Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 71: Thiên Tài Văn Chương


Bạn đang đọc Đấng Du Ký Cửu Giai Giới – Chương 71: Thiên Tài Văn Chương


Sau khi đã no bụng, Ma Kim nắm tay Ái Như tung tăng trên phố, dì ấy giờ đây đã quen với đôi tay ấm áp của hắn, cảm thấy dễ chịu vô cùng.
“Nơi đây tuy không rực rỡ như Thượng Giới, nhưng mà người đông đúc chen lấn nhau, bảo sao đối với tu chân giả, mạng người như cỏ rác.”
-Nè, Kim nhi.
-Sao á dì Như?
-Con rất giỏi về văn chương nhỉ, nghe nói hôm nay Hoàng Hà Thành có tổ chức một buổi giao lưu, con muốn tới đó xem thử không?
-Dì muốn thì chúng ta đi thôi, có dì ở bên, tới đâu mà chẳng được.
Thế là hai người họ cùng đi đến đó, Ma Kim trông có vẻ còn rành đường hơn dì Như, căn bản là hồi chưa sa đọa, hắn là một người nổi tiếng nhất ở đấy mà.
Nhiều công tử, tiểu thư cũng hay ghé lui nơi này, kể từ khi Nguyễn Kim biến mất khỏi giới học giả, các thư sinh dường như tranh đấu rất gay gắt để thế chỗ hắn ta.
Hôm nay đeo mặt nạ tới đây, hắn yên tâm không bị đám người đó lăng mạ, dù gì mục đích chủ yếu hôm nay cũng để tán tỉnh dì Như mà thôi.
Giữa dòng người tấp nập, tên Bạch công tử nhân ra Ma Kim qua chiếc mặt nạ hình con cáo.

Y tiến lại gần hắn làm ra vẻ mừng rỡ:
-Kim công tử cũng tới đây sao.
“May mà cái mồm ngươi biết điều nói nhỏ đấy.” Ma Kim nghĩ thầm, hắn cũng lịch sự đáp lại:
-Nay ta cùng mỹ nhân muốn tới nghe chút văn thơ mà thôi.
-Tại hạ, Bạch Thiên Thu, rất vui được gặp tiểu thư đây, không biết cao danh quý tánh.
-Ta sao? Thằng nhóc này nói đùa đấy, ta chỉ là một bà dì ngoài ba mươi, chủ một khách điếm, tên là Ái Như.
-Thật sao, tỉ đây không nói thì ta đây cũng không nhận ra, mém tí nữa lại xưng huynh muội.
-Bọn trẻ các người thật giỏi nịnh nọt đấy.
-Đấy, con bảo dì xinh thật mà dì không tin.

Dì xem, nếu dì không xinh thì người ta nịnh nọt có ích gì.

Mà Bạch công tử hôm nay đi một mình sao? (Ma Kim)
-Ta có đi cùng một vài vị bằng hữu, họ đứng bên kia kìa.

(Thiên Thu)
-À, ta thấy rồi, giờ ta muốn riêng tư một tí với dì Như.

(Ma Kim)
-Ta thất lễ, thất lễ rồi.

Nhưng mà hôm nay ta đây muốn mời Kim công tử lên đó thể hiện tài nghệ một tí.

Dì, à không, Như tiểu thư đây nói xem huynh ấy chỉ đứng đây nhìn thì có phải quá uổng phí không? (Thiên Thu)

-Ngươi thật sự có hơi phiền phức đấy.

(Ma Kim)
-Ta cũng muốn thử nghe văn chương của con đó Nguyễn Kim.

(dì Như)
-Thôi được rồi, ta lên chém gió một tí cho hai người vừa lòng.

Bạch công tử ở đây trông chừng dì ấy giúp ta, dì ấy trong người có tí hơi men.

(Ma Kim)
-Ta lấy mạng của mình ra đảm bảo, Kim công tử yên tâm.

(Thiên Thu)
Ma Kim đành đi đăng ký lên đài tiếp thơ.
Đề là: “Trời xanh mây trắng nước trong, nước xanh hay trắng đều trông tại trời.”
Hắn đáp:
-Lời thanh giọng đắng ý sâu, ý thanh hay đắng không đâu tại lời.
Mọi người xung quanh ngây ra, hắn cũng chả quan tâm lắm, xong việc liền tranh thủ đi xuống tới bên dì Như.
-Công tử, xin dừng bước.

Xin cho hỏi quý danh của ngài đây.
Hắn quay lưng lại thì thấy một một thiếu nữ chỉ tầm mười bốn tuổi, nhưng lại đem tới một cảm giác rất thân quen.
-Ta đây tên là…!Kha.
-Thơ của Kha công tử rất tuyệt đó.
-Mạn phép hỏi quý danh của tiểu muội đây?
-Tiểu nữ họ Hồ, tên Mẫn.
-Hahaha
Hắn ta mặc kệ xung quanh, khoái chí cười lớn.
“Quá khứ sao, ta không nhầm chứ?”
-Không biết Kha công tử đây là có ý gì?
-Thất lễ, ta xin mạn phép cáo lui trước, tên của ngươi làm ta sức nhớ đến một quý nhân nên không kiềm được cảm xúc.
“Con mẹ nó, muốn hiếp ả ta quá đi.

