Bạn đang đọc Đấng Du Ký Cửu Giai Giới – Chương 191: Mượn Dư Luận Áp Dư Luận
Nắm đấm của Ma Kim vừa vung sát tới mặt thì bỗng dừng lại rồi xòe ra năm ngón vừa đủ tạo một luồng gió nhẹ khiến mái tóc của Tiểu Bạch Tuyết bị hất nhẹ về phía sau.
Tuy tay của Kim gia chủ đã bất động nhưng do Mẫn phu nhân đang trên đà lao tới nên quán tính làm đầu nàng chúi về phía trước úp thẳng mặt vào lòng bàn tay của người thương.
Ma Kim gằng giọng mắng nhiếc:
-Nàng muốn chết sao?
Hồ Mẫn bị bịt chặt gương mặt nhưng vẫn cố lớn tiếng trả lời:
-Bọn rác rưởi đó bảo em là chỉ là thê thiếp nhỏ bé của anh.
Ma Kim bỗng cười nhẹ:
-Thật là, đám đó nói đúng mà.
Em không tự nhìn lại bản thân sao?
Hồ Mẫn dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay Ma Kim, cố đẩy ra để giành lấy sự tự do cho cái đầu của mình nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể trong bộ dạng khó coi mà làm nũng:
-Em không biết đâu, anh mau….
Ma Kim bỗng dùng sức bóp mạnh vì đoán được từ tiếp theo mà ả nô lệ này nói chính là “giết”.
Hồ Mẫn bị đau nên bắt đầu rên rỉ vài tiếng gợi dục.
Thấy không còn cách nào khác, hắn đành cúi người thì thầm bên tai nàng ấy thương lượng:
-Ngoan ngoãn lui về phía sau đi.
Xong việc anh sẽ phạt em thật nặng.
Sau đó Ma Kim liền bỏ tay ra, Hồ Mẫn chỉ hừ một tiếng rồi trở về bàn tiệc của mình.
Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang tiếp tục nói chuyện đám người không biết điều kia:
-Thứ lỗi, nữ nhân của tại hạ có chút hấp tấp.
Để ta nói lại lần nữa.
Nay là sinh thần của nàng ấy, ta muốn nhân cơ hội này để toàn dân Hoàng Hà và bằng hữu chung vui.
Ma Kim quay người hướng về phía nơi có đông thuộc hạ nhất và hét lớn:
-Ai trả lời ta, như vậy có sai không?
Ngay sau đó tiếng hò reo vang lên từ đám khán giả:
-Không sai, không sai.
Kim gia chủ thật hào phóng…
Tiếng tán thưởng cứ thế trào dâng cho tới khi Ma Kim đưa một tay lên ra hiệu mọi người im lặng, sau đó hắn quay sang cung kính hỏi Bạch Gia Khang:
-Thưa thành chủ đại nhân.
Ngài thấy ta tổ chức như vậy có vấn đề gì không vừa ý hay không?
Bạch Gia Khang coi như cũng biết điều, lão đứng dậy và chỉ tay về phía đám ngạo mạn kia:
-Nếu có không vừa ý thì là đây.
Tại sao ngươi lại cho phép đám người này dự tiệc?
Điều này đã khiến sáu tên gây sự kia một phen sượng mặt, thấy kế li gián giữa Kim Gia và thành chủ không được, bọn chúng chỉ có thể chuyển hướng về phía Bạch Gia.
Một người khác trong số chúng lên tiếng:
-Ta có nghe nói Kim gia chủ cấu kết với yêu nhân.
Mà trùng hợp, Bạch Gia vừa hay bị tổn thất lớn do đám ác ôn này.
Tự hỏi, cô nương trắng bệch kia có phải là một trong số chúng.
Nghe tới đây, không đợi tới lượt Bạch Lâm Tiêu mà Bạch Hoàng đã tay kề cán kiếm, bước lên một bước cảnh cáo.
Bạch Lâm Tiêu lúc này lớn tiếng chất vấn:
-Các ngươi là ai? Có ý đồ vu oan giá họa cho Kim công tử?
