Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 213: Hàn Xuân Dược


Bạn đang đọc Đấng Du Ký Cửu Giai Giới – Chương 213: Hàn Xuân Dược


Hai tỷ muội đang ngồi tâm sự thì tự nhiên đầu óc cảm thấy có chút lâng lâng, âm khí trong cơ thể bắt đầu thất thoát ra ngoài.
Đôi gò má Thiên Khả ửng đỏ, nàng khẽ nói:
-Ta quên mang theo mền, để ta về phòng lấy.
Chu Tịnh Y liền cản lại:
-Không cần đâu sư tỷ, muội chẳng dùng đến mền, tỷ cứ dùng của muội.

Mà tỷ buồn ngủ rồi sao? Thôi thì để có gì ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp.
Thiên Khả vui vẻ gật đầu đồng ý.
.
Mặc dù quấn mền quanh người nhưng Thiên Khả vẫn nổi da ga “Quái lạ, hôm nay ta còn không ngủ lõa thể, tại sao lạnh thế nhỉ?”
Không còn cách nào khác, nàng đành vận linh lực để tạo một lớp màng vô hình cách nhiệt ngoài da.

Tuy vậy nàng vẫn là không thể nào xoa dịu được nỗi khó chịu, bứt rứt trong người.
Chu Tịnh Y nằm bên cạnh nãy giờ cũng có cảm giác y hệt, ả tự hỏi trong đầu “Liệu đây có phải do lần đầu ta ngủ cùng giường với Khả tỷ không?”
Thử mọi cách từ việc ma sát lòng bàn tay, bàn chân với nhau cho tới cuộn người lại nhưng vẫn không hề có tác dụng, Chu Tịnh Y liền liên tưởng tới việc không đứng đắn “Nếu như được ôm Khả tỷ thì chắc sẽ ấm áp lắm!”
Thật ra Thiên Khả cũng suy nghĩ tương tự mặc dù đối tượng nhắm đến là người khác “Phải chi bây giờ mà nằm cạnh chàng ấy thì tốt rồi…”
.
Ngọn đèn dầu trong phòng bị ảnh hưởng bởi luồng khí bất thường, không ngừng rung chuyển tạo ra khung cảnh lung linh, huyền ảo.
Nằm trên giường, Chu Tịnh Y đưa mắt lén nhìn Thiên Khả, chiêm ngưỡng hồn sắc mỹ nhân, trong lòng bỗng cảm nhận một sự ấm áp lạ kỳ “Sư tỷ quả thật rất xinh đẹp.

Những vết chàm trên gương mặt không thể che đậy được nhan sắc tuyệt mỹ ấy!”
Ả đắm chìm vào đó, không thể nào dứt ra được, trong đầu dần nảy ra suy nghĩ đen tối.
Thiên Khả đang nhắm chặt mắt, cố gắng mượn mộng mị để xoa dịu hàn khí nhưng không tài nào yên giấc.
Nàng tò mò sư muội có cảm thấy lạnh không, khẽ ti hí, quan sát thử, ngờ đâu lại bắt gặp được vẻ u mê hiện rõ trên gương mặt đối phương.
Chu Tịnh Y biết bản thân đã bị phát giác hành vi kém duyên nhưng ả chẳng còn tâm trạng nào ngoài khát vọng chạm tới thiên thần.

Ả khẽ hỏi:

-Khả tỷ, muội thấy hơi lạnh, có thể chia sẻ mền với muội không?
Thiên Khả dịu dàng đáp:
-Đương nhiên rồi, dù sao mền này cũng là của muội mà.
Thiên Khả chủ động ngồi dậy, nhích người sát lại gần, choàng nửa tấm mền qua phía sư muội rồi lại nằm xuống tiếp tục khép đôi mi.
Trong con mắt của kẻ si tình Chu Tịnh Y, Thiên Khả chính là vị đấng cứu thế, đã nhân từ ban phước lành cho chúng sanh.
Một tấm mền vải không dày nhưng thừa sức để sưởi ấm hai trái tim đang lạnh lẽo.
Mặc dù đang nằm ngửa, vai sát kề vai, nhưng như thế là không đủ thỏa mãn lòng tham của con người.
“Chắc sẽ không sao đâu…” Chu Tịnh Y nín thở, bắt đầu nghiêng người qua phải, thao tác có phần chậm chạp, vụng về.

Ả bỗng khựng lại vì phân vân không biết tay trái của mình đặt ở đâu cho ổn thỏa, sau cùng ả quyết định lựa chọn phần bụng cho an toàn.
“Á, được rồi này, được rồi! Mong là không làm tỷ ấy thức giấc! Nhưng như vậy có sao không nhỉ? Có lố lăng quá không? Ta….” Chu Tịnh Y hồi hộp trong niềm hân hoan, cứ như vừa đạt được một thành tựu vĩ đại.
Trong khi đó, Thiên Khả lại vô cùng bình thản trước sự việc này bởi nàng đã sống quen ở môi trường thân thiện như Kim Gia, ôm ấp chỉ là một hành động nằm cận đáy trong thang đo tình cảm.
.
Có lần Thiên Khả ngủ cạnh Tứ Nô, cả hai tuy còn chưa trò chuyện quá ba câu nhưng Tứ Nô đã tùy tiện đưa tay nhào nặn màn thầu của đối tác rồi.
Còn nếu hư hỏng cỡ như Hồ Mẫn thì lại có những hành động quái dị hơn.