Chả nhẽ lại tái sinh lần nữa.


Mà thôi ráng nhịn vậy.”
Hồ Mẫn có chút xấu hổ vì điệu bộ cười lớn của hắn ban nãy, liền tò mò theo dõi phía sau.
Ma Kim trở lại bên dì Như với tâm trạng cực kì phấn khích.
-Sao nãy có chuyện gì làm con vui thế? (dì Như)
-Chuyện này dài lắm, có dịp sẽ kể cho dì.

(Ma Kim)
-Câu thơ đó có huynh, khiến cho mọi người ngỡ ngàng đến thế, đêm nay chắc chắn là đoạt giải rồi (Bạch Thiên Thu)
-Thế sao.

Nếu được thì tốt quá.

Ta sẽ nán lại đợi kết quả.
-Vậy ta quay lại lại với các vị bằng hữu, nam thanh nữ tú hai người đi chơi vui vẻ.

(Bạch Thiên Thu đi về phía một đám công tử, tiểu thư, trong đó có Hồ Mẫn)
-Tạm biệt Bạch công tử.

(Ma Kim và Ái Như)
Nhưng vừa đứng thêm vài phút, bụng của Ma Kim bắt đầu có vấn đề.
“Khốn khiếp, cảm giác này là gì? Đại tiện sao.

Ôi không, trước giờ ta chưa từng đại tiện mà.

Tìm nhà xí rồi tính tiếp.”
Ma Kim liền bỏ mặc dì Như mà chạy như bay về quán trọ.
-Này, con đi đâu đó, đợi dì với.
Thời còn là tu chân giả, cơ thể của bọn họ có thể dùng năng lượng ép thực phẩm hóa lỏng, nhị giai chỉ bài tiết qua bàng quang, cảnh giới cao hơn nữa thì hóa khí, nay Ma Kim đang trong ở cơ thể phàm trần, không thể như thế.

Đây là lần đầu hắn làm việc này, thậm chí cách gặng ra cũng phải nhờ đến trí lực siêu phàm nhớ lại trong hồi ức của Nguyễn Kim.
Buổi giao lưu giữa các thi sĩ đêm đó, Ma Kim là người thắng cuộc, nhưng vì hắn bỏ về nên khiến mọi người càng thêm tò mò, nghi vấn.

Người quan tâm nhất không ai khác là Hồ Mẫn tiểu thư, một tiểu thư đài cát, con gái độc tôn của một gia thế có sức ảnh hưởng liên thành.
Bạch công tử cũng là con trai của một đại thế gia, là một người văn võ song toàn, nghe câu chuyện về Nguyễn gia nên lặn lội đường xá tới đây chỉ để tìm hiểu về “đối thủ” của mình, nhưng những gì Ma Kim đã thể hiện dưới thân xác của Nguyễn Kim đã khiến cho Bạch Thiên Thu vô cùng ngưỡng mộ.

Sau khi trải qua đại thử thách ở nhà xí, một cảm giác lâng lâng khó tả trong lòng Ma Kim “Cái cảm giác thỏa mãn như vừa giải được kịch độc vậy, thật là nhẹ nhõm”.

Hắn vệ sinh thật sạch sẽ, phải gọi là không chừa một tí cặn bã nào dính lại trên người, xịt nước hoa thơm tho sau đó mới ghé qua phòng của dì Như.
“Cốc cốc”
-Kim nhi đấy à?
-Dạ con đây.
-Vào đi.
Ái Như đã tẩy trang rồi thay một bộ độ ngủ mát mẻ, mái tóc thả dài xuống ngang vai.

Vẻ đẹp thuần khiết này làm Ma Kim nhớ lại những ngày tháng dưới Địa Ngục, sắc mặt của Ly Ly cũng giản dị như vậy.
-Xin lỗi chuyện ban nãy.
-Ơ có gì đâu mà xin lỗi, nhu cầu khẩn cấp nếu là ta thì ta cũng thế.
-Là vậy sao.
-Mà này, sao con chưa bỏ mặt nạ ra nữa.
-Con thấy mình thật xấu xí.
-Làm gì có chứ.
Dì Như tiến tới, tháo chiếc mặt nạ của hắn ra, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, Ma Kim bất ngờ đặt tay lên eo dì ấy.
-Con…
Ma Kim nghiêng đầu, dùng đôi môi tấn công nàng ấy, Ái Như không chống cự, trong lòng hồi hộp lo lắng, tay chân đã mềm nhũn cả ra.

