Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 38: Vẻ Đẹp


Bạn đang đọc Đấng Du Ký Cửu Giai Giới – Chương 38: Vẻ Đẹp


Lúc này bên ngoài thì ông Mặt Trời chưa ló rạng, Tử Nguyệt mãi cũng chịu thoát khỏi tâm cảnh sau một ngày vất vả.

Mặc dù nói tứ giai bọn họ có thể thức liên tục bảy ngày, thậm chí nếu gượng thì có thể cả tháng, nhưng có một điều bắt buộc là tối thiểu phải ngủ bù khoảng ba phần thời gian họ thức, trừ những lúc thăng giai ra.

Bởi lẽ sợi dây liên kết giữa não và linh hồn hữu hình sẽ hoạt động mạnh mẽ nhất lúc ngủ, nếu không ngủ thì sự liên kết đấy dần dần bị đứt đi.
Tử Nguyệt bên trong tâm cảnh cũng chẳng thể canh thời gian, chỉ có thể ước chừng.

Nàng tỉnh dậy thấy em bé sơ sinh Ma Kim nằm trên người nàng, vừa ngủ vừa ngậm ti, mà cái tay múp míp lại còn chụp lấy bên còn lại, đúng là kiểu người “đứng núi này trông núi nọ”.

Có lẽ hắn sợ nàng bất thình lình tỉnh giấc sẽ mắng hắn nên hắn mới hóa thành bộ dạng bé tí như thế.
Tử Nguyệt thầm vui sướng, cảm thấy bản thân trở thành mẹ trẻ “Ôi hôm này tên nhóc Ma Kim này dễ thương thế nhợ! Cái đầu bé xíu trọc lóc, cưng quá đi thôi!!!”
Nàng không nỡ đánh thức hắn dậy, nhưng cũng không kiềm chế mà bóp bóp cái má phúng phính của hắn.

Nhưng bỗng một suy nghĩ tò mò có phần đen tối xuất hiện, nàng thắc mắc cái vòi kia trông như nào.

Thế là nàng từ từ dùng ngón tay mở miệng hắn để nhấc hắn ra khỏi nụ hoa.

Thế nhưng việc ngậm ti đã thành thói quen khó bỏ của hắn, hắn tới giờ vẫn chưa cai sữa.

Thế là Ma Kim tỉnh giấc, nàng đành cười hì hì cho đỡ quê.

Hắn nói bằng cái giọng trầm ấm khiến nàng tụt cả hứng:
-Đệ xin lỗi tỉ tỉ, đệ chưa xin phép thế mà.
-Này, đổi cái giọng lại mau! Nghe kì cục quá đi thôi.
Hắn ngoan ngoãn vâng lời, thế là khóc toáng lên như đứa con nít, chứ trẻ sơ sinh làm gì biết nói chuyện.

Nàng vội ẳm hắn vào lòng dỗ dành, dâng hiến lên đồi núi.

Tất nhiên là nàng không quên lợi dụng lúc đấy để ngó xem vòi tiểu tiện của hắn: “Hề hề, bé tí ti!”
Nàng nhìn và nở nụ cười khinh khi.

Một người nhạy cảm như hắn tất nhiên đánh hơi được suy nghĩ bậy bạ của nàng:
-Ê, đang nghĩ gì thế hả?
-Giật cả mình, trong bộ dạng này trước khi nói có thể thông báo trước không?
-Không nói sao mà thông báo.
-Cũng đúng.
-Nhưng mà nãy giờ nhìn cái gì mà cười nham nhở thế.
Nàng đặt Ma Kim nằm ngửa, dùng tay cù lét hắn:
-Tại trông đệ lúc này dễ thương quá đi thôi!
Hắn lườm mắt, mặc dù trong hình hài trẻ sơ sinh nhưng vẫn thể hiện ra gương mặt bỉ ổi.

Hắn chỉ chỉ tay xuống dưới:
-Muốn ngó cái này chứ gì?