Nữ ma đầu đó thường xuyên liếm nách các sư tỷ mỗi khi ngủ cùng giường, hứng lên thì cắn yêu một cái, riết cả Kim Gia có chung đặc điểm nhận dạng là dấu răng nanh rải rác khắp cơ thể.

Ma Kim đã bẻ răng nô lệ mấy lần nhưng nàng ta vẫn không thể cai cái tật cắn bậy.
.
Tư thế này chỉ mới giữ được tầm ba phút thì hàn khí lại tiếp tục lan ra.
Thiên Khả và Chu Tịnh Y dần đà không thể kiềm chế nổi dục vọng, hơi thở không còn ổn định.
Bàn tay phải của Thiên Khả bất chợt nắm lấy bàn tay của Chu Tịnh Y đang đặt trên bụng mình.
Từng hành động họ làm dường như như tạo ra một luồng sét đánh qua cơ thể, sưởi ấm một lúc rồi lại lạnh ngắt.

Điều này đã thúc ép họ phải táo bạo hơn nữa.
Chân trái của Chu Tịnh Y giờ đã đặt lên đùi của Thiên Khả, đầu cũng sát lại gần hơn.

Thiên Khả có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của sư muội nơi vùng cổ.
Chu Tịnh Y thấy đối phương chẳng phản ứng gì, ả cứ thế lấn lướt, bắt đầu cử động tay và chân tạo ma sát với da thịt của sư tỷ yêu dấu.
Thiên Khả cũng xoay người lại, dang tay ôm sư muội vào lòng.
Gương mặt của Chu Tịnh đặt gần sát vòng một của sư tỷ, một hương thơm thoang thoảng toát ra khiến ả mê mẩn.
Đối với người sư muội ngoài lạnh trong nóng này, tiến triển như thế đã vượt quá sự mong đợi ban đầu, ả không dám tiếp tục đánh mất lý trí, chỉ ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay đối phương.
Sự dễ chịu này khiến cả hai dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
.
.
“Hừ, thí nghiệm thất bại rồi.

Lượng dâm khí ta cho vào để kết hợp với Hàn Linh Thảo là không đủ sao? Đành chịu, hôm bữa ta đã bị các phu nhân hút cạn, chưa kịp phục hồi.

Thôi kệ, chí ít hảo cảm giữa họ tiến triển đôi chút.

Chắc cũng ôm ấp hoặc hôn hít rồi.” Ma Kim có chút thất vọng khi dùng ma nhãn dò xét khí tức của Chu Tịnh Y và Thiên Khả vào sáng hôm sau.
Hắn ngay lần đầu giao chiến với Chu cô nương thì hắn đã kiểm tra trinh tiết đối phương bằng cách nếm thử máu từ kim châm.
Đối với hắn, nữ nhân còn trong trắng mới đạt điều kiện quan hệ xác thịt với những vị phu nhân.
Thật chất Ma Kim không quá khắt khe về phẩm hạnh mà là do lời nguyền âm dịch hắn vẫn luôn gánh chịu.
Hắn đã thử dùng mọi cách để cải thiện vị giác của mình khi nếm thử vùng nhạy cảm của những nữ nhân không còn trinh nguyên trước khi gặp hắn.

Nhưng kết quả đều không thể làm thay đổi mùi khó chịu mà chúng đem lại.

Vậy nên đối với những đối tác này, hắn thường hạn chế sử dụng miệng hoặc nếu có thì sẽ dùng phân thân thay thế.
Với phương châm phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh, Ma Kim vẫn luôn hạn chế cho các phu nhân tiếp xúc với nữ nhân không còn trinh phẩm để tránh trường hợp không may họ mất luôn hương vị đặc trưng mà hắn yêu thích.
Nói về sở thích biến thái này, hắn vẫn luôn sưu tầm, cất giữ những lọ âm dịch của dàn hậu cung.


Mỗi khi căng thẳng, mệt mỏi thì lấy ra sử dụng để duy trì trạng thái tỉnh táo và hưng phấn.

Đương nhiên nó không thể khống chế ngưỡng dục vọng mỗi lần hắn lên cơn cuồng sát.
Chính vì lẽ đó, dạo gần đây Ma Kim lại có thêm một sở thích biến thái nữa đó là trích lọ huyết dịch.
Khi xưa thì hắn có răng nanh hút máu, truyền trực tiếp vào huyết mạch, chứ ngửi hay uống máu là không đủ để xoa dịu, trừ khi ăn cả xác thịt như cách hắn làm với Hồ Mẫn.

Để thay thế răng nanh và ống tre thì hắn tạo ra một loại kim có đầu rỗng, bên trên có một cái phễu có nắp đậy để chứa máu, đặc biệt bên trong có khảm một khối ma thạch nhỏ được chạm khắc tinh xảo.

