Bạn đang đọc Đấng Du Ký Cửu Giai Giới – Chương 189: Ý Nghĩa Của Công Việc
Thấy biểu hiện có phần kém cỏi của Ma Kim ở cung điện, đám công tử của Bạch Gia chẳng còn hứng thú với hắn nữa.
Ngoại trừ Bạch Lâm Tiêu đã được Bạch Khung phó thác nhiệm vụ tạo giao hảo với Kim Gia.
Còn Bạch Hoàng đương nhiên vẫn nhăm nhe cướp đoạt Tiểu Bạch Tuyết về tay mình.
Ma Kim rất ít khi rời khỏi phòng riêng, bất đắc dĩ Bạch Lâm Tiêu đích thân gõ cửa mời cơm.
Mà dẫu có gặp đi chẳng nữa, bọn họ chỉ toàn đàm đạo với nhau vài chủ đề về thế giới quan, về ý nghĩa nhân sinh, cả hai người nâng người đỡ lấy lòng nhau nên chẳng có gì đắc sắc.
Ở phía hậu cung thì có mỗi Lam Ngọc hay cùng tên công tử Bạch Cương Quyết so cờ với nhau, hai người một chín một mười, bất phân thắng bại.
Dẫu sao, tên công tử kka cũng đã luyện kỳ đạo từ thuở mới lọt lòng, có thể nói rằng là kỳ thủ đứng hàng đầu Bạch Gia.
Còn về phía Lam Ngọc, kể từ lúc nàng hạ sinh Tiểu Đông, sáng tối bận bịu chăm bẵm cho đám trẻ, không có thời gian để luyện tập.
Tuy vậy, mỗi lần bại trận trước đối thủ, Lam Ngọc lại có cớ tìm đến chủ nhân để bày ra bộ mặt giận dỗi, Ma Kim như thường lệ chỉ nhẹ nhàng an ủi rồi chỉ dạy thêm vài thế cờ hiểm hóc.
Thiên Khả trong khoảng thời gian này đã bắt đầu cảm ứng được thứ gọi là tiên lực, tất cả là nhờ vào việc nàng thường xuyên sử dụng Thiên Thuẫn, đương nhiên chủ yếu là nó được trưng dụng làm chảo nấu ăn không cần bắt lửa.
Nhất Nô và ba muội muội được truyền dạy Phân Thân Kỹ, dạo gần đây rất chăm chỉ tu luyện, đương nhiên là bằng phương pháp hội họa lõa thể rồi.
Ma Kim cũng thường ghé sang phòng đó để quan sát, cốt là để khai thác tiềm lực của những nữ nô này chứ dăm ba cái gọi là xác thịt hắn đã sớm ngán, hai thứ làm hắn xao xuyến nhất đó là sữa của mẹ Ly Ly và hương thơm của Mộng Dao tỷ tỷ.
.
Thời gian thấm thoát trôi mau, rất nhanh họ đã trở về Hoàng Hà Thành.
Trở về với nơi đô thị phồn hoa đã khắc phục hoàn toàn hậu quả của Tháng Dị.
Thuyền lớn chỉ vừa xuất hiện phía trên thì dân chúng Hoàng Hà Thành, từ già đến trẻ, trai đến gái, giàu đến nghèo thì đều hướng mắt dõi theo, thậm chí có vài đám người hâm mộ chạy dí sát theo để giành cơ hội gặp mặt Kim Gia khi thuyền vừa chạm đất.
Lời hoan hô, hò hét chiếm hết nửa đến từ giáo đồ của Nhật Nguyệt Giáo, những người nhìn vẻ ngoài chẳng khác gì thường dân.
Kim Gia được một phen hãnh diện về sự ưu ái của dân chúng dành cho họ.
Tuy vậy họ cũng thể hiện sự khiêm tốn khi cúi đầu chào nhẹ thay lời cảm ơn vì Bạch Gia đã cho họ đi nhờ một quãng đường xa xôi, ngoại trừ Hồ Mẫn thì nàng ta đã nhảy tọt xuống thuyền để hòa vào lòng mến mộ của con dân:
“He he, đây mới là địa bàn của ta!” Hồ Mẫn cười thầm trong bụng.
Bạch Hoàng có chút tiếc nuối khi nhìn thấy bóng lưng Tiểu Bạch Tuyết rời đi không ngoảnh đầu lại, uổng công y đã vắt óc suy nghĩ hàng ngàn kịch bản chia tay đầy quyến luyến.
.
.
Chỉ hơn tuần nữa là tới sinh nhật của Hồ Mẫn.
Nàng ấy đã bỏ lỡ chúng suốt mười mấy năm nên đã yêu cầu gia chủ tổ chức thật hoành tráng để đền bù.
Ma Kim chẳng có lí do gì để từ chối yêu cầu đó, hắn đã lập tức sai đám thuộc hạ đi chuẩn bị.