-Hứ, có gì đâu mà ngó, ta đâu phải dạng người ăn tạp như đệ.
-Muốn xem phép thuật không?
-Có!!!
-Đấy, lộ ra bản chất ngay.
-Cho tỉ xem nào, có phải đệ biến lớn được không?
-Ừ, nhưng mà ta có một điều kiện.
-Điều kiện gì?
-Biến lớn xong tỉ phải làm cho nó mềm lại đấy!
-Đơn giản!
Có vẻ đây là câu trả lời ngu nhất của Tử Nguyệt.

Phàm thứ gì không biết thì mới kích thích gây tò mò, chứ biết rồi thì lại có phản ứng khác ngay.
Trong hình hài trẻ sơ sinh, Ma Kim dùng thiên phú bẩm sinh “lão hóa” bộ phận nhạy cảm.

Thật ra kĩ năng này ban đầu hắn không có đâu, chỉ tại vì một lần hắn hỏi nô lệ “Làm cách nào để ngăn vòi tiểu tiện của ta tự tiện biến lớn không?”
Thế là nô lệ ban cho hắn khả năng biến lớn nhỏ bộ phận đấy, vâng, là biến lớn nhỏ, còn trạng thái cương hay nhu thì vẫn giữ nguyên.

Tuy nhiên điều này cũng giúp hắn tránh được những trường hợp xấu hổ, điển hình là vào các buổi tiệc ăn uống dưới Địa Ngục, dục khí hắn tăng cao, việc thu nhỏ lại giúp tránh bị mọi người phát hiện ra.

Quay trở về sự kiện hiện tại, trong cơ thể trẻ sơ sinh, hắn biến cái vòi to đến nỗi chạm tới mũi hắn.

Tử Nguyệt hoảng cả hồn.

Vội nhằm mắt xua tay:
-Eo kinh quá, biến lại đi, mù mắt ta rồi!
-Con gái thật khó hiểu!
Nhưng thay vì hắn biến bộ phận kia nhỏ lại thì hắn lại biến cơ thể trưởng thành.

Tử Nguyệt ti hí mắt, thấy soái ca trước mặt, nàng tất nhiên vứt bỏ liêm sỉ mà trở nên thèm thuồng:
-Này, nãy giao kèo là ta giúp đệ giúp nó mềm lại hả?
-Cút!
Hắn đổi lại dạng thiếu niên, đứng dậy vớ lấy bộ đồ mặc mặc lên rồi đi ra ngoài.

Tử Nàng tức giận mắng hắn:
-Tên nhóc độc ác nhà ngươi, có giỏi thì đi luôn đi, thế mà toàn bảo yêu ta thương ta, gọi ta là nương tử này nương tử nọ!
Ma Kim phớt lờ ngoài tai, hắn thỏa mãn trả thù nàng ấy vụ chui vào tâm cảnh bỏ hắn một mình.
.
Sẵn đang hưng phấn, Ma Kim đạp cửa phòng Ly Ly tính qua trêu ghẹo nàng.
Ấy vậy mà mẫu thân vẫn đang chăm chỉ luyện tập trong tâm cảnh.

Còn Lisa lúc này đang thừa cơ chiếm tiện nghi nàng, còn một tay dùng pháp bảo để tự sướng cơ.
Lisa thấy hắn vào, bất ngờ ngồi bật dậy giải thích:
-Ta…

Vừa mở miệng, sữa trong họng đã tràn ra.

Lisa có cơ hội thoải mái uống sữa, nên chơi thử trò tích cả ngụm trong miệng.

Thấy hắn lao tới, nàng tự nhủ “Toang, toang thật rồi!”
Hắn vội vàng khóa chặt miệng nàng lại.

Nâng nàng lên phía trên để hắn có thể hứng trọn “thực phẩm tốt nhất dành cho trẻ em”.
“Lâu rồi chưa nếm, ngon quá đi!” Hắn sảng khoái nói lớn sau khi vét sạch trong miệng Lisa.
Lisa đỏ mặt môi mím chặt tức giận không nói nên lời.
Tuy nhiên về phía hắn thì nữ nhân này đã hết giá trị lợi dụng, hắn thì thầm vào tai Lisa khiến nàng sởn tóc gáy:
-Ta méc mẹ!
Lisa vội níu người hắn, cầu xin sự khoan hồng:
-Làm ơn, đừng mà!
-Không thể bỏ qua cơ hội này được.
Ma Kim chạm vào người Ly Ly và dùng ma lực gọi nàng thoát ra khỏi tâm cảnh.

