Bạn đang đọc Đấng Du Ký Cửu Giai Giới – Chương 193: Bình Yên Trước Giông Bão
Sau ngày đại tiệc thì dân chúng Hoàng Hà Thành cũng trở về với cuộc sống thường nhật.
Phố phường nhộn nhịp, những chuyến xe chở hàng nối đuôi nhau lăn bánh trên con đường đá bằng phẳng, từng đoàn Cảnh Vệ đi tuần tra một cách nghiêm trang, mấy đứa trẻ nô nức đi bộ đến trường, mấy hàng nước có đôi nam nữ ngồi tán ngẫu, vài thư sinh tụm ba tụm bảy bàn tán một thế cờ vây.
Mặt trời lên tới đỉnh thì những ông bà chủ ở Kim Phủ mới tỉnh dậy, họ cùng nhau ăn một bữa trưa qua loa rồi đường ai nấy đi.
.
Ma Kim và Hồ Mẫn thì hướng thẳng ra khu rừng phía Đông, ghé sang Trang Viên để thăm sủng vật.
Hắc Lang thấy chủ nhân tới liền ngoe nguẩy cái đuôi tỏ vẻ mừng rỡ.
Nó nhún mình lao tới lè lưỡi liếm cái mặt nạ của Ma Kim rồi quay sang làm tương tự với mái tóc trắng tinh của Hồ Mẫn khiến cho nàng bực bội mắng mỏ:
-Con chó chết tiệt này, dơ mất bộ tóc tao mới gội rồi!
Thấy Hồ Mẫn giận dữ, con sói cao gấp rưỡi nàng ta vậy mà lại cúi sát đầu xuống đất tỏ vẻ ăn năn.
Nhớ lại lần đầu bọn họ gặp mặt con sói khổng lồ này, nó rất hoang dã và hung hãn.
Tuy nhiên Bạch Miêu do Hồ Mẫn triệu ra áp đảo hoàn toàn bằng cách trèo lên lưng cấu xé, tới giờ vẫn còn vết sẹo lớn làm trụi lông vùng cổ con sói tội nghiệp.
Ma Kim dùng tay ra hiệu và lớn tiếng nói:
-Hắc Lang, mau nằm xuống!
Hắn khá thích cầm cây lược khổng lồ để chải lông cho con sói đen thui này, tương tự đối với chải chuốt cho đám hồ ly tinh, nhện tinh hay là các nữ nhân khác, đơn thuần là nó gợi nhắc đến cảnh tượng hồi thơ ấu hắn thường chải tóc cho mẹ Ly Ly.
Mỗi lần thăm sói cưng, Ma Kim thường dẫn nó ra khu đất trống để chơi trò ném xương.
Hắn cầm trên tay khúc xương linh thú lớn cỡ ống chân người, ném một cú thật mạnh khiến nó ra xa cả dặm.
Hắc Lang nhanh như bay phóng đến đích và mau chóng tha khúc xương đó về cho chủ nhân.
Đôi khi Mẫn phu nhân còn nghịch ngợm triệu hồi Bạch Miêu ra để chơi trò đuổi bắt với Hắc Lang, trông cảnh tượng một con mèo béo ục ịch nhỏ bé dí theo con sói cao năm thước rất chi thú vị.
Có lúc nổi hứng, Hồ Mẫn còn vòi Ma Kim cùng trèo lên lưng của Hắc Lang để cưỡi nó chạy nhảy khắp cánh rừng.
.
Ở phía bên kia, Ái Như với Thiên Khả cùng sáp nhỏ thì đi chuẩn bị quà cho mấy đứa trẻ ở Cô Nhi Viện.
Đám trẻ mồ côi này rất đáng thương, đại đa số đã từng sống lay lắt đầu đường xó chợ, có đứa còn bị dị tật hay có khiếm khuyết về nhận thức.
Lần đầu gặp, hiếm có đứa nào lành lạnh, khỏe mạnh, nếu không suy dinh dưỡng gầy trơ xương thì cũng phản ứng gào thét dữ dội như những con thú dại bị con ngươi giam nhốt.
Được cưu mang ở Cô Nhi Viện, đám trẻ như sống lại một nữa, lần này, chúng mới có thể cảm nhận thế nào là tình thương, sự quan tâm, lại còn được dạy dỗ về lễ nghi, về kỉ luật và đạo đức, không chỉ thể, chúng còn thấy được sức mạnh của cả tập thể đoàn kết, đùm bọc lẫn nhau.
Đặc biệt là những đứa trẻ gặp vấn đề trong biểu đạt cảm xúc rất ái mộ Kim công tử, bởi lẽ ngài ấy dễ dàng đọc được suy nghĩ của chúng và đưa ra những lời khuyên vô cùng bổ ích.
Đám trẻ cũng rất kính trọng những phu nhân và ngược lại mấy phu nhân cũng rất yêu thương chúng.
