Bạn đang đọc Đấng Du Ký Cửu Giai Giới – Chương 205: Chuyến Dã Ngoại Bất Ngờ
Thiên Khả, Chu Tịnh Y và Đặng Hạ Anh, ba người bọn họ đứng trước cánh cổng Kim Phủ với những cung bậc cảm xúc không giống nhau.
Đối với Đặng Hạ Anh, một người chẳng hề biết thông tin gì khác ngoài việc bản thân cùng các đồng môn vừa mới giải cứu thành công Minh Sơn Trấn.
Tâm trạng của ả hiện tại đương nhiên là rất phấn khích vì sắp được thưởng thức “Ẩm thực Kim Gia”.
Ngược lại, Chu Tịnh Y thì vô cùng lo lắng và bất an, việc bị một nhất giai cỏn con đánh bại triệt để khiến cho ả ta chấn thương tâm lý, khó có thể ổn định đạo tâm trong một sớm một chiều.
Khác với những lần hống hách, kiêu ngạo, luôn tỏ ra không phục với những đối thủ nặng ký thì lần này ả đã trở nên dè dặt hơn.
Nhớ lần đầu tiên tới nơi này, ả cảm thấy nó thật nhỏ bé, không hề xứng đáng là gia tộc thâu tóm Nhật Nguyệt Thương Hội, càng không xứng làm nơi để Thiên Khả sư tỷ nương thân.
Nhưng bây giờ đây, người duy nhất thấp cổ bé họng lại chính là ả, và tự ả cũng đang hoài nghi về năng lực của bản thân.
Thiên Khả hòa trộn cả hai mạch cảm xúc ấy.
Nàng hồi hộp không biết đạo lữ của mình sẽ xử lý chuyện này như thế nào “Chàng ấy liệu có giết cả hai người họ để bịt đầu mối không? Chắc là không đâu, ta quang minh chính đại dẫn họ tới đây, chàng ấy không dại gì mà động thủ, chỉ là sau khi rời khỏi Hoàng Hà Thành thì…!Ta chẳng thể đọc thấu nội tâm chàng ấy…”.
Song song với đó, nàng cũng cảm nhận được bầu không khí ấm áp khi trở về chốn thân quen “Không biết các con hôm nay có ở nhà không nhỉ? Bữa trước về đây còn chưa kịp nựng nịu gì cả.”
.
Kim Phủ dường như có đang khách, ngó thấy có mấy chiếc xe ngựa và binh lính đứng cảnh vệ trong sân.
Thiên Khả là phu nhân, đương nhiên không ngần ngại dẫn theo hai bằng hữu bước vào trong cổng.
Đám gia nô thấy Khả phu nhân trở về liền cúi đầu hành lễ, một nô tì quay người đi bẩm báo.
Tiểu Xuân từ trong phòng lon ton chạy ra, không kiềm được ôm chầm lấy cặp đùi của mẫu thân rồi mau chóng lùi lại lễ phép khoanh tay chào:
-Mẹ mới về ạ! Kính hai tỷ tỷ.
Cha bảo mọi người vào phòng khách.
Có thành chủ đại nhân và vài vị khách quý khác viếng thăm.
Thiên Khả cúi người thơm lên trán Tiểu Xuân rồi vui vẻ nói:
-Cảm ơn con ngoan!
.
.
Cách đó vài ngày, sau khi tiễn Thiên Khả lên đường làm nhiệm vụ, Ma Kim đã nhận một tin tức quan trọng.
Các giáo đồ vừa phát giác ra hành tung khả nghi của bốn người khách vãng lai trong thành, ước chừng tu vi thấp nhất là nhị giai trung kỳ.
Ma Kim biết lần này nếu xử lý không ổn thỏa sẽ là họa diệt vong, lòng thầm nghĩ “Ta lần này phải đích thân ra mặt thôi.” rồi hắn lại thở dài “À mà lần nào chả là ta.”
Bốn tu chân giả kia dáng vẻ đạo mạo, không giống với bọn ma tu, Kim gia chủ có quan sát từ xa bằng thiên phú thì không thấy bất cứ luồng sát khí hay nộ khí nào, hắn liền thở phào nhẹ nhõm “Chí ít có thế nhân dịp này để tiến hành đại sự.”
Ma Kim nhờ Ái Như tới phủ thành chủ thông báo một tiếng.
Còn hắn thì nhanh chóng tới Cô Nhi Viện gặp mặt Thanh Thanh và ba bé Tiểu Chu bàn bạc kế sách.
