cô co lại, run lên vì lạnh, cô vô thức lẩm bẩm

Thiên Huy im lặng nhìn cô, rồi hắn ra lệnh cho mấy tên du côn kia ra ngoài. Xong hắn lại quay ra nhìn cô, nhếch miệng:

– Tôi sẽ kể cho cô nghe một câu chuyện. Có bốn đứa trẻ, hai đứa là con gái, hai đứa là con trai, do bố mẹ chúng bận làm ăn nên chúng chơi thân với nhau, từ bé cho tới lớn. Thời gian trôi dần, bốn đứa trẻ đã lớn cả, thành những chàng trai, cô gái xinh đẹp. Một chàng trai trong số bốn người ấy phát hiện ra mình đã yêu cô gái cũng trong bốn người ấy, nhưng buồn thay là cô gái đó lại yêu chàng trai còn lại. Chàng trai kia đành ôm nỗi đau, âm thầm chúc cô gái hạnh phúc. Một hôm, cô gái đến tìm chàng trai thất tình kia, cô ấy khóc rất nhiều và lao đầu ra xe tự tử, trước khi hôn mê, cô ấy có nói rằng do chàng trai mà cô ấy yêu, quá tàn nhẫn, hắn đã từ chối cô ấy. Chàng trai thất tình kia rất đau khổ, anh ta kiên nhẫn chăm sóc cô gái, chờ đợi cô ấy tỉnh lại, còn cái chàng trai máu lạnh kia thì lại tuyệt tình, không đến thăm cô ấy một lần, tình bạn giữa bọn họ cũng đã chấm dứt từ lâu. Và khi cô gái tỉnh lại, chàng trai thất tình đã định đi trả thù cho cô ấy, nhưng cô ấy ngăn cản, có lẽ vì cô ấy vẫn còn yêu tên máu lạnh kia. Chàng trai thất tình không được đáp lại, dù đã cố gắng chờ đợi cô ấy, anh ta vẫn quyết trả thù…..Anh ta chính là tôi, còn tên máu lạnh kia là Gia Bảo….


Đình Nhã lặng người, cô nhìn Thiên Huy đầy thương cảm. Cô không thể ngờ là hắn lại đáng thương như vậy. Nhưng còn cô gái, cô ấy là ai? Đình Nhã ngây người, điều đó….Thiên Huy chưa nói.

– À, tôi quên mất, cô muốn biết cô gái đó là ai chứ gì? Tôi bảo rồi mà, cô ấy là người cô cũng biết đấy. Cô ấy tên là Dương Đoá Nhi, người ta còn gọi cô ấy là….AMELICA!

Amelica? Đình Nhã sững sờ nhìn Thiên Huy, tim cô như ngừng đập, cô có cảm giác như mình vừa rơi xuống một cái hố sâu vậy. Amelica….là cô gái dễ thương mà cô đã chăm sóc, là….người bạn duy nhất của cô? Tại sao chứ? Tại sao lại là cô ấy? Cô ấy yêu Gia Bảo? Đình Nhã lắc đầu, nước mắt lăn dài. Cô đã cướp đi Gia Bảo từ tay cô ấy sao? Cô ấy vẫn còn yêu Gia Bảo…

– Sao? Xúc động quá đúng không? Đừng lo, những gì Gia Bảo gây ra cho Đoá Nhi, tôi sẽ không để yên, sắp có trò hay đây, cô nhớ hợp tác nhé!- Thiên Huy cười gằn, rồi hắn quay bước ra cửa. Nhìn bóng hắn thật cô độc và đáng thương……Bên trong này, Đình Nhã chỉ biết yếu ớt vùng vẫy, nước mắt lã chã rơi. Làm sao bây giờ? Cô rất muốn báo cho Gia Bảo, muốn ngăn anh đừng đến đây. Cô chỉ còn biết tuyệt vọng ngồi im, bởi tay cô bị trói quá chặt

**********************************

Tại một căn phòng sang trọng, cũng không kém giản dị, có một cô gái đang lén lút thả sợi dây xuống cửa sổ. Mái tóc nâu của cô tung bay trong gió, mắt ánh lên sự mạnh mẽ, cô kiên quyết bám chặt sợi dây và…

Bộp!

Cô gái khẽ nhăn mặt vì cái chân đau. Do nhảy xuống từ độ cao khá lớn nên chân cô gái bị trật. Cô gượng dậy, men theo góc tường đi ra ngoài bằng cửa sau. Đã nhiều ngày mà anh ấy không về, nhất định là có chuyện lớn. Cô phải đi tìm anh ấy, thật nhanh…

………………………………………………………………………………

– Đã hơn 30 phút rồi mà Gia Bảo vẫn chưa đến. Tiếc thật, xin lỗi cô nhé nhưng…hắn đã vi phạm luật chơi, đành phải bắt đầu thôi- Thiên Huy vờ thở dài, hắn lạnh lùng nhìn sang tên du côn đang đứng cạnh Đình Nhã. Tên đó hiểu ý, lập tức, đi tới chỗ Đình Nhã, cởi trói cho cô. Đình Nhã thấy lạ vô cùng. Tự dưng Thiên Huy lại cởi trói cho cô, nhưng chưa kịp định thần lại, cô đang xoa xoa cái tay đau thì bất ngờ…

Rầm!


Một tên khác lao đến, đè cô xuống, ánh mắt hau háu nhìn cô. Đình Nhã thất kinh, cảm giác lo sợ và bất an dâng lên trong cô. Cô run rẩy nhìn Thiên Huy, nói:

– Thiên Huy, chuyện này là sao? Anh mau bảo người của anh dừng lại cho tôi!

– Xin lỗi, nhưng để Gia Bảo nếm trải cảm giác đau đớn thì tôi phải biến người con gái của hắn thành người con gái của kẻ khác. Tiếp tục đi- Thiên Huy lãnh đạm liếc cô, hắn ra lệnh, không để ý đến lời nói của cô

Tên tay sai nhận lệnh, gã cười khoái trá, rồi mạnh bạo đè Đình Nhã xuống

Roẹt!

Gã xé tung cái áo của cô và hôn lên má cô. Đình Nhã cố vùng vẫy, mắt nhoè lệ, nước mắt chảy dài trên má, chưa bao giờ cô thấy sợ hãi và tuyệt vọng thế này, cả người cô run lên bần bật , cô lắc đầu, hét lên:

– Khô….KHÔNG! GIA BẢO!!!!!

Rầm!

Cánh cửa bất chợt bị ai đạp tung ra, một giọng nói giận dữ vang lên:

– Dừng lại!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.