Các nàng còn cho phép bọn trẻ mồ côi gọi mình là “mẹ” như cách chúng gọi Thanh Thanh với Lam Ngọc vậy.
.
Tuyết Hân cũng tính qua Cô Nhi Viện nhưng mà chợt nhớ trong bữa tiệc hôm qua đã hẹn với mẫu thân là chiều nay đi dạo phố.
Nói đến mẫu thân của Tuyết Hân, bà ta vẫn sống ở trong Kim Phủ, tuy nhiên ngày càng ít dịp chuyện trò cùng con gái, một phần là vì Hân tiểu thư công việc bận rộn, một phần là vì vai vế, tư tưởng, lối sống của họ đã chia ra hai hướng đối lập nhau.
Ma Kim cũng không muốn Tuyết Hân gắn bó với mẫu thân nàng quá nhiều, bởi lẽ hắn chính là người hiểu rõ hơn ai hết cái cảm giác chia lìa người thân.
Dẫu sao tương lai Tuyết Hân sẽ phải lên Trung Giới cùng hắn, vậy nên cách tốt nhất là để tình mẫu tử của họ dần phai nhạt càng sớm càng tốt.
Đương nhiên Ma Kim vẫn luôn tôn trọng mẫu thân của Tuyết Hân, thi thoảng còn xưng “con” gọi “mẹ” dù điều ấy làm cả hai có chút ngại ngùng bởi lẽ xét theo vai vế trong Kim Gia, chỉ có bốn bậc: chủ nhân, phu nhân, tiểu thư và gia nô.
Mặc nhiên, dù là mẹ của Tuyết Hân nhưng bà ta vẫn chỉ là gia nô như thuở mới đầu vào Kim Gia mà thôi.
Dẫu là vậy, bà ta vẫn luôn được những gia nô khác tôn trọng, thậm chí là cả những giáo đồ máu lạnh như Tô Minh, Tô Hiển chẳng hạn.
Bởi lẽ không ai là không tôn trọng vị tứ phu nhân ngọt ngào, đằm thắm.
Phạm Tuyết Hân đương nhiên sẽ không để mẹ mình chịu bất cứ thiệt thòi gì cả, nàng chưa bao giờ quên bổn phận làm một người con hiếu thảo, đó là điều khiến cho nàng khác biệt với những đạo lữ còn lại của Ma Kim và cũng điểm có thể xem như tương đồng với hắn.
.
Bốn nữ hồ được giao cho trọng trách giám sát an ninh toàn thành, đề phòng có sự cố xảy ra do hiện tại Ma Kim vẫn chưa liên lạc được với Bạch Hoàng.
Lâu ngày sống ở Hoàng Hà Thành, bọn họ cũng đã dần thích nghi với cuộc sống nhộn nhịp nơi đây, ngoài giờ làm việc thì họ thường đi dạo phố, ngắm cảnh, làm quen được vài bằng hữu mới để đàm đạo, hoặc đơn giản là tới chỗ chủ nhân để rù quến.
Bọn họ được Ma Kim hết mực trọng dụng và tin tưởng, họ coi đó vinh hạnh lớn nhất mà chẳng đòi hỏi gì về yếu tố vật chất,.
Được tặng dù chỉ một cái kẹp tóc là mừng tít mắt, nhưng phải đích thân chủ nhân trao thì mới hài lòng.
Khi xưa, do có sự khác biệt trong tính cách nên bốn tỷ muội thường xuyên cãi vã, nhưng dù nguyên nhân của sự việc là gì thì kết quả đều do Đại Nô quyết định.
Bây giờ có phần khác trước, có chuyện gì thì cứ đem ra cho Ma Kim phân giải, chủ nhân biết cách lắng nghe, phân tích sao cho không ai là không phục.
Nhờ có vậy, tình tỷ muội ngày càng khăng khít, bền chặt.
.
Về phía Lam Ngọc và Thanh Thanh, hai nữ nhân này qua một thời gian chung sống thì tình cảm giữa họ đã tiến tới mức như một gia đình thực sự chứ không còn gượng ép như thuở nào.
Lam Ngọc đã xin nghỉ việc ở Nhật Nguyệt Kỳ Hội để qua bên Cô Nhi Viện phụ việc, Kim chủ đương nhiên không có lý do gì để từ chối thỉnh cầu này.
Em bé Tiểu Đông cũng chẳng có biểu hiện bất thường nào nếu như không tiếp xúc với dâm khí, nó cũng đang cố bặp bẹ tập nói, đã biết “Ba ba” và “Ma ma” rồi.
Thanh Thanh vào ngày hôm qua gặp lại chàng thanh niên A Đẩu thì rất vui mừng, dẫu sao khi trước nàng ta cũng xem y là con trai của mình.
Giữa hai người bọn họ có rất nhiều chuyện để tâm sự, nhưng trọng tâm chính là việc A Đẩu dạo gần đây có làm quen được một cô nương từ nơi xa đến, Thanh Thanh liền chỉ cho vài mẹo thả thính mà nàng đớp từ Kim công tử.