Sau vài phút tranh luận, rất nhanh họ đồng tình với gia chủ về một phương án thú vị nhất từ trước đến nay.
.
-Hôm nay toàn bộ các con được đi dã ngoại tại khu rừng phía Đông!
Cả lớp học nghe Thanh dưỡng mẫu nói thế liền ồ lên như chim vỡ tổ.
Cũng giống như bao thường dân khác trong thành, đám trẻ khá tò mò về khu rừng phía Đông, nơi được thêu dệt lên bao câu chuyện kinh dị nhằm răn đe những kẻ muốn bén mảng tới.
-Kim gia chủ sẽ đích thân dẫn các con đi!
Chỉ cần một lời này của Thanh Thanh liền có thể xua tan nỗi sợ của đám trẻ.
Ma Kim trong mắt chúng là anh hùng bất bại, một tượng đài oai liệt của Hoàng Hà Thành nói riêng, Việt Quốc nói chung.
-Nào nào, mau chóng tập trung ở phòng thay đồ để lấy hành trang nào!
.
Đoàn thám hiểm nhí từ Cô Nhi Viện hướng thẳng tới Đông Quan khiến cho người đi đường vô cùng ngạc nhiên.
Đám tu chân giả lạ mặt đang thăm dò dư luận gần đó cũng bị thu hút, liền đi theo xem tình hình.
Đám trẻ xếp thành ba hàng từ cao tới thấp, bước đều bước nhìn vô cùng đẹp mắt, trông cứ như một toán lính tí hon đang diễu binh, thống soái dẫn đầu là ba tiểu thư của Kim Gia.
Phía bên kia, không cần nhiều lời, lão thành chủ đồng ý với thỉnh cầu của Ái Như, liền ra lệnh binh lính tập hợp ngay bên ngoài Đông Quan hai mươi cỗ xe ngựa.
Ma Kim đã đợi sẵn ở đó cùng Hồ Mẫn và Tuyết Hân.
Ngoài ra hắn còn gọi thêm khoảng hai mươi gia nô và hai mươi giáo đồ tu vi nhất giai hậu kỳ trở xuống hộ tống.
Số còn lại có hai tên nhị giai trung kỳ, bốn nhị giai sơ kỳ đóng giả làm quần chúng hòa vào đám đông hiếu kỳ giám sát nhất cử nhất động của bốn vị khách không mời kia.
Đám trẻ xếp hàng ngay ngắn lắng nghe Ma Kim dặn dò đôi lời trước khi lên xe ngựa, đồng thời cũng là lời tuyên bố đanh thép trước bàn dân thiên hạ:
-Ta mặc dù là viện trưởng nhưng không có thời gian nhiều để tiếp xúc với các con, mong là các con không quên đi sự hiện diện của ta.
Tuần nay ta đã chuẩn bị chu đáo để tạo cho các con bất ngờ, đó là một chuyến tham quan khu rừng kì vĩ của Hoàng Hà Thành.
Nơi đây tuy quá khứ đã xảy ra nhiều biến cố, nhưng Kim Gia bọn ta luôn nỗ lực để kiểm soát nó nhằm tạo ra một môi trường an toàn, thân thiện để bồi dưỡng nên những kỳ tài của vùng đất Hoàng Hà.
Tại sao ta lại nói vậy? Đó là vì bên trong khu rừng có nồng độ linh khí dồi dào, giúp mọi người cải thiện sức khỏe, nâng cao trí lực, bộc phá tiềm năng.
Thông tin nay đã được Kim Gia hết mực che giấu nhằm tránh những kẻ tham lam bỏ mạng dưới móng vuốt yêu thú.
Đây là lần dã ngoại đầu tiên, cũng là bước ngoặt vĩ đại cho Hoàng Hà Thành chúng ta.
Nếu nó diễn ra thành công tốt đẹp, sau này Kim Gia bọn ta hợp tác cùng với thành chủ đại nhân sẽ tổ chức nhiều chuyến dã ngoại tương tự dành cho mọi tầng lớp trong thành, ai ai cũng có thể quyền khám phá, tận hưởng ưu ái từ thiên nhiên.
Dứt lời, đám đông vỗ tay hoan hô, một trong số giáo đồ đang ẩn mình trong đó chủ động đứng ra thỉnh cầu:
-Mong công tử cho tại hạ được thị sát chuyến đi này.
Tại hạ là tu chân giả nhị giai sơ kỳ, mong góp chút bản lĩnh để đảm bảo an toàn cho những đứa trẻ khả ái.
Đương nhiên đây là một phần trong kế hoạch của Ma Kim, hắn vui vẻ đáp lời:
-Được thôi.