Hắn lại như thói quen, đẩy nàng ngã xuống giường, sau đó ghé sát mặt xuống, từ từ tiến tới cổ nàng, há miệng ra và cắn nhẹ lên đó.
“Èo, không có dâm khí cũng chẳng còn răng nanh để hút máu sao?”
Đã phân tích xong, hắn đứng dậy như không có gì, cái thói lưu manh của hắn vẫn y như trên Thượng Giới, gãi đầu cười nói:
-Con không hỏi trước mà đã tùy tiện, thất lễ rồi.
Dì Như tức giận đứng lên, tát hắn một cái thật mạnh:
-Con vừa làm gì thế hả, cút ra khỏi đây mau.
Bị đánh, hắn tức điên lên, tính giơ tay bóp cổ nàng.

Nhưng mà hắn kiềm chế thú tính lại được, lại làm ra cái điệu bộ bình tĩnh có phần ung dung.

Cười nói:
-Con chỉ muốn thử nghiệm một tí thôi.

Dì đánh con đau quá đó.

Hì hì, chúc dì ngủ ngon, con về phòng đây.
Ma Kim quay lưng bỏ đi, để lại tâm hồn Ái Như mong manh dễ vỡ một mình trong phòng.
Cả đêm ấy, dì Như ấm ức khóc nức nở, nàng vô cùng khó chịu cảm xúc hiện tại, chỉ mới một ngày bên cạnh hắn, nàng cảm nhận được biết bao hương vị đầu đời.

Từ cái việc nhỏ như quan tâm và tặng quà cho nàng, đến cả nấu cho nàng những món ăn siêu ngon, rồi cái bàn tay ấm áp dắt nàng đi dạo phố, cùng nâng ly rượu, hứa hẹn biết bao tương lai tươi đẹp, thậm chí cướp cả nụ hôn đầu đời của nàng, khiến tâm trí của nàng vui sướng hơn bao giờ hết.
“Tại sao, tại sao hắn lại làm như vậy? Hắn trêu đùa ta sao? Tại sao lúc đó hắn dừng lại? Hắn chê ta sao? Tại sao ta lại đánh hắn? Ta giận dỗi điều gì cơ chứ?”

Ma Kim nằm trong phòng cũng chẳng vui vẻ gì, hắn lại nghĩ về vũ trụ, về cuộc sống nhân sinh, hắn nghĩ về quá khứ, hiện tại và tương lai.

Hắn là lần đầu bị một cô nương cho một cái tát, cay lắm chứ, hắn nhớ lại Tử Nguyệt cũng từng tức giận như thế, nhưng nàng ấy không như Ái Như, dám tát hắn mà chỉ dừng lại ở việc la mắng.
Sáng ngày mai tỉnh dậy, hắn muốn gặp dì Như để xin lỗi, nhưng dường như nàng ấy muốn tránh mặt hắn.

Tiểu nhị nói với hắn rằng bà chủ muốn ra ngoài hóng mát, hắn vội chạy ra ngoài tìm kiếm.

Nhờ khả năng phân tích siêu phàm, hắn liền chạy tới tửu quán đêm qua, Ái Như vừa hay cũng ở đây, trên bàn đã gọi ra một bình, có lẽ nàng muốn mượn rượu giải sầu.
Hắn tiến đến ngồi đối diện, lại bằng giọng nói nhỏ nhẹ, an ui nàng:
-Dì còn giận con sao.
Ái Như ngoảnh mặt nhìn hướng khác.

Hắn nói tiếp:
-Con xin lỗi dì mà, dì muốn con làm gì mới chịu tha thứ cho con đây.
Nàng ấy vẫn im lặng.

Hắn xách bình rượu lên, kéo một phần mặt nạ lên rồi uống thốc uống tháo.

Dì Như lập tức kéo tay ngăn hắn lại, nhưng mà sức lực của hắn giờ không còn như xưa, một người đàn bà yếu đuối như nàng há có thể cản.
-Con dừng lại đi, đừng uống nữa mà!
-Tiểu nhị, lấy thêm hai bình nữa.
-Này này, đừng lấy, nè dừng lại đi.

Dì tha thứ cho con được chưa?
-Thật sao?
-Ừ.
-Con xỉn rồi, dì dìu con về nhé.
-Đừng có mà giả bộ, tửu lượng của con thì nhiêu đây có đáng là bao.
-Thế sao nãy hốt hoảng thế?
-Ta…!ta chỉ sợ con chết vì sặc thôi.
Hắn cười lớn “haha, ặc ặc”, dì Như vội vỗ vào lưng hắn.
-Này, thấy chưa, đã bảo là dễ sặc rồi.
-Nếu mà con chết lúc này, thì lỗi của dì đó nhé.
Hắn kéo dì ngã vào lòng hắn.
-Này, người ta nhìn kia.

Con làm gì đấy hả, ta giận nữa bây giờ.
Hắn lập tức cưỡng hôn nàng, bàn tay thì nắm chặt không cho nàng phản kháng.
Cơ thể nàng nóng bừng lên, cảm giác này còn ngại hơn nhiều lần so với việc tối qua hắn hôn nàng, cũng may giờ là sáng sớm, quán mới mở nên chưa có khách.
Hôn đã đời hắn mới chịu thả nàng ra, trong người hắn rạo rực “Biết đâu giờ là nhất giai sơ kì rồi cũng nên.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.