.
.
Vài ngày sau, Bạch Hoàng cũng đã nhận được lá thư mời gặp mặt từ Kim Gia, địa điểm là một tửu lầu cách Hoàng Hà Thành bốn trăm dặm hướng về phía Đông Bắc, tức là ngay tại Sơn Trấn.
Để tránh việc tên đa tình đó từ chối lời mời, Kim chủ đã cố tình để Mẫn phu nhân viết thư và kí tên, đương nhiên do lâu ngày ăn chơi sa đọa không chạm một ngón tới cây bút nên chữ viết của ả nô lệ này có phần xấu xí.
Khi bắt gặp cái tặc lưỡi đầy thất vọng của Ma Kim, Hồ Mẫn liền chu môi phồng má biện minh:
-Giề, hồi xưa em đạt giải khuyến khích cuộc thi viết đấy.
Chỉ là em không ưa tên này nên cố tình viết xấu thôi.
Ma Kim cũng chẳng thèm tranh luận thêm:
-Ờm, anh tạm tin.
.
Bạch Hoàng vuốt lại tóc tai cho thật bảnh, để tránh bị thiên hạ dòm ngó, y còn dùng một cái khăn che nửa mặt.
Bạch công tử mọi khi ngạo mạo là thế, nhưng hôm nay tranh thủ đến trước những hai canh giờ, lại chủ động đặt bàn riêng ở trên lầu cao, nơi gần với hành lang để thuận tiện cho việc quan sát.
Y còn dúi vào tay nhân viên một nén bạc (tương đương 10 đồng bạc) dặn dò khi nào thấy Hồ Mẫn tới thì gọi y.
Tên nhân viên cũng chỉ biết cười thầm khi mà vốn dĩ Kim Gia đã bao trọn cả khu vực này, tất cả người có mặt trong tửu lầu toàn bộ là giáo đồ Nhật Nguyệt.
Ngồi nhâm nhi ly trà, Bạch Hoàng mơ mộng về cảnh vụng trộm với tứ phu nhân Kim Gia rồi cười tủm tỉm một mình.
Ma Kim và Hồ Mẫn đứng ở xa quan sát Bạch Hoàng, thấy điệu bộ đối phương hơi đê tiện nên có chút quan ngại.
Tiểu Bạch Tuyết liền nhõng nhẽo:
-Anh tính để em gặp tên đó một mình à?
-Ủa? Lúc đầu anh bảo đi hai người nhưng chính em lại bảo để em dùng mỹ nhân kế cơ mà.
Sao giờ lại đổi ý?
-Biết là vậy…!nhưng anh không cản sao?
-Không, ý tưởng đấy không tồi.
Hay là Hồ tiểu thư bé bỏng đang sợ đó sao?
-Hứ, ai thèm sợ chứ.
Xem em thể hiện đây này.
Dứt lời, Hồ Mẫn vùng vằng bỏ đi, Ma Kim bỗng với tay kéo nàng về phía mình, tặng một nụ hôn lên trán rồi nhẹ nhàng nói:
-Chúc may mắn, nô lệ của anh.
Hồ Mẫn có chút cảm động, đôi má hơi ửng đỏ vui vẻ quay người đi: “Hứ.
Đồ tồi.
Để xem anh biết ghen không!”
.
Nhân viên ghé tai nhắc nhở khiến cho giấc mộng đẹp của Bạch Hoàng bị ngắt quãng.
Y đứng dậy chỉnh chu trang phục rồi bảo nhân viên đem một ấm trà khác đến.
Hồ Mẫn nhí nhảnh tiến lại bàn, chẳng biết là cố tình hay vô ý mà nàng ta bất cẩn vấp ngã ngay dưới chân của Bạch Hoàng.
Tên công tử này vội vàng cúi người đỡ mỹ nữ đứng dậy, ân cần hỏi han:
-Hồ tiểu thư, người không sao chứ?
Ma Kim ngồi phía dưới tập trung theo dõi, xung quanh hắn dường như toát ra một làn khí đen mà chỉ bản thân hắn mới trông thấy được.
Hồ Mẫn cười xuề xòa đáp:
-Không có sao, Bạch công tử ngồi đi, tiểu nữ có vấn đề cần giải đáp gấp.
Bạch Hoàng thấy đối phương hai má ửng đỏ, cứ ngỡ cá đã dính câu, liền ngồi xuống với tâm thế vô cùng tự tin:
-Không biết Hồ tiểu thư có việc gì quan trọng mà lại muốn gặp riêng ta để nói?
Nhưng câu tiếp theo của Hồ Mẫn đã khiến y vô cùng sửng sốt:
-Tiểu nữ xin vào thẳng vấn đề.
Chiều qua ta đây thấy Bạch công tử rời đi, có chút tò mò nên lén theo sau, ngờ đâu bắt gặp công tử đi cùng đường với đám côn đồ phá rối sinh nhật.
Ta cần một lời giải thích.