Nàng vừa mở mắt ra thì nghe tiếng thấy tiếng Tử Nguyệt:
-Thì ra đệ sau khi chiếm tiện nghi của ta liền bỏ ta lại, qua đây thừa cơ sàm sỡ Ly tỉ và Li muội.
Chuyện là Tử Nguyệt sau khi nghe thấy tiếng đạp cửa, liền vội vàng chỉnh trang y phục chạy qua đây, thấy hắn cưỡng hôn Lisa trong tình trạng lõa thể rồi hùng hục tiến tới Ly Ly nên không kiềm được bức xúc đứng ra can ngăn.
Ly Ly ngơ ngác nói:
-Con….!sao con dám làm vậy!
“Kèo này ngon lành rồi, lần này phải áp dụng bí thuật sư phụ truyền lại mới được!” Lisa âm mưu tính kế, thế là nàng vội lao tới ôm chặt Ly Ly òa khóc nức nở:
-Huhu, chủ nhân xin hãy đòi lại công bằng cho muội! Hắn…!hắn ức hiếp muội!
Ly Ly tức giận quát mắng Ma Kim:
-Không ngờ con là người như vậy, có phải mẹ đã nuông chiều con quá rồi phải không?
Ma Kim đứng đó, chẳng buồn giải thích.

Hắn đưa câu nói kèm theo sát khí:
-Này, im lặng tí để ta xử lý con nhỏ này nào!
Ly Ly trong lòng mặc dù có chút sượng lại nhưng vẫn dang tay chắn cho Lisa:
-Con đừng có mà quá đáng!
Ma Kim híp mắt, nhếch miệng cười một cách đáng sợ:
-Mẹ tin con hay tin con rắn vô liêm sỉ này?
-Mẹ….!mẹ….!không biết…
-Không biết gì thì tránh ra!
Lisa hoảng sợ ôm chặt Ly Ly cầu cứu:
-Chủ nhân cứu muội, muội sợ lắm, đừng cho hắn tới gần muội.
Mặc dù Ly Ly thấy thương cho Lisa, nhưng mà khi Ma Kim nghiêm túc, mẫu thân như nàng còn sợ một phép chứ riêng gì nô lệ.
Hắn nắm tóc lôi Lisa đang níu chặt lấy Ly Ly ra.


Tay hắn vận sẵn sát khí khiến Lisa hoảng quá liền biến thành cây vũ khí bay sát góc giường núp sau tấm chăn.
Hắn thở dài cười nói:
-Ơ sợ thật à, haha, ta đùa tí thôi.

Thôi ta tha lỗi cho ngươi đấy!
Ly Ly và Tử Nguyệt ngớ người thắc mắc:
-Rốt cuộc mọi chuyện là sao?
Lisa chưa gì đã mở mồm cầu xin:
-Ngươi đừng nói cho họ biết mà!
Thế là không đánh đã tự khai, Ly Ly và Tử Nguyệt chuyển hướng chú ý sang tiểu muội đang núp kia.

Sau một hồi Ly Ly và Tử Nguyệt tra khảo, Lisa cũng kể toàn bộ sự việc.

Không như nàng nghĩ, hai người họ sau khi nghe xong thì bật cười.
-Muội thật sự nhiễm tính xấu của Ma Kim rồi.

(Tử Nguyệt)
-Gì liên quan tới đệ nữa.

(Ma Kim)
-Làm như lần đầu muội làm thế với tỉ không bằng.

(Ly Ly)
-Vậy mấy lần trước tỉ biết sao.

(Lisa)
-Ơ, có lần trước à.

Chắc ta phải phạt muội rồi, lấy đó răn đe hài nhi bỏ đi thói hư tật xấu.