Khi để bên ngoài thì ống tiêm không làm chảy dung dịch bên trong ra ngoài, nhưng khi kim đâm vào động mạch thì có thể vận linh khí để dẫn truyền số huyết dịch trong phễu chứa vào cơ thể hoặc ngược lại.
Tuy nhiên Ma Kim vẫn chưa có cơ hội để kiểm tra cách này có hữu hiệu để khống chế ngưỡng dục vọng cuồng sát của bản thân hay là không.

Hắn chỉ mới dừng ở bước bàn giao bản chế tác dụng cụ cho tổ chức Nhật Nguyệt Y Hội để bọn họ sử dụng thay thế cho loại ống tre thô sơ, bất tiện, khó bảo quản.
.
Sau giờ ăn trưa, Thiên Khả có ý định rủ Đặng sư tỷ và Chu sư muội cùng đi dạo thành.

Nàng ta vô tình bắt gặp Ma Kim bước vào phòng riêng của Chu Tịnh Y, liền tò mò đứng ngoài cửa nghe lén.
Ma Kim bước thẳng tới giường, ngả người nằm xuống, thoải mái nói lớn:
-Chu tiền bối dường như đang có vướng bận trong lòng?
Chu Tịnh Y ngồi vào ghế, quay lưng về phía hắn, điềm tĩnh trả lời:
-Quả là Kim gia chủ rất hiểu lòng người.

Làm sao hôm qua ngài có thể thuyết phục Thiên Khả tỷ ấy qua đây với ta?
Ma Kim cười lớn, đáp:
-Chuyện đó chẳng có gì to tát lắm.

Dù sao thì hai người vẫn giữ quan hệ trong sáng mà, he he.
-Có phải ngươi đã giở trò với ly nước?
Ma Kim bỗng nhớ lại sáng nay gia nô báo cáo lại trong ly của Chu Tịnh Y vẫn còn quá nửa lượng nước, sở dĩ có thể phân biệt ly của ai là do hắn cố tình pha chế không đều vào hai ly khác màu nhau, ly màu đen thì rót gần đầy, ly màu nâu thì chỉ được một phần, Thiên Khả tốt bụng đương nhiên sẽ nhường đối phương ly nhiều lớn.
Hắn cười nói:
-Chính xác, khá khen cho Chu cô nương nhạy bén với linh lực.

Có vẻ uống một hai ngụm đã phát giác ra?

-Ngươi quả đúng là bỉ ổi!
-Dù biết nhưng ngươi vẫn không ngăn cản Thiên Khả?
-Ta…
-Mà câu vấn đề này đang quan ngại hơn, đêm qua là nữ nhân của ta chủ động…!hay ngươi chủ động?
-Xàm ngôn!
Chu Tịnh Y xấu hổ đến đỏ mặt, thật ra Ma Kim chỉ cần quan sát sắc khí đối phương sau những khoảng nhấp nhá của câu hỏi thì đã có thể đoán được câu trả lời.
“Ta đã pha loãng hết mức, không ngờ thiên phú của ả lại lợi hại đến như thế.

Thật chả bù cho nữ nhân của ta, nốc cạn cả ly có nồng độ cao gấp đôi mà không mất kiềm chế cũng chả nhận ra điều gì khác thường.” Ma Kim thầm nghĩ.
Hắn tiếp tục đe dọa đối phương:
-Dù sao thì ta vẫn chưa từ bỏ ý định giết chết ngươi.

Nếu như hai tỷ muội các người không nhanh chóng phát triển mối quan hệ thì sẽ làm ta mất kiên nhẫn.

Một khi khiến ta nghi ngờ thì ắt đổ máu.
Thiên Khả nghe được toàn bộ câu chuyện, trong lòng vừa tức giận vừa lo sợ.

Nàng vội nấp đi khi có tiếng bước chân Ma Kim lại gần cánh cửa.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, hắn bất ngờ dịch chuyển sau lưng Chu Tịnh Y khiến ả ta ngỡ ngàng đứng chết lặng.

Hắn ghé sát tai đối phương rồi thầm thì:
-Thiên Khả nãy giờ lén lút trốn bên ngoài, đã thấu mọi chuyện.

Coi như ta ban cho người một ân huệ nhỏ.

Đừng làm ta thất vọng thêm nữa.
Ma Kim sau đó lại dịch chuyển rồi mở cửa bước ra ngoài.
Cửa vừa đóng mạnh cái “Cạch”, chân của Chu Tịnh Y không còn đứng vững nữa, ả ta ngã khụy xuống đất, trong lòng đầy kinh hãi, bắt đầu suy diễn lung tung “Thân pháp phi phàm đó, chẳng phải là giống hệt cao nhân đã giết chết yêu quái ở Minh Sơn sao? Không lẽ…!Kim gia chủ đã đạt tới nhị giai hậu kỳ? Không, không thể nào! Hắn không thể giả mạo một cách hoàn hảo như thế.

Không!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.