Bạch Hoàng cũng hét lớn để lấy le với người tình trong mộng:
-Ngươi vừa bảo Hồ Mẫn mỹ nhân là yêu quái sao? Ngươi không còn muốn sống sót rời khỏi đây à?
Tên cầm đầu phía bên kia không ngần ngại bước lên vài bước, y mặc nhiên nói:
-Đệ đệ ta nghĩ hơi nhiều.
Nếu không phải thì thôi.
Chỉ là ta đây còn biết nhiều mặt tối của Kim công tử.
Ma Kim bỗng ngửa mặt lên trời cười lớn:
-Há há, hôm nay có trò vui để xem!
Rồi Ma Kim bỗng với tay kéo một chiếc ghế rồi ngồi đối diện thách thức:
-Nào, các hạ có nghe tin đồn gì cứ thoải mái nói, ta đây sẽ từ từ lắng nghe.
Còn những người còn lại, ai muốn thì nghe, ai không muốn thì cứ tiếp tục ăn uống vui vẻ.
Đại đa số các giáo đồ nghe vậy liền trở về bàn cầm bát cầm đũa, các quan khách khác thấy vậy cũng hùa theo lơ đi đám người quấy rối, có kẻ thì sợ vạ lây, có kẻ muốn bày tỏ thái độ tin tưởng Kim gia chủ còn có kẻ thì không muốn mích lòng, đây là hiệu ứng đám đông mà giáo chủ đã chỉ dạy cặn kẽ trong các lớp học.
Tên cầm đầu phía bên kia thấy nói mồm không thể khiến cho tên vô sỉ trước mặt, bèn dùng đòn quyết định, ra hiệu cho một tên đồng bọn lên giọng thách thức:
-Kim gia chủ, một tên dẻo mồm như ngươi có thể lừa thiên hạ, không thể lừa ta, ngươi có gan thì bước ra đây tỉ thí, ta thách đấu với người.
Ma Kim cười khinh bỉ:
-Ha ha ha, các hạ nghĩ các hạ đủ tư cách đâu.
Ta cũng có vài nô lệ nóng bỏng giỏi giang.
Có giỏi thì ngươi bước vào.
-Tên cặn bã ngươi tối ngày chỉ biết núp dưới váy phụ nữ, thế mà luôn tỏ ra thanh cao.
Ta khinh!
-Váy của các nô lệ của ta hơi bị thơm.
Ta đây mới nhất giai, ngươi đã lên tới nhị giai thì sao lại giải quyết xích mích bằng vũ lực? Phải tập dùng cái đầu đi chứ!
Một tên khác trong đám gây rối giở giọng dè bỉu:
-Tưởng Kim gia chủ là người thế nào, hóa ra chỉ giỏi khoác lác.
Xem ra chiến công của ngươi trên chiến trường là nhờ có kẻ khác nhúng tay vào.
Ma Kim vẫn bình tĩnh trả lời:
-Ta có bao giờ tự nhận một chọi với vạn quân à? Đã nói rồi, dùng cái đầu đi, muốn chỉ huy quân lính thì đó mới là yếu tố tiên quyết chứ không phải cứ hở ra là khiêu chiến.
Nào nào, bọn ngươi tự cút hay để bọn ta đuổi?
Tên cầm đầu bên kia sau một hồi cân nhắc, bèn ra lệnh rút lui, không quên để lại một câu cảnh cáo:
-Lần tới lão tử sẽ đến thăm gia đình ngươi.
Ma Kim tặc lưỡi, cứ ngỡ hôm nay có cớ vào sinh ra tử cùng các đạo hữu, ai mà ngờ đâu đám gây rối kia cũng biết sợ chết.
Hắn chỉ thắc mắc một điều: “Đám rác rưởi kia là người của thế lực nào nhỉ?”
Nhìn từ trong đám đông có sự xuất hiện của Đại Nô, nàng ta nhìn về phía hắn, dường như ánh mắt muốn dò hỏi xem coi có nên diệt trừ hậu hoạn.