Lần này đi, ta sẽ chọn thêm mười người đồng hành, ưu tiên những người có tu vi cao để cùng ta đề phòng biến số xảy ra.
Thế là ngoài bốn vị khác lạ mặt kia, số còn lại toàn bộ là người của Nhật Nguyệt Giáo.
.
Chuyến đi thuận lợi khởi hành trong lời chúc phúc của những người ở lại.
Có tất thảy hai mươi mốt xe, chia đều mỗi toa tầm bốn đứa trẻ.
Số còn lại thì dạo bộ hộ tống ở hai bên.
Các giáo đồ giả vờ hỏi thăm lẫn nhau như những đồng đạo hiếm khi có dịp hội ngộ, bốn tu chân giả kia cũng theo đó lịch sự xã giao lại.
Con đường thông hành đã được Nhật Nguyệt Giáo xây dựng hoàn tất, tuy không lót gạch đá như trong thành nhưng chí ít đã san phẳng và cho bề ngang tương đối rộng.
Dọc theo tuyến đường này, giáo phái đã trồng rất nhiều loại linh thảo nhất giai, người hộ tống có thể tùy ý hái lượm, và tất nhiên, những đứa trẻ kháu khỉnh không quên chìa tay ra ngoài toa xe để xin xỏ những thứ xưa giờ chỉ được nhìn trong sách.
Đi được tầm bốn dặm thì có một trạm dừng chân để nghỉ ngơi.
Bên ngoài sân có chăn thả một số loại gia súc và gia cầm.
Bên trong thì như một viện bảo tàng cỡ nhỏ, có thu thập đủ thứ từ sừng hươu, nanh hổ, da rắn,…!cho tới các loại linh thảo nhất giai.
Nữ nhân diện bộ đồng phục tao nhã bước ra từ quầy thu ngân để tiếp đón:
-Chào mừng các vị quan khách đã ghé thăm Nhật Nguyệt Thương Quán.
Một giáo đồ đang đóng giả làm khách tham quan thuận miệng chèo lái:
-Ái da, Nhật Nguyệt Thương Hội quả thực rất biết kinh doanh nha.
Tới tận nơi rừng thiêng nước độc để kiếm chác.
Ma Kim liền trả lời:
-Tại hạ có thành lập ra Nhật Nguyệt Viễn Chinh Hội để khám phá khu rừng phía Đông, tiện thể muốn tận dụng nguồn thu từ đó.
Lúc này, một trong số bốn tu chân giả đáng ngờ kia lên tiếng thắc mắc:
-Nhật Nguyệt Viễn Chinh sao? Ta chưa từng nghe qua.
Ma Kim vui vẻ đáp:
-Có vẻ vị đại hiệp đây vừa tới Hoàng Hà Thành không lâu.
Nhật Nguyệt Viễn Chinh Hội là một tổ chức được Nhật Nguyệt Thương Hội thành lập nhằm tìm kiếm những nhà thám hiểm tài năng.
Nhiệm vụ đầu tiên là đẩy lùi hoang thú và yêu thú ra xa khỏi Hoàng Hà Thành.
Số chiến lợi phẩm sáu phần thuộc về cá nhân đó, một phần của Thương Quán, hai phần của Viễn Chinh Hội, số còn lại sẽ đóng thuế.
Một tên khác đứng trước giá hàng treo tấm da báo, chau mày hỏi:
-Đây chả phải Hung Báo tu vi nhị giai sao? Nhật Nguyệt Viễn Chinh các người có thể tiêu diệt nó sao?
Ma Kim giọng điệu tự tin cười lớn nói:
-Đương nhiên.
Viễn Chinh Hội trọng nhân tài nên không ít tu chân giả tới đầu quân.
Nếu các vị muốn thì hoàn toàn có thể ghi danh! Ngoài thu nhập từ chiến lợi phẩm ra, thành viên trong Viễn Chinh Hội còn được trả bổng lộc hàng tháng.
Chưa kể đến việc Hội còn tổ chức nhiều sự kiện để các thám hiểm gia tranh tài.
Tất nhiên, những lời Ma Kim nói chỉ là phân nửa sự thật.
Nhật Nguyệt Viễn Chinh Hội vốn chỉ là bình phong, muốn vào được phải thông qua khảo nghiệm cực kỳ khó nhằn, chỉ những người đã là giáo đồ và học tập chuyên cần mới có thể vượt qua những đề thi hóc búa.
.
Chuyến dã ngoại mau chóng tiếp tục khởi hành trong niềm háo hức.