(Ly Ly)
-Mọi người rõ là nói xấu trước mặt ta! (Ma Kim)
.
Vui vẻ trò chuyện được một lúc, Ma Kim sực nhớ rồi vội kéo mọi người ra ngắm bình minh.

Bọn họ đi qua phòng Mộng Dao nhưng không dám đánh thức tỉ ấy khỏi tâm cảnh.
Đây là lần đầu Ma Kim và Lisa được ngắm bình mình.

Mặt Trời ló rạng từ xa xa, nhìn bên ngoài thì có vẻ giống lúc hoàng hôn, nhưng cái cảm giác chờ đợi từ bầu trời đêm cho tới sáng bừng mang lại cảm giác hồi hộp khác lạ, trái ngược với sự luyến tiếc buổi chiều tà.
Mộng Dao chầm chậm bước tới, lấy tay bịt mắt Ly Ly như cái cách hai người chơi đùa với nhau khi Ly Ly còn bé:
-Hù.

Thì ra mọi ngươi trốn ra đây ngắm bình minh mà không thèm rủ ta.
-Tỉ dậy rồi sao.

Bọn muội sợ làm phiền tỉ cho nên…!(Ly Ly)
-Tỉ hiểu mà, ghẹo muội thôi.

(Mộng Dao)
-Mộng tỉ canh đúng lúc thế.


(Ma Kim)
Mộng Dao ngồi xuống, nâng chân Ma Kim lên đặt lên đùi nàng.

Lúc này Ma Kim đang nằm nghiêng, gối đầu lên đùi mẹ, hướng mặt về phía Mặt Trời mọc.
Mộng Dao hướng mắt về phía trước, đôi môi duyên dáng nói:
-Ta thường ngày đều canh thời gian ra đây đứng ngắm bình minh.

Khi ông Mặt Trời chiếu những tia nắng đầu tiên, ta sẽ nguyện ước về một ngày mới tươi đẹp.

Sau đó sẽ vào trong phòng khách nhâm nhi trà và đọc sách.

Chỉ khi mọi người đến thì ta muốn dành thời gian để chăm sóc mọi người nhiều hơn.
-Hèn gì mỗi lần thưởng trà, tỉ hay nhìn về phía này.

(Ma Kim)
-Đệ trông vậy mà cũng tinh ý quá nhỉ.

(Mộng Dao)
-Còn bao lâu nữa mặt trời mới mọc đây? (Lisa)
-Sắp rồi, chắc còn khoảng một vài phút nữa rồi, nhìn về xa xa đã thấy chân trời sáng rồi kìa.

(Mộng Dao)

Lisa nhảy cẫng lên, hô hoán:
-A, nhìn kìa!
Ánh mặt trời mau chóng xua tan đi chút bóng tối còn sót lại.

Những đám mây bay lưng chừng rực lên một vàng ấm áp.

Nắng vàng dường như tô thêm sắc đỏ cho những chiếc là, khung cảnh thay đổi một cách rõ rệt khi tia sáng ngày mới chiếu vào.

Tiếng thác nước ồn ào dường như cũng cảm nhận niềm hạnh phúc này nên trôi chậm hơn, nhẹ hơn, thật êm tai.

Vẻ đẹp này xứng đáng để năm người bọn họ ngóng từng giây từng phút.
Có những tu chân giả mãi truy cầu sức mạnh mà lại bỏ qua thứ cảm giác tuyệt vời này.

Liệu đứng trên đỉnh rồi, những kẻ đó có cảm thấy thư thái, ấm cúng như nhóm Ma Kim đang cùng nhau ngồi thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên ban tặng không.

Hay bọn họ khinh rẻ thứ cảm xúc này, thứ trải nghiệm này.

Thật khó hiểu.

Liệu quyền lực khó lấy hơn, hay điều tưởng chừng giản đơn này lại khó chạm tới hơn.

Không ai có thể nói được.

Với một “người” đã trải nghiệm tỉ thứ như Đấng Tối Cao thì trải nghiệm nào cũng đáng giá, tuy nhiên trải nghiệm đáng giá nhất vẫn là được trải nghiệm cùng với “người” mình thương!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.