Còn bản thân thì lại vùi đầu nghiên cứu những công trình dang dở.
Việc đem linh trùng từ Trung Tâm tới đã cải thiện đang kể việc thụ phấn cây trồng.
Ngoài ra, những tổ ong trân quý đáng giá mấy nghìn đồng vàng được vận chuyển cẩn thận tới Trang Viên Nhật Nguyệt để những chú ong chăm chỉ tái sử dụng chứ không đem đi bán, một phần vì không dễ để tuồn hàng ra thị trường, một phần vì để tăng cường khả năng thuần hóa sinh vật vô tri này.
.
Nhớ lại cái lần thu thập tổ ong, giáo chủ đã phải cử hai nô lệ mạnh nhất là Đại Nô và Nhị Nô nghênh chiến.
Cả hai mặc bộ đồ bảo hộ kín mít, có chi chi đó khe hở thông khí và tầm nhìn với bán kính nhỏ hơn những cái ngòi nhọn.
Cả hai vạch sẵn kế hoạch, Đại Nô sẽ dùng thân mình để câu dẫn bầy ong rời tổ, Nhị Nô thừa cơ tấn công tổ ong, bắt lấy ong chúa từ đấy khiến đám lính lác kia đầu hàng.
Nhưng mà mọi chuyện không như suy đoán, ong chúa bằng một cách thần kỳ lại có thể liên lạc với đám ong thợ cách xa vài chục dặm.
Bọn chúng kịp thời quay lại hộ giá trước khi ong chúa bị kẻ gian bắt cóc.
“Thôi chết, nhiệm vụ thất bại rồi sao? Chủ nhân sẽ trách phạt ta mất, hu hu.” Nhị Nô vô cùng hoảng loạn.
Nàng ta đành liều một phen, cam tâm tình nguyện dùng da thịt để hoàn thành sứ mệnh, nàng dũng cảm ở lại cố lôi nốt con ong chúa ra để đưa cho đại tỷ mặc cho đàn ong nghịt bu lại từ tứ phía như một làn sương đen.
“Chủ nhân, nếu có kiếp sau, nguyện làm nô lệ cho ngài!” Thậm chí Nhị Nô còn để lại trăng trối trước lúc phát hiện ra bọn linh trùng vô dụng kia không thể xuyên phá cái áo giáp được Ma Kim giày công chế tác.
Đại Nô do vướng bộ đồ bất tiện nên bay đến sau, thấy muội muội bị vây kín như là một tổ ong khổng lồ thì rất hoảng hốt, vội vàng hét lớn:
-Muội muội!!!
Ở bên trong bước tường ong dày đặc, Nhị Nô mừng rỡ khi nghe thấy tiếng của Đại Nô, mau chóng đáp lại:
-Ha ha, muội không sao đại tỷ ơi.
Muội hiểu tại sao chủ nhân lại không căn dặn gì nhiều khi giao phó công việc rồi.
Ra là chúng ta chỉ cần trực diện tới lấy tổ là đủ, không cần phải rườm rà, bộ đồ này cộng thêm linh khí bảo hộ đã thừa sức bảo vệ cho chúng ta.
-Thế thì tốt quá rồi, để ta phụ muội một tay.
-Không cần đâu, tỷ đi kiếm cái tổ khác đi! Tranh thủ hoàn thành sứ mệnh được giao.
-Được thôi! Ta đi về phía Đông, có gì thì muội cứ tới tìm ta.
Cho tới khi bắt được con ong chúa thì mấy con ong khác lập tức buông bỏ ý chí tấn công, có vẻ ong chúa là cá thể duy nhất có tri giác.
Tuy vậy nó chỉ có thể cảm nhận được
.
Ma Kim có hứng thú nhất định về loại linh trùng này, nhất là về cơ chế phát nổ phóng ngòi.
Hắn dùng một con dao nhỏ để phanh thây vật thí nghiệm rồi cẩn thận ghi chép lại những gì phân tích được.
Nhà phát minh này bỗng liên tưởng tới một thứ vũ khí hình trụ, có khả năng bắn ra gói chất nổ tương tự như pháo hoa, nhưng hình dạng nhỏ hơn và sức công phá mạnh hơn, có thể trang bị cá nhân “Nó có vẻ vượt trội hơn hẳn cung tên hay máy bắn đá, nhưng mà…! cảm giác bất an này là sao nhỉ?”
Thấy linh tính mách bảo điều chẳng lành, tên nhát gan quyết định chấm dứt ý tưởng độc lạ đó mà chuyển sang nghiên cứu thứ khác.
Suốt mấy ngày liền, Ma Kim cố huấn luyện cho bầy linh trùng để chúng hóa thành sủng vật hoàn hảo, tuy nhiên, hắn ta lại thất bại toàn tập.
Thứ duy nhất loại sinh vật này có chính là bản năng hút mật, tự vệ và sinh sản.
-Ái, chết tiệt.
Cái bọn côn trùng này, trong đầu chỉ toàn có mật thôi à?