Ma Kim lần này đưa mọi người tới một cánh đồng hoa bạt ngàn.
Dưỡng mẫu Thanh Thanh cho phép đám trẻ rời khỏi xe ngựa để tự do chạy nhảy nô đùa:
Lam Ngọc một tay đang bế Tiểu Đông, tay còn kê sát miệng tạo thành mái vòm khuếch âm:
-Này các con, đi từ từ thôi, té bây giờ!
Đám trẻ vừa rượt đuổi nhau trên cánh đồng, vừa hô to:
-Dạ vâng, Ngọc dưỡng mẫu!
.
Một tên tu chân giả hoảng hốt chỉ tay về phía Tiểu Xuân đang xách tai một con thỏ màu đỏ, y hét lớn:
-Kia chẳng phải Xích Thố linh thú sao?
Một tên khác lại chỉ tay về phía mấy đứa trẻ tụ lại một đám thay nhau vuốt ve một con cừu bông trắng nhỏ xíu.
-Lại còn có Tiểu Miên Dương linh thú?
Ma Kim điềm đạm nói:
-Bọn ta thấy đám linh thú vô hại này dễ thương nên lùa chúng tới đây xây tổ.
Nay có dịp để bọn trẻ chơi đùa với chúng, trông cũng khá thú vị.
-Nhưng mà tùy tiện để chúng tiếp xúc với yêu thú như vậy, lỡ có mệnh hệ gì thì…
Ma Kim cười khẩy:
-Yên tâm, ở trường học đã dạy qua về lý thuyết rồi, bọn trẻ chắc chắn sẽ thân thiện với những cục bông nhuộm màu này thôi.
-Ý ta không phải thế, ý ta là…
Ma Kim cắt ngang lời vị tu chân giả kia bằng giọng điệu nghiêm túc:
-Chắc các hạ cũng đã nghe qua việc ba đứa con của ta là nữ yêu? Vậy nên xin hãy hãy cẩn trọng lời nói.
-À…!ừm…!ta biết rồi.
Ma Kim liền trở về dáng vẻ thân thiện, ôn hòa đề xuất:
-Mọi người có thể lại làm quen với những con yêu thú đáng yêu đó.
Đảm bảo sẽ muốn bắt một con về làm sủng vật cho mà xem.
-Vậy tại hạ cũng muốn xem thử.
.
Từ đằng sau, một tên tu chân giả phe phẩy cây quạt chậm rãi bước tới gần Ma Kim, sảng khoái nói:
-Không ngờ Kim công tử lại có thể biến nơi nguy hiểm này thành sân chơi cho thiếu niên.
Ma Kim khiêm tốn trả lời:
-Thực chất tại hạ chẳng có bản lĩnh gì cả.
Chỉ là nhờ cậy vào những tu chân giả có tấm lòng nhân hậu.
Tại hạ chỉ muốn thưởng thức cuộc sống thái bình, không ganh đua mà thôi.
Thanh niên kia cảm khái nói:
-Tại hạ Trần Tiếu Ngạo, rất hân hạnh được làm quen với Kim công tử.
Ta cũng rất yêu quý trẻ con, nay có dịp chứng kiến đám trẻ trong cô nhi viện được nuôi dưỡng chu đáo như vậy, thật không khỏi khâm phục tài đức của Kim công tử và các phu nhân.
-Các hạ khách khí quá rồi.
Nhìn qua các hạ chắc hẳn không phải nhân vật tầm thường, e rằng thuộc một danh môn chính phái nào đó, riêng khí chất cũng đã toát lên vẻ bất phàm.
-Tại hạ là người của Thanh Long Môn, tu vi may mắn đạt tới cảnh giới nhị giai hậu kỳ.
Nhưng luận về chiến công và cống hiến vẫn là thua xa với Kim công tử.
-Trần tiền bồi đây cũng thật là khiêm nhường, thật khiến cho tiểu bối cảm thấy hổ thẹn.
-Ha ha, Kim công tử đừng xưng hô như thế.
Ta đã già đến vậy đâu.
-Thế gọi Trần huynh thì thế nào?
-Tất nhiên là được, xưng hô như vậy chí ít cho ta có cảm giác đã kết giao huynh đệ với Kim công tử.
-Là Kim đệ chứ nhỉ?
-Đúng, đúng, Kim đệ, ha ha.
“Ha cái con mẹ nhà ngươi, lại còn chả phải đang tìm cách làm ta buông lỏng cảnh giác, tạo cơ hội cho những tên còn lại đi khắp nơi thám thính sao.” Ma Kim thầm nghĩ bụng.