Ma Kim lắc đầu, hắn thừa biết rằng nếu làm lớn chuyện thì sẽ khiến các thế lực khác chú ý.
Một điều nhịn chín điều lành, phải kiềm chế hết sức có thể dù sao hắn luôn tự tin rằng khi đứng trong vùng đất Hoàng Hà thì chẳng ai có thể động vào người thân của hắn.
“Có khi mục đích chính của bọn chúng là dụ Đại Nô truy sát.
Nếu phân tích giọng nói của ta không nhầm thì bọn này chính là bọn phi tặc ngày trước.
Thời điểm đó thế lực đối nghịch với ta nhất chính là Lâm Gia.
Ái da.
Thật là…” Ma Kim tính toán trong đầu, đương nhiên ngoài mặt thì vẫn cười đùa vô tư:
-Ha ha, mọi người xem, có phải tại hạ chiều quá nên có một vài vị khách sinh hư không?
Một nữ nhân họ Trần gợi cảm sáp tới hắn ỏng ẹo:
-Kim công tử thật là biết nói đùa.
Tiểu nữ đây cũng muốn làm trò hư với công tử.
-Thật ngại quá.
Tại hạ lại ưa thích dạng nữ tử ngoan ngoãn như mấy bé tiểu chu thôi.
À phải rồi, nhắc mới nhớ, mấy đứa nhỏ của ta đâu rồi nhỉ?
Tiểu Thu cách đó mấy bàn vẫn có thể nghe thấy giọng của phụ thân, vội vàng luồn lách qua đám người lao tới ôm chặt lấy cha nó và bắt đầu nhõng nhẽo:
-Cha ơi, đám người ban nãy là ai thế? Con sợ quá đi!
Ma Kim xoa đầu con gái và nhẹ nhàng an ủi:
-Cha cũng chẳng biết nữa.
Cơ mà có các tiền bối ở đây, không ai dám làm hại chúng ta đâu.
Lúc này bỗng Bạch Hoàng nảy ra một suy nghĩ có phần âm hiểm, y hỏi vu vơ:
-Nghe bảo, tiểu chu còn có hình dạng bán nhân.
Tại hạ xưa giờ chưa từng nhìn thấy ngoại hình nửa người nửa yêu, liệu Kim công tử có thể…
Chưa để đối phương ngỏ hết ý, Ma Kim liền vui vẻ chấp thuận, hắn cúi người xuống, hai tay đặt vào bờ vai của con gái và cổ vũ:
-Nào con gái cưng của ta, cho mọi người chiêm ngưỡng sự xinh đẹp của con đi.
Mọi khi Ma Kim luôn ngăn cấm các con để lộ hình dạng bán yêu, điều này vô hình chung đã khiến bọn chúng nghĩ rằng dáng vẻ đó có phần ghê tởm.
Nhưng khi nghe lời nói vừa rồi, Tiểu Thu vô cùng cảm động, đôi mắt nó tròn xoe, sáng rực, nhìn thẳng vào phụ thân, đôi môi chúm chím nở một nụ cười tự tin, khẽ cúi đầu trả lời lễ phép:
-Dạ vâng, con làm ngay!
Khắp cơ thể của Tiểu Thu nổi lên những đường gân chằn chịt, các đường động mạch cũng dần ửng đỏ ra ngoài da.
Phía sau lưng, ngay vị trí xương cụt kéo dài lên hai đốt sóng lưng của bé nhền nhện dần mọc ra những cái chi dài hơn một sải tay, tất thảy có sáu cái, màu đen bóng bẩy, trông rất ngầu.
Bộ đồ ngày hôm nay của mấy đứa trẻ mặc vừa hay lại để lộ phần eo và lưng, chính vì vậy khi biến dạng sẽ không ảnh hưởng tới trang phục.
Đám người xung quanh vô cùng kinh ngạc trước diện mạo này.
Có người thích thú, có kẻ đề phòng, Ma Kim chẳng để tâm tới họ, chỉ vui vẻ tận hưởng vẻ khoái chí của Tiểu Thu khi nó có thể tự do khoe cá tính trong bộ dạng đặc biệt này.