Ma Kim không thuần phục được trò vui này nên tức giận bỏ đi, quay về bên dì Như để làm nũng.
Ái Như vẫn như mọi khi, bận bịu với đống sổ sách của Nhật Nguyệt Thương Hội, nếu không phải được tẩm bổ hằng ngày thì khéo đã bạc cả mái đầu.
Tuy là vất vả nhưng nàng cảm thấy rất vui khi được cống hiến cho Kim Gia, giúp ích cho giang sơn xã tắc.
Khi thấy gia chủ mở cửa bước vào phòng làm việc, Ái Như ngay lập tức thay đổi từ dáng vẻ chăm chỉ, cần mẫn sang lười nhác, chán trường, đây cũng là một trong những bài học tình trường mà Hồ Mẫn đã chỉ dạy.
Ma Kim thở dài khiến nàng hiểu lầm rằng hắn đang thất vọng về nàng, chính vì lẽ đó, đại phu nhân ngay lập tức ngồi thẳng người dậy và tiếp tục làm việc, quên bén luôn cả việc chào hỏi gia chủ.
Hắn tiến tới và bất ngờ quỳ xuống và úp đầu vào đùi của Ái Như làm nàng không khỏi ngạc nhiên:
-Chàng…!Sao thế?
Ma Kim buồn bã nói:
-Ta thật vô dụng, vẫn chưa tìm ra được cách kiểm soát Việt Quốc.
-Chàng thật là…!chuyện này có phải một sớm một chiều đâu.
Chẳng phải chàng từng nói, đại sự là chuyện lâu dài, không được hấp tấp hay sao.
-Ừa nhỉ, thay vì bình định rồi đi chơi, hay là chúng ta đi chơi trước rồi tìm cách bình định, ta chán rồi.
-Đã bảo chàng làm việc ít thôi mà, giờ lại chóng chán công việc rồi đấy.
-Chả phải nàng cũng làm việc nhiều như ta sao?
Ái Như khẽ cười:
-Thiếp xem đây là thú vui mà.
Dù sao thì đầu óc thiếp lúc nào cũng nhẹ nhõm, dù làm việc cả ngày cũng chẳng hề thấy mệt mỏi, như khi xưa quản lý khách điếm, ngồi làm sổ sách vài canh giờ đã muốn gãy lưng rồi.
Ma Kim vẫn kề má sát vào đùi của đạo lữ trong khi trò chuyện:
-Phàm nhân thật khổ nhỉ?
-Tu chân giả thì khổ hơn nhiều, Thiên Khả từng kể cho thiếp nghe về quá trình tu luyện của muội ấy.
Muốn tiến lên một tiểu cảnh giới thì cũng phải chày da tróc vảy, lại còn những trói buộc trách nhiệm kèm theo.
Ái Như bỗng xoa đầu Ma Kim rồi nói tiếp:
-Nhưng mà chàng đã gánh hết khổ cực ấy cho bọn thiếp, chẳng phải sao?
-Sai rồi, là cả một tập thể đoàn kết.
Nếu chỉ một mình ta, khéo đã tái sinh chục lần ấy chứ.
“Thôi bỏ mẹ rồi, lỡ mồm nói về khái niệm tái sinh rồi!” Ma Kim có chút lo lắng, cho tới tận hiện tại, chưa hề có ai biết hắn có năng lực ấy cả, không phải vì hắn đề phòng các đạo lữ, mà là nếu họ biết được chuyện này, ắt hẳn sẽ thấy khó chịu trong người, nhân sinh, thế giới quan, cảm xúc và nhiều khía cạnh khác sẽ lung lay, hắn không bao giờ muốn các nữ tử mình thương phải bận lòng.
Nhưng có vẻ Ái Như chẳng mảy may để ý tới cụm từ đó, nàng vẫn vô tư cười nói:
-Như vậy thì thiếp đang làm tròn trách nhiệm với cả tập thể đó đây.
Chàng cũng phải như vậy nhé!
Ma Kim thở phào nhẹ nhõm rồi đáp lời:
-Được thôi.
Chúng ta cùng cố gắng.
Lời hứa về những tháng ngày tiêu diêu, ta nhất định sẽ hoàn thành!
Ái Như nhìn thẳng vào mắt của Ma Kim, tình tứ nói:
-Thiếp yêu chàng.
Ma Kim bỗng đứng thẳng dậy, vui vẻ cười nói rồi ngoảnh mặt bỏ đi:
-Ta cũng yêu ta! Giờ ta đi qua chơi với bé Tiểu Đông đây, tạm biệt.
Ái Như tức giận hét lớn:
-Này chàng đứng lại đó!!!
Nhưng nàng chưa kịp đứng dậy đã có hai bàn tay đặt lên vai nàng âu yếm.
Nàng đỏ mặt, không che giấu được nụ cười gian xảo:
-Hừ, xem ra cũng biết điều!