Tiểu Xuân, Tiểu Hạ vừa cùng mẹ Thanh đi sắp xếp chỗ ngồi cho mấy bạn đến từ cô nhi viện, nghe tin có biến liền hớt hải chạy tới, nhưng xem ra có phần hơi muộn, chỉ có thể quan sát Tiểu Thu đang cử động mấy cái chi sau lưng biểu diễn cho những quan khách hiếu kì.
Ma Kim cúi người xuống để bế Tiểu Thu lên, lần này con bé ôm chặt lấy cha nó không chỉ bằng hai chân hai tay thông thường mà còn thêm cả những chi sau nữa.
Nhìn thấy hai cha con bọn họ vui vẻ như vậy, vài ánh mắt kì thị ban đầu cũng bắt đầu cảm thấy hổ thẹn.
Hai bé Tiểu Xuân và Tiểu Hạ cũng chạy tới giang tay đòi bế, nhưng xem ra đã bị tiểu muội chiếm hết chỗ.
Tiểu Thu thấy vậy, liền đổi lại hình dạng để có thể san sẻ một chút yêu thương.
Thế là Ma Kim như mọi khi, phải bồng bế cả ba đứa con gái rượu.
Ái Như bước tới mắng yêu mấy đứa nhỏ:
-Các con bấu víu cha như vậy làm sao cha các con có thể ôm nữ nhân khác được chứ.
Mau lại đây với mẹ nào.
Xem ra lời nói công kích này có phần nhắm thẳng đến Ma Kim, điều này làm cả bọn không tránh khỏi bật cười thành tiếng.
.
Cuộc vui cứ thế tiếp diễn với chủ đề xoay quanh về đại gia đình Kim Gia.
Vụ lùm xùm ban nãy của phe thù địch xem ra đã mau chóng bị quên lãng.
Thanh Thanh cũng tự nhận bản thân là xà yêu trước mặt bàn dân thiên hạ, một vài thuộc hạ khác là yêu nhân cũng không ngại tiết lộ.
Nhìn chung, Ma Kim đã tạo ra một cơ hội hiếm có để bọn họ có thể sống thật với chính mình.
Chuyện Nhật Nguyệt Thương Hội và Kim Gia chứa chấp yêu nhân không mới mẻ, tuy nhiên qua lần xác thực đầy uy tín này thì đã lần nữa làm xôn xao Việt Quốc.
Tuy nhiên, thay vì dân chúng dấy lên mối lo tiếp xúc với yêu nhân sẽ bị ăn thịt các kiểu thì Ma Kim lại chặn đầu trước, hắn nói đùa rằng:
-Bọn họ đã làm bản cam kết với ta rồi, kẻ nào ăn thịt người thì sẽ bị ta ăn thịt lại.
Cho nên đừng sợ, đi làm chung thì cố gắng lấy lòng họ vào, mai mốt vào rừng chẳng may gặp nạn thì họ còn có thể ứng cứu.
Ha ha.
Còn những yêu nhân khác thì ta chẳng thể đảm bảo nha.
Điều này vô hình chung lại khiến dân chúng Hoàng Hà Thành yên tâm vì Kim gia chủ đã biết cách thuần phục yêu nhân, so với những nơi khác thì đã an toàn hơn gấp bội phần.
Tuy nhiên, riêng về bốn nữ hồ ly thì vẫn chưa được phép tiết lộ danh tính vì sự an toàn cho Kim Gia.
Chính bọn họ cũng chẳng cảm thấy buồn hay thất vọng gì cả, công khai thân phận nô lệ đặc biệt đã là một đặc ân quá lớn rồi, nhưng vẫn là ghi nhận trong lòng để sau này có cớ hờn dỗi chủ nhân.
Ma Kim vừa nhìn đã đoán ngay đám nô lệ này xầm xì chủ đề gì với nhau rồi, hắn cứ thế nở một nụ cười vui vẻ không thành tiếng ẩn sau chiếc